Nắng:
Ai cũng nói tôi giống một tia nắng.Có lẽ bởi tôi hay nói, hay cười, nghịch ngợm, thất thường, và quan trọng nhất:Vì tên của tôi trong giấy khai sinh là Nguyễn Ánh Dương. Bạn bè bảo tôi có khảnăng sưởi ấm một số tâm hồn, làm tan chảy một số trái tim và thắp sáng một sốnghĩ suy đang ngập trong tăm tối. Tôi chỉ cười, mọi người nghĩ tôi là đứa hạnhphúc nhất trên đời vì hiếm khi thấy tôi rơi nước mắt. Chẳng ai biết đó chỉ làcái vẻ bên ngoài tôi tạo ra để bao bọc bản chất yếu đuối. Nghĩa là, hiểu nômna, như khi màn đêm buông xuống, tôi sẽ chẳng còn tỏa sáng nữa. Cũng như khianh chính thức bước khỏi cuộc đời tôi, nắng tắt...!
* Gió:
Em lưu tên tôi trong danh bạ vẻn vẹnmột chữ "Gió"...Từ hồi chúng tôi còn là một đôi cơ...Tôi có tính hayghen, thỉnh thoảng vờ mượn điện thoại em chơi game để kiểm tra tin nhắn. Khinhìn thấy, tôi đã rất ngạc nhiên, thắc mắc:
- Sao em không để anh một cái tênkhác?
- Như nào cơ? - Em ngây thơ hỏi lại.
- Như người ta yêu nhau vẫn thường đểý. Chồng đẹp zai chẳng hạn - Tôi cười ranh mãnh.
- À...- em tinh nghịch - Nhưng mà anhcó đẹp đâu.
Tôi quay đi, vờ giận dỗi. Đùa chứ,đến ông bác con cả của anh trai ông nội tôi đến nhà tôi chơi còn phải nhận xét: "Thằng Phong có khi đẹp trai nhất họ ấy nhỉ", thế mà em nỡ lòng nàovùi dập niềm tự hào của cả dòng họ nhà tôi phũ phàng như thế...Tức không chịuđược.
Thấy tôi im im không nói gì, mặt lạisưng như bánh bao chiều ế, em cười hì hì xoa dịu:
- Em đùa... em không nói người tacũng biết anh đẹp cơ mà...
Tôi vẫn ấm ức:
- Thế cứ nhất thiết phải là Gió à?
- Ừ...
- Tại sao?
- Vốn anh sinh ra đã vậy...
Em cười bí hiểm. Tôi ghét nụ cườiđó...!
Và... quả thật...Tôi chính là cơn giócuộc đời em...
* Nắng:
Phong ra đi khá là nhanh, hệt như khianh đến. Đó là một chiều cuối tháng sáu, bão về sớm, không có mưa nhưng bầutrời xám xịt và gió gào rít não nề. Phong nói câu chia tay vội vàng:
- Anh hết yêu rồi, anh thật sự khôngthể lừa dối bản thân mình thêm một phút nào nữa.
Tôi bịt tai lại, hét lên:
- Em không nghe. Anh điên rồi...
- Có thể...Anh điên rồi... Nhưng thàlàm một thằng điên còn hơn phải quằn quại trong thứ cảm xúc trái chiều...
- Tại sao chứ? - Tôi nức nở - Em làmgì sai?
- Em không sai... Chỉ là do anh... chán...
- Anh nói thế mà nghe được à? - Tôigào lên như xé họng.
Phong cũng quát lên hệt như tôi vậy:
- Anh đã phát ngấy với cái kiểu lạnhnhạt của em. Đếm xem từ hồi yêu nhau tới giờ, em nói yêu anh được mấy lần?
Tôi ngây dại:
- Em cứ nghĩ anh sẽ tự cảm nhậnđược...
- Chưa bao giờ em chủ động nhắn tin,gọi điện, quan tâm anh trước. Em luôn đặt cái "tôi", cái"ta" của em lên đầu, còn anh chẳng là gì cả...
- Em sẽ thay đổi - Tôi cứu vãn mộtcách yếu đuối.
- Muộn rồi em ạ...
- Anh...có người mới, đúng không? -Tôi nghẹn ngào, lau nước mắt.
Phong nhìn tôi, thoáng chút ngạcnhiên, rồi cũng gật đầu:
- Đúng.
Tôi trân trối nhìn anh, gần như sụpđổ, lần đầu tiên trong đời, tôi biết đè nén lòng tự trọng, mở miệng cầu xin:
- Đừng bỏ em... Xin anh đấy...
Phong không nói gì, anh quay lưngbước đi, ngược chiều gió... Gió cấp 10 cũng không thể mang Phong về bên tôi.Anh rồi sẽ đi về một phía khác, với một người khác... Điều này khiến tôi như bịxúc phạm. Thật khó có thể chấp nhận sự thật đó. Tôi ngồi xụp xuống bên vệđường, khóc như một con điên lạc trại. Sao tất cả không chỉ là mơ?
Thật may, con đường vắng, vắng đếnquạnh hiu, chẳng ai thấy bộ dạng tôi lúc này thê thảm...
* Gió:
Là do tôi chủ động cắt đứt liên lạcvới em trước, cắt luôn sợi dây vô hình gắn kết giữa chúng tôi. Từ số điệnthoại, yahoo, facebook, mấy cái ảnh em trong máy, tôi cũng xóa sạch... Giốngnhư cuộc đời tôi chưa từng tồn tại tia nắng ấy, thứ nắng gay gắt của mùa hè...Tôi muốn tìm cho mình một trải nghiệm hoàn toàn khác, thứ cảm xúc mới lạ màNgân mang đến khiến tôi như bị cuốn vào vô tận. Ngân là cô lớp trưởng mà tôi đểý từ hồi lớp 10. Bạn ấy quá xuất sắc và nổi bật làm tôi luôn e dè không dámtiếp cận, tôi đã nghĩ tình cảm đối với Ngân đơn thuần chỉ là sự ngưỡng mộ. Chođến một ngày, tôi để quên máy tính trong ngăn bàn và quay trở lại lớp lấy, vôtình thấy Ngân đang gục mặt xuống bàn khóc nức nở... Tôi bối rối, ngồi xuốngbên cạnh bạn ấy, nói vài câu an ủi vô nghĩa... Bỗng Ngân choàng tay ôm chặt tôivà khóc to hơn. Bờ vai bạn ấy run run, khiến tôi có cảm giác Ngân cần được tôichở che khủng khiếp... Ngân nói rằng bạn ấy và người yêu cãi nhau, cậu ta đangdu học tận bên Pháp, Ngân lo sợ cậu ta đã thay lòng đổi dạ... Tự nhiên tôi mừngthầm, đó giống như một cơ hội để tôi "ngư ông đắc lợi". Tôi quyếtđịnh rời xa em, dành toàn bộ những quan tam chăm sóc cho Ngân, những mong mộtngày nào đó bạn ấy sẽ nhận ra và chấp nhận tình cảm của tôi. Chẳng ngờ vài tuầnsau, Ngân vui mừng thông báo rằng đã làm lành với người yêu và đang chuẩn bị lênđường du học cùng cậu ấy. Tôi như bị hất nguyên xô nước đá vào mặt, tuy nhiênvẫn gắng nở nụ cười bình thường nhất có thể chúc mừng họ. Bỗng tôi nhớ đến em,nhưng như một sự trả giá, tôi không còn thấy em xuất hiện dù chỉ qua màn hìnhmáy tính. Tôi biết em là người tự trọng rất cao... Thế là tôi lao đầu vào học.Phòng tôi lúc nào cũng sực nức mùi cafe thơm lừng và đèn sáng quá đêm. Trờichẳng phụ lòng tôi, năm ấy tôi thi Đại Học và đạt kết quả mĩ mãn. Đàng hoàngbước chân vào một ngôi trường danh giá. Bố mẹ tự hào về tôi, tôi tự hào về bảnthân mình. Ngập trong niềm vui ấy, tôi quên bẵng việc đã gây ra cho ai đó mộtvết thương lòng...
* Nắng:
Vết thương Phong cứa vào trái tim tôinay đã thành sẹo. Tôi có một trái tim mạnh mẽ, tôi nghĩ thế. Nên suốt một nămqua, tôi gồng mình chống chọi nỗi đau cứ sưng tấy lên mỗi lúc đông về. Khi lạnhgiá, tôi còn chẳng thể sưởi ấm chính mình, đau ốm suốt. Tôi còn không biết mìnhđã thay đổi từ khi nào, ra làm sao, nhưng dám chắc Phong chính là tác độngngoại cảnh. Thường thì phải mất gấp đôi thời gian để quên đi một người đãyêu... Tôi chẳng còn cười nhiều như trước, lầm lì và khước từ mọi yêu thương.Trái tim một khi đã nát bét, thì tốt hơn hết cứ để nó nguyên vẹn, còn đập phútnào hay phút ấy. Chẳng loại keo thần kì nào có thể gắn lại những mảnh vụn thậthoàn hảo... Rồi tôi đa nghi như Tào Tháo, soi xét tất cả những thằng con traimon men tiếp cận mình như làm bên hình sự, khiến họ cũng phát sợ mà bỏ dép chạylấy người. Thế là tôi cứ mãi bơ vơ, cho đến khi vào đại học...
* Núi:
Em hay gọi tôi là Núi, điều này khiếntôi cực kì khó chịu. Ngay từ đầu, tôi đến với em không phải vì tình yêu. KhoaMarketing của trường này, sinh viên nữ có ngoại hình trên mức "ổn" cứnhư thú quý hiếm trong sách đỏ đang đứng trước nguy cơ tuyệt chủng. Mà tôi thì"ảnh đẹp rạng ngời chưa qua phục chế", đời nào chịu bó thân với mấyem Thị Nở trong khoa. Ấy vậy mà một ngày nọ trời đẹp, Huy - thằng bạn thân nhưchân với dép vỗ vai tôi cười ranh mãnh:
- Sơn! Tao đố mày tán được em ngồibàn thứ năm dãy trong cùng cách cửa sổ một mét ba mươi bảy centi kia đấy...
Tôi uể oải đưa mắt hướng theo phươngngang cùng chiều với chiều ngón tay thằng bạn chỉ...Em là đứa con gái duy nhấttrong lớp này mặc sơ mi trắng và ngồi một mình, không quan tâm đến vấn đề"xu hướng thời trang năm nay" và "Oppa Lee Min Hoo đẹp trai điênđảo" như mấy nàng đang rộn ràng trong lớp. Em đang chăm chú tô tô vẽ vẽ gìđó lên bàn, đôi mắt mơ màng...
- Mặt tiền ổn, nhưng không phải đườngQuốc lộ à? - Tôi quay sang thằng Huy, vừa hỏi vừa ngáp.
- Là sao? - Nó trố đôi mắt thâm quầngvì thức đêm thức hôm cày game hỏi lại.
Tôi cười khẩy:
- Con bé là dân tỉnh lẻ phải không?
- Chuẩn luôn! - Huy nháy mắt.
- Không chơi! - Tôi lườm nó - Khôngcó hứng với mấy em nhà quê!
Thằng bạn tôi gắt lên:
- Bố thằng ngu! Nước ngoài giờ nótoàn đầu tư vào nông thôn xây sân Golf cả khách sạn ấy!
- Liên quan thế? - Tôi làu bàu.
- À ừm... Ý tao là...- nó lúng túng -Hay bây giờ tao với mày cá đi...
Tôi vẫn ngáp như nghiện, vờ khônghiểu:
- Cá mú gì? Tao ăn chay!
- Khônggggggggg! - Huy dài giọng -Cá xem mày có tán đổ và yêu được nó trong vòng một tháng không. Sau đó...sút..?
- Tao được gì? - Tôi nhỏm dậy.
- Tao gọi mày bằng bố! - Huy quảquyết.
Tôi phì cười:
- Tao không có loại con như mày!
Mặt Huy dài như cái bơm rồi ngắn tũnlại. Nó quay đi, cằn nhằn điều gì đó nghe không rõ, chắc là chửi tôi. Có lẽ tôiđã làm nó thất vọng, hoặc tương tự thế. Chẳng hiểu sao, tôi gọi với lại:
- Ê Huy! Tao đồng ý! Thua thì đừngtrách tao thất lễ với ông già mày đấy!
Lập tức nó nhảy phắt lại chỗ tôi,phát vào lưng tôi một cái đau rát:
- Thế mới đúng là mày chứ! Niềm tựhào của thanh niên thôn...Hê hê...
- Mày bấn loạn à? - Tôi cười đauruột. Đến bó tay với thằng hấp...
* Nắng:
"Em...đã nguyện làm một nốt nhạcbị lạc trong bản tình ca anh viết và em biết...Có anh rất dễ, nhưng để giữ lạibên cạnh mãi mãi thì đó là điều không thể đâu. Tình yêu dễ dàng thì chẳng tồntại lâu..."
Tôi ngẩn ngơ viết những dòng chữ vuvơ ấy lên mặt bàn bằng bút chì. Tự nhiên tôi phát hiện mình có khả năng...làmthơ...! Không thể phủ nhận một điều, Phong chưa bao giờ ngừng ám ảnh tâm trítôi. Hơn một năm rồi...Tôi chua xót...Rồi lại thở dài đưa mắt nhìn quanh...Cáilớp này có lẽ không hợp với tôi. Cũng chỉ vì tâm trí luôn lơ là mà việc họchành của tôi chẳng tốt. Đến lúc làm hồ sơ Đại học, tôi nghe lời chị gái chọnbừa marketing vì điểm thấp, thôi thì ăn chắc mặc bền vẫn hơn. Chứ tôi của hiệntại, thật không tài nào mà hòa nhập được. Mấy nhóm con gái trong lớp chẳng buồngiao tiếp, còn bọn con trai có lẽ không đời nào để ý đến kẻ mờ nhạt như tôi,trừ hai thằng bàn đầu dãy ngoài cùng cách cửa chính bốn mươi chín phẩy bảy lămcenti đang chỉ trỏ tôi bình phầm toán loạn. Thề cả cái bục giảng, không phải vìtôi đang ở nơi đất chật người đông nhân dân manh động thì không lôi thôi haithằng thi nhau nhặt răng rồi!
Khó chịu, tôi nằm bò ra bàn giả ngủ.Mươi phút sau, điện thoại rung bần bật báo cuộc gọi đến. Số lạ! Tôi đưa tay dụimắt mấy lần, thầm nghĩ hay là chị bí thư Đoàn trường gọi thông báo về việc tổchức làm từ thiện gì đó bên trung tâm bảo trợ trẻ em? Mà đấy, chả biết ông chủnhiệm khoa nghĩ gì tống ngay đứa ít nhiệt huyết như tôi vào hoạt động Đoàn nữacơ. Đã nghèo còn mắc cái eo mà...! Đang định bấm phím trả lời thì"phụt", bên kia tắt máy, màn hình hiện chữ to tướng "1 missedcall". Kiểu này thì không phải bên Đoàn trường rồi. Tôi cau có:
- Cái loại thanh niên gì khôngbiết.
Rồi send lại cho "nó" mộtmess đầy mỉa mai:
"Không có tiền thì đừng dùngđiện thoại. Nháy máy nữa, sốt ruột!"
Chưa đầy một phút sau, tin nhắn đến:
"Ấy là Dương phải không? Cho tớlàm quen nhé".
Y nhưrằng có biến, tôi biết mà!
* Núi:
Tôi đãphái tốn ít nhất một nụ cười và một cái nhìn tình tứ để con bé bí thư Đoàntrường cung cấp cho tôi số điện thoại của Dương. Tôi cảm thấy khá phiền, vìtrước giờ tôi ít phải chủ động làm quen với một ai đó theo cách mập mờ như thếnày. Căn bản nể thằng Huy, vả lại cũng muốn thử cảm giác yêu một đứa con gáithế nào so với mấy con méng chân dài vẫn vây quanh tôi với mật độ tương đươngmột quần thể ruồi. Lại nghe thằng Huy quảng cáo:
- Nghenói em này chảnh chó phết, không phải đói là đớp được đâu!
- Xấucũng chảnh? - Tôi nhếch mép.
Huy vỗ đùi,cười như đười ươi phải gió:
- Xinhmà chảnh là chuyện bình thường, xấu cũng chảnh nó mới đột phá chứ!
Ừ thìđột phá. Nhưng tôi dám chắc không đứa con gái nào có thể cưỡng lại được sức hấpdẫn từ nụ cười của tôi. Thề! Em nào cũng khen tôi cười nhìn hiền và đẹpnhư...thiên thần ấy... Chả phải nói gì, tôi nhìn mình trong gương còn thấythích bỏ xừ nữa là các em! Tôi vênh mặt với thằng Huy:
- Rồimày xem, không quá một tuần đâu mà.
- Tinhtướng! - Huy nhìn tôi thái độ...rất gì và này nọ... - Quá một tuần thì mày gọitao là bố nhá!?
- Kể cảông nội! - Tôi vỗ ngực khẳng định chắc nịch.
Huychẳng nói gì, nó tiếp tục cắm cúi vào trò Fifa ngớ ngẩn. Tôi xoay xoay cái điệnthoại trong tay, bụng sôi lên sùng sục. Không hiểu vì đói hay vì vụ cá cược... Nhưngvẻ bình thản của Huy làm tôi thấy...lo lo. Không phải tôi sợ gọi nó một tiếng"ông nội", mà nếu tôi thua, và vụ này vỡ lở thì tôi chẳng còn mặt mũinào bước ra ánh sáng nữa. Cái danh dự của thằng con trai Sư Tử là vĩ đại nhấtcòn gì. Lại còn to mồm sĩ diện với thằng Huy, không khéo quả này tự đào hố chônmình...
* Nắng:
Hóa racái thằng thanh niên "mất chất" nháy máy đòi làm quen với tôi chínhlà một trong hai thằng khỉ ngồi bàn đầu trên lớp. Hai thằng dính nhau như hìnhvới bóng, tôi tưởng bọn nó "yêu nhau" chứ, còn thời gian giao lưu cọxát với đối tượng khác hay sao? Cả tuần nay, tôi bắt đầu trò chuyện với cậu bạntên Sơn đó. Trần đời tôi chưa từng thấy thằng con trai nào hay khoe khoang nhưthế. Nó làm như tôi là con thổ dân ở bộ lạc nào mới xuống vậy. Nó hỏi tôi tầmnày ở nhà thường làm gì. Tôi bảo lượn shop, cafe với bạn bè... Nó trố mắt ngạcnhiên kiểu "thơ ngây như làn mây":
- Uầy!Tớ tưởng mùa này ở quê là ra đồng chổng mông bắt chuột?
Tôi cườilăn lộn. Nó giả ngu hay ngu thật không biết. Nín cười, tôi nhìn thẳng mặt nó,rành rọt:
-"Quê" tớ lên thành phố hàng chục năm nay rồi, thanh niên ạ. Mà chỗ tớcũng xe hơi đầy đường, đũa cắm đầy vành và đầu lênh láng tóc, nên là ấy yên tâmrằng tớ không hề lạ lẫm với văn minh đô thị, nhé!
Mặt nónghệt ra, nom "thánh thiện đến từng phương diện". Tôi mà "nhàquê" như nó nghĩ thì nó phải thuộc dạng "miền núi", thậm chí đậmđà bản sắc "dân tộc". Thế là từ đó tôi gọi nó là "Núi". Nócáu lắm, cấm tôi, nhặng xị. Kệ! Tự do ngôn luận mà. Tôi nhơn nhơn:
- Sơnhay Núi thì cũng vậy thôi!
- Không!Điên à! Cấm Dương gọi như thế! - Mặt nó tối sầm lại như tiền đồ chị Dậu.
- Chỗnào có biển cấm thì Dương không gọi. - Tôi vẫn ngang.
Sơn quayngoắt đi, dằn dỗi. Tự nhiên tôi giật mình. Điệu bộ của nó y hệt như lúc tôi gọiPhong là Gió...
* Núi:
Thời hạnmột tuần đã hết. Hôm nay là ngày tôi phải dẫn Dương đi dự sinh nhật thằng Huyvới tư cách là "người yêu"!
Trời ạ!Cả tuần qua tôi bận tranh cãi với Dương cái vụ "Sơn và "Núi",quên cả nhiệm vụ tán tỉnh. Liệu bây giờ có kịp không? Tôi lo sốt vó, đi ra đivào, vò đầu bứt tóc, vật vã lên xuống. Rồi khổ sở cầm điện thoại trong tay, bấmsố của Dương, mồ hôi mồ kê ròng ròng! Ghét tiết trời Hà Nội!
"...Phốmưa thấy ai ngã gục
Máu rơikhiến đôi bước chân
Cố lênhững vệt xóa nhòa
Ngất lịmnơi thềm phố hoa
Khóisương không người qua lại
Sớm maiai sẽ ghé qua
Có chăngướt lệ đứng nhìn
Hay làvô tình bước đi..."
Ghét cảbài nhạc chờ "kinh dị" của Dương nữa...Chưa bao giờ tôi thấy mình bấtlục như lúc này...
- Nói điđừng ngại bạn ơi! - Dương lúc nào cũng đùa cợt.
- Dươngà...! - Tôi ngập ngừng.
- ỪDương mà.
- Hômnay là sinh nhật Huy bạn thân Sơn...
- À! Rồisao?
- Đứanào đến cũng có đôi có cặp...
- Mà...?
- Mà Sơnthì...19 tuổi không một ai theo đuổi... (đoạn này tôi nể tài bốc phét của mìnhphết).
- Và...?
- Và Sơnmuốn... Dương... có thể đến party cùng Sơn... à... ừm… như kiểu là bạn gái Sơn,được không?
- Không.
- Tạisaoooooooo? - Tôi suýt gào lên.
- Dươngkhông thích.
Mặt tôinhăn nhúm lại:
- Coinhư tớ xin Dương đấy, chỉ là giả vờ thôi mà. Tớ hứa không nói gì, không làm gìquá đáng đâu. Mà Dương biết đấy, bọn thằng Huy là hay thích...xỉ nhục ngườikhác lắm...Với từ hôm bọn mình quen nhau tới giờ, tớ chưa mời ấy đi đâu chơi...
- Thôiđược rồi. Không phải trình bày. Vậy 8h qua đón Dương. Địa chỉ nhà trọ của Dươngđây...
Tôi cầmbút ghi địa chỉ của Dương mà trong lòng phấn khởi tột cùng. Mặc dù gian lận,nhưng cứ nghĩ đến phút huy hoàng của kẻ chiến thắng, cả bộ mặt bất ngờ đến sữngsờ của thằng Huy khiến tôi không tài nào hoãn cái sự sung sướng ấy lại. Tôinhảy rầm rầm trong phòng như khỉ lên cơn thèm chuối, mẹ tôi dưới nhà phải quátvọng lên:
- Màyphá nhà đấy hả Sơn?
Mẹ ơi làmẹ! Giá mẹ biết con trai mẹ đang vui thế nào!
* Nắng:
Tự nhiênnhận lời giả làm người yêu Sơn - thằng bạn cùng lớp mới quen chưa trọn một tuầnnhư vậy liệu có quá đột ngột không? Con bé cùng phòng trọ thấy tôi bồn chồnđứng ngồi không yên thì lấy làm lạ lắm. Sau khi nghe tôi trình bày rõ hoàncảnh, nó vỗ lưng tôi bồm bộp:
- Cứuđược danh dự bạn ấy là mày đã làm được một việc tốt để phúc cho con cháu rồi.Vụ này để tao, tao sẽ biến mày từ ngan thành vịt... à nhầm... từ vịt thànhthiên nga!
Nói rồilăng xăng mở tủ tìm quần áo, tíu tít lôi đồ nghề make up của nó bày la liệttrên giường. Tôi toát mồ hôi. Vật lộn hơn tiếng đồng hồ, ngồi yên cho nó mặcsức tô tô vẽ vẽ khiến lưng tôi ê ẩm, toàn thân rã rời. Cho tới khi nó phán mộtcâu:
- Xong!
Tôi mớithở phào nhẹ nhõm. Nó giục:
- Soigương xem thành quả của tao đi, con dở.
- Thôi -tôi lắc đầu quầy quậy - Tao sợ lắm...
- Sợ gì?Á? Mày dám xem thường tài năng hội họa của tao à?
Rồi nólao vào... bóp cổ tôi như thật. Mải chí chóe với con bé, tôi không để ý đồng hồđã điểm đúng 8h. Sơn gọi vào máy tôi bảo ra mở cửa. Con bạn tôi cuống quýt xáchra một đôi guốc cao gót nhọn hoắt đính đá lấp lánh, nói như ra lệnh:
- Xỏvào, mau!
Tôingước nhìn nó mếu máo:
- Mày đãbắt tao mặc váy còn bắt đeo cả cái của nợ này nữa hả?
Nó trợnmắt:
- Chứsao? Không lẽ mặc váy đeo tổ ong cùng màu?
Sơn gọiđến cuộc thứ hai, con bạn tôi phi ra mở cửa với vận tốc âm thanh ánh sáng. Toetoét:
- Chàocậu!
Sơn hơingạc nhiên, nhưng cũng tươi cười đáp lại:
- Chàocậu. Cho mình hỏi ở đây có bạn nào tên Dương?
Tôi rụtrè như con dâu về nhà chồng, bước ra cửa, bẽn lẽn:
- Dươngđây...
Sơn chợtkhựng lại, trố mắt nhìn tôi. Cái mồm há hốc làm giảm đi mấy chục phần trăm độđẹp trai vốn có. Tôi cau mày:
- Saonhìn Dương kiểu đấy? Buồn cười lắm hả? Thế để Dương vào thay...
- Không!- Sơn kéo tay tôi - Đừng! Đẹp lắm!
Tôi đỏlựng hai tai, cúi gằm mặt xuống. Xung quanh im ắng lạ thường. Không biết taitôi còn đỏ thế nào nữa nếu con bạn không đẩy tôi về phía Sơn và nói:
- Thôiđi đi. muộn bây giờ, ngắm nhau mãi!
Sơn gậtđầu chào nó, tôi ngồi lên xe, ngoái lại thấy con bé tung tăng bước vào nhà, lạicòn hát nữa...!!! Con Vespa lướt đi trong bóng tối. Cả hai chúng tôi không nóivới nhau câu nào suốt quãng đường khá xa. Đột nhiên Sơn lên tiếng:
- Hômnay nhìn Dương như Taylor Swift ấy...
- Khôngđược trêu Dương! - Tôi nhăn mặt, véo nhẹ vào lưng Sơn.
Nó cườitủm tỉm, đang nghĩ gì không biết...
+++
Sinhnhật Huy tổ chức trong một bar khá lớn. Tự nhiên tôi thấy hơi run. Chưa bao giờ vào một nơi thế này.Sơn gửi xe xong, thấy tôi đang bối rối, nó bước tới bên tôi, chìa tay ra:
- Đưa đây!
- Đưa gì? - Tôi thoáng ngạc nhiên.
- Tay. Đã diễn thì phải diễn cho đạtchứ.
- À ừ...
Tôi lúng túng thật sự. Bàn tay nằmgọn trong bàn tay, mồ hôi túa ra ướt nhẹp... Tôi bước theo cậu bạn như vô định.Vào đến nơi, bạn bè Sơn ùa ra vây kín lấy chúng tôi.
- Ủa ơi ai đây Sơn?
- Ngườiyêu à cu em?
- Thằngnày có người yêu mà dám chém với anh là vẫn ế trong tư thế ngẩng cao đầu nhá!
Sơn cườihíp mắt. Gật đầu hỏi lại:
- Huyđâu mọi người?
- Trênkia kìa anh. - Một em váy quây nhanh nhảu.
Sơn nắmchặt tay tôi, kéo đi như ma đuổi. Huy đang đứng với một nhóm bạn, tối quá khiếntôi chẳng thể nhìn rõ, cộng với đôi guốc cao chênh vênh, tôi bước hụt, vấp phảimột cái chân bàn, ngã nhào về phía trước, đổ ập lên người Sơn. Cả đám nhốnnháo. Huy và nhóm bạn liền chạy tới, tôi và Sơn vẫn đang trong tưthế..."sấp ngửa"...Thề với Chúa lúc đó có cái rãnh nào tôi sẽ rúcngay xuống đấy, không lên nữa cũng được. Sơn vội vàng đỡ tôi dậy, trước mặt Huyvà vô số ánh mắt, nó tỉnh bơ:
- Em cósao không?
Suýt thìtôi rút guốc phang nó, may sao sực nhớ ra, tôi lắp bắp:
- Ơ... ờ...em... không sao...
Độtnhiên đèn bật sáng. Mọi người xúm vào xem có chuyện gì xảy ra. Sơn thốt lên:
- Chânem sưng lên rồi kìa!