Như thể lênh đênh trong bóng tối ngột ngạt, Lục Triệu không thể cưỡng lại bản tính của omega, ngay lúc Bạch Lịch chạm vào tuyến của mình, được pheromone của người bên kia dẫn đường, ngay cả hơi thở của anh cũng dao động theo nhịp tim Bạch Lịch.
Lục Triệu không biết có phải tất cả omega đều giống anh hay không, thỉnh thoảng cảm thấy thời kỳ động dục giống như một con quái vật có thể ăn tươi nuốt sống anh. Trong vực thẳm tối tăm tuyệt vọng do động dục mang lại, chỉ có mùi vị của alpha là thứ duy nhất có thể cảm nhận được.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Bạch Lịch chính là tia lửa trong bóng tối, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể cùng nhau đốt cháy Lục Triệu.
Pheromone của alpha bao bọc omega trong thời kỳ động dục, rót vào người từ tuyến thể. Cảm giác này rất khó tả, cơn đau nhẹ ẩn chứa sự hưng phấn khiến chân Lục Triệu mềm nhũn, hai tay Bạch Lịch ôm chặt lấy eo anh, bắt anh phải duy trì một tư thế cố định, chịu đựng pheromone liên tục rót vào.
Thứ đầu tiên bị alpha pheromone xoa dịu chính là cơn đau do dùng quá nhiều thuốc ức chế, giống như thân thể bị vùi dập nhanh chóng được sửa chữa, từng bộ phận vốn đang đau đớn dần dần trở nên tê dại, Lục Triệu không nói được lời nào, chỉ cảm thấy mình hình như đang phát ra một vài âm tiết mơ hồ, ngón tay cái của Bạch Lịch đang phủ lên tay anh xoa xoa mu bàn tay trấn an.
Thứ sau đó bị pheromone của Bạch Lịch áp xuống chính là nhiệt độ động dục, làn sóng nhiệt gần như khiến Lục Triệu choáng váng dần dần bình tĩnh lại, giảm bớt rồi lại biến mất vào sâu trong cơ thể.
Dù vậy, cảm giác vô lực toàn thân cũng không thể biến mất hoàn toàn, ý thức của Lục Triệu từ từ trở nên rõ ràng, mồ hôi chảy dài trên tóc mái, tích trên mặt anh.
Môi răng Bạch Lịch không biết khi nào đã rời khỏi tuyến thể, trán hắn chống lên vai Lục Triệu từ phía sau, hơi nóng thở ra khiến Lục Triệu hơi run rẩy.
Sau khi được đánh dấu, omega cực kỳ nhạy cảm với pheromone của alpha đánh dấu mình.
Trong căn phòng kín mít, không ai lên tiếng một lúc lâu, chỉ có tiếng thở nặng nhọc của nhau. Nhiệt độ động dục đã nhạt đi, nhưng hai thân thể ở gần nhau vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt của nhau.
Lục Triệu đã hoàn toàn tỉnh táo lại khỏi thời kỳ động dục, chỉ có thân thể vẫn còn mệt mỏi, không còn sức đẩy Bạch Lịch ra, khàn giọng nói: "Em không sao."
Bạch Lịch phía sau không nói lời nào, Lục Triệu có thể cảm giác được thân thể hắn đang căng ra, cố gắng áp lại pheromone vẫn đang dâng trào.
Đánh dấu không chỉ ảnh hưởng đến omega, mà còn kích thích alpha xao động mạnh. Bạch đại thiếu gia vẫn chưa kiềm lại được, chắc là đang nhớ lại cách thức quản lý hạ bộ.
Đương nhiên, Bạch Lịch phải thừa nhận tình huống hiện tại của mình có hơi xấu hổ, thật sự không biết phải nói thế nào.
Thật lâu sau, Lục Triệu đột nhiên cười nói.
Âm thanh rất nhẹ, nhưng rất rõ ràng. Giọng Lục Triệu vẫn còn hơi khàn, nói: "Hóa ra là mùi socola."
"Đệt." Phía sau mơ hồ vang lên tiếng mắng của Bạch đại thiếu gia.
Đầu dựa vào lưng Lục Triệu lại rúc xuống phía dưới dụi dụi, vòng tay ôm eo siết chặt thêm một chút.
Sau vài giây nữa, Lục Triệu hỏi: "Lại còn ghét bỏ người ta có mùi táo?" Mùi này của anh nửa đêm mà bốc ra khác gì đầu độc người khác đâu?
"Mình có thể không nhắc tới cái này được không Hoa tươi?" Bạch Lịch cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khá là ngượng ngùng, "Cái pheromone vị socola này của anh vừa góp phần rất lớn vào cuộc hôn nhân hòa hợp của chúng ta đó. Tuy cái mùi này nó trẻ trâu nhưng cũng là trẻ trâu cấp độ cao nha, không có tìm ở đâu ra được đâu đó."
Đúng là tìm không ra, bởi vì loại hương vị giống như kẹo này không phải là xu hướng mùi pheromone của alpha. Nói chung, chỉ có pheromone của omega mới hay có mùi nhẹ nhàng và ngọt ngào, phù hợp với thẩm mỹ của công chúng hơn, dễ tán tỉnh hơn.
Mùi hương của Alpha thiên về những gam mùi mạnh bạo, hung dữ, hống hách ngang ngược, phù hợp với thiên tính khống chế của mình.
Bạch Lịch đường đường là một alpha xuất thân quý tộc lại còn từng lăn lê trong quân đội, vậy mà pheromone lại có vị như socola. Thảo nào thường ngày che che giấu giấu, còn dùng trí lực ép đến kín mít.
Lục Triệu nghĩ đặt chuyện này lên người Bạch Lịch thật sự quá buồn cười.
"Thôi mà, đừng cười nữa được không?" Bạch Lịch cảm thấy cơ thể Lục Triệu run lên vì không nhịn được cười, bực dọc nói: "Có gì đáng cười, hả? Có gì đáng cười đâu?"
Lục Triệu cười đáp: "Nghe rất thơm."
Bạch Lịch hoàn toàn im lặng, ủ rũ cụp đuôi, vùi đầu vào lưng Lục Triệu.
Sau vài giây, Bạch Lịch mới rầu rĩ nói: "Anh không thể tự chọn mùi cho mình mà, mịa."
Có thể là bởi vì vừa đánh dấu xong, Lục Triệu rất nhạy cảm với sự dao động cảm xúc của Bạch Lịch, anh cảm nhận được một chút đáng thương từ những lời này, hóa ra da mặt Bạch đại thiếu gia không dày như người khác nghĩ, khá là thú vị.
Lục Triệu cũng không ném hắn ra khỏi lưng, trong hơi thở vẫn có thể ngửi thấy mùi của Bạch Lịch. Ngừng một chút, Lục Triệu nói: "Trông giống như anh." Anh nói hương vị này rất giống Bạch Lịch.
Bạch đại thiếu gia phía sau không hiểu, cũng không nhìn lên: "Hở?"
Lục Triệu không trả lời.
Theo từng hơi thở, hương thơm của socola truyền đến phổi và dây thần kinh, ngọt ngào, nhẹ nhàng và đậm đà, nhưng lại mang theo một chút đắng ở cuối cùng. Rõ ràng vừa ngửi vào khoang mũi thì ngọt ngào, nhưng khi thở ra lại xen lẫn chút vị đắng, khiến người ta khó có thể buông bỏ.
Lục Triệu không nói cho Bạch Lịch biết anh cảm thấy như thế, vẫn giữ nguyên tư thế bị Bạch Lịch ép vào tường, di chuyển thân thể. Vừa rồi rơi vào kỳ động dục không cảm thấy gì, nhưng bây giờ mới nhận ra rằng Bạch Lịch có cảm giác tồn tại mạnh mẽ: "Còn chưa buông ra sao?"
"Từ từ," Bạch Lịch tiếp tục hít thở sâu, điều hắn không muốn nhất lúc này là đối mặt trực tiếp với Lục Triệu, "Từ từ."
Không cần giải thích gì, Lục Triệu đã cảm thấy thân thể bên cạnh nóng đến mức nào, còn có chỗ cộm cộm lên chạm vào người anh.
Được rồi, đã ngầm hiểu rồi, từ từ thì từ từ.
Sau năm sáu giây, Lục Triệu lại hỏi: "Được chưa?"
"Đệt." Bạch Lịch thẹn quá thành giận, "Hoa tươi, em nghĩ đây là chuyện có thể giải quyết trong năm sáu giây sao?"
Lục Triệu khó hiểu: "Nhưng trí lực của anh cao lắm mà?"
Bạch Lịch bất lực, tức giận nói: "Bây giờ trí lực của bị tập trung ở hạ thể hết rồi."
Xem ra đây là nguyên nhân, Lục Triệu không rõ lắm cấu tạo của alpha, cũng không biết pheromone của anh sau khi đánh dấu sẽ càng sát thương Bạch Lịch như thế nào, còn hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
Đôi khi Bạch Lịch không biết phải phản ứng thế nào về việc 'hiếu học' Lục Triệu, phải mất một lúc lâu, mới ậm ừ nói: "Đừng để ý đến cái này được không hoa tươi, em nói gì đó phân tán trí lực của anh đi."
"Hở." Lục Triệu ngẩn người, "Trước tiên anh phân tán lực chú ý ra khỏi em một chút đi."
Bạch Lịch: "..."
Bạch đại thiếu gia lúc này đã không biết chữ "xấu hổ" viết thế nào: "Không phải, em nghĩ anh phân tán thế nào khi đang chào cờ đây?"
Lục thiếu tướng cũng rất ngang: "Không phải anh đang cạ lên người em đó sao?"
Làm Bạch Lịch ngẩn ra.
Không khí trong phòng im lặng lạ thường vài phút.
"Vậy vẫn là anh phải nỗ lực nhiều hơn." Bạch Lịch thậm chí không cần người khác đưa thang đã tự tìm đường xuống.
Lục Triệu cười thành tiếng.
Nụ cười làm Bạch Lịch không còn chút nóng nảy nào, hắn cảm thấy đây không phải là một cảnh đánh dấu bình thường, có xấu hổ cũng không thể xấu hổ được.
"Lát nữa đi bệnh viện đi?" Bạch Lịch chỉ có thể tự mình tìm một đề tài. "Vừa rồi nghe mấy quân y nói uống thuốc giải có thể giảm bớt, em đi uống đi."
Lục Triệu lắc đầu: "Không cần đâu."
Thật sự là không cần, lúc này ngửi thấy Bạch Lịch đã đủ rồi, thấy ổn định hơn cả thuốc ức chế.
Mặc dù nó có mùi giống như socola, cảm giác ngửi quá nhiều sẽ bị sâu răng.
Bạch Lịch huy động trí lực, hít một hơi thật sâu, còn dùng móng tay tự véo lòng bàn tay, đến khi gần như ổn định rồi mới quay lại ngồi xuống đất, tựa lưng vào tường.
Có lẽ là do đầu gối quỳ trên mặt đất quá lâu, sau khi thả lỏng đột nhiên chân trái hơi đau, giống như có một cây kim xuyên thấu xương tủy, khiến vẻ mặt của Bạch Lịch lập tức cứng đờ.
Lục Triệu liếc hắn một cái, không nói gì, cũng ngồi dựa vào tường.
Đánh dấu là một cảm giác rất kỳ lạ, cho phép hai người hoàn toàn độc lập thiết lập một mối liên hệ như có như không. Bây giờ hai người họ không ai hạn chế pheromone, sự thỏa mãn mang lại bởi sự trao đổi pheromone lẫn nhau như vậy không thể diễn tả bằng lời.
Bạch Lịch dần thả lỏng, hắn từ từ duỗi thẳng chân trái ra, ánh mắt dừng lại trên đùi mình. Một lúc lâu sau, Bạch Lịch nói: "Chân trái của anh mấy năm nay không bị đau nữa, chỉ là khi duy trì một tư thế trong thời gian dài, hoặc khi có kích thích bên ngoài thì mới đau, nghỉ ngơi một chút là ổn."
Từ lúc Lục Triệu quen biết Bạch Lịch đến nay, đây hẳn là những lời dài nhất mà hắn từng nói về cái chân trái của mình.
Lục Triệu quay đầu nhìn hắn.
"Hoa tươi, buổi sáng anh không có ý gì khác," Bạch Lịch cũng nhìn Lục Triệu, tóc mái lúc nãy cọ xát vào lưng Lục Triệu dựng lên, xù xù ra, "Anh chỉ là không có thói quen nói với người khác chuyện này. Anh không có ý đề phòng em, nên là đừng giận nha."
Câu nói "Đừng giận" khiến Lục Triệu nhớ tới câu "không để em quá đau" trước khi đánh dấu, đều rất cẩn thận.
Lục Triệu đáp: "Không giận." Thật sự là không tức giận.
Bạch Lịch cười cười, thuận tay ném chai thuốc ức chế rỗng rơi trên mặt đất ra xa hơn.
Cái chai rỗng lăn quay đến một góc nhỏ, ánh mắt Lục Triệu cũng đảo theo.
Lục Triệu nhìn cái chai rỗng tuếch, đột nhiên nói: "Môi trường sống lúc nhỏ của em không tốt lắm."
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Triệu nhắc tới thời niên thiếu của mình, Bạch Lịch không nói gì, chờ Lục Triệu nói tiếp.
Đánh dấu xong mang đến cảm giác mệt mỏi thoải mái, giọng nói của Lục Triệu hiếm khi có chút lười biếng. Anh tiếp tục: "Có nhiều người tị nạn xung quanh, và những tội phạm bị trục xuất khỏi hành tinh chính, rất nguy hiểm. Để ngăn chúng em phát ra mùi quá nồng, người lớn tiêm cho chúng em rất nhiều chất ức chế."
Bạch Lịch quay đầu nhìn anh: "Dùng quá nhiều thuốc ức chế, omega chưa thành niên sẽ rất đau."
"Đau đớn là bằng chứng rằng vẫn chưa tuyệt vọng." Lục Triệu nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì."
Có lẽ vì đánh dấu thiết lập mối liên hệ rõ rệt, làm tính chiếm hữu và che chở của Alpha dâng lên, Bạch Lịch cảm thấy rất khó chịu. Cuối cùng hắn cũng biết tại sao Lục Triệu lại lạm dụng thuốc ức chế trong thời đại này.
Lục Triệu nói: "Cho nên em thật sự không tức giận. Bạch Lịch, em biết anh không muốn nhắc tới, nên sẽ không gặng hỏi."
Không phải đề phòng ai, chỉ là trong lòng có một vướng mắc, cảm thấy khó chịu khi chạm vào.
Lục Triệu hiểu Bạch Lịch, nên anh không muốn đụng vào vết thương của Bạch Lịch, càng không muốn trở thành người khiến Bạch Lịch khó chịu.
"Mỗi khi nói chuyện chân cẳng, anh không thích biểu cảm người khác lộ ra." Bạch Lịch một tay đặt cái chân lành của mình, một tay chạm vào đầu gối chân trái trong tiềm thức. "So với khinh thường, đồng cảm càng làm anh khó chịu hơn."
Lục Triệu "ừm" một tiếng, anh hiểu được, càng hiểu lại càng không muốn nói thêm.
Nói thẳng ra là bị thương hại, một người rõ ràng cao lớn khỏe mạnh như vậy, nhưng tất cả mọi người chỉ nhìn vào phần tàn tạ của hắn.
Người ta chỉ có thể nhìn thấy những đốm đen trên tấm vải trắng. Nếu tấm vải trắng có một vết bẩn, hoặc tiếc nuối hoặc sẽ vứt nó đi.
Bạch Lịch suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng cáu, quay đầu lại nói với Lục Triệu: "Hoa tươi, trừ cái chân thì anh có chỗ nào kém người ta chứ hả? Trí lực của anh cao thế này, nếu đấu bằng trí lực trong quân đoàn tuyến một cũng không mấy ai làm đối thủ của anh được đâu. Ông đây gọi là thân tàn chí kiên!"
Lục Triệu cười rộ lên, "Vậy sao lúc nãy lại khó kiềm lại thế hở thân tàn chí kiên."
Bạch Lịch ngẩn ra, dở khóc dở cười: "Chuyện này không bỏ qua được đúng không?"
Cái này đâu thể qua được, Lục Triệu nghĩ anh sẽ còn phải nhớ lâu, vừa ngửi được mùi Bạch Lịch, sẽ nghĩ đến thân thể hắn dựa vào lưng mình, nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập, suýt chút nữa thiêu đốt anh.
Bạch Lịch đứng dậy, vỗ vỗ chiếc quần nhăn nhúm của mình: "Được rồi, để anh mở đường cho Anh hai Thiếu tướng. Trước tiên bảo họ lái xe của anh đến cửa tòa nhà A, hôm nay phải về thẳng nhà thôi, hai chúng ta đừng hòng đi lang thang bên ngoài."
Hai người họ lúc này ai ngửi qua cũng biết là vừa mới đánh dấu xong.
Bạch Lịch vuốt vuốt tóc, luôn phải khoe vẻ ngoài thiếu gia trước mặt người ngoài, quần áo sang chảnh, xe bay đắt tiền, hình ảnh cá nhân luôn phải đẹp trai nhất, lúc này vẫn không quên sửa soạn lại bản thân.
Vuốt mấy lần, tóc vẫn còn bù xù khiến Lục Triệu không kiên nhẫn: "Tóc mái."
Bạch Lịch sờ sờ tóc mái: "Hả?"
"Đây," Lục Triệu dùng tay ra hiệu, "Không, bên trái, bên trái, trái."
Bạch đại thiếu gia xoa đầu mình thành một cái tổ quạ.
"Rốt cuộc là chỗ nào?" Hắn cũng bắt đầu quạu.
Lục Triệu không biết giận: "Lại đây."
Bạch Lịch còn đang vuốt tóc, đi tới ngồi xổm trước mặt Lục Triệu, để Lục Triệu sửa lại tóc cho mình.
Lục Triệu nâng lên cánh tay đè xuống vài lọn tóc của Bạch Lịch: "Lại gần thêm chút nữa." Cánh tay giơ lên rất mỏi.
Bạch đại thiếu gia lại tiến lên một chút.
Vị trí vẫn còn hơi xa, Lục Triệu cũng không thèm nói lại, túm lấy cổ áo Bạch Lịch, buộc hắn phải nhào về phía trước. Bạch Lịch bị bất ngờ, "đệt" một tiếng, vội vàng vươn một cánh tay chống lên bức tường phía sau Lục Triệu: "Hoa tươi, có thể nhẹ nhàng chút được không?!"
Lục Triệu không để ý tới hắn, thay vào đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Bạch Lịch, năm ngón tay luồn qua tóc Bạch Lịch chải lại mớ tóc rối tung.
Giống như những lần chạm vào da Lục Triệu trước đó, tóc Bạch Lịch rất mềm, đầu ngón tay chạm vào trán khi chải tóc mái, truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp.
"Sờ thích lắm đúng không?" Giọng Bạch Lịch đột nhiên vang lên.
Lục Triệu liếc hắn một cái.
Bạch Lịch lại nói: "Thấy sờ hoài."
Hắn không những không tức giận mà còn tỏ ra rất đắc ý.
Bạch đại thiếu gia rất tự hào về bất kỳ điểm mạnh nào của mình, bất kể nó lớn hay nhỏ.
Lục Triệu khá thẳng thắn, nói: "Ừm, sờ rất thích."
"..." Vẻ đắc ý trên mặt Bạch Lịch trong phút chốc biến mất, hồi lâu mới ấp úng nói: "Anh hai Thiếu tướng, cái này là đang khen đúng không?"
Lục Triệu buồn cười: "Đúng." Lại vỗ vỗ vai Bạch Lịch, "Được rồi."
Bạch đại thiếu gia với mái tóc được chải chuốt kỹ càng lại thành bộ dạng công đực xòe đuôi như mọi ngày, đi đến cửa còn không quên nhìn lại Lục Triệu nháy mắt một cái, sau đó mới mở cửa phòng thay quần áo bước ra ngoài.
Vì đã không còn nguy hiểm, cánh cửa phong tỏa được mở ra hoàn toàn, không khí trong lành làm loãng bớt một phần mùi trong phòng.
Lục Triệu vô thức đưa tay lên ngửi, mơ hồ cảm giác được giữa ngón tay còn vương lại mùi socola.
Quá nhiều mùi có thể gây sâu răng.
Khi Bạch Lịch quay trở lại phòng thay đồ, Lục Triệu đã đứng dậy, thu dọn đồng phục huấn luyện cất lại vào tủ cất giữ. Hôm nay anh không cần tập luyện, cơ thể đang trong thời kỳ động dục sau khi bị đánh dấu quả thực không thích hợp để vận động cường độ cao.
Cơn buồn ngủ khiến Lục Triệu cảm thấy hơi lười biếng, nhưng ngay khi Bạch Lịch đến gần, hai người vẫn có chút phản ứng do liên kết pheromone của nhau mang lại.
Một alpha chưa bao giờ đánh dấu một người, một omega chưa bao giờ nhận đánh dấu, lần đầu tiên cảm thấy mình quá thiếu kiến thức sinh lý.
"Anh nghĩ mình biết nhiều, nhưng không ngờ học được từ thực tiễn vẫn chính xác hơn." Bạch đại thiếu gia cảm khái.
Lục Triệu luôn cảm thấy mấy câu này dùng để miêu tả chuyện vừa rồi rất không đúng, nhưng anh cũng quen với kiểu so sánh lung tung của Bạch Lịch, nghe Bạch Lịch lảm nhảm, cùng nhau đi ra ngoài.
Dù lệnh phong tỏa đã được dỡ bỏ nhưng xung quanh tòa nhà của sân huấn luyện khu A vẫn có rất ít người.
Lúc hai người bước ra khỏi tòa nhà, ngoài Hoắc Tồn chịu trách nhiệm điều khiển xe đi vào, chỉ có Giang Hạo và Hàn Miểu vẫn đang đợi bên ngoài.
"Chu Lâm Sơn đã được đưa đến bệnh viện. Nghe nói vừa mới ổn định." Hàn Miểu nhìn thấy Lục Triệu, không dong dài đi thẳng vào vấn đề, "Tôi đã đi kiểm tra sao cậu ta có thể nhập ngũ khi chưa đủ tuổi rồi. Cậu về trước nghỉ ngơi đi, có kết quả chuyện này tôi sẽ báo sau."
Kỳ thật Lục Triệu không quan tâm lắm chuyện của người khác, nhưng chuyện này liên quan đến hai omega, ước chừng quân đội sẽ phải cho mọi người một lời giải thích. Anh thản nhiên gật đầu, lại chào hỏi Giang Hạo.
Ánh mắt Giang Hạo đảo qua đảo lại trên mặt Bạch Lịch cùng Lục Triệu, cuối cùng rơi trên người Lục Triệu, cười nói: "Nghỉ ngơi thật tốt."
Nhân tiện còn cầm thiết bị đầu cuối cá nhân liên hệ phía hậu cần điều chỉnh một số dung dịch dinh dưỡng cho Lục Triệu.
Quân đội Đế quốc chịu trách nhiệm nghiên cứu và phát triển một số lượng lớn các dung dịch dinh dưỡng, không chỉ là loại thay thế bữa ăn hay chữa trị thông thường, mà còn là loại củng cố được phát triển cho binh lính, hay được Bạch Lịch gọi là "thực phẩm chức năng".
Bạch Lịch đang định lên xe thì bị Hàn Miểu chặn lại.
Hàn Miểu vươn tay: "Ngài Bạch, tình huống vừa rồi hơi bất ngờ, tôi không có thời gian tự giới thiệu. Tôi tên là Hàn Miểu, cũng là thiếu tướng giống như Lục Triệu. Lúc hai người kết hôn, tôi bị cử đi làm nhiệm vụ tuần tra nên không đến dự được."
"Đừng khách khí," Bạch Lịch nhận ra rằng đây là một trong những alpha tập trung trước tòa nhà vừa rồi, nhưng cũng không quan trọng lắm, bắt tay với nụ cười cộp mác Bạch đại thiếu gia, "Cứ gọi Bạch Lịch."
Khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt với nụ cười rạng rỡ kia hoàn toàn không hề tàn nhẫn như khi hắn đập đầu một người xuống đất cách đây không lâu.
Hai người xã giao vài câu, Bạch Lịch rất giống như mấy cậu ấm lông bông bên ngoài, không phải là alpha ép Hàn Miểu đến khó chịu vừa nãy.
Lục Triệu đang định nhấc chân đi ra, nhưng mắt lại nác thấy những dấu vết còn sót lại trên mặt đất.
Máu bắn tung tóe trên mặt đất, còn có vết kéo dài. Lục Triệu ngẩn ra: "Đây là máu?"
Không ai nói gì, Hoắc Tồn mở miệng, ánh mắt quét qua Bạch Lịch, cuối cùng nhắm lại.
Cậu ta không thấy Bạch Lịch đánh người, khi ra khỏi tòa nhà khu A, cậu ta chỉ thấy một alpha nằm bẹp trên mặt đất.
Những người xung quanh nhìn tên alpha trên mặt đất, không ai tiến lên đỡ nó lên, cũng không ai lên tiếng. Cuối cùng, hai vị quân y đi ra lật người xem thương tích, khuôn mặt đầy máu kia vẫn chưa biến mất khỏi trí nhớ của Hoắc Tồn.
Vì xe cấp cứu có cáng cứu thương đã đi mất, hai quân y không còn cách nào khác, đành phải mỗi người một chân kéo tên alpha này vào bóng cây để chữa trị, cũng may đó là một alpha, thân hình cường tráng, bị như vậy là chuyện thường ngày, không cần điều trị, xác nhận không chết không tàn tật là được.
Đến khi tên đó được đưa lên xe cấp cứu thứ hai rời đi, Hoắc Tồn mới biết là Bạch Lịch đánh.
Dùng đôi tay mà chỉ có nhà quý tộc mới có, túm tóc tên đó dộng đầu xuống đất.
"Máu gì." Bạch Lịch lười biếng nói, dùng đế giày chà xát vết máu trên mặt đất, "Có biết thảm đỏ không? Sinh ra chỉ để người ta giẫm lên."
Hắn cười cười, làm động tác "mời", ý bảo Lục Triệu lên xe trước.
Lục Triệu liếc hắn một cái, mấy giây sau mới hỏi: "Sướng?"
Bạch Lịch cười ha ha: "Sướng vãi."
Hai người ngầm hiểu rõ, mặt không đổi sắc ngồi trên xe như thường lệ.
Dù sao thì, sướng trước rồi nói sau.