Edit: OhHarry
***
【 Duy Cảnh đạo trưởng hỏi tôi có quan tâm đến Phật giáo không và nói rằng việc giảng dạy thực sự rất tốt, sau đó còn khuyến khích tôi ủng hộ hàng nội địa…… 】
Điều đáng sợ ở Chu Ly là anh ta có thể bất chấp làm ra mọi chuyện, mà mọi chuyện ấy dường như đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.
Anh ta ở đồn cảnh sát hai ngày, luật sư mang tới báo cáo sức khỏe cho thấy anh ta đã mang thai được hai mươi mốt tuần. Cuối cùng, anh ta được cho tại ngoại. Tôi không muốn có suy nghĩ ác ý với ai, nhưng nếu là Chu Ly, tôi nghi ngờ sự xuất hiện của đứa trẻ này đã được anh ta suy tính từ trước.
Vài ngày sau, Nguyễn Lăng Hòa bất ngờ tuyên bố với truyền thông rằng hắn ta sẽ kết thúc cuộc hôn nhân với Chu Ly, đồng thời nói rằng hắn ta đã yêu người khác. Phát ngôn của hắn ta lập tức dấy lên một làn sóng tranh cãi lớn, ký hiệu giữa A và O được pháp luật bảo vệ, cuộc hôn nhân của họ không thể kết thúc và không có một quốc gia nào trên thế giới đồng ý cho Alpha và Omega ly hôn với nhau.
Nguyện vọng của Nguyễn Lăng Hòa sẽ không đi đến bất kỳ kết quả nào vì tòa án không ủng hộ, luân lý đạo đức không cho phép điều đó. Nhưng vấn đề này không cần phải có “kết quả”, chính thái độ của hắn ta đã tự nói lên hết thảy. Dù thất vọng với những chuyện Chu Ly đã gây ra hay hắn ta thật sự đã yêu người khác thì sự việc này đã khơi dậy sự chú ý của tất cả mọi người và đẩy nhà họ Nguyễn lên đầu sóng dư luận.
Ngay sau đó, một công ty truyền thông kỳ cựu đã cho đăng tải bài báo về chuyện hẹn hò giữa Nguyễn Lăng Hòa và Ổ Thiến, số lượng lớn các bức ảnh cùng lời chứng của “những người biết rõ câu chuyện” khẳng định trước khi đánh dấu Chu Ly, Nguyễn Lăng Hòa và Ổ Thiến đã bàn đến việc kết hôn.
Sự ép buộc của gia đình, âm mưu của Chu Ly, hay sự phản bội của thiếu gia nhà họ Nguyễn? Ổ Thiến là một trong những diễn viên nữ thực lực nhất hiện nay nên các fan hâm mộ của cô ấy sẽ không dễ gì mà cho qua chuyện này.
Khi Tống Bách Lao và Minh Thư kết thúc mối quan hệ cũng gây ra một vài tranh cãi, sự việc khiến Lạc Thanh Hòa cực kỳ tức giận nên ông đã gọi anh ấy đến để “dạy dỗ”, đồng thời phạt quất trăm roi. Dù không gây ra ảnh hưởng gì nhưng cũng đủ cho thấy “dư luận tiêu cực” tiềm ẩn nguy cơ rủi ro thế nào cho ứng viên tham gia tranh cử.
Bây giờ nhà họ Nguyễn đã bị đẩy ra trước họng súng, chỉ cần có “đầu sỏ” kích động, tất cả sẽ cùng ồ ạt tấn công.
“Tôi xem tin tức rồi, cho đám đông biểu tình trước cửa Viêm Hoa Thế Kỷ đi…… Khẩu hiệu ghi là ‘Hương Đàm không cần nghị viên là tội phạm’.” “Đầu sỏ” ngồi trên ghế xích đu, vừa lắc qua lắc lại vừa nói chuyện điện thoại.
Trong khảng thời gian này, Tống Bách Lao gây rất nhiều khó khăn cho nhà họ Nguyễn.
Khi tin nóng về Nguyễn Lăng Hòa và Ổ Thiến nổ ra, tôi chỉ vô tình bình luận: “Căn thời điểm chuẩn thật đấy.”
Anh ấy ngồi bên cạnh nghe thấy, vừa lướt điện thoại vừa thản nhiên trả lời: “Mua.”
Tôi do dự mất hai giây, chưa dám tin vội.
“……. Anh mua à?”
“Hai mươi triệu.”
Tôi không biết mình nên sốc vì con số này hay sốc vì hành động “đổ dầu vào lửa” của anh. Tôi chỉ mới nghe đến việc bỏ tiền ra để ém tin, hóa ra còn có người vung tiền để tung tin.
“Mẹ ơi, mẹ nhìn vào hoa đi.”
Nghe thấy tiếng Tống Mặc, tôi lập tức rời mắt khỏi Tống Bách Lao, nhìn lại vào khóm hoa Tulip ở trước mặt.
Một trong những bài tập ngoái khóa mà gia sư của Tống Mặc giao chính là yêu cầu cậu bé vẽ một bức tranh để tặng cho bố mẹ. Ngay khi hoa Tulip trong vườn vừa nở, cậu bé liền bảo chúng tôi ra vườn tạo dáng làm mẫu.
Tôi ngồi nghiêng trên bệ đá cẩm thạch trông xuống thảm hoa Tulip, Tống Bách Lao ngồi hơi chếch về phía bên phải ở đằng sau, còn Tống Mặc kê thêm một chiếc ghế đẩu nhỏ và ngồi ngay trước mặt chúng tôi, bút sáp và chì màu để dưới đất, bộ dáng nghiêm túc như một họa sĩ chuyên nghiệp.
“Tiếp túc khích dư luận chống lại Nguyễn Hoa Hùng, đừng để chuyện này bị giảm độ quan tâm…… Ừ, bây giờ cứ thế trước đã.” Mười phút sau, Tống Bách Lao cúp máy.
“Tông Mặc, con xong chưa thế?” Vừa cúp máy, anh ấy đã đứng ngồi không yên.
Tống Mặc cúi đầu, tay hoạt động không ngừng: “Chưa ạ, con còn một tí.”
“Con nhanh lên.”
“Bố không kiên nhẫn gì hết.”
Nhóc con giờ bạo hơn rồi, đôi lúc còn dám phàn nàn thẳng mặt bố Bách Lao.
“Bố mà không kiên nhẫn à? Bố……” Tống Bách Lao nghẹn thở rồi sửa lại lời, “Thật ra em gái đang mệt mỏi, em bé còn nhỏ nên cần nghỉ ngơi. Con vẽ nhanh cho em về đi ngủ nhé?”
Em gái không mệt đâu, em nó ngủ cả ngày mà……
Tôi quay đầu liếc Tống Bách Lao một cái, anh ấy lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, chiếc xích đu đu càng lúc càng cao.
“Em gái mệt ạ?” Tống Mặc ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt lo lắng, “Thế con vẽ xong ngay đây.”
Nhờ em gái mà tốc độ vẽ của Tống Mặc nhanh hẳn lên, năm phút sau, cậu bé ngồi thẳng lưng, nghiêng người ra sau ướm thử tranh vẽ rồi nở một nụ cười thật rạng rỡ.
“Xong rồi!”
Tôi xoa bóp cổ, bước đến bên cậu bé để xem bức tranh trên giá.
Nét vẽ tuy còn non nớt nhưng trình độ vẫn cao hơn hẳn so với các bạn đồng trang lứa, hoa ra hoa, người ra người, nhà ra nhà, phối cảnh siêu lắm.
“Đây là gì thế?” Tôi trông thấy một vòng tròn nhỏ màu hồng trên bụng của nhân vật đại diện cho mình nên mới hỏi Tống Mặc: “Trên áo mẹ đâu có hình này.”
Tống Mặc ngẩng đầu giải thích với tôi: “Đây là mặt trời ạ. Vì mặt trời là em gái nên có màu hồng.”
Chỉ trong nháy mắt, tôi đã “siêu lòng”. Dẫu biết thế giới của trẻ thơ tràn ngập những ảo mộng lãng mạn, nhưng mặt trời hồng dễ thương quá.
“Mặc Mặc nhà mình tuyệt thật đấy.” Tôi xoa đầu cậu nhóc, “Vẽ giỏi lắm luôn.”
Tống Bách Lao lúc này cũng đi tới, “Con vẽ cả em à. Vẽ cũng được đấy, cho gia sư xem xong thì nhờ mợ Cửu treo lên tường trong phòng con nhé.”
Mới xem qua tranh thôi mà anh ấy đã biết Tống Mặc vẽ “em gái” rồi, bố con có khác nhỉ?
Tống Tiêu gác lại việc chụp ảnh trên núi để về nhà trước bữa tối, chú ấy rất thích bức tranh của Tống Mặc, thậm chí còn lấy máy ra chụp đến mấy chục tấm, bảo rằng sẽ thêm nó vào cuốn sách ảnh tiếp theo của mình.
Tống Tiêu chiều chuộng Tống Mặc không khác gì Lạc Thanh Hòa.
Làn sóng phản đối Nguyễn Hoa Hùng ngày một lớn hơn, ngay cả khi Nguyễn Hoa Hùng lên tiếng bảy tỏ mình không hay biết gì về hành vi của Chu Ly thì cũng thể không xoa dịu được sự tức giận của công chúng đối với ông ta.
Điều khiến nhà họ Nguyễn rơi vào cảnh khốn đốn hơn chính là kết luận của bên tòa án trong vụ án xâm phạm thương mại giữa Hạ Thịnh và Viêm Hoa Thế Kỷ. Hạ Thịnh thắng kiện, căn cứ vào mức định giá công nghệ bị đánh cắp, số tiền nhà họ Nguyễn phải bồi thường cho thiệt hại kinh tế của Hạ Thịnh là 12,7 tỷ tệ.
Mức bồi thường cao ngất trời này đã gây náo động toàn thế giới, và nó cũng khiến tôi chẳng nói được nên lời.
Chuột lang bị rắn ăn thịt, rắn và cáo trở thành đồng minh của nhau, cuối cùng cả hai đều bị ghim chặt trên bụi gai của chim bách thanh, một chuỗi thức ăn hoàn hảo.
Dưới những áp lực liên tiếp ập đến, Nguyễn Hoa Hùng chỉ còn cách tuyên bố rút khỏi cuộc tranh cử. Tuy cuộc bỏ phiếu vẫn chưa bắt đầu nhưng có vẻ Lạc Thanh Hòa đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Mối đe dọa của nhà họ Nguyễn đã được dỡ bỏ, nhưng mối quan hệ ABO vẫn chưa thể hòa dịu đi một cách dễ dàng. Hàn Âm gọi cho tôi, em ấy hy vọng tôi có thể cùng hợp tác quay video để đăng lên tài khoản xã hội.
“Em đã tìm đến rất nhiều Beta có sức ảnh hưởng lớn, phỏng vấn để họ kể ra kinh nghiệm của bản thân, chia sẻ cảm xúc khi đối mặt với sự bất bình đẳng, đồng thời kêu gọi mọi người bình tĩnh lại.” Hàn Âm nói qua điện thoại, “Alpha, Beta, Omega không nên đối chọi với nhau.”
Tôi rất tán thành với ý kiến này nên đã đồng ý ngay mà không cần do dự. Sau đó, em ấy gửi cho tôi một tờ câu hỏi tôi, sáng hôm sau mang theo thiết bị lên núi Duy Cảnh.
Video được quay rất thuận lợi, ba ngày sau, một video dài bao gồm các cuộc phỏng vấn với mười Beta có thời lượng một tiếng bốn mươi phút được đăng cùng một lúc trên tất cả các tài khoản xã hội của Hàn Âm.
Ngay lập tức, đoạn video nhận được phản hồi tích cực từ cộng đồng mạng, nhất là sau khi Lương Thu Dương share lại, phong trào hưởng ứng trở nên nở rộ hơn. Ngày càng có nhiều nhân vật công chúng công khai tán thành bằng cách share đoạn video này, ngay cả tài khoản chính thức của Lạc Thanh Hòa cũng nằm trong số đó.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Rửa ráy xong, tôi bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Tống Bách Lao đang dựa vào đầu giường, xem laptop với vẻ thích thú.
Mới đầu tôi còn tưởng anh ấy đang đọc gmail công việc, nhưng khi nghe thấy giọng của chính mình, tôi mới sực nhận ra anh đang xem đoạn video do Hàn Âm đăng tải.
“…… Tôi đã phải hứng chịu rất nhiều sự phân biệt đối xử trong những tháng ngày trưởng thành, hồi học cấp ba thì bị bắt nạt, đến lúc đi làm thì bị vu cáo hãm hại. Tôi từng tự hỏi bản thân mình rằng, có phải vì là Beta nên tôi xứng đáng phải hứng chịu những điều này không? Nhưng về sau tôi đã hiểu ra, không phải, những điều đó không liên quan gì đến thân phận Beta cả, điều cần thay đổi cũng không phải vận may của tôi mà là thế giới. Alpha phải hùng dũng, Omega phải xinh đẹp, còn Beta chỉ thuộc mức bình thường, đây là suy nghĩ rập khuôn nhất mà thế giới dành cho nhân loại. Nhưng Alpha được phép mỏng manh, Omega có thể trở thành người dẫn đầu, Beta có thể là những người ưu tú, đây mới là ‘bình đẳng’.”
Khoảnh khắc bị anh ấy đọc trộm bài luận hồi cấp ba như được tái hiện lại, giờ tôi chỉ muốn đào một cái hố để chui vào cho bớt xấu hổ.
“Đừng xem nữa!” Tôi bước nhanh đến rồi đóng laptop của anh lại.
Tống Bách Lao đang xem say sưa thì bị tôi cắt ngang, anh cau mày bất mãn: “Làm cái gì đấy? Anh chưa xem xong mà.”
Tôi ngồi lên giường, đặt laptop ra xa để anh không thể với tới.
“Hấp dẫn gì đâu mà xem, ngủ đi, em buồn ngủ quá……”
Tôi cảm thấy mặt mình như bỏng rát lên.
“Rõ ràng là rất đẹp.” Tống Bách Lao xoa nhẹ mu bàn tay lên má tôi, “Trông em lúc nào cũng đẹp cả.”
Quả nhiên tôi phải thán phục trước sự uyên thâm của tiếng Trung, cách viết và phát âm của “hấp dẫn” và “đẹp” chẳng có gì khác nhau.
Sức nóng trên mặt không thuyên giảm bớt mà còn tăng lên, tôi tránh sự đụng chạm của anh ấy, bò đến chỗ mình nằm, vỗ nhẹ vào gối rồi chui vào chăn.
“Nghe anh khen đẹp nên em mắc cỡ chứ gì?” Tống Bách Lao được đằng chân lân đằng đầu, anh vừa dính sát người lên lưng tôi như thanh kẹo mạch nha vừa thủ thỉ.
Tôi thu mình, vùi mặt vào trong chăn.
“Không.”
“Ninh Úc nhà anh không những đẹp mà giọng nói còn hay nữa, làm bánh thì ngon không ai sánh bằng.” Anh cười, “Bộ dáng lúc mặc đồ đầu bếp cũng quyến rũ cực kỳ.”
Tên phiền phức này, trước đây thì chê ghét cái này không thích cái kia, thế mà bây giờ mồm mép khen ngọt xớt phải biết.
Tôi chẳng biết nên đánh giá tính tình ẩm ương của anh ấy là “tồi tệ” hay “hư hỏng” nữa.
“Em không thấy ngộp à?”
Cảm thấy chăn trên đầu bị kéo ra, tôi vội vàng giật lại.
“Không ngộp.” Tôi nói với người nằm bên ngoài chăn, “Anh đừng nói chuyện với em nữa, em muốn ngủ.”
Qua một lúc, sau lưng vang lên tiếng sột soạt rồi có thứ gì đó phủ lấy tôi từ bên ngoài chăn, tôi cảm thấy trán mình bị đè lên nhưng cảm giác ấy nhanh chóng biến mất.
“Không trêu em nữa, ngủ thôi.”
Vừa dứt lời thì đèn tắt.
2/2/2021