Vết Sẹo Cũ

Chương 55



Edit: OhHarry

***

【 Lương Thu Dương bây giờ ngày nào cũng gọi điện đến cho tôi, có khi bận quá chưa nói được vài câu đã vội cúp máy, nhưng cậu vẫn sẽ gọi. Chậc, có phải tôi làm cậu ấy căng thẳng quá rồi không? 】

“Anh định giao cho tôi à?” Tôi hỏi Tống Bách Lao.

“Dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền.” Giọng điệu nhẹ bẫng như thể cho người ta phong kẹo cao su giá năm hào, “Sắp trang trí nội thất xong rồi, vốn định để mọi thứ hoàn tất mới đưa cho em, bây giờ……”

Bây giờ tôi sắp chết, không đưa sớm thì chẳng còn cơ hội đưa nữa.

Tôi vuốt ve những dòng chữ trên giấy chuyển nhượng, càng nghĩ lại càng thấy buồn cười. Tôi tưởng mình đã bỏ lỡ, quay đi quay lại vẫn về tới trong tay.

Xem ra cũng không phải xui xẻo tận mạng.

Ông trời đóng sập cửa, giam tôi trong bóng tối u ám, nhưng có người đến đưa cho tôi một cây búa để phá cửa sổ.

“Em vui đến thế ư?”

“Hả?” Tôi hoàn hồn, phát hiện ra khóe môi mình hơi nhếch lên, đúng là đang cười này.

Tống Bách Lao đưa tay về phía tôi rồi chạm lên môi.

Tôi nín thở, khóe miệng đông cứng lại. Xúc giác cảm nhận rõ độ ấm nóng nơi đầu ngón tay hắn, mùi thuốc lá thoang thoảng len lỏi trong xoang mũi.

Dạo gần đây mùi thuốc lá trên người hắn đã nhạt đi nhiều, mấy hôm nay tôi không còn ngửi thấy mùi thuốc sặc sụa như trước nữa.

Đầu ngón tay hắn khẽ xoa khóe miệng tôi: “Đã lâu không thấy…… em cười thế này.”

Cười thế nào?

Tôi chớp mắt nhìn hắn, không hiểu tại sao hắn lại nói vậy.

Hắn ngước mắt lên đối diện với ánh nhìn của tôi, ngón tay chợt cuộn lại rồi thu về.

“Tôi thấy nó không đắt nên mới mua, dù sao đó cũng là tiệm bánh mà tôi từng thích.”

Mười triệu quả thật không phải số tiền lớn đối với hắn, bất cứ chiếc xe thể thao nào trong gara của hắn cũng đều có giá hơn cửa tiệm.

Tôi cúi đầu miết giấy tờ chuyển nhượng, cười nói: “Cảm ơn, nó rất quan trọng với tôi……”

Im lặng một lúc, giọng nói của hắn lại vang lên: “Tôi ở trong phòng làm việc, có gì thì em cứ gọi tôi.”

Tiếng bước chân nặng nề trên thảm xa dần, sau tiếng khóa cửa nhẹ, căn phòng trở nên tĩnh lặng như tờ. Tôi nằm ngửa ra giường, giơ tờ giấy lên trước mặt, nhắm mắt lại rồi ôm vào ngực.

Tình trạng sức khỏe của tôi dạo trước không ổn định nên chưa gọi điện thoại cho Duy Cảnh đạo nhân. Bây giờ thấy mình đã đỡ hơn nên tôi gọi điện cho đạo trưởng báo rằng mình đã về núi Duy Cảnh.

Đồ cúng cho lễ siêu độ đã chuẩn bị xong, đạo trưởng bảo trong hai ngày này tôi có thể đến gặp ông bất cứ lúc nào nên tôi hẹn lịch vào ngày mai.

Buổi tối, tôi đọc xong chuyện cổ tích cho Tống Mặc nghe, đợi cậu bé ngủ say rồi về phòng, đang định nửa tiếng sau mới đi ngủ thì Tống Bách Lao mở cửa bước vào.

Nói đúng ra, đây là phòng chung của tôi và hắn nên không có gì kỳ lạ, nhưng tôi vẫn cảm thấy căng thẳng, tay chân lóng ngóng hết cả lên.

Hắn đi tới bên giường rồi dừng lại, chắc thấy tôi căng thẳng quá nên vừa cởi cúc áo vừa giải thích: “Tình trạng sức khỏe của em vào buổi đêm phải được theo dõi, em đừng lo, tôi không khốn nạn đến mức ép em làm mấy chuyện kia.” Giọng điệu còn hơi khó chịu.

Tôi không biết đáp lại thế nào, đành gật đầu lia lịa rồi chui người vào chăn, quay lưng về phía hắn.

Bên tai vang lên tiếng cởi quần áo sột soạt, không lâu sau có tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Rõ ràng đang buồn ngủ nhưng lại bị Tống Bách Lao kích thích, đầu óc tỉnh như sáo.

Tôi nhìn đăm đăm vào đồ đạc trong căn phòng mờ mịt, không sao kéo được cơn buồn ngủ về được nữa.

Hai mươi phút sau, cửa phòng tắm được mở ra, Tống Bách Lao trở lại phòng ngủ.

Đệm giường hơi lún xuống, đèn bị tắt đi, căn phòng trở nên tối om trong thoáng chốc.

Bóng tối xua tan lo lắng và che chắn bầu không khí căng thẳng, dần dần tôi cũng bắt đầu thiu thiu buồn ngủ.

“Này, mai tôi muốn lên Thanh Phong Quan.” Đột nhiên nghĩ rằng mình nên thảo luận chuyện này với Tống Bách Lao, tôi cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ để mở mắt ra.

Đoạn chăn phía sau lưng khẽ giật, giọng Tống Bách Lao vang lên trong bóng tối: “Là…… Phải làm lễ đúng không?”

“Ừ.”

Yên lặng một hồi thì hắn nói tiếp: “Mai tôi đi cùng em.”

Nhìn lại cách cư xử trước đây của hắn, thật ra trong lòng tôi cũng có chút mâu thuẫn, không muốn hắn đi nhưng không tìm được lý do phù hợp, hơn nữa tôi đoán chắc rằng hắn sẽ không để tôi đi một mình nên đành đáp ứng.

Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Hôm sau, tôi và Tống Bách Lao lên núi theo lịch hẹn.

Tôi từng rơi vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh khi bị Hướng Bình bám theo trên con đường này, dù đã qua một tháng nhưng tôi vẫn thấy sợ hãi và lo lắng, tôi không kìm được ngoảnh đầu lại nhìn Tống Bách Lao đang đi phía sau.

Thấy tôi quay lại nhìn nhiều quá, hắn nhíu mày hỏi: “Em không thoải mái à?”

Tôi vội quay đầu: “……. Không.”

Vừa đi qua cánh cổng cũ nát của Thanh Phong Quan, tôi đã trông thấy rất nhiều cờ cầu nguyện được treo trong khoảng sân quạnh quẽ, Duy Cảnh đạo nhân mặc pháp y màu vàng, trên đầu đội hoàng quan, đang đứng chờ chúng tôi.

“Cậu đến rồi.” Đạo trưởng cầm thanh kiếm gỗ trên tay, trông thấy tôi thì lông mày cau chặt lại, “Cậu trai à, dạo này sức khỏe cậu không tốt sao? Tôi xem cậu còn tệ hơn lần trước đó.”

Tài xem bói của đạo trưởng có thể không quá cao siêu nhưng luận về quan sát sắc mặt người khác thì lại rất chuẩn.

“Cháu đang mang thai.” Tôi mỉm cười với đạo trưởng, không đề cập đến chuyện C20.

Duy Cảnh đạo nhân kinh ngạc: “Có thai thật hả? Tôi còn tưởng mình chẩn đoán sai……”

Ánh mắt đạo trưởng chuyển sang Tống Bách Lao, hình như rất bất ngờ khi thấy hắn đến, ông vừa mở miệng nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe Tống Bách Lao gọi mình là “ông”.

“Đã nhắc bao nhiêu lần là phải gọi tôi là đạo trưởng rồi!” Duy Cảnh đạo nhân sửa cách gọi cho hắn.

“Đạo trưởng.”

Tống Bách Lao đối xử với đạo trưởng không lạnh nhạt như với Lạc Thanh Hòa và những người khác, đã vậy còn tỏ ra thái độ kính trọng với bề trên, thấy đối phương không chịu cho hắn gọi là “ông” thì ngoan ngoãn cúi đầu sửa miệng.

“Này……” Duy Cảnh đạo nhân hắng giọng, kéo tôi qua một bên rồi hỏi bằng giọng khó hiểu: “Nó ở đây thì liệu có vấn đề gì xảy ra không?”

Tôi liếc nhìn bàn thờ trong sân đặt đối diện với Điện Tam Thanh, lắc đầu trả lời: “Không có vấn đề gì đâu ạ, đứa nhỏ là con anh ta.”

(*) Điện Tam Thanh thờ ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc, gồm: Nguyên Thuy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân.

Duy Cảnh đạo nhân ngớ người, thất thanh kêu lên: “Đứa bé bảy năm trước là của nó?”

Giọng của đạo trưởng quá lớn, tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Tống Bách Lao đã đáp lại: “Là con của cháu.”

Duy Cảnh đạo nhân cầm kiếm gỗ, nhìn tôi rồi nhìn Tống Bách Lao, trỏ ngón tay vào hai người chúng tôi với vẻ bất đắc dĩ: “Mấy tên trẻ người non dạ các cậu……”

Tôi cọ chóp mũi, không lên tiếng.

Đạo trưởng dẫn chúng tôi đến trước bàn thờ rồi giải thích tất cả các bước trong lễ siêu độ.

“Tổng cộng có năm phần, mỗi phần mười phút, cộng với nghỉ mười phút giải lao là một tiếng.” Đạo trưởng thắp ba nén nhang rồi cắm vào lư hương trước mặt, sau đó rút thanh kiếm gỗ gài ở thắt lưng ra, tiếp theo ấn mũi kiếm vào nút phát của chiếc radio màu đen đặt dưới đất, ngay sau đó, tiếng nhạc mang tính biểu tượng của Đạo giáo với tiếng kèn xô-na và tiếng tụng kinh vang lên.

“Nghênh linh!” Duy Cảnh đạo nhân hét lớn rồi vừa múa kiếm vừa niệm kinh trong miệng.

Tống Bách Lao lặng lẽ đứng bên cạnh tôi, sau khi quan sát một lúc, hắn đột nhiên hỏi: “Làm thế này có thật sự hiệu quả không?”

Thật ra tôi cũng không rõ, thậm chí tôi còn không biết đứa con trong bụng có “linh hồn” hay không, xin làm lễ là để phần nào được an tâm.

“Tôi hy vọng là có.” Tôi vừa trả lời vừa dõi theo bóng dáng của Duy Cảnh đạo nhân trong sân.

Sau đó Tống Bách Lao không nói thêm nữa, mười phút sau, Duy Cảnh đạo nhân ngừng tụng kinh, đặt thanh kiếm gỗ lên bàn rồi cầm cờ hoa để bên cạnh lên rồi hét lớn: “Tắm gội!”

Đạo trưởng giũ lá cờ trên thau đồng đựng đầy nước, môi mấp máy nhanh, kế đó lật tấm vải đỏ phủ đồ ở trước bàn thờ lên.

Chậu cây được đặt trên bàn, đất khô tơi xốp nằm rải rác xung quanh, lá cờ di chuyển qua lại giữa thau đồng và chỗ chậu đất. Tôi sững sờ trước cảnh tượng bất ngờ này, Tống Bách Lao lê chân bước một bước lại gần bàn thờ.

Tôi nhìn hắn.

“Chậu cây đó……” Hắn lẩm bẩm liên tục, giọng điệu chứa đầy vẻ sợ hãi, không dám tin.

Cuối cùng, hắn vẫn chẳng nói ra được rằng chậu cây bị làm sao, như thể cổ họng bị từng câu từng chữ chẹt nghiến lại khiến hắn mất sạch sức lực dù mới chỉ thốt được lên ba tiếng đầu tiên.

“Chẳng trách em coi nó như vật báu, chẳng trách em tức giận đến thế……”

Hắn xoay người qua, mặt cắt không còn hột máu, dáng vẻ trông còn ốm yếu hơn tôi.

“Ninh Úc, tôi……”

Tim tôi khẽ run lên, tôi liếc về phía Duy Cảnh đạo nhân, trầm giọng nói: “Có gì thì đợi hoàn thành nghi thức xong hẵng nói.”

Hắn ngẩn ngơ gật đầu rồi im lặng cho đến khi nghi lễ kết thúc, thậm chí còn không dám rời mắt khỏi chậu đất trên bàn.

Thấy hắn “đau đớn” như vậy, đáng ra tôi phải thấy sảng mới phải.

Nhưng tôi chẳng thể cười cợt trên nỗi khổ tâm của người khác được, tôi cũng không cần tìm thấy sự hành phúc bằng cách này.

Buổi lễ hoàn thành trong đúng một tiếng đồng hồ.

Duy Cảnh đạo nhân hít một hơi thật sâu, cầm kiếm giơ ra trước mặt, ngón trỏ và ngón giữa tay trái lướt trên lưỡi kiếm từ trên xuống dưới, hô vang một tiếng rồi đưa kiếm ra sau lưng.

Đạo trưởng thở dài, lau mồ hôi trên trán nói: “Được rồi, nghi thức siêu độ đã xong xuôi.”

Tôi đến cảm ơn rồi ôm chậu cây đặt trên bàn thờ vào ngực.

“Đứa nhỏ đã đi rồi, giờ đến tiên vực, hẳn rằng sẽ sớm được đầu thai vào một gia đình hạnh phúc.” Duy Cảnh đạo nhân vỗ nhẹ lên chậu câu và nói: “Cậu không phải lo lắng. Hãy chăm sóc bản thân và bắt đầu một cuộc sống mới.”

Cuộc sống mới ư……

“Vâng.”

Tôi cảm ơn đạo trưởng một lần nữa rồi tạm biệt ông.

Tôi ôm chậu cây xuống núi, Tống Bách Lao vẫn lặng lẽ đi theo sau, âm thầm như muốn tôi quên mất sự tồn tại của hắn.

Trên núi Duy Cảnh đặt vài lan can để phục vụ cho việc ngắm cảnh, dưới chân là vách dốc núi đá, đằng xa là những tòa nhà cao tầng chọc trời. Chúng tôi vừa lúc đi qua một trong số những lan can đó trên đường về nhà.

Trời hôm nay nổi gió nhẹ, đi trong rừng cây không nhận ra, nhưng khi đến vách núi sẽ cảm nhận được rõ hơn.

Duy Cảnh đạo nhân rải tro của chồng và con lên núi, từ đó núi không chỉ là núi, nước không còn đơn thuần là nước mà như được tồn tại cùng họ.

Tôi cũng đồng ý với suy nghĩ này. Đằng nào con người ta khi chết đi cuối cùng cũng hóa tro bụi về với đất mẹ, sau đó trở thành chất dinh dưỡng để nuôi đất, vậy tại sao không nhìn xa ra ngay từ ban đầu?

Tôi nâng chậu cây lên rồi dốc đất xuống.

Gió trời cuốn đất bay theo rơi xuống núi, thổi đến nơi xa.

“Đừng!”

Tống Bách Lao lao tới từ phía sau, hất tung chậu cây trên tay tôi, gió mạnh mà nhựa lại nhẹ nên chẳng mất chốc chậu cây đã lăn xuống núi rồi biến mất.

Nửa người Tống Bách Lao đã nhào ra ngoài lan can, bàn tay trống không cuộn lại trong không trung một cách vô hồn.

“Sau khi tôi chết, phiền anh rắc tro của tôi xuống biển, không cần mua đất đặt mộ phần làm gì đâu.” Nếu linh hồn thật sự tồn tại sau khi chết, có lẽ tôi vẫn có thể đi khắp thế giới theo dòng hải lưu.

Hắn giật bắn mình, bất chợt quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm.

Tôi tưởng Tống Bách Lao sẽ hét vào mặt mình nhưng hắn chỉ cười.

“Em thật là, ra đi sạch sẽ mà không để lại thứ gì hết sao.”

3/1/2021

—-

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv