Edit: OhHarry
***
【 Lương Thu Dương hỏi tôi sao mà mãi không chịu yêu đương. Sao phải yêu nhỉ? Yêu đương rắc rối lắm. 】
Cuộc nói chuyện với Tống Bách Lao kết thúc trong bầu không khí ngột ngạt, hắn không đồng ý ly hôn, bắt tôi gạt bỏ ý định đó, hơn nữa còn bảo mợ Cửu giấu chứng minh thư của tôi đi.
Có lẽ tôi không nên chủ động đề cập đến chuyện ly hôn, với tính cách của hắn thì làm sao có thể chịu đựng được việc tôi là người lên tiếng “trước”? Dù tôi không đề cập đến điều đó, sớm hay muộn thì hắn cũng chẳng thể chịu đựng được cuộc hôn nhân giữa chúng tôi nữa rồi sẽ tự đứng ra kết thúc thôi. Nhưng giờ tôi lại nhắc tới vào đúng ngày tin đính hôn của Chu Ly với nhà họ Nguyễn được công bố như thể cuối cùng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, giờ đang nóng lòng muốn thoát khỏi hắn.
Sao có chuyện một Alpha cao quý và xuất sắc như hắn cam chịu bị tôi đùa giỡn được? Ngay cả khi thấy tôi ghê tởm đến cùng cực, hắn cũng sẽ không chịu ly hôn để tôi được thỏa lòng đâu.
Tôi liên tục gọi điện cho Ninh Thi suốt hai ngày, tới ngày thứ ba bà mới bắt máy. Tôi hỏi bà có phải biết tin Nguyễn Lăng Hòa là Alpha đánh dấu Chu Ly rồi nên mới bảo tôi trộm tài liệu không? Đối diện với sự tra hỏi của tôi, bà không hề cảm thấy tội lỗi mà thản nhiên thừa nhận việc đã che giấu tôi.
“Đừng trách mẹ, mẹ cũng chỉ mới biết chuyện này từ hai tuần trước thôi.” Giọng điệu của bà nghe thì thờ ơ nhưng thực tình lại rất cay nghiệt, “Thằng lỏi Chu Ly này may mắn thật, không ngờ lại được thiếu gia nhà họ Nguyễn đánh dấu, cũng coi như chó ngáp phải ruồi. Hai ngày này Vân Sinh vô cùng phấn khởi, bận rộn liên lạc với nhà họ Nguyễn để vun đắp tình cảm. Bố vợ tương lai có khác.” Nói xong bà cười khẩy một tiếng.
Mặc dù chuyện này đã nằm dưới sự kiểm soát của Chu Ly ngay từ đầu, nhưng đối với Chu Vân Sinh, nó không khác nào việc được trúng giải xổ số độc đắc, chuyện tốt từ trên trời rơi xuống thế này sao ông ta có thể không vui được.
“Mẹ có từng nghĩ tới chuyện này sẽ khiến tình cảnh của con trở nên xấu hổ thế nào chưa?”
Ban đầu, cuộc hôn nhân thương mại giữa Tống Bách Lao và tôi được diễn ra dựa trên sự hợp tác của hai nhà. Bây giờ nhà họ Chu đã hủy bỏ hiệp ước và chuyển hướng sang nhà họ Nguyễn, thân phận của tôi bỗng cực kỳ lúng túng. Giống như một bữa tiệc sinh nhật vốn được chuẩn bị kỹ lưỡng nhưng đến cuối thì phát hiện ra mình nhớ nhầm ngày, ngay lập tức, mọi thứ trở nên vô cùng trớ trêu, ngay cả chiếc bánh đắt tiền cũng thành ra vô vị, mà bỏ đi thì lại thấy tiếc.
Tôi chính là cái bánh kem bị viết sai ngày kia. Kể cả chưa làm gì thì sự tồn tại của bản thân đã là một sai lầm.
Ninh Thi nói: “Nghĩ tới rồi nên mới không sợ đấy. Lạc Thanh Hòa muốn tranh cử ghế nghị sĩ thì phải hành xử cẩn trọng, ông ta dám để Tống Bách Lao giận chó đánh mèo với mày chắc? Thỏa thuận giữa nhà họ Chu và Hạ Thịnh vẫn chưa được ký nên việc này không vi phạm hợp đồng, cùng lắm chỉ thất tín. Với lại có vụ làm ăn nào mà không gian dối? Mày hầu không nó ngủ mấy tháng, đến khi ly hôn đòi ít tài sản chắc nó cũng chẳng thèm tính toán so đo đâu.”
Bà suy tính rất chu đáo.
Nếu bà biết Tống Bách Lao không chịu ly hôn với tôi, có khi còn thấy tôi kiếm được mỏ vàng to rồi.
Tôi không muốn cãi nhau với bà về việc ai đúng ai sai: “Nếu con đã vô dụng với mấy người rồi thì có thể trả lại Ưu Ưu trước cho con không?”
Miễn là đứa bé có thể quay lại với tôi, Tống Bách Lao, nhà họ Chu hay nhà họ Nguyễn muốn đánh nhau thế nào cũng được. Tôi sẽ đưa Ưu Ưu rời khỏi Hương Đàm, không bao giờ tham gia vào cuộc chiến thương mại này.
Tôi rời đi rồi thì chẳng cần sợ họ nữa.
“Ừm…..” Ninh Thi trầm ngâm một lúc, “Gần đây đang bận rộn chuyện đám cưới của Chu Ly nên mẹ không có thời gian rảnh, đợi nó kết hôn xong hẵng nói tiếp.”
Phải mất ít nhất hai tháng nữa mới đến lễ kết hôn của Chu Ly, tôi phải chịu đựng dày vò hơn 60 ngày tới…..
Tôi cắn môi cố gắng thương lượng với bà: “Mẹ có thể gửi địa chỉ cho con, con sẽ tự đến đón thằng bé…..”
“Mẹ đã nói,” Ninh Thi ngắt lời tôi với giọng cứng rắn, “Đợi Chu Ly kết hôn xong hẵng nói tiếp. Ai biết được liệu rằng có chuyện gì xảy ra trước khi mọi thứ được giải quyết hay không? Mày cứ ngoan ngoãn đợi mẹ gọi tới đi.”
Bà cảnh cáo: “Đừng làm trái ý mẹ, Ninh Úc.”
Tiếng “tút, tút” kêu lên nhắc nhở cuộc gọi đã kết thúc, tôi thất thần ngồi trên giường, hồi lâu mới tắt điện thoại, tôi nhìn màn hình nền trở nên tối đen rồi nhắm mắt lại.
Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
“Mẹ?”
Tôi quay đầu lại nhìn nơi phát ra âm thanh thì thấy Tống Mặc đang núp sau cánh cửa lặng lẽ nhìn mình, chạm mắt với tôi rồi, cậu bé mới vội vàng chạy đến và lao vào vòng tay tôi.
“Mẹ!”
Tôi nhanh chóng sốc lại tinh thần, vuốt nhẹ tóc cậu bé hỏi: “Sao vậy? Hôm nay sao dính người thế, cứ gọi mẹ mãi thôi.”
Tống Mặc ngẩng đầu: “Con khỏi bệnh rồi.”
Tống Mặc thấy tôi không có phản ứng gì thì đoán ngay ra tôi quên mất chuyện đó, thằng bé bĩu môi, thì thầm nhắc nhở: “….. Công viên giải trí.”
Tôi lập tức nhớ ra, đúng là bản thân đã hứa sẽ đưa Tống Mặc đến công viên giải trí khi nào cậu bé hết bệnh, dạo này có nhiều chuyện xáo trộn xảy ra quá nên tôi quên béng mất.
“Mẹ xin lỗi, mấy ngày nay bận quá nên không nhớ ra chuyện này, ngày mai đi…. Ngày mai chúng mình đi nhé?” Tôi véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
“Ngày mai! Được ạ được ạ.” Đôi lông mày trĩu xuống của nhóc con nhướn ngay lên, cái miệng bĩu bĩu nhanh chóng kéo sang hai bên tạo thành nụ cười rạng rỡ.
“Công viên giải trí, công viên giải trí…..” Cậu bé vui vẻ nhảy nhót trong phòng, hô vang: “Đi công viên giải trí!”
Trông cậu bé hạnh phúc như vậy, nỗi phiền muộn trong lòng tôi như dần tan biến bớt.
Bữa tối đến, Tống Bách Lao không có ở nhà, tôi nói với mợ Cửu về việc ngày mai sẽ đưa Tống Mặc đến công viên giải trí và nhờ mợ thu xếp xe.
“Trong công viên giải trí đông lắm, mỗi một mình cậu đưa tiểu thiếu gia đi thì sợ không tiện đâu. Để tôi đi cùng nhé, giúp được gì thì tôi sẽ giúp.”
Mợ nói một cách khéo léo và thỏa đáng khiến tôi không thể phân biệt được mợ đang thật lòng hay đang đề phòng tôi chạy trốn.
Tôi nhíu mày hỏi mợ: “Sau này cháu đi đâu cũng có người theo dõi ạ?”
Mợ Cửu sửng sốt, xua tay: “Cậu nghĩ gì thế, cậu Tống không cho chúng tôi giám sát cậu nên cậu muốn đi đâu cũng được hết, chúng tôi sẽ không ngăn cản. Công viên giải trí đông người mà dạo này thời tiết cũng nóng nữa, đây là lần đầu cậu dẫn tiểu thiếu gia đi chơi nên tôi sợ cậu không trông chặt được.”
Xem ra tôi nhỏ nhen quá rồi.
“Là cháu nghĩ nhiều ạ.”
Không có ai theo dõi mới dễ trốn thoát. Nếu họ cứ nhìn tôi chằm chằm và đi kè kè bên người, e rằng tôi khó mà rời đi được.
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa dậy thì Tống Mặc đã mặc xong quần áo tới gõ cửa phòng.
Cậu bé liên tục giục tôi đánh răng nhanh lên, xuống nhà nhanh lên, ăn sáng nhanh lên, thậm chí lúc lên xe còn dặn tài xế lái thật nhanh vào.
Nếu sau mông mọc thêm cái đuôi thì chắc cậu bé đã vẫy nó thật mạnh rồi.
Mợ Cửu đã có kinh nghiệm nên cho tất cả mọi thứ Tống Mặc có thể cần tới vào một chiếc ba lô lớn, thậm chí mợ còn nhét thêm chiếc quạt nhỏ.
Thời tiết quả thật rất nóng, bạn nhỏ thể lực có hạn, háo hức tham quan hết công viên xong thì gần như kiệt sức.
Dưới cái nóng như thiêu đốt, sự phấn khích biến thành mồ hôi rồi bốc hơi khỏi cơ thể mất một ít. Cậu bé vẫn còn quá nhỏ nên không được chơi khá nhiều trò, bởi vậy chỉ có thể ngẩng đầu, ánh mắt ghen tị nhìn người ta ngồi trên tàu siêu tốc la hét không thôi.
May mắn thay, ngoài những trò chơi mạo hiểm, trong công viên giải trí còn có rất nhiều bộ phim ngắn và các chương trình ca múa nhạc mà trẻ em có thể xem.
“Vẫn chưa bắt đầu ạ?” Tống Mặc ôm thú nhồi bông mới mua trên tay, mông uốn éo trên ghế.
Tôi nhìn thời gian: “Còn năm phút nữa, đừng sốt ruột nhé.”
Ghế ngồi trong rạp nhỏ chưa kín chỗ, vẫn còn rất nhiều người đang vào. Tôi bảo với mợ Cửu mình cần đi vệ sinh rồi đứng dậy, đi về phía lối ra.
Ngoài hành lang khá đông, đều là người lớn dắt theo trẻ con, họ ríu tít trò chuyện với nhau.
Thật không sao hiểu nổi, cách đây vài tháng tôi hẵng còn chống cự, sợ hãi khi đứng trước đám đông, nhưng bây giờ, tôi đã không còn sợ nữa, còn có thể thoải mái đi lại giữa dòng người.
Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
Khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh thì trên hành lang đã không còn một bóng người, có thể là bởi sắp tới giờ biểu diễn nên phía quản lý không cho người khác vào.
“Sắp bắt đầu rồi, mẹ nhanh lên!”
Tôi bước lùi về phía sau, toàn thân như đông cứng ở đó, trái tim bỗng nhiên đập loạn xạ, mất đi sự bình thường.
Tôi nín thở xoay người lại, cạnh cửa kính cách đây không xa, một cậu bé đội vương miện bằng giấy trên đầu và cầm một thanh kiếm nhựa trên tay lọt vào tầm mắt tôi.
Đứa bé có đôi mắt thon dài xinh đẹp, chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú, đã đến tuổi thay răng, khi cười để lộ ra chỗ răng cửa bị khuyết nhưng vẫn rất dễ thương.
Tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, bước một cách máy móc đến trước mặt đứa bé.
Điều này đến quá đột ngột, quá hạnh phúc và bất ngờ khiến tôi không biết phải đối mặt với đứa bé trong biểu cảm gì. Dù không có gương, tôi cũng có thể tưởng tượng ra ngũ quan mình đang rối ren thế nào, chúng đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan giữa niềm vui và sự khó xử, không thống nhất được.
“Con không đợi mẹ đâu!”
Đứa bé không nhìn thấy tôi, tiếp tục đi về phái trước.
“Ưu Ưu…..” Tôi vội vã gọi con lại.
Đứa bé nghe tội gọi tên nên ngờ vực, dừng bước chân lại, tới khi nhìn thấy tôi thì lập tức lộ ra vẻ rõ ràng.
“Là chú ạ.”
“Ừ, là bố đây.” Tôi ngồi xổm xuống trước mặt con, đưa tay lên vuốt má con một cách quyến luyến, “Cuối cùng bố cũng được gặp con rồi.”
Không còn bị ngăn cách bởi điện thoại, giờ đây đứa nhỏ đã đứng trước mặt để tôi vừa có thể nhìn vừa có thể chạm vào. Hốc mắt tôi nóng ran, đầu ngón tay run rẩy không kiểm soát được.
Con nghiêng đầu đi, hàng mày dần cau lại.
Đây không phải biểu hiện vui vẻ, sau khi mừng rỡ, tôi bắt đầu sợ hãi.
Con không vui khi tôi đột ngột xuất hiện trước mặt thế này ư? Liệu có còn trách tôi vì đã vô tâm với con suốt bảy năm qua không? Hay Ninh Thi đã truyền cho con tư tưởng sai lầm nào khiến con hiểu lầm tôi?
“Ưu Ưu…..” Giọng của người phụ nữa đột ngột dừng lại, sau đó lại vang lên một cách sắc bén, “Anh đang làm gì thế?”
Ưu Ưu nghe thấy tiếng thì lập tức quay đầu chạy đi: “Mẹ ơi, chú này lạ quá.”
Đó là một người phụ nữ mặc váy hoa màu trắng, mái tóc được búi lên cao, hai bên tóc mai mướt mồ hôi, không đeo vòng cổ hay có vết cắn, là một Beta.
Tôi đứng dậy, mỉm cười tự giới thiếu mình: “Xin chào, cô…. Chắc cô là mẹ nuôi của Ưu Ưu, tôi là bố ruột của thằng bé, Ninh Úc. Ninh Thi, mẹ tôi chắc nhắc đến tôi với cô rồi đúng không?”
Người kia nhìn bàn tay đang duỗi ra của tôi, rồi nhìn tôi với ánh mắt như trông thấy kẻ điên.
Cô kéo Ưu Ưu ra sau lưng: “Đừng nói nhảm, tôi chẳng biết anh là ai. Tôi có chồng rồi, chồng tôi là bố ruột của Ưu Ưu! Ban ngày ban mặt mà cũng quáng gà à?”
Tôi không ngờ cô ấy lại phản ứng như vậy nên hơi bối rối: “Không không, cô biết Ninh Thi chứ? Bà ấy giao đứa trẻ cho cô bảy năm trước và nhờ cô nuôi hộ ấy? Hôm đó…. hôm đó tôi còn gọi video với Ưu Ưu, cô nhớ không?”
Người phụ nữ ngập ngừng nhìn tôi: “Video?” Cô như nhớ ra điều gì đó, “Cậu nói đến người phụ nữ giàu có kia hả? Tôi không biết tên bà ấy, bảy năm trước gì chứ, chúng tôi mới biết bà ấy được vài tháng. Tôi không phải mẹ nuôi của Ưu Ưu, tôi là mẹ ruột thằng bé, anh hiểu không? Tôi mang thai thằng bé, chúng tôi có quan hệ huyết thống với nhau.”
Tôi không hiểu.
Ý cô ấy là gì? Nếu Ưu Ưu do cô ấy sinh ra thì tôi là gì?. Tiên Hiệp Hay
Không, nếu Ưu Ưu là con cô ấy, vậy con tôi ở đâu?
Tôi há miệng, giọng nói như chết lặng: “Nếu đứa nhỏ là con cô thì sao trong video nó lại gọi tôi là bố, tại sao lại gọi Ninh Thi là bà nội?”
Tôi vẫn giữ một tia hy vọng, một tia hy vọng rằng cô ấy cố tình nói dối tôi để không bị cướp mất đứa trẻ.
Dù cả người đã lạnh toát nhưng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
“Không phải đóng phim à? Bà ấy thấy Ưu Ưu đẹp trai nên muốn thằng bé đóng vai một đứa trẻ chưa bao giờ được gặp bố ruột và lớn lên trong trại trẻ mồ côi.” Người phụ nữ che chở Ưu Ưu, dần tránh xa tôi: “Bà ấy cho chúng tôi rất nhiều tiền nhưng chúng tôi không bán con. Anh đừng làm bừa, nếu anh còn quấy rối chúng tôi thì tôi sẽ gọi cảnh sát đấy.”
Tôi choáng váng, chân bước loạng choạng va vào bức tường bên cạnh, tuy thở gấp nhưng lại như không hít được chút oxy nào.
Người phụ nữ kéo Ưu Ưu về phía cửa, Ưu Ưu nhìn lối vào rạp kịch không thôi.
“Không xem nữa ạ?”
Người phụ nữ kéo mạnh đứa bé, cảnh giác nhìn tôi, nói nhỏ: “Xem cái gì mà xem, đi!”
Như thể tôi là tên biến thái sẽ lao ra đường giật con của cô ấy bất cứ lúc nào.
Thể lực trong người hồi phục được một chút, đầu cũng không còn choáng váng nữa, tôi ra khỏi rạp chiếu kịch, tìm một chỗ ở cửa ngồi xuống rồi gọi cho Ninh Thi.
Chuông điện thoại kêu hơn chục lần, tôi tưởng bà không trả lời, đang định gọi lại lần thứ hai thì đầu dây bên kia bắt máy.
“Không phải mẹ nói với mày mẹ đang rất bận…..”
“Con của tôi đâu?” Tôi hỏi bà một cách bình tĩnh, “Ưu Ưu không phải con tôi, bà tìm người diễn trò cho tôi xem phải không? Bà không biết tôi mang thai với Alpha hay Beta nên nói bừa thằng bé là Beta. Thậm chí còn tìm một đứa trẻ có đôi mắt giống con tôi để lừa tôi.”
Tôi bật ra những lời cuồi cùng một cách khó khăn. Trò lừa đảo này làm tôi phải khổ sở, sự đau đớn nó gây ra còn kinh khủng hơn cả nỗi đau Chu Ly và Hướng Bình gây ra cho tôi cộng lại.
Thành ngữ có câu “Quá tam ba bận”, ý chỉ rất nhiều thứ chỉ dừng lại ở giới hạn con số ba và sẽ không có lần thứ tư, bởi đơn giản chúng không thể chịu đựng thêm được điều gì nữa.
Tôi đã đến giới hạn rồi, tôi chẳng thể chống đỡ được nữa.
“Nó đâu? Con tôi tôi? Bà làm ơn trả nó lại cho tôi….” Tôi đau đớn che mặt, sống lưng cong lên, trán ghì xuống đầu gối. Rõ ràng ngoài trời nóng như vậy nhưng tôi lại thấy lạnh lẽo đến phát run.
Có lẽ Ninh Thi cũng không ngờ tới được, bà im lặng suốt một lúc lâu, bên tai tôi chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của bà.
Mãi chốc sau, bà mới khẽ thở dài: “Cho mẹ chút thời gian, hai giờ chiều ngày mốt gặp nhau ở phòng trà lần trước. Sau đó mẹ sẽ đưa con đi gặp thằng bé.”
6/11/2020
——–
Harry: Đến lúc chuẩn bị khăn giấy cho hai chục chương tiếp theo rồi.