*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: OhHarry
***
【 Mở chiếc hộp Pandora, tôi tự khiến mình chìm trong tuyệt vọng. 】
Tống Bách Lao phớt lờ bàn tay đang chìa ra của tôi.
Hắn đút hai tay vào túi quần, thái độ rất kiêu căng: “Cậu làm gì ở đây? Còn hai tháng nữa mới tới lễ cưới của chúng ta mà nhỉ.”
Tôi lúng túng không biết phải làm sao, nếu ở đây có một cái lỗ dẫn thẳng xuống tầng một, tôi sẽ chẳng do dự nhảy vào, cho dù phải tan xương nát thịt đi chăng nữa.
“Tôi……” Tôi cứ như thằng ngốc mà nhìn hắn, cổ họng thắt lại, ấp a ấp úng.
Đôi khi tôi rất ghét bản thân mình, rõ ràng trong lòng có nhiều lời muốn nói, nhưng tại sao cứ mở miệng ra là lại nói năng vụng về như vậy.
Đột nhiên, tầm mắt Tống Bách Lao dừng lại, nhìn đứa bé phía sau tôi.
“Tống Mặc? Tại sao con lại ở đây một mình, bảo mẫu đâu?” Tống Bách Lao nhíu mày, sắc mặc sầm xuống.
Tống Mặc hình như rất sợ hắn, đứa bé không hề có thái độ mừng rỡ như những đứa trẻ khác khi được gặp bố, thậm chí còn nép vào lưng tôi.
“Tôi tìm thấy cậu bé ở trung tâm thương mại bên cạnh…..” Tôi lấy điện thoại ra, tay chân luống cuống mở nhận ký cuộc gọi lên: “Cậu bé đưa cho tôi một số điện thoại, nhưng cô gái kia nghĩ tôi là lừa đảo nên cúp máy luôn. Tôi không phải cố tình xuất hiện trước mặt anh đâu.” Càng nói giọng càng nhỏ lại, đến cuối chỉ còn mỗi âm thanh lí nhí trong miệng.
“A!” Thư ký nữ đeo kính gọng mỏng đi theo đằng sau Tống Bách Lao đột nhiên kêu lên, “Đúng là vừa nãy tôi có nhận được một cuộc điện thoại. Xin lỗi, Tổng giám đốc Tống…..”
Lời cô thư ký nói đã chứng thực cho câu giải thích của tôi.
Tống Bách Lao trước đây rất nóng nảy, đã nhiều năm vậy rồi mà hắn vẫn chẳng thể cải thiện được tính tình của mình.
“Đứa nhỏ đến rồi, tôi đi đây.” Nói xong tôi vội vàng bước về phía thang máy. Nhưng Tống Mặc cứ kéo vạt áo làm tôi không đi bình thường được. Điều này khiến tôi lúng túng không biết phải làm sao.
Nhưng ngay sau đó, nữ thư ký đã nhạy bén nhận ra, bước tới bế đứa bé lên để tôi “chạy thoát thân”, “Tiểu thiếu gia, tới đây nào.”
Tôi gật đầu cảm ơn cô ấy, xoay người đi tới cửa thang máy.
“Cậu đắc ý lắm phải không, sau bao nhiêu năm như vậy cuối cùng cũng đạt được “ước nguyện”?”
Ngay khi tôi chạm tay lên nút ấn thang máy, lời chế giễu lạnh lùng của Tống Bách Lao vang lên từ sau lưng.
Tôi không trả lời, nhắm mắt lại, dùng sức ấn mạnh nút xuống.
Hắn vẫn nói tiếp: “Đừng mừng vội. Thứ tôi muốn chỉ là quan hệ thông gia với nhà họ Chu, cưới cậu hay Chu Ly với tôi không có gì khác nhau. Tôi sẽ không để tên đó sinh con cho mình, đương nhiên với cậu cũng vậy.”
Hắn đồng ý đổi từ Omega sang Beta thoải mái như vậy, bảo sao Ninh Thi lại tới tìm tôi. Đối với hắn, Omega và Beta không khác nhau chỗ nào, với nhà họ Chu cũng thế, thứ họ muốn không phải câu chuyện “Hoàng tử và Công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi”, cái họ cần chỉ là một hình thức có thể mang lại lợi ích cho cả đôi bên. Nghĩ theo chiều hướng này, câu chuyện sẽ dễ giải thích hơn nhiều.
Nhưng hắn không cần thiết lo lắng về điều đó làm gì, cho dù hắn có muốn tôi cũng không sinh được. Tôi đã mất khả năng ấy từ lâu rồi.
“Đinh!”
Thang máy tôi chờ cuối cùng đã đến, tôi vội vàng bước vào, nhưng suýt nữa va phải cô gái trẻ đang lao ra từ trong cabin. Cô gái trông tầm hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy màu cà phê vừa vặn, trên cổ đeo vòng cổ phòng cắn dành cho Omega.
“Không ổn rồi, ngài Tống, Mặc Mặc đi lạc rồi!” Cô hốt hoảng chạy về phía Tống Bách Lao, giọng nói nức nở như sắp khóc, nhưng chạy đến nửa đường đột nhiên thấy Tống Mặc đang được thư ký bế, hai mắt trừng lớn như gặp quỷ.
“Mặc Mặc, sao cháu lại ở đây? Cô đi tìm cháu mãi, cháu….. Cháu tự mình đến sao?”
Tôi nhận ra chiếc váy này, cô chính là người được nhân viên giữ cửa che ô cho ở trung tâm thương mại.
Thì ra lần gặp mặt đầu tiên của tôi và bạn nhỏ Tống Mặc không phải ở trong nhà vệ sinh.
Sự xuất hiện của cô gái khiến tôi khựng lại, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, sau đó tôi vội vã bước vào thang máy. Thậm chí không chịu được tốc độ đóng cửa chậm chạp, tôi ấn tay liên tục lên nút đóng cửa, hy vọng nó có thể đóng lại ngay lập tức.
Dù không ngẩng đầu lên nhìn Tống Bách Lao, nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt dữ tợn, ác độc đang theo dõi mình chằm chằm. Cái nhìn như của một con quái vật, khiến cơ thể tôi run rẩy.
Cuối cùng cửa thang máy cũng đóng kín, chặn lại tầm mắt người kia ở bên ngoài.
“Cô được làm bảo mẫu của Tống Mặc là bởi trước đó thằng bé thích cô, nếu cô không làm được, thì tốt nhất nghỉ đi.” Trước khi thang máy đi xuống, tôi vẫn nghe thấy giọng Tống Bách Lao vọng vào từ bên ngoài.
Thang máy vừa xuống đến tầng một, tôi chạy trối sống trối chết ra khỏi tòa nhà. Sau khi quay lại trung tâm thương mại để lấy chiếc máy tính đã sửa xong, tôi đến thẳng nhà ga, lên tàu điện ngầm trở về nhà. Ngồi trên toa tàu lắc lư nhẹ nhàng, tôi nhìn bóng mình phản chiếu trên ô cửa sổ màu đen, nhớ lại khoảng thời gian từ mười năm trước.
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Mười năm trước, tôi theo Ninh Thi đến nhà họ Chu. Nhà họ Chu khởi nghiệp từ nghề buôn bán đồ gỗ, đến thế hệ của Chu Vân Sinh thì bắt đầu tham gia đầu tư, ông nhanh chóng kiếm về bộn tiền nhờ tầm nhìn sáng suốt và thủ đoạn xuất chúng, chỉ bằng vài năm ngắn ngủi, nhà họ Chu đã bước vào hàng ngũ danh gia vọng tộc tại Hương Đàm. Chu Vân Sinh sở hữu khối tài sản khổng lồ, trường cấp ba dân lập Thượng Thiện danh tiếng là một trong số đó.
Học phí của ngôi trường này rất đắt đỏ, lại chỉ nhận những Alpha và Omega xuất sắc, theo nguyên tắc trường đề ra, tôi sẽ không được nhập học, nhưng chẳng biết Ninh phu nhân nói lời đường mật bên gối thế nào mà tôi lại được đặc cách vào trường.
Nhưng dù Beta có chen được chân vào giới thượng lưu, thì cũng chỉ thành trò cười cho những người ở tầng lớp này. Ninh Thi làm thế, và tôi cũng vậy.
Họ coi tôi như tên lạc loài, như con vi khuẩn xâm lấn lãnh thổ của họ. Sự tồn tại của tôi chính là một điều lố bịch, là thứ khinh thường luật lệ xã hội, phá hủy hệ thống phân cấp ABO nghiêm ngặt.
Một thằng Beta thấp kém mà cũng nuôi ảo tưởng tiến vào hàng ngũ AO.
Tôi thường xuyên bị mất sách giáo khoa, nếu chúng không bị quẳng xuống bụi hoa dưới sân thì tức là bị vứt trong thùng rác. Không một ai tình nguyện ngồi ăn cơm cùng tôi, họ làm như thể mầm bệnh trên người tôi có thể truyền qua bàn ghế nhảy lên người họ, chỉ ngồi ăn chung bàn thôi cũng có thể biến họ thành Beta ngu xuẩn.
Tôi trở thành “người vô hình” trong trường, không được ai giao tiếp cùng, dù chỉ là một cái liếc mắt.
Không ít lần tôi cầu xin Ninh Thi cho mình chuyển đến một ngôi trường phù hợp với Beta, nhưng đều bị bà bác bỏ một cách vô tình. Bà ấy không quan tâm tôi ở trường có vui không, bà chỉ cần tôi làm đẹp mặt mũi bà là được.
Gặp được Tống Bách Lao là vì tình cờ, hắn và Chu Ly lớn hơn tôi một tuổi, nếu không học chung một tòa nhà thì sẽ rất khó chạm mặt, thế nhưng tôi là kẻ bị bắt nạt, là tên quái gở thích đi đường mòn vắng vẻ một mình.
Hôm đó, tôi đến phòng thí nghiệm hóa học một mình, cầm sách giáo khoa đi vòng ra sau dãy nhà dạy học, đang đi nửa đường thì bỗng nghe thấy tiếng động từ bên ngoài bức tường, không lâu sau, một bóng người cao lớn nhảy từ trên tường xuống, tiếp đất vững vàng trước mặt tôi. Người này chính là Tống Bách Lao, hắn vừa trốn hai tiết buổi sáng, không biết là đi chơi lêu lổng hay chỉ do ngủ quên.
Hồi ấy cũng như bây giờ, hắn đeo thiết bị chống cắn kim loại màu đen trên mặt, điều này có nghĩa hắn là một Alpha đã phát dục hoàn toàn. Trong xã hội này, Alpha là danh từ đại diện cho sức mạnh, lãnh đạo và quyền lực, trong trí nhớ của tôi, họ là những “tình nhân” mà mẹ tôi thay đổi không ngừng. Cho dù không bị toàn bộ AO trong trường xa lãnh, tôi cũng chẳng muốn dính dáng đến Alpha.
Vì vậy, tôi thận trọng lùi lại vài bước, theo bản năng muốn tránh xa hắn.
Hắn đang phủi áo khoác đồng phục thì bị động tác của tôi làm chú ý.
“……Beta?”
Tôi không biết hắn chỉ đơn giản là đang kinh ngạc trước sự xuất hiện của một Beta ở Thượng Thiện, hay cũng như những người khác, khó chịu vì lãnh địa của mình bị xâm phạm. Hoặc có thể là cả hai.
Tôi cúi gằm mặt, cực kì biết điều tỏ vẻ mình chưa thấy gì hết.
Tôi nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, một lát sau, bả vai bị đụng một cái thật mạnh, giọng nói lười biếng như chưa tỉnh ngủ của người kia vang lên.
“Cút ngay, đừng có cản đường.”
Hắn vỗ vai tôi rồi rời đi theo hướng ngược lại, cũng chẳng thèm liếc tôi thêm một cái. Beta được coi là những tảng đá xây lên xã hội, nhưng nhiều khi, trong mắt AO, chúng tôi không khác gì hòn đá chặn đường.
Tôi đứng đó một lúc, đến khi chuẩn bị nhấc chân đi tiếp thì phát hiện một chiếc huy hiệu lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời nằm chỏng chơ ở chỗ người kia vừa nhảy xuống.
Chiếc huy hiệu màu bạc này rất đặc biệt, trên mặt khắc hình một con bồ câu trắng sải cánh bay lên từ hai thanh kiếm giao nhau. Áo khoác của tôi cài huy hiệu này, nhưng tôi từng thấy nó trên áo Chu Ly. Có lầntôi hỏi anh ta tại sao lại có chiếc huy hiệu khác mình, anh ta nói đây là “huy hiệu danh dự” hàng năm chỉ trao cho top 3 học sinh đứng đầu khối, chỉ những người ưu tú nhất mới xứng đáng được đeo huy hiệu hình bồ câu trắng và kiếm đại diện cho phương châm nhà trường — tôn trọng hòa bình nhưng vẫn phải biết dùng sức mạnh để bảo vệ bản thân.
Mặc dù Tống Bách Lao nghiện trốn học, còn thích quậy phá trong trường, nhưng không thể phủ nhận hắn là một Alpha xuất sắc.
Tôi nghĩ đây là vật quan trọng nên nhặt nó lên. Buổi tối đưa cho Chu Ly, nhờ anh ta trả lại cho người kia.
Đều là những người được trao huy hiệu, trong tiềm thức tôi nghĩ rằng hai người họ biết nhau, nói không chừng mối quan hệ còn rất tốt. Sau này nghĩ lại mới thấy mình ngây thơ.
Lúc Chu Ly nhìn thấy huy hiệu rồi nghe tôi kể lại chuyện hồi sáng xong thì vẻ mặt hơi kì lạ.
“Chắc là của Tống Bách Lao, trong số những Alpha được nhận huy hiệu thì cậu ta là người duy nhất bỏ tiết.”
Anh ta đột nhiên hỏi tôi: “Em biết chim bách thanh không?”
Tôi ngạc nhiên, lắc đầu.
Anh ta ngắm nghía chiếc huy hiệu trong tay, “Từ “lao” trong “lao yến phân phi” dùng để chỉ loài chim này. Chim bách thanh là loài chim săn mồi rất tàn ác. Chúng thích xiên con mồi qua gai nhọn để xẻ từng miếng thịt, và thậm chí đôi khi còn săn chính đồng loại của mình. Anh thấy cái tên này của Tống Bách Lao quá hung dữ nên mới khắc cho bố mẹ hắn li hôn.”
(*) “Lao yến phân phi”(勞燕分飛) : Chim bách thanh và chim én phân tán bay đi, ẩn dụ cho sự biệt li.
(*) Từ “Lao” (劳) trong tên của Tống Bách Lao (宋柏劳) có nghĩa là công lao. Chim bách thanh (伯劳鸟: bá lao điểu) trong tên cũng có từ “lao”( 劳).
Chu Ly kể rằng, bố của Tống Bách Lao tên là Lạc Thanh Hòa, Alpha nam, còn mẹ hắn là một Beta nam, chắc hẳn hắn theo họ “Tống” của mẹ.
Cũng giống những danh gia vọng tộc quyền lực khác ở Hương Đàm, nhà họ Lạc không vừa mắt con dâu là Beta. Lạc Thanh Hòa làm loạn với gia đình nhiều lần mới được ở bên người mình yêu. Sau khi kết hôn, họ nhanh chóng có thêm Tống Bách Lao, có thể xem là một gia đình hạnh phúc.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, người nhà Lạc Thanh Hòa không có ý định buông tha cho gia đình ông, thấy không khuyên được thì lập tức giở trò.
Bọn họ lừa Lạc Thanh Hòa về nhà, sau đó nhốt ông vào phòng chung với một Omega đang đến kỳ phát tình.
Omega đó tên là Hạ Kiều, con trai độc đinh của gia đình tài phiệt nhà họ Hạ. Hạ Kiều giống Lạc Thanh Hòa, cũng đã kết hôn và có một đứa con, nửa kia cũng là Beta nhưng đã mất từ nhiều năm trước.
Alpha mang thể chất bị động trong thời kỳ động dục. Một Omega đang kỳ phát tình và một căn phòng chật chội nồng đậm mùi pheromone là quá đủ để kéo Lạc Thanh Hòa vào kỳ động dục. Hai người bị giam ba ngày ba đêm, đến khi được thả ra, họ đã đánh dấu lẫn nhau, làm ra hành động không thể cứu vãn.
Răng nanh của Lạc Thanh Hòa và tuyến thể của Hạ Kiều trao đổi tin tức tố cho nhau, từ đây hai người mang mùi pheromone của đối phương, cũng đồng nghĩa với việc họ không thể quan hệ với người khác. Đây chính là khế ước giữa AO, khế ước này được pháp luật bảo vệ, đặt trên quyền và lợi ích của Beta. Hiểu sâu hơn, đây là nguyên nhân chính khiến cho những cuộc hôn nhân của AB, BO không thể kéo dài lâu bền.
Chẳng ai trên đời này chịu quan tâm đến nỗi đau của Beta.
Lạc Thanh Hòa nhanh chóng ly hôn với Beta kia, và kết hôn với Omega của mình. Từ đó, Tống Bách Lao không còn mẹ, phải sống chung một mái nhà với bố, mẹ kế, cùng một người anh trai Omega không cùng quan hệ huyết thống.
Chu Ly cho rằng toàn bộ chuyện này là do cái tên của Tống Bách Lao gây ra, và đây cũng chính là ví dụ cho sự khác biệt rất lớn trong tư duy giữa Omega và Beta. Tôi chỉ muốn nói rằng gốc rễ của chuyện này bắt nguồn từ sự cưỡng cầu của nhà họ Lạc, nếu không bởi thói ngạo mạn đã ăn sâu vào xương máu, không chịu chấp nhận cho Lạc Thanh Hòa kết hôn với Beta, thì Tống Bách Lao đã không phải mất mẹ, Beta kia cũng không phải hứng chịu nỗi đau mất chồng mất con.
Nhưng Chu Ly nói phải, Tống Bách Lao chính là một con chim bách thanh hung tàn. Suốt một năm sau, tôi đã nghiệm chứng nhận xét này vô số lần.