Trong nha môn, Thuận Thiên phủ doãn Hoắc Tây Nghê thấy kẻ bị áp giải về là Tần tiểu tướng quân, bị dọa đến không dám thở mạnh, vội vàng đứng lên nhường ghế cho Tần Chí Thành, đồng thời cuống cuồng sai gia nhân dâng trà bánh lên. Tần Chí Thành không thèm quan tâm Thuận Thiên phủ doãn, ngang ngược ngồi xuống, mặt mũi hống hách ngang tàng, rõ ràng là thái độ đảo khách thành chủ.
Thấy Trịnh Lan tiến vào, Thuận Thiên phủ doãn cùng toàn bộ quan binh, bộ tốt cun cút quỳ xuống hành lễ: “Thỉnh an Trạm Vương điện hạ.”
Trên đường tới đây Trịnh Lan đã suy đoán qua về cục diện, Dân Phong mời chàng tới, cùng lắm là vì có người trong hoàng tộc đứng ra, Thuận Thiên phủ xử trí mọi việc sẽ biết ý biết tứ hơn. Sau này dù có xảy ra tranh chấp, cùng lắm Trạm Vương điện hạ cũng sẽ đứng ra đối đầu với Tả tướng đại nhân, không để lão ta bị đẩy ra trước đầu sóng ngọn gió. Ngô Phàm Khâm hay Tần Chí Thành, đều là những kẻ lão không thể dây vào.
Trịnh Lan lạnh nhạt nhìn Thuận Thiên phủ doãn đang run rẩy, khúm núm quỳ trên mặt đất, lại nhìn Tần Chí Thành nghênh ngang ngồi trên ghế gặm dưa.
Trịnh Lan lắc đầu, nói với Thuận Thiên phủ doãn - Hoắc Tây Nghê: “Hoắc đại nhân bình thân, bản vương tới đưa Tần tiểu tướng quân trở về.”
Đương nhiên Hoắc Tây Nghê không dám thả người, lão ta sợ bị tay sai của Tả thừa tướng tra xét tới, đành tìm cớ thoái thác: “Điện hạ đã ra mặt, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện phiền toái gì, chỉ có điều bên phía Tả tướng đại nhân, mong điện hạ đứng ra dàn xếp một chút. Hạ quan chỉ là một quan ngũ phẩm nhỏ bé, luôn cần cù chăm chỉ làm việc, cúc cung tận tụy, thế nhưng chuyện này lại có liên quan đến hoàng thân quốc thích, cho nên hạ quan đứng giữa cũng rất khó xử.”
Giờ Trịnh Lan mới nhớ ra, Ngô Phàm Khâm là cháu họ của Tả thừa tướng, cũng là biểu cữu ca trên danh nghĩa của chàng. Hoắc Tây Nghê lệnh cho Dân Phong đi mời chàng đến làm người bảo lãnh, đúng là không gì thích hợp bằng ---- một bên là thư đồng của mình, một bên là biểu ca của Vương phi nhà mình. Quả nhiên ngồi ở vị trí Thuận Thiên Phủ Doãn này, nhất định phải tỏ tường mối quan hệ dây mơ rễ má lằng nhằng phức tạp của giới quyền quý kinh đô mới có thể đơn giản hoá mọi chuyện một cách khéo léo nhẹ nhàng được.
Trịnh Lan khẽ cười, vẻ mặt ôn hoà đáp: “Hoắc đại nhân từ trước đến nay đều cần cù chăm chỉ, tận trung, bản vương sẽ nói vài lời tốt về ngươi trước mặt bệ hạ. Người bị thương cũng là thân thích của bản vương, chắc giữa họ có hiểu lầm nho nhỏ nào đó.”
“Đúng…, hiểu lầm… chắc chắn là hiểu lầm!” Hoắc Tây Nghê lập tức phụ hoạ.
Tần Chí Thành cứ vậy ngang nhiên theo Trịnh Lan thuận lợi rời khỏi Thuận Thiên phủ, ngay cả thủ tục ký tên điểm chỉ cũng chẳng cần làm. Nhìn bóng lưng xa xa, Hoắc đại nhân thở dài một hơn, run rẩy lau đống mồ hôi lạnh trên trán.
Ra khỏi Thuận Thiên phủ, Tần Chí Thành nói lời cảm tạ Trịnh Lan: “Tử Lưu đa tạ huynh, xem ra quân công tước vị gì đó cũng chẳng bằng thân phận hoàng tử, về sau có việc gì còn phải dựa vào huynh nhiều.” Nói xong Tần Chí Thành tiêu sái nhảy tót lên lưng ngựa, túm cương, quay đầu phi thẳng về phía Hậu Sơn.
Trịnh Lan thở dài, tên này vẫn còn muốn đến Hậu Sơn tìm Tử Vân. Xung quân nhất nộ vi hồng nhan, chính là bộ dạng này chứ đâu.
(*) Xung quân nhất nộ vi hồng nhan (冲冠一怒为红颜), dịch nghĩa: (Tướng quân) nổi giận dựng ngược cả tóc chỉ vì kẻ má hồng – Trích trong Viên Viên khúc (圆圆曲) của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp vào thời Minh mạt Thanh sơ (cuối nhà Minh, đầu nhà Thanh).
Trịnh Lan lẳng lặng nghĩ, chỉ mong An Thái có thể sớm nghĩ thông suốt, tuyệt đối không ôm chấp niệm khăng khăng gả cho Tần Chí Thành, lòng hắn đã có người trong mộng, không thể dung nạp thêm kẻ khác nữa.
………
Trịnh Lan cưỡi ngựa trở về Trạm Vương phủ, Hải Thăng đứng ngoài cửa xoa xoa tay chờ Trịnh Lan trở về. Thấy vương gia tung người nhảy xuống ngựa, Hải Thăng vội vàng tiến lên, thần sắc có chút lo lắng, gấp gáp: “Điện hạ, vừa rồi trên đường trở về, xe ngựa của vương phi gặp phải kẻ xấu.”
Trịnh Lan thoáng giật mình, lập tức hỏi: “Vương phi đâu? Có xảy ra sơ xuất gì không?”
Hải Thăng vội vàng bẩm báo: “May mắn vương phi không bị tổn hại gì. Hơn nữa có ẩn vệ của Ngũ Độc Môn bảo hộ, kẻ kia ban đầu muốn cướp xe ngựa, nhưng đã bị Dơi đại nhân bắt sống tại trận. Hiện giờ đã áp giải về phủ, đang bị nhốt trong phòng chứa củi ở nội viện.”
Trịnh Lan rất kinh ngạc, sao chàng mới rời đi có chốc lát, đã xuất hiện kẻ muốn hại Tiểu Viện. Là Tiền Trọng Mưu? Hay Thái tử…. càng nghĩ càng không thông.
Sắc mặt Hải Thăng trầm xuống, lộ vẻ khó xử: “Điện hạ, kẻ xấu kia… hình như vương phi biết hắn ta… Hiện tại người còn đang ở kho củi chăm sóc hắn.”
Vội vã bước tới phòng chứa củi, cảnh tượng trước mắt khiến chàng không kìm được lửa giận.
Trên đất một nam tử toàn thân dơ bẩn hôi thối, đang hôn mê bất tỉnh. Mà Tiểu Viện của chàng lại đang ngồi trên đất đích thân bôi kim sang dược cho hắn ta, trên khuôn mặt nàng là sự lo âu, thương tiếc, không chút giấu diếm, hoàn toàn chẳng để ý tới sự có mặt của nha hoàn, thái giám đứng xung quanh.
“Bách Linh, nhanh mang nước đến đây. Ngân Tuệ sắp xếp một gian phòng, lấy thêm chăn đệm tới.” Tiểu Viện quay lưng về phía cửa, vừa dùng khăn ấm lau mồ hôi trên trán nam tử kia, vừa tất bật phân phó gia nhân.
Mọi người trông thấy Trịnh Lan, sắc mặt xám xanh đứng một góc, không dám cử động, Tiểu Viện đột nhiên cảm thấy sự im lặng kỳ quái, quay đầu thì nhìn thấy sắc mặt lạnh tanh, âm trầm của phu quân hờ.
“Các người ra ngoài hết đi.” Lúc nói ra mấy chữ này, giọng điệu của Trịnh Lan lạnh lẽo, cay nghiệt không khác gì gió rét giữa mùa đông, không có lấy một chút hơi ấm. Trán Hải Thăng và Bách Linh ròng ròng mồ hôi lạnh, bọn họ biết mặc dù tính tình điện hạ nhà mình mưa nắng thất thường, nhưng lần này người tức giận thật rồi.
Đây cũng là lần đầu đám người hầu thấy chủ nhân bực tức đến mức này.
Đào nương tử cũng lui ra, trên mặt nàng ta trừ lo lắng còn có chút đa nghi, toan tính. Vừa rồi kỳ thực nàng ta muốn ngăn cản Tiểu Viện cứu Kim Tam, thế nhưng trong khoảnh khắc Dơi rút đoản đao ra, Tiểu Viện lập tức phi xuống khỏi xe ngựa cũng đồng thời chắn trước người Kim Tam, như thể sẵn sàng liều mình cứu gã. Nàng ta muốn ở lại, nhưng không được đành bất đắc dĩ theo đám hạ nhân lui ra ngoài.
“Hắn là ai?” Giọng điệu càng lúc càng lạnh.
Kim Tam nằm trên mặt đất hai mắt mở to, nhưng bên trên lại phủ một màn sương mỏng, sắc mặt trắng bệch, cánh môi run rẩy, Tiểu Viện tiến tới muốn nghe rõ xem hắn ta định nói gì, nhưng nghe mãi không rõ, nhìn mạng sống Kim Tam như mành chỉ treo chuông, hàng mi nàng run rẩy, vành mắt rưng rưng, căn bản không còn tâm trí để ý tới lời Trịnh Lan nữa.
Trịnh Lan thẳng thừng bước qua, lạnh lùng nắm chặt cổ tay Tiểu Viện, thấy nàng rơi nước mắt, cơn phẫn nộ trong lòng chàng càng lớn. Rốt cuộc nam nhân này là ai? Tại sao nàng lại vì hắn ta mà đau khổ, buồn bã. Chỉ cần nam nhân khác nhìn nàng nhiều hơn một chút chàng đã cảm thấy khó chịu, không vui, huống hồ hiện tại nàng lại đối xử thân mật với gã nam nhân bẩn thỉu này như thế.
“Đây là tình lang ngày trước của ái phi sao?” Trịnh Lan cầm cổ tay nàng dùng sức rất mạnh, sau đó đột nhiên buông ra, trên cổ tay mảnh khảnh, trắng ngần in hằn cả dấu tay màu đỏ ửng.
Tiểu Viện xoa xoa cổ tay, không để ý tới sự tức giận của chàng, còn ra sức khẩn cầu.
“Điện hạ, hãy cứu lấy Tam ca. Huynh ấy không phải người xấu!”
Tam ca? Xưng hô thân mật biết nhường nào.
Tiểu Viện lúc này mới lấy lại bình tĩnh, hiểu ra lý do Trịnh Lan vì sao mặt mày khó ở. Nàng lau khoé mắt ướt lệ, đứng lên, sửa sang lại vạt áo. Vừa rồi liều mình cứu Kim Tam, váy áo bị rách một vết lớn.
“Điện hạ, huynh ấy không phải tình lang của ta, ta không có tình lang.” Sắc mặt nàng bình tĩnh, nàng nên giải thích rõ ràng để Trịnh Lan không hiểu lầm thêm nữa.
“Điện hạ, cứu người trước đã, sau đó ta sẽ từ từ kể lại toàn bộ sự việc cho điện hạ.”
Tiểu Viện nắm chặt tay Trịnh Lan, đôi mắt nhu tình, trong vắt, thăm thẳm như mặt hồ thu chăm chú nhìn chàng. Nơi đáy mắt kia in xuống nét mặt lạnh tanh không cảm xúc của Trịnh Lan.
Kim Tam nằm trên mặt đất, nhìn nàng cầu xin Trịnh Lan, lại nghe thấy nàng khẳng định: “Hắn không phải tình lang của ta, ta không có tình lang.” Một ngụm máu tươi trào ra khỏi miệng.
Tiểu Viện thấy gã không ngừng thổ huyết, vội vàng cầm khăn lụa, giúp gã lau.
“Điện hạ, cứu người trước có được không? Nếu như điện hạ cảm thấy cứu nhầm, về sau hãy xử trí cũng chưa muộn. Ông trời có đức hiếu sinh.” Tiểu Viện từ tốn khẩn cầu, nhưng giọng nói càng lúc càng run rẩy.
Sắc mặt Trịnh Lan từ giận dữ, dần dần trở thành trầm mặc, cuối cùng chàng vẫn ngồi xổm xuống, bắt mạch cho Kim Tam. Mạch tượng tuy suy yếu. Nhưng cũng có thể nhìn ra người này có chút nội lực. Chàng nhanh chóng nắm được tình hình, biết gã chỉ bị ngoại thương, tính mạng không đáng lo ngại.
“Đưa vương phi về tẩm điện thay quần áo, đi mời đại phu đến xử lý vết thương cho tên lưu manh này.”
Trịnh Lan đoạt khăn lụa trong tay Tiểu Viện, khăn vừa rồi bị bẩn một góc, chàng ghét bỏ lau lau ngón tay vừa rồi bắt mạch cho Kim Tam, sau đó vứt thẳng khăn xuống đất.
Nhìn Tiểu Viện được Đào nương tử và Bách Linh đưa đi, Trịnh Lan mới ra khỏi kho chứa củi, lạnh lùng ra lệnh cho Hải Thăng: “Không có lệnh của bản vương, không được phép cho vương phi tới đây.”
Dơi đi theo Trịnh Lan vào thư phòng, bẩm báo lại toàn bộ sự việc xảy ra hôm nay. Tiền đại nhân giao một bình thuốc cho Đào nương tử, nhưng cụ thể là thuốc gì, định làm gì, hắn ở trên mái nghe không rõ.
Hôm nay kẻ kia nửa đường xông ra, Dơi vốn cho rằng là thích khách, không ngờ vương phi lại quen biết kẻ này, còn liều mình nhảy xuống xe cứu gã.
Lúc nói đến tình tiết liều mình cản đao, Dơi thấy nét mặt luôn bình thản, hờ hững của Trịnh Lan thoáng qua nét bực dọc, đôi mắt vốn băng lãnh lại càng nghiệt ngã, lăng lệ.
“Sau này ngươi tiếp tục đi theo sau bảo vệ vương phi, dù nàng đi đâu cũng phải theo sát nàng.” Trịnh Lan lạnh nhạt ra lệnh.
Một điều gì đó loé lên trong đáy mắt Dơi, hắn rất biết điều cúi đầu nhận mệnh, sau đó vô thanh vô thức biến mất.
Trịnh Lan cảm thấy không thoải mái, hình ảnh Tiểu Viện ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt ngấn lệ, lo lắng lau vết máu giúp gã nam tử kia, ở mãi trong đầu chàng không chịu biến mất.
Chàng hiếu kỳ về quá khứ của nàng, thỉnh thoảng vài hồi ức nàng nhắc đến đều khiến chàng đau lòng, thương hại. Chàng cứ ngỡ rằng đó là toàn bộ, hoặc chàng cảm thấy chỉ cần mình kiên nhẫn một chút, nàng sẽ chủ động nói ra, chậm rãi phác hoạ tất cả những năm tháng nàng đã đi qua. Nhưng nếu không phải Kim Tam xuất hiện, có lẽ nàng đã vĩnh viễn không nói cho chàng hay, đã từng có kẻ say mê nàng, vì nàng không tiếc mạng sống.