Lý Cảnh đi rồi, Ngô Nghị lại như trở thành một người không can hệ, cầm lấy quyển sách, nhờ ánh trăng mà cẩn thận nghiền ngẫm đọc.
Ai cũng không phát hiện, trong tay áo y đã giấu thêm một bình thuốc nho nhỏ.
Ngục tốt kia lo lắng đề phòng, canh giữ ở cửa ngục nửa canh giờ, mãi đến tận khi Ngô Nghị đặt quyển sách xuống nghỉ ngơi mới hết nghi ngờ, xoa xoa mắt đi ra.
Cứ như vậy, ba ngày bình an vô sự trôi qua.
Tháng ngày tựa nước đang dần được đun sôi, trong yên lặng dường như tụ lại, chuẩn bị bạo phát.
Đến ngày thứ ba, lúc ngục tốt đến gọi Ngô Nghị mới phát giác có gọi thế nào đối phương cũng không đáp lời, trong lòng cảm thấy không ổn, liền bước vào khẽ đẩy vai y.
"Ngô thái y?"
Vẫn không có phản ứng.
Trong lòng hắn nhất thời cả kinh, vội vàng xoay người lại, mới phát hiện cả người Ngô Nghị đã đoạn khí từ lâu, lúc này mới hoảng loạn mời ngỗ tác đến khám nghiệm thi thể, sau đó nhanh chóng báo lại cho Địch Nhân Kiệt.
"Chết rồi?"
"Vâng." Ngục tốt này cả trán đầy mồ hôi lạnh, âm thanh run rẩy như cái sàng, "Hạ quan đã mời ngỗ tác đến xem qua, xác thực là một tia khí tức cũng không còn, trên người cũng không thấy có ngoại thương, e rằng là do quá hồi hộp sợ hãi mà chết."
Hồi hộp mà chết?
Địch Nhân Kiệt không khỏi thầm cười lạnh, khi hắn thẩm vấn Ngô Nghị lúc trước, người này còn trấn định tự nhiên, đối đáp trôi chảy, một bộ dù trời có sập cũng không ngã, vì sao mới qua ba ngày đã đột nhiên chết vì hồi hộp rồi?
"Trong ba ngày này, có người khác tiếp cận y không?"
Ngục tốt không dám giấu nữa, không thể làm gì hơn ngoài báo cáo rõ ràng việc Lý Cảnh đến thăm Ngô Nghị.
Hắn lén nhìn sắc mặt Địch Nhân Kiệt, dè dặt biện giải: "Nhưng ngày ấy hạ quan có canh giữ ở cửa phòng giam, hai người này ngoại trừ nói chuyện đôi ba câu, căn bản không làm gì hơn! Hơn nữa, Ngô thái y chết đột ngột, tuyệt đối không thể có liên quan gì đến Nam An Quận Vương."
"Hồ đồ!"
Địch Nhân Kiệt không khỏi vỗ bàn giận dữ, nhưng cũng là hối tiếc muộn màng: "Nam An Quận Vương vốn là chó săn của thiên hậu, để nhân vật nguy hiểm như vậy tiếp cận nhân chứng không phải là cho người giật dây một cơ hội sao? Bây giờ may mối đã bị cắt đứt, chân tướng sau tựa như diều đứt dây, cũng không bao giờ có thể tiếp tục theo đuổi."
Ngục tốt lúc này mới nhận ra mình đã phạm phải sai lầm lớn, cuống quít cong hai chân, quỳ mạnh trên đất: "Tiểu nhân biết tội, kính xin Địch công đại nhân không chấp tiểu nhân, bỏ qua cho tiểu nhân lần này đi!"
"Ngươi nếu đã biết cơ mật trong đó, sao còn có thể mong một đường sống?" Địch Nhân Kiệt vô cùng đau lòng nói, "Ngô Nghị chính là một ví dụ sống, có tiền lệ là y, ngươi có thể an ổn mà sống sao?"
Ngục tốt này vốn không quá sợ hãi trừng phạt của Địch Nhân Kiệt, thế nhưng chưa từng nghĩ sâu xa đến vậy, vừa nghe lời ấy mới hồi phục tinh thần, chỉ hận bản thân bị một túi vàng che mắt, e rằng phải đem mệnh bù vào!
Hắn không khỏi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cả người như đang ở trong ngày đông giá rét, không nhịn được mà run lẩy bẩy.
"Địch công, tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi, dưới có nữ nhi bảy tuổi, tiểu nhân không thể chết được, Địch công..."
Trong ánh mắt tức giận của Địch Nhân Kiệt lóe lên một tia không đành lòng, chung quy chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài bất lực: "Lão phu sẽ thay ngươi dàn xếp chuyện gia đình, mấy ngày nay liền về phụng dưỡng mẹ già cho tốt đi."
Tin Ngô Nghị qua đời lại như giọt nước nhỏ vào chảo dầu sôi, ở nơi vốn là bão tố nổi lên bốn phía tiếp tục dấy lên một trận gió lớn.
"Phụ thân, đây là sơ suất của nhi tử, không ngờ tới Ngô thái y này vậy mà lại sợ tội tự sát..."
Trương Y quỳ gối trước giường bệnh của Trương Văn Quán, mặt đầy vẻ hối tiếc.
"Sợ tội tự sát?" Giọng Trương Văn Quán tựa như khúc gỗ rỗng ruột, khàn khàn trầm thấp, nhẹ đến độ cả một hạt bụi cũng không thể lay chuyển, để lộ ra khí tức suy yếu đặc trưng của người mang bệnh.
Trương Y thấp giọng nói: "Địch công cũng bất ngờ, có lẽ cũng chỉ có thể xử lý qua loa vụ việc này."
Lúc Lý Cảnh tới thăm, Ngô Nghị còn khỏe mạnh bình thường, cho dù có muốn hỏi tội thì cũng thực sự quá mức gượng ép, lời giải thích duy nhất cũng chỉ có thể là Ngô Nghị không chịu nổi áp lực, vì sợ hãi mà tự vẫn.
Con ngươi Trương Văn Quán chuyển qua, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đang ủ rũ của nhi tử, giọng nói không khỏi lớn hơn ba phần: "Việc này nhất định không thể làm qua loa."
"Phụ thân, ý của ngài..."
"Dìu ta đi, ta muốn tự mình đến gặp mặt thái tử điện hạ."
Trương Y không khỏi cả kinh: "Phụ thân bệnh nặng tại người, hà tất tự mình hành động?"
"Ta mặc dù bệnh nặng nhưng vẫn còn chưa chết già." Ánh mắt Trương Văn Quán nghiêm nghị, xẹt qua một tia kiên quyết, "Nếu thiên hậu dám giết người diệt khẩu, nhất định sẽ lưu lại manh mối, vụ án này không thể cứ như vậy mà cho qua."
Thấy ông kiên trì, Trương Y cũng không dám làm trái ý phụ thân, không thể làm gì hơn ngoài chuẩn bị xe ngựa, tự mình dìu Trương Văn Quán lên xe, chạy tới Đông cung.
Xe ngựa vừa chạy tới Đông cung liền trông thấy một ông lão tóc bạc hạc nhan chầm chậm đi ra từ trong điện, mặt mày ông căng chặt, ánh mắt nghiêm nghị, bước chân nặng nề tựa hồ trong lòng đang có sức nặng ngàn cân.
Trương Y dìu lấy phụ thân mình, gật đầu hành lễ với vị trọng thần Đông cung này: "Lưu công, ngài cũng tới."
Lưu Nhân Quỹ thấy Trương Văn Quán tự mình đến đây, trong lòng cũng hiểu rõ mục đích của đồng nghiệp, thế nhưng chỉ thở dài lắc đầu.
"Thái tử điện hạ đã nói, hiện nay ai cũng không tiếp."
"Điện hạ sao có thể hồ đồ như vậy!" Trương Văn Quán không khỏi run tay, ánh mắt vốn tan rã nhất thời tập trung lại, đều đặt lên người vị bạn cũ cùng kề vai chiến đấu nhiều năm trước mặt.
Lưu Nhân Quỹ biết ông nóng ruột, cũng không thừa nước đục thả câu: "Thái tử điện hạ nói, Ngô Nghị đối với hắn có ân cứu mạng, bây giờ nếu người đã đi sẽ không truy cứu thêm nhiều hơn."
"Đại sự trước mắt sao có thể quan tâm đến tình cảm cá nhân, điện hạ xưa nay đâu phải người hồ đồ như vậy, sao lúc này lại..."
Lưu Nhân Quỹ cười lạnh một tiếng: "Có người bên gối thổi gió, đương nhiên sẽ không nghe lời lớp xương già chúng ta."
Dứt lời không khỏi thở dài một tiếng: "Trương công ngươi vì điện hạ mà trù tính đến mức này cũng không sánh được với một tên nam sủng tầm thường, lẽ nào dòng họ Lý thị thực sự muốn bại trong tay Võ thị?"
Trương Văn Quán nghe vậy, lòng đã sáng tỏ, biết chuyến đi này đã quá muộn.
Ông mang một thân nhiệt huyết, khổ tâm cống hiến, cuối cùng vẫn đi sai cờ, bại bởi thiên hậu.
Hai người không khỏi nhìn nhau, cười khổ một tiếng, ngửa đầu nhìn lại thấy mây đen che lấp mặt trời, sắc trời ảm đạm, bóng mây nặng nề phủ trên Đông cung, dường như không bao giờ có thể rẽ mây thấy ánh mặt trời được nữa.
Phụ tử Trương Văn Quán trù trừ trước Đông cung chốc lát liền lên xe dẹp đường hồi phủ.
Lý Hiền đứng bên cửa, xa xa nhìn theo xe ngựa rời đi, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Ban nãy khi gặp Lưu Nhân Quỹ, thấy đối phương là đại thần nắm quyền còn bày vẻ kiêu ngạo, hắn có chút căm ghét, mà nay nhìn thấy Trương Văn Quán ốm yếu không thể tả, hắn lại có chút không đành lòng.
"Đạo Sinh." Hắn không khỏi có chút dao động, "Ngươi nói, có phải bổn cung đã quá mức vô tình rồi không."
Triệu Đạo Sinh cẩn thận bóc vỏ nho, đưa tới bên môi Lý Hiền, âm thanh nhỏ nhẹ mềm như nước: "Sao có thể như vậy? Là bọn hắn không đúng mực, quên mất bổn phận quân thần."
Lý Hiền nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm phiền muộn, đẩy tay Triệu Đạo Sinh: "Được rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Triệu Đạo Sinh ở bên hắn nhiều năm, tự nhiên biết lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi, không nhiều lời thêm, nhẹ nhàng ra khỏi cửa.
Mới đi khỏi hai bước liền gặp được Nghiêm Minh theo Trần Kế Văn tới an mạch.
"Nghiêm thái y." Y ngăn cản Nghiêm Minh, đưa tay hướng về hướng hắn vẫy vẫy.
Nghiêm Minh tự biết đạo lý có tiền tại người, bớt đi tai họa, sớm đã chuẩn bị tốt một túi vàng nặng, nhân cơ hội này đưa cho Triệu Đạo Sinh: "Vất vả cho Triệu công rồi."
Hắn vốn khinh thường loại tiểu nhân nịnh nọt này, nhưng vì có thể cứu được một mạng của Ngô Nghị, không thể không kéo xuống chút da mặt, bỏ ra nụ cười mang hai phần thân thiết.
Triệu Đạo Sinh thở dài: "Chỉ người bạn tốt của ngươi vẫn phải chết, có điều thái tử điện hạ đã đáp ứng bảo toàn thi thể cho y rồi."
Nghiêm Minh biết miệng mình không kín, một chữ cũng không dám nói thêm: "Có thể không cần phơi thây ở bãi tha ma đã là phúc phận lớn, điều này cũng cần cảm tạ Triệu công ngài."
Triệu Đạo Sinh mỉm cười, tựa hồ cũng không để trong lòng.
"Ta còn muốn đi theo Trần tiến sĩ an mạch, sẽ không lưu lại thêm" Tiền hàng hai bên đã thỏa thuận xong, Nghiêm Minh cùng vị nam sủng kim quý này đương nhiên không còn lời gì để nói.
Triệu Đạo Sinh gật đầu: "Nghiêm thái y tạm biệt."
Chờ Nghiêm Minh đi xa y mới thu lại ý cười bên môi, áng chừng lượng vàng trong tay rồi mới cất vào trong tay áo.
Y không trở lại nơi nghỉ ngơi của mình, trái lại bước khỏi cửa cung, đi tới một nơi ít người lui tới.
Nơi này có một người đang chờ y.
"Vương công công đợi đã lâu."
Vương Phúc vẫn tủm tỉm cười như trước, nhưng không có hàn huyên cùng y mà đi thẳng vào vấn đề: "Bên thái tử điện hạ đã như thế nào rồi?"
Triệu Đạo Sinh thu lại dáng vẻ ngông cuồng thường ngày, cẩn thận thấp giọng nói: "Thái tử điện hạ đã quyết không tiếp tục truy cứu việc này, thiên hậu có thể yên tâm."
Nghe được lời này, Vương Phúc trước giờ không lộ biểu tình trên mặt lúc này cũng tăng thêm hai phần yên tâm: "Có tâm phúc đắc lực như ngươi bên người thái tử, thiên hậu tự nhiên sẽ không có lúc nào không yên lòng."
"Công công nói đùa, thần cũng chỉ là một nam sủng thấp hèn, nếu không nhờ có thiên hậu cất nhắc, nào có được phong quang hôm nay?" Y trên mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại không khỏi lộ ra chút thù hận, "Người người nói ta là nam sủng hồ mị hoặc chúa, ta chính là muốn cho bọn họ thấy, ngay cả một kẻ thấp hèn như ta bọn họ cũng không sánh được."
Vương Phúc đáp lời: "Việc này ngươi đã làm vô cùng tốt, thiên hậu trong lòng tự có tính toán, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
"Đạo Sinh rõ ràng." Y lúc này mới nở một nụ cười trong veo, đuôi mày đáy mắt đều là phong tình, dù là Vương Phúc đã gặp qua giai lệ trong cung cũng không khỏi thầm than một câu yêu mị.
Có một mỹ nhân như vậy ở bên, thái tử hiển nhiên khó có thể chú tâm chính vụ.
Mà có quân cờ ấy trong tay, trận cờ này thiên hậu từ lâu đã thắng trước một bước.