Thái Bình là người tư duy nhanh nhạy, một chút liền hiểu, biết Ngô Nghị không tức giận cũng yên tâm, lộ ra một nụ cười linh động xinh đẹp: "Thái y ca ca, kỳ thực ta còn một việc muốn thương lượng cùng ngươi."
Ngô Nghị tạm dừng động tác tìm kiếm, tầm mắt rơi lên người thiếu nữ tựa hoa xuân mới nở đang dần trưởng thành trước mắt: "Không biết công chúa còn có chuyện gì?"
Thái Bình nhìn trái rồi lại nhìn phải, không thấy có người ngoài mới thì thầm: "Ta muốn cho ngươi đi cùng Thẩm thái y đến Thái Bình Quán với ta."
Đôi mắt sáng tựa tinh tú mang theo chút mong đợi, phản chiếu trong đó là gương mặt có chút kinh ngạc của Ngô Nghị.
Sau nháy mắt kinh ngạc ấy, trong lòng Ngô Nghị cũng có chút suy đoán, Thái Bình Quán mặc dù chỉ là thủ đoạn để né tránh việc hòa thân nhưng cũng không thể không tủi thân vị tiểu công chúa kiêu ngạo này ở trong đó một, hai năm làm dáng. Đứa nhỏ bình thường sống ở cung Đại Minh phồn hoa náo động, sao có thể chịu đựng được yên tĩnh cô quạnh nơi đạo quán, cho nên mới đặc biệt tìm tới cửa, muốn tìm vài vị đến bồi mình chơi.
Kỳ thực, nàng thân là công chúa một nước, là viên ngọc quý trên tay đế hậu, thứ việc vặt này, chỉ cần cầu cha mẹ nàng là được, không cần đặc biệt đến trưng cầu ý kiến của y.
Đông phong phất liễu ngoài cửa sổ, từng đợt âm thanh truyền đến tựa tiềng bước chân nữ nhi nhà ai đang nhẹ nhàng đi tới. Dường như khắc họa lại cảnh tượng khắc sơ ngộ của hai người, mà tiểu công chúa bướng bỉnh trước kia chỉ cao ngang eo y đúng là đã lớn không ít, cũng học được cách tôn trọng người khác, nghe ý kiến của người dưới rồi.
Nghĩ đến đây, Ngô Nghị liền cảm thấy trong lòng ấm áp dễ chịu, bên môi không khỏi hiện lên ba phần ý cười: "Lời này cũng đã nói qua một lần cùng Quận Vương gia đi."
Thái Bình ngượng ngùng nở nụ cười: "Cảnh nhi nói hắn vốn muốn đi theo Thẩm tiến sĩ, chỉ cần ngươi đáp ứng nữa, hắn đương nhiên không có chuyện không đi."
Hóa ra mấy người này đã thầm thông đồng sau lưng y, để công chúa tự thân đến đây mời.
"Ngươi nha." Ngô Nghị không khỏi đặt quyển sách trên tay xuống, vừa cười vừa điểm nhẹ lên đầu nhỏ của Thái Bình, "Nếu muốn ta chơi với ngươi, vậy thì không cho phép tùy tiện chuồn ra ngoài, bằng không ta cũng không gánh nổi cái tội này."
Thấy y đồng ý, Thái Bình lúc này mới ôm trán cười hì hì, hứa với Ngô Nghị mình sẽ tuân thủ khuôn phép, tuyệt không gây ra tai họa rồi mới nhảy nhót đi chia sẻ tin tốt này với Lý Cảnh.
Thái Bình đi rồi, Ngô Nghị mới bình tĩnh lại, rút ra một quyển "Thần Nông Bản Thảo Kinh" trên giá sách, bắt đầu cẩn thận nghiền ngẫm đọc.
___
Thái Bình Quán được tọa lạc ở phía nam cung Đại Minh, cũng ở nơi cung điện vàng son lộng lẫy nhưng lại khác hẳn với phong cách xa hoa lãng phí, đẹp đẽ quý giá, mỗi mảnh ngói viên gạch đều rất giản dị, điệu thấp mà không tầm thường, thể hiện được thân phận cao quý cùng nội liễm của chủ nhân nó.
Vì cầu đạo quán cần thanh tịnh, tùy tùng đi theo cũng không nhiều, chỉ có mấy người thiếp thân nhũ mẫu, thái giám theo nàng từ nhỏ cùng sư môn ba người Thẩm Hàn Sơn, không có tư thái tiền hô hậu ủng như ở trong cung Đại Minh.
Thái Bình thích nhất là tự tại, thật vất vả mới có lúc rảnh rỗi, sớm hận không thể sải cánh bay cao, duy chỉ có trước ánh mắt hơi mỉm cười của Ngô Nghị mới khôn ngoan thu liễm một chút.
Phần lớn thời gian, nàng vẫn theo các đạo sĩ giả bộ đọc Kinh, một khi mấy người râu dài tóc bạc hơi nhắm mắt một cái là đã xoay người, nhấc góc váy lặng lẽ chuồn ra cửa, khom người lẻn ra ngoài, chỉ để lại tiếng cười như tiếng chuông bạc.
Tiếng cười của nàng tựa một nét nét bút tô điểm thêm cho cảnh xuân nơi đạo quán, khiến cho nơi nghiêm túc vắng lặng này có thêm không ít sức sống.
Ngô Nghị ở hậu viện của đạo quán, từ xa đã nghe thấy tiếng Thái Bình cười cười nói nói, chỉ bất đắc dĩ cười một cái, suy cho cùng cũng chỉ là hài tử mười hai tuổi, là thời kỳ còn ham chơi hiếu động, sao có thể kiềm chế được tính tình của chính mình.
Cũng nhờ có Thái Bình như vậy, y mới có thể tránh được những việc vụn vặt trong thái y thự, dành ra được thời gian cùng tinh lực để cẩn thận nghiên cứu thuốc giả chết.
Muốn khiến người có dáng vẻ như đã chết, ngoại trừ việc bề ngoài nhìn như tử thi thì điểm quan trọng nhất là phải tạm thời làm giảm hô hấp, để người đứng ngoài không dễ dàng phát giác ra điều khác thường.
Ngô Nghị tìm mấy vị thảo dược đông y có tác dụng gây dừng hô hấp, cuối cùng tìm được bán hạ, đảm nam tinh và vài vị thuốc có tác dụng hỗ trợ khác.
Bán hạ và đảm nam tinh đều có tác dụng chữa ho bình thở, nhưng liều lượng quá nhiều lại có thể dẫn đến giãn đồng tử, tê liệt hô hấp, vừa vặn phù hợp với dáng vẻ giả chết mà Ngô Nghị tưởng tượng.
Lựa được dược liệu mới chỉ là bước đầu tiên, quan trọng nhất vẫn là liều lượng cần dùng, nếu sơ ý dùng nhiều hơn một chút, rất có khả năng dẫn đến kết quả người dùng thuốc thực sự chết, y không thể không cẩn thận.
Muốn tìm được liều lượng chính xác, sợ rằng cũng chỉ có thể dùng chó làm thí nghiệm.
Muốn mua chó lại không tùy ý dễ dàng được như ở địa phương nhỏ như Du Châu, chợ trong thành Trường An có quy hoạch rõ ràng, chuyên dùng để tạo điều kiện cho người buôn bán, chợ chia thành hai khu đông tây, chợ phía đông chủ yếu phục vụ đại quan quý nhân, bán chút vật quý. Bên tây lại gần gũi với cuộc sống của bách tính hơn, củi gạo dầu muối không gì không có.
Vì vậy, nếu muốn mua vài con chó về làm thí nghiệm thì sáng sớm phải đi xe ngựa đến phía tây Trường An, còn phải về Thái Bình Quán trước giờ cấm đi lại ban đêm.
Ngày hôm đó, Ngô Nghị nói qua loa với Thẩm Hàn Sơn xong liền thừa dịp trời vừa tờ mờ sáng đã thuê một chiếc xe ngựa, trong nắng mai hẵng còn mờ mịt và tiếng bánh xe quay lộc cộc mà chạy tới phía tây Trường An.
Lúc đến nơi thì đã là giữa ngày, tiếng người ồn ào náo nhiệt, thỉnh thoảng lại có tiểu thương nhiệt tình giương thương phẩm trong tay lên, chào hỏi giới thiệu cho khách đi qua, cũng không thiếu thương nhân đến từ Nhật Bản, Tân La, Thổ Phiên hay Đột Quyết đến làm ăn, đều dùng tiếng Hán ngắc ngứ để cò kè mặc cả cùng khách hàng của mình.
Ngô Nghị ở trong chợ tìm kiếm chốc lát, rất nhanh đã tìm được chỗ bán thổ cẩu, sau khi định giá liền chọn lấy vài con chó đực nhỏ cơ thể khỏe mạnh, đang muốn trả tiền lại nghe thấy tiếng huyên náo truyền đến, đoàn người quây lại thành vòng, dường như đã xảy ra chuyện gì không hay.
Xa xa truyền tới một tiếng thét hoảng sợ: "Không xong, người này chết rồi!"
Ngô Nghị nghe vậy, trong lòng không khỏi cả kinh, tạm thời dừng việc mua chó, vội vã chạy tới.
"Phiền mọi người một chút."
Y khó khăn đẩy đoàn người ra liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặt mũi trắng bệch ngã khuỵu trên mặt đất, mặc cho mọi người nói gì hay dùng mũi chân nhẹ đá cũng không có nửa điểm phản ứng, y thầm nghĩ không xong, nhanh chóng ngồi xổm xuống kiểm tra hô hấp và mạch đập của người nọ, quả nhiên là mạch mỏng như sợi tóc, còn hô hấp đã hoàn toàn tạm dừng.
"Mọi người nhường đường một chút." Y vội vàng đẩy đám đông đang vây lại đến nước chảy không lọt ra, "Mọi người tản ra một chút, để hắn có thể hô hấp."
Nhưng vẫn có không ít ngón tay chỉ chỉ chỏ chỏ: "Khí tức của hắn cũng đã không còn, lẽ nào ngươi còn định cứu sống hắn sao?"
Ngô Nghị làm gì có thời giờ tranh luận với hắn, bóp mở miệng của người trung niên, sau khi kiểm tra qua xem liệu có dị vật gì mắc ở trong không mới đổi thành tư thế quỳ, xếp hai tay đặt lên giữa ngực của người này.
Tiếp theo ấn xuống một lần, dùng sức vuông góc, hết lần này đến lần khác.
Trong lòng lại thầm đếm "Lần một, lần hai, lần ba...", mãi đến tận ba mươi mới buông lỏng tay, ngửa đầu người bệnh, nâng cằm, khum tay lại, mở miệng hắn, sau đó liền không chút do dự mà cúi đầu, trực tiếp dùng môi mình phủ lên, dùng sức thổi khí vài lần.
Người đứng ngoài vây xem thấy vậy cũng nhất thời hít vào một hơi khí lạnh, người trẻ tuổi này hẳn là điên rồi! Có thể bất kính với người đã qua đời như vậy, nếu để người nhà của hắn biết, chẳng phải lại khiến sự tình thêm nghiêm trọng sao?
Nhưng hành vi kỳ lạ của y lại không giống như đang dâm loạn mà dường như là để cứu người, chỉ là loại biện pháp kỳ quái này thực sự đã vượt quá trí tưởng tượng của cổ nhân.
Ngô Nghị không kịp mở miệng giải thích, lại xếp hai tay, lặp lại động tác ban nãy. Mãi đến tận lần thứ mười mấy, hai cánh tay y cũng vì dùng sức mà tê dại, bắp thịt cả người không chịu được mà run rẩy mới nghe từ dưới truyền đến một tiếng ho khan suy yếu.
Đám người xung quanh bỗng như có giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, nhất thời xôn xao: "Hắn tỉnh lại rồi!"
Ngô Nghị cũng mới dừng ta, chỉ cảm thấy sau lưng chảy mồ hôi ròng ròng, cơ hồ đã ướt sũng áo, không nhịn được mà ngồi bệt xuống đất, hít thở thật sâu hai lần mới coi như bình ổn lại.
Cái thân thể này thực sự là không nên việc, chỉ làm vài chu kỳ hồi sinh tim phổi mà cơ hồ đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực, nếu như người này vậy mà còn không tỉnh lại thì y cũng không còn cách nào khác nữa,
Thấy người trung niên nằm trên đất đang từ từ tỉnh lại, một đám quần chúng đứng xung quanh bèn trợn mắt há mồm, đi tới trước xem xét.
Ngô Nghị nhanh chóng bắt mạch cho hắn, vẫn là nhịp trơn vô lực như trước, tuy rằng tạm thời đã cứu lại một mạng nhưng chỉ sợ sau này vẫn cần phải lo lắng.
"Trong các người có ai biết hắn không?" Ngô Nghị nhìn xung quanh một vòng,"Vẫn nên nhanh chóng đưa hắn đến y quán, tuy rằng đã cứu lại được nhưng bệnh cũ vẫn tại người, cần mời đại phu đến khám cho cẩn thận."
"Ta, ta là nhi tử của hắn!" Trong đám người lúc này mới có một nam tử tướng ngũ đoản tiến vào, trong tay còn cầm một túi gạo, có lẽ là hai người này vừa mới chia nhau ra mua đồ, ngươi con này lạc mất cha nên mới hoang mang theo đám đông mà đi đến đây.(*)
Ngô Nghị dặn dò lại một lần, bảo hắn nhất định phải đưa cha mình đến y quán chạy chữa, nam tử kia cũng không dám trì hoãn, sau khi nói một tiếng cảm ơn liền đỡ người cha thần trí không rõ của mình đến một y quán phụ cận.
Ngô Nghị lúc này mới hết nóng ruột, có thể cứu lại người đã là một may mắn lớn, còn việc có thể bảo toàn tính mạng hay không, e rằng cũng chỉ có thể dựa vào tạo hóa.
Y đã cố hết sức.
Chờ nam tử kia cõng phụ thân vội vã đi xa, người xem bốn phía mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao mà phục hồi tinh thần, không khỏi đồng loạt nhìn về phía Ngô Nghị, vốn tưởng rằng đây là một tên ngốc đầu óc không rõ ràng, không ngờ tới lại là một vị thần y!
Mọi người không khỏi vì suy nghĩ ban nãy của mình mà hổ thẹn.
"Tiên sinh có thể cải tử hoàn sinh, quả là cao minh!" Không biết ai là người bắt đầu, tất cả mọi người đều dồn dập hỏi tên Ngô Nghị.
"Ta chỉ là một y công tầm thường mà thôi, trị bệnh cứu người vốn là bổn phận của ta." Ngô Nghị từ từ đứng dậy, vỗ vỗ đất dính trên đầu gối, cười ôn hòa, thái độ khiêm tốn này không khỏi khiến người sinh lòng kính phục.
"Hóa ra tiên sinh là thái y, chẳng trách lại lợi hại như vậy!"
"Đúng thế, đúng thế, vừa nãy quả là kinh tâm động phách, ta còn tưởng không thể cứu được cơ đấy!"
...
Trong lúc mọi người đang tấm tắc bàn tán, Ngô Nghị lặng lẽ lùi người rời đi, tiếp tục việc mua chó của y.
Mà mọi việc lần này đều rơi vào một đôi mắt già nua nhưng sắc sảo.
- --
(*) Tướng ngũ đoản: người và tứ chi đều ngắn.