Về Trễ

Chương 27



Sau khi từ sườn núi trở về, Ôn Trì Chi lái xe quay lại thành phố C. Cả một tuần nay đều ở lại đó. 

Tiểu Cốt Cốt ngồi trên tấm thảm, cầm một chiếc bánh quy đưa về phía miệng của con búp bê: "Em mau ăn đi."

Con bé chơi được một lúc thì cảm thấy chán nản, thế là ném con búp bê qua một bên, chạy đến bên chân Ôn Trì Chi, hai tay đặt trên đầu gối anh, ngẩng đầu lên hỏi: "Daddy, sao chú Lý vẫn chưa tới thế ạ, Cốt Cốt đói chết đi được, Cốt Cốt có thể ăn một viên kẹo không ạ, ăn một tí tẹo tèo teo thôi ạ?"

Ôn Trì Chi bật cười, gật gật đầu: "Con ăn đi."

Tiểu Cốt Cốt vui sướng nhảy cẫng lên: "Daddy tốt nhất trên đời."

Giống như một chú chim khách được thả khỏi lồng, đôi chân ngắn tũn chạy lon ton ra ngoài phòng khách.

Gần tới mười giờ, Ôn Trì Chi nghe điện thoại, sau đó lái xe đưa Tiểu Cốt Cốt ra ngoài.

Tới địa điểm, không ngờ Lý Tấn lại đến trước bọn họ, Tiểu Cốt Cốt không cần đợi Ôn Trì Chì nhắc nhở đã mở miệng: "Con chào chú Lý ạ."

Con bé còn nghiêm túc cúi thấp người, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu đó khiến cho Lý Tấn không nhịn được mà cười lớn, giơ tay xoa xoa đầu của con bé: "Chú chào con."

Tiểu Cốt Cốt cười hihi, dùng cả tay cả chân chèo lên trên ghế, ngoan ngoãn ngồi ở đó.

Lý Tấn hỏi Ôn Trì Chi: "Tìm tôi có chuyện gì thế?"

Ôn Trì Chi kéo ghế ra ngồi xuống, nói: "Gọi món trước đã, vừa ăn vừa nói chuyện."

Lý Tấn và Ôn Trì Chi là bạn học thời đại học. Sau khi tốt nghiệp hai người vẫn giữ liên lạc. Hiện tại Lý Tấn đang làm việc ở Cục Giáo Dục của thành phố Z, hôm nay anh ta và vợ về đây để đón sinh nhật cùng mẹ vợ, Ôn Trì Chi biết được nên mới hẹn anh ta ra ngoài.

Ôn Trì Chi rút khăn giấy lau vết tương bên khóe miệng của Tiểu Cốt Cốt, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Cậu có nghe đến người tên Thẩm Kính Nguyên không?"

Lý Tấn cười, hiếu kỳ hỏi: "Một thương nhân như cậu hỏi thăm vị giáo sư già đó làm gì?"

Lời này có nghĩa là có quen biết.

Ôn Trì Chi: "Tôi hỏi để biết vậy thôi."

Lý Tấn biết Ôn Trì Chi hẹn mình ra ngoài ăn cơm đương nhiên không phải để hàn huyên về chuyện của Thẩm Kính Nguyên, anh ta cười rồi nói: "Lão già này cũng ghê gớm lắm, hai năm trước vừa ly hôn, sau đó cưới một nghiên cứu sinh dưới tay công ta về. Mặc dù đã nửa đời người rồi nhưng cuộc sống cá nhân cực kỳ mục nát. Nửa năm trước đây thôi đã bị một học sinh kiện cáo lên tận đồn cảnh sát."

Lý Tấn nói tới đây thì ngừng lại.

Ôn Trì Chi cầm đũa lên gắp một con tôm, bóc vỏ xong rồi bỏ vào trong bát của Tiểu Cốt Cốt, ngước mắt rồi nói: "Sau đấy thì sao?"

Lý Tấn rút điếu thuốc ra, đang muốn ngậm lên trên miệng thì liếc nhìn thấy khuôn mặt dính đầy nước tương của Tiểu Cốt Cốt, thế là anh ta lại bỏ điếu thuốc xuống: "Còn sao được nữa, bị dẹp xuống rồi, về sau tôi nghe nói cô gái báo cảnh sát đó không tìm được công việc phải bỏ về quê."

Lý Tấn nói đến mức khát khô cả cổ họng, nhấp ngụm nước rồi hỏi: "Lão già đấy động tới người bên cạnh cậu à?"

Lý Tấn là người thông minh, chuyện liên quan đến Ôn Trì Chi cũng có nghe nói qua, mấy hôm trước anh ta mới gặp mặt Tôn Phổ, nghe Tôn Phổ nhắc đến chút chuyện của Ôn Trì Chi. Khi ấy Tôn Phổ nói tới cô gái mà Ôn Trì Chi mới quen, trong lời nói tràn gập sự tiếc nuối, Lý Tấn dựa người ra sau ghế, cười hỏi: "Sao vậy, nghe ý cậu nói không lẽ cậu thích cô gái đó rồi à?"

Tôn Phổ cũng không hề giấu giếm, cười đáp lại: "Cô ấy đang hẹn hò với Ôn Trì Chi rồi."

...

Ôn Trì Chi nói qua loa: "Một người con gái."

Lý Tấn mỉm cười, thấy anh không có ý muốn nói nhiều đến vấn đề này nên cũng không hỏi thêm gì nữa. Bao nhiêu năm nay phụ nữ bên cạnh Ôn Trì Chi người đến người đi không đếm xuể, cô gái này có lẽ cũng chẳng có gì khác lạ.

Bữa cơm ăn đến 9 giờ thì vợ của Lý Tấn gọi điện thoại đến, bấy giờ mọi người mới tạm biệt ra về.

Trên đường về Tiểu Cốt Cốt đã ngủ say. Ôn Trì Chi xuống xe, mở cửa ghế sau ra rồi tháo dây an toàn, sau đó ôm con bé bế vào trong nhà.

Tiểu Cốt Cốt bị tiếng ồn đánh thức, đuôi mày nhíu lại, mí mắt mở he hé, trông thấy Ôn Trì Chi thì khẽ lẩm bẩm một tiếng 'daddy', sau đó lại rúc vào trong lòng ngủ tiếp.

Ôn Trì Chi đặt Tiểu Cốt Cốt xuống giường, đắp chăn xong xuôi rồi tắt đèn, anh ra ngoài, đóng cửa rồi đi xuống dưới lầu.

Khâu Du từ trong phòng ngủ ra ngoài lấy cốc nước, thấy Ôn Trì Chi xuống lầu, thuận miệng hỏi một câu: "Muộn vậy rồi con còn ra ngoài sao?"

Ôn Trì Chi cầm chìa khóa, nói: "Con về thành phố Z."

Khâu Du còn muốn nói gì đó mà lại thôi.

Ôn Trì Chi ngồi trên xe, giờ này lái xe về thành phố Z cũng phải tận nửa đêm mới tới nơi. Anh không gấp gáp khởi động xe, rút di động ra gọi điện cho Chung Dạng.

Cô cũng ngoan lắm, cả tuần nay anh không gọi cho cô thế là cô cũng không thèm nhắn tin nào cho anh. Nói thế nào nhỉ, Ôn Trì Chi luôn cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó.

Đợi khoảng hơn hai mươi giây điện thoại mới được kết nối, giọng nói ở đầu bên kia có chút lười biếng, có lẽ cô đã ngủ say rồi bị cuộc gọi của anh đánh thức, Ôn Trì Chi hỏi: "Em ngủ rồi à?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc ở đầu bên kia, Chung Dạng tỉnh táo lại đôi chút, cô ho khẽ hai tiếng rồi nói: "Em đọc sách rồi ngủ quên mất."

"Cần cù thế cơ à." Anh cười khẽ, trêu cô một câu.

Chung Dạng đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích: "Em đọc tiểu thuyết."

Ôn Trì Chi cảm thấy cô có chút ngốc nghếch, anh cười cười rồi hỏi: "Dạng Dạng, chúng ta gặp nhau nhé?"

Chung Dạng ngập ngừng giây lát rồi mới nói: "Em đến tháng rồi."

Mấy lời này rốt cuộc thì vẫn khó mà thốt nên lời. Chung Dạng vừa nói xong liền nghe thấy tiếng cười thấp truyền đến từ đầu bên kia, Chung Dạng mù mịt, không hiểu lời của mình nói sai chỗ nào khiến anh bật cười, thế rồi vì tiếng cười đó của anh mà mặt Chung Dạng càng nóng bừng hơn, che mặt vào trong chăn, cắn môi nói: "Ôn Trì Chi."

Bộc lộ sự tức giận, nhưng lại mang thêm mấy phần làm nũng.

Dường như tâm trạng của anh rất tốt, ngừng một lúc rồi chậm rãi cảm thán một câu: "Dạng Dạng, em đúng là bảo bối đấy."

Chung Dạng hỏi: "Anh đang ở đâu?"

"Thành phố C."

Chung Dạng hỏi: "Vậy thì... sao mà gặp nhau được chứ?"

"Anh chuẩn bị lái xe về thành phố Z bây giờ đây." Ôn Trì Chi giải thích.

Chung Dạng "Ừm" một tiếng, hai người nói chuyện thêm một lúc rồi cúp điện thoại.

Chung Dạng ngồi dậy từ trong chăn, sau đó bước xuống giường.

Ký túc bấy giờ vẫn chưa tắt đèn, Tiếu Thấm và Kha Trăn đang chụm lại một chỗ xem phim kinh dị, hai người họ bị dọa co rúm người lại, nghe thấy Chung Dạng mở tủ quần áo thì Tiếu Thấm ngước mắt nhìn, hỏi một câu: "Cậu ra ngoài hả?"

Chung Dạng gật gật đầu, không hiểu sao cảm thấy hơi chột dạ, cũng may Tiếu Thấm không truy hỏi cô ra ngoài làm gì.

Chung Dạng mặc áo khoác, cầm túi xách rồi ra khỏi cửa.

Ra khỏi cửa ký túc, Chung Dạng chẳng biết phải đi đâu. Ôn Trì Chi lái xe từ thành phố C qua đây cũng phải mất hai tiếng đồng hồ. Chung Dạng nghĩ nghĩ rồi dự định đến thư viện để gϊếŧ thời gian.

Hai tiếng sau nhận được tin nhắn của Ôn Trì Chi, anh nói rằng mình sắp đến nơi rồi.

Chung Dạng đứng dậy, bỏ sách lên trên kệ sách rồi đi ra khỏi thư viện, cô đứng ở ngoài cổng trường, không ngờ lại chạm mặt Hồ Đình. Hồ Đình vừa cùng với bạn học đi ăn ở bên ngoài quay về, nhìn thấy Chung Dạng, cô ta chào hỏi một câu: "Học tỷ Chung, chị định ra ngoài sao?"

Chung Dạng mím môi "Ừ" một tiếng, vuốt sợi tóc lòa xòa bên má ra sau tai, cô hỏi: "Em vừa mới quay về à?"

"Vâng, em mới đi ăn với bạn về ạ."

Hồ Đình dứt lời, trông thấy một chiếc ô tô màu đen, là loại thường thấy nhưng nhãn hiệu của nó lại khiến người ta thất kinh. Hồ Đình kéo bạn học qua một bên để nhường đường, chiếc xe đó từ từ dừng lại, cách chỗ bọn họ không xa, ánh mắt của Hồ Đình vẫn dính chặt trên chiếc xe, mãi tới khi nghe thấy Chung Dạng nói: "Chị đi trước nhé."

Hồ Đình phản ứng lại một câu, ngay sau đó nhìn thấy Chung Dạng bước lên chiếc xe đó.

Vốn dĩ Hồ Đình còn muốn nhìn thêm một lúc nhưng lại sợ ánh mắt của mình quá trực tiếp, thế là đành phải giả vờ như đang nghe điện thoại, nhìn chiếc xe đó lướt qua trước mắt mình. Hồ Đình nhìn thấy rõ ràng người đàn ông trên ghế lái, tướng mạo anh tuấn, khí chất ngút trời. Trong lòng Hồ Đình nghi hoặc, không biết từ bao giờ Chung Dạng đã bám được người đàn ông đó, cũng không biết Từ Tôn Đông có biết chuyện này hay không, nghĩ tới vấn đề này Hồ Đình lại cảm thấy có chút vui mừng.

Xe chạy trên đường cao tốc, đúng lúc gặp đèn đỏ, Ôn Trì Chi cho xe dừng lại, sau đó giơ tay ra nắm lấy tay của cô, tay cô lạnh như vừa ngâm trong chậu nước đá, Ôn Trì Chi cau mày: "Sao tay em lại lạnh như này, có phải là đợi ở bên ngoài rất lâu rồi đúng không?"

Chung Dạng cong khóe môi: "Không phải đâu. Cứ đến mùa đông là tay em sẽ như thế, cũng chẳng biết là bị sao nữa."

Tay của anh vẫn nắm chặt bàn tay cô, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng, Chung Dạng lúc ban đầu không có cảm giác gì, nhưng qua một lúc thì lòng bàn tay của mình đã trở nên ấm nóng hơn.

Ôn Trì Chi nói: "Lúc nãy em nói chuyện với ai vậy?"

"Với học muội của em."

Ôn Trì Chi gật gật đầu, cũng không nói gì nhiều nữa.

Xe chạy đến dưới lầu tòa chung cư thì dừng lại, hai người xuống xe, Ôn Trì Chi mở cốp sau xe ra rồi cầm lấy túi giấy đưa cho Chung Dạng.

Chung Dạng không hiểu gì cả, nhận lấy mở ra xem, sau đó còn lật giở mặt bìa, bên trong là chữ ký do đích thân Nhậm Bình ký tên. Cuốn sách này không phải là cuốn sách mà cô làm mất, nét mặt Chung Dạng lộ vẻ mừng rỡ: "Anh có được nó ở đâu thế?"

Nhắc tới chuyện này Ôn Trì Chi lại cảm thấy cực kỳ bất lực, sau khi Chung Dạng làm mất sách ở khách sạn, Ôn Trì Chi đã gọi điện thoại đến khách sạn nói nhân viên tìm lại giúp mình, thế nhưng không hề tìm thấy. Ôn Trì Chi buộc phải đến nhờ cậu chú bác trong nhà đặt giúp một cuốn sách y hệt. Đương nhiên cũng không thể tránh khỏi bị trêu ghẹo mấy câu, khi ấy Ôn Trì Chi khoác lác là đứa cháu gái trong nhà thích sách của thầy Nhậm Bình, sắp sửa đến sinh nhật con bé nên muốn mua một cuốn để làm quà sinh nhật. Ôn Trì Chi vừa nói tim vừa đập thình thịch, mặt mũi đỏ ửng.

Ánh đèn vàng chiếu sáng bên thềm đá khiến cho bóng của hai người chồng lên nhau.

Cô ôm lấy sách cười vui sướng, ngước mặt lên trêu anh: "Thật ra thì anh cũng đâu có nói dối, tuổi của em hiện giờ cũng thích hợp để làm cháu gái anh mà."

Ôn Trì Chi phì cười.

Cô vẫn tiếp tục không thôi: "Cảm ơn chú Ôn đã tặng quà sinh nhật cho con ạ!!!"

Ánh mắt Ôn Trì Chi hơi nghiêm lại, mang theo sự cảnh cáo: "Em vẫn không chịu thôi đúng không hả?"

Chung Dạng cười haha, tay cầm lấy quai túi giấy, nhào tới ôm lấy eo anh, dịu dọng nói: "Là vì em vui quá đó."

Tay anh giữ chặt lấy cằm cô, nhìn cô chằm chằm: "Một cuốn sách đã khiến em phấn khích vậy ư?"

Chung Dạng gật đầu như gà mổ thóc: "Đương nhiên rồi."

Chung Dạng không giải thích thật ra điều làm cô vui sướng không phải là cuốn sách này, cũng chẳng phải là chữ ký của Nhậm Bình, mà chính là sự coi trọng ngàn vàng khó mua được của anh dành cho mình.

~Hết chương 27~


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv