Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 335: Dân chuyên nghiệp



Có vẻ như Thẩm Giai Oánh chẳng hứng thú gì lắm với việc đi lượn trong trung tâm thương mại, nhưng vì sự cảm thông với hai chị em. Cô nghĩ, hai người này ăn mặc mát mẻ như thế, chẳn là cũng không mang nhiều tiền, bèn cùng xuống xe, chủ động làm chủ chi.

Bản thân Tần Hạo thì chẳng muốn đi, nhưng lại lo lỡ bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ đành đi theo.

Hai chị em quả thực không khách sáo chút nào, mua ngay hai bộ để thay.

Nhìn đôi chị em song sinh đi từ gian thử đồ ra trông như thể biến thành người khác, Tần Hạo nhìn mà cũng tít cả mắt.

Hai chị em gần như giống y hệt nhau, chỉ là nhìn kỹ thì vẫn phát hiện ra điểm khác biệt. Đặc biệt là kiểu tóc. Tóc của người chị là Oanh Oanh có line đỏ, hơn nữa còn là kiểu tóc lượn sóng xoăn dài. Người em thì để tóc thẳng dài màu đỏ rượu.

Khi hai chị em thay bộ váy đen ôm sát vào, xuất hiện trước mặt Tần Hạo, hai mắt anh cũng không kìm được mà sáng rỡ.

“Đẹp không?”

Thấy Thẩm Giai Oánh phía xa xa không để ý bên này, Oanh Oanh bèn bước đi kiểu cat walk, uốn éo bước tới. Cô nhìn Tần Hạo, chớp chớp mắt, lặng lẽ phóng điện.

Tần Hạo đi quanh cô một vòng, một tay đỡ cằm, không thấy nhận xét gì.

Lúc này, cô em là Yên Yên cũng mặc bộ đồ giống thế bước ra. Cô xoay trước mặt Tần Hạo một vòng, rồi đứng nhìn anh.

“Được đấy. Ừ, cứ thế đi!”

Hai chị em đắc ý nở nụ cười, tiếp tục đi mua đồ.

Oanh Oanh bỗng lên tiếng gọi Tần Hạo:

“Anh giúp tôi chọn áo lót được chứ? Tôi không biết cái nào thì đẹp!”

Ngược lại, người em có vẻ hơi thẹn thùng. Lúc trước, cô còn xoay một vòng trước mặt anh khá thoải mái, để anh ngắm nghĩa bộ đồ, nhưng giờ lại có vẻ ngượng ngùng. Cô nhìn anh, đỏ mặt, cúi đầu đi ra.

Thế tức là sao đây?

Tần Hạo bực mình bảo: “Tùy cô chứ, có phải mặc cho tôi ngắm đâu!”

Oanh Oanh cười duyên dáng: “Áo lót của phụ nữ vốn là mặc cho đàn ông ngắm mà. Áo lót hàng xịn đều là do đàn ông thiết kế cả đấy, anh không biết à?”

Tần Hạo cảm thấy cạn lời. Anh chẳng buồn để ý tới cô gái này nữa, tính xoay người đi luôn.

Lúc này, một người đàn ông đeo kính có vẻ như lấy hết dũng khí tiến về phía họ. Trông anh ta mặc âu phục đàng hoàng đứng đắn, vậy nhưng ánh mắt lại cứ dính lên người Oanh Oanh!

Hắn ta rảo bước nhanh hơn, tỏ vẻ thân thiết mà rằng: “Chào cô. Vấn đề này thực ra cần có dân chuyên nghiệp giải đáp cho cô thì hơn. Vừa khéo, kẻ hèn này làm trong ngành thiết kế thời trang. Mặ dù không thông thạo về thiết kế nội y, nhưng ít nhiều cũng có chút hiểu biết.

Oanh Oanh vừa cười vừa đánh giá đối phương. Cô không nói gì, nhưng ý cười trong đôi mắt lại rất rõ ràng. Tần Hạo nhận ra ngay điều này. Anh thật sự tò mò, không hiểu vị tinh anh này sẽ có luận điệu cao minh thế nào đây? Anh còn muốn xem xem đối phương sẽ nói hươu nói vượn cái gì.

“Hóa ra là dân chuyên nghiệp à. Tôi cũng muốn nghe thử cao kiến của anh!” Oanh Oanh mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp tới thấm vào tim gan, làm ông chú trung niên nhìn mà nuốt nước miếng.

Người đàn ông đeo kính bảo: “Nói ngay như hai chiếc này. Đầu tiên, là màu hồng đào. Về kiểu dáng thì không vấn đề gì, có ren hoa, làm tăng sự gợi cảm, nhưng màu sắc này lại không hợp với khí chất của cô cho lắm. Dạng này thì thiếu nữ mặc sẽ phù hợp hơn. Còn món màu đen, cùng màu với trang phục của cô, vậy nên thành ra hơi đơn điệu. Hơn nữa loại vải này cũng không hợp với da cô lắm”.

Hắn ta vừa nói vừa bước tới trước giá treo, lấy ra một chiếc áo với phần vải gần như xuyên thấu từ giữa đám nội y đủ màu sắc. Hắn ta đưa ra trước mặt Oanh Oanh: “Tôi cảm thấy chiếc này hợp với cô nhất, bất luận là về phong cách thiết kế hay màu sắc!”

Tần Hạo sờ mũi, lòng muốn nói đúng là cao thủ chốn nhân gian. Da mặt anh đã dày lắm rồi, không ngờ có người còn ác hơn, dám chạy tới trước mặt một người đẹp để giới thiệu nội y.

Xem ra tên này là đồng chí rồi!

Oanh Oanh nhận lấy chiếc áo lót nhỏ tới mức khiến người ta câm nín kia, giơ lên trước mặt Tần Hạo: “Anh thấy sao?”

Người đàn ông đeo kính kia nhìn là biết ngay người trẻ tuổi trước mặt mới là chướng ngại lớn nhất trên con đường cua gái của mình. Hắn ta quan sát đã lâu, biết hai người không phải một đôi nên mới dám ra mặt. Nói cách khác, hắn ta hoàn toàn không có gan đập chậu cướp hoa. Lỡ mà ăn môt trận đòn thì có phải thiệt khong.

Tần Hạo lắc đầu bảo: “Tùy cô thôi”.

Oanh Oanh bĩu môi, có hơi thất vọng.

Thấy cậu trai trẻ kia không có mắt nhìn, người đàn ông đeo kính cảm thấy cơ hội đã tới, bèn vội vàng bước lên: “Cô có thể tin tưởng vào con mắt của tôi. Tôi cũng là một nhà thiết kế thời trang mà. Đây là danh thiếp của tôi, cô…”

- -------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv