Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 261: Thiên hạ vô song



"Đừng làm loạn nữa được không? Tôi sắp không chịu nổi cô nữa rồi đấy! Tôi sợ thu nhận cô xong, tôi còn chưa bị Lâm Vũ Hân xử lý thì đã bị cô hút hết dương khí, biến thành cái xác khô rồi!"

Tương truyền loài hồ ly tinh chuyên đi hút dương khí của đàn ông, Tần Hạo thực sự nghi ngờ Diệp Thanh Trúc là do hồ yêu hóa thành.

Nếu không thì sao có mị lực dụ dỗ người khác như vậy cơ chứ?

Diệp Thanh Trúc khẽ cười, đưa ngón tay nõn nà lên nâng cằm Tần Hạo, nói: "Chuyện công đã nói xong, giờ nói chút chuyện tư nhé?"

"Nói đi! Có chuyện gì?", Tần Hạo vẫn đang cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân. Nhưng nếu còn tiếp tục như thế này thì anh cũng không tự tin mình có thể kiềm chế được.

Diệp Thanh Trúc nhìn bốn phía, sau đó cắn môi, thỏ thẻ: "Sáng sớm thế này có nên rèn luyện thân thể chút không? Chúng ta làm một bài tập thể dục buổi sáng nhé?"

"Khụ khụ!"

Tần Hạo xụ mặt xuống, ra vẻ dạy dỗ: "Thanh Trúc ơi là Thanh Trúc, dù gì cô cũng là phụ nữ, có thể dè dặt một chút không? Nếu cứ giơ nanh giơ vuốt ra như vậy thì sau này sao lấy chồng được?"

"Đã chung chăn chung gối thì có muốn gả cũng chỉ có thể gả cho người đã chung chăn gối với mình mà thôi, đúng không cậu chủ Tần? Thanh Trúc sống là người của anh, chết cũng làm ma nhà anh, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi!"

Diệp Thanh Trúc nói xong câu này, nụ cười trên gương mặt cô ta dần tắt mà thay bằng vẻ nghiêm túc.

Tần Hạo đột nhiên cao hứng hỏi: "Ái dà, có vẻ như cô rất có hứng thú với tôi. Vậy lúc trước ở Thanh Bang, cô và Long Tứ cũng như thế này sao?"

"Cậu ta xứng sao?"

Nét mặt Diệp Thanh Trúc lộ ra vẻ khinh thường, dường như không hề muốn nhắc tới Long Tứ. Cô ta uể oải đáp: "Long Tứ đó là đệ của anh, nếu muốn dụ dỗ thì dụ dỗ anh chứ dụ dỗ cậu ta làm gì. Hơn nữa, cái tên đó chẳng biết cái gì là phong tình lãng mạn, người đâu mà khô như ngói".

Tần Hạo kinh ngạc.

Không ngờ trong mắt Diệp Thanh Trúc, Long Tứ lại là người như vậy. Có điều nghĩ tới Long Tứ, anh lại không khỏi liên tưởng đến chiến đội Long Hồn. Lần trước chiến đội tập trung tại Trung Hải, sau một đêm đã biến mất không tăm tích, không biết họ đã đi đâu.

Huyết Ảnh sau khi biết được Tần Hạo không muốn gặp lại đồng đội cũ thì cũng không báo cáo với anh tin tức về họ nữa.

"Đừng nói chuyện nhà người ta nữa, nói chuyện nhà mình đi, anh Tần. Rốt cuộc bao giờ anh mới chịu thu nhận em làm tì thiếp đây!"

Đôi mắt ngân ngấn nước vừa trong vừa sáng của Diệp Thanh Trúc nhìn Tần Hạo đầy tình tứ.

Tần Hạo đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, hỏi: "Tại sao cô cứ nằng nặc muốn theo tôi vậy? Như vậy có lợi gì với cô sao?"

"Cô chủ đã nói rồi, nếu như em 'ăn' được cậu chủ Tần thì sẽ chính thức thừa nhận danh phận em dâu của em. Há chẳng phải sau một đêm bước vào hào môn sao? Người ta cũng muốn làm thiếu phu nhân chứ bộ!"

Diệp Thanh Trúc nũng nịu.

Tần Hạo đảo mắt, thực sự cảm thấy cạn lời.

"Lời cô chủ của cô nói mà cũng tin sao? Nghe tôi đi, thà tin tôi còn hơn tin cô ấy, cô ấy lừa cô đấy!", Tần Hạo bắt đầu dùng kế ly gián.

Diệp Thanh Trúc cười đáp: "Em không tin anh đâu, còn lời của cô chủ thì lúc nào em cũng tin, còn anh nói gì em cũng không tin!"

"Được rồi, thế thì tôi không nói nữa!"

Tần Hạo đột nhiên dùng lực, đứng thẳng lên. Sau đó, mỹ nữ nhõng nhẽo này vẫn bám chặt lấy anh như rắn quấn, quyết không chịu rời.

"Tôi còn có việc phải đi trước!"

Tần Hạo nhìn đồng hồ, đã mười giờ sáng rồi, về nhà phải mất khoảng ba mươi phút nữa. Khoảng thời gian đó vừa hay để tới nhà Từ Mộng Kiều.

"Đừng mà, đừng đi mà, anh Tần, anh còn chưa 'sủng' người ta mà!", Diệp Thanh Trúc bĩu môi tỏ vẻ dễ thương. Cô ta rất biết cách nói những lời khiến cho người khác thấy rạo rực.

Tần Hạo bất lực đáp: "Đừng làm loạn nữa, tôi là người có vợ rồi!"

"Bạn gái anh không có ở đây, anh sợ cái gì chứ? Anh đường đường là cậu chủ nhà họ Tần, phụ nữ bên cạnh nhiều vô kể. Làm gì có ai không muốn gả cho anh, để sau một đêm bước vào hào môn cơ chứ! Bố anh, ông anh, cụ anh, làm gì có một ai mà không có cả một dàn 'hậu cung' đồ sộ toàn mỹ nữ cơ chứ. Em không tin người tài hoa như cậu chủ Tần đây đứng trước đại dương mà chỉ múc một gáo nước!"

Diệp Thanh Trúc vùi đầu vào lòng Tần Hạo, treo lơ lửng trên người anh giống như một con gấu trúc đang bám lấy ngọn cây vậy.

Tần Hạo thực sự cũng hết cách.

Từ trước đến giờ Tần Hạo vốn không biết tại sao cô gái này lại bất chấp tất cả mà dính lấy anh như vậy.

Nhưng Diệp Thanh Trúc đã nói cho anh biết lí do.

"Anh Tần, năm nay em hai mươi tư tuổi, nhưng em đã thích anh mười hai năm rồi!", Diệp Thanh Trúc thỏ thẻ.

Lúc này thì Tần Hạo ngạc nhiên đến nỗi không bình tĩnh được nữa.

Anh cố gắng vận dụng tất cả trí nhớ của mình để hồi tưởng lại xem mình từng gặp Diệp Thanh Trúc ở đâu. Nhưng anh nghĩ mãi, nghĩ mãi cũng không thể nhớ ra.

Diệp Thanh Trúc thản nhiên cười nói: "Năm đó, lúc cô chủ thu nhận em về nuôi, em đã gặp anh lần đầu. Anh đã chỉ vào em rồi hỏi cô chủ có thể tặng em cho anh được không, khiến cho cô chủ tức đến nỗi suýt lấy roi da đánh chết em, mắng em là con hồ ly tinh câu mất hồn cậu chủ Tần! Chính anh đã cứu em, còn đắp thuốc cho em nữa. Có phải anh đã quên hết rồi không?"

Trong tíc tắc, trong trí nhớ của Tần Hạo hiện lên hình ảnh một cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ, khiến anh vô cùng kinh ngạc!

"Cô là Thanh Nhi?"

Tần Hạo kinh ngạc thốt lên.

Diệp Thanh Trúc cười khanh khách, ôm lấy cổ Tần Hạo, cười nói: "Năm đó, anh đã sờ soạng cả thân thể người ta rồi. Thanh Nhi là một cô gái rất truyền thống, anh phải chịu trách nhiệm với cô ấy. Thanh Nhi này kiếp này đã là người của anh, cô ấy không cầu danh phận, không cầu được gả vào nhà họ Tần, chỉ cầu được anh yêu thương!"

Tần Hạo không khỏi bùi ngùi xúc động. Năm đó, những chuyện phóng đãng anh làm quá nhiều, gây ra vô số món 'nợ đào hoa', bây giờ cũng hết cách.

"Thanh Nhi. Khụ, khụ, năm đó tôi vẫn còn nhỏ, những chuyện đó sao cô có thể coi là thật. Hơn nữa, không phải lúc đó là do tôi giúp cô thoa thuốc sao!", Tần Hạo có chút xấu hổ nói.

Diệp Thanh Trúc lắc lắc đầu đáp: "Không, anh đã nói rồi, sau này thân thể em ngoại trừ anh không ai được chạm vào nữa. Cho nên tới giờ Thanh Nhi vẫn còn là trinh nữ, chỉ 'để phần' anh thôi đó!"

"..."

Tần Hạo hoàn toàn cạn lời.

Những việc này đều là sự thật, những chuyện hồ đồ anh từng làm khi còn chưa trưởng thành. Đến giờ nghĩ lại, Tần Hạo còn thấy đỏ mặt vì xấu hổ.

Những lời trêu ghẹo khi còn nhỏ của anh, thật không ngờ lại trở thành điều khiến cô gái nhỏ năm đó khắc ghi trong suốt mười hai năm đằng đẵng.

Giờ nghĩ lại hẹn ước tám năm với Tiêu Tình, anh lại cảm thấy có chút nực cười.

"Đúng là người đẹp khiến anh phải đau khổ nhất!", Tần Hạo khẽ thở dài, đưa tay ra ôm lấy cô gái trong lòng rồi nhẹ nhàng nâng cằm cô lên rồi yên lặng nhìn sâu vào mắt cô. Nét cười nơi khóe miệng anh dần dần lan ra cả khuôn mặt. Anh nhếch miệng cười tươi rói đáp: "Vậy sau này đi theo anh nhé?"

"Vâng", Diệp Thanh Trúc vui vẻ đáp lời, càng ôm anh chặt hơn.

Diệp Thanh Trúc nhỏ tiếng thủ thỉ: "Anh Tần, em sẽ không ghen tuông. Em biết anh thích Lâm Vũ Hân, em còn biết, có rất nhiều cô gái khác cũng thích anh. Điều đó chỉ chứng minh rằng người đàn ông của em rất tài giỏi, chắc chắn sẽ có một ngày trở thành thiên hạ vô song. Người đàn ông giống như anh, không cần để ý đến ánh mắt của người đời!"

Bỗng nhiên nét mặt của Tần Hạo trở nên u buồn, anh lẩm bẩm: "Vốn đã là như vậy rồi!"

- -------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv