Con trai của Chúc Văn Tú nói xong thì cúp máy.
“Nghĩ cách trở về…” Mạnh Chiêu thấp giọng lặp lại câu nói này.
Nghĩ ngợi một lát, anh ngẩng đầu nói với Trình Vận: “Em hãy giữ liên lạc với con trai của Chúc Văn Tú, nhanh chóng xác định kế hoạch về nước của anh ta, nếu có khó khăn, bên anh sẽ lập tức phối hợp.”
“Vâng!” Trình Vận đáp.
Lúc này, điện thoại của Mạnh Chiêu rung lên, nhận được một tin nhắn: “Chiêu Nhi, qua đây.”. Chap mới luôn có tại [ TRÙMTRU YỆN.N ET ]
Là Trương Triều gửi tới.
“Tôi đến văn phòng điều tra kỹ thuật một chuyến.” Mạnh Chiêu nói với Lục Thời Sâm một tiếng, sau đó bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Đẩy cửa đi vào, anh đi về phía vị trí công tác của Trương Triều: “Anh Triều, có tiến triển hả?”
“Trước đó cậu bảo anh phân biệt khách hàng của server lồng tối mà?” Trương Triều mở một thư mục trên màn hình desktop ra, “Xem như tìm được một chút tin tức đi. Có điều, mấy tên khốn này đều rất tinh ranh, không để lại bất kỳ danh sách hoặc chứng cứ gì liên quan đến thông tin cá nhân, thứ duy nhất có thể tạo được tác dụng phân biệt là giám sát. Nhưng bọn họ không đeo khẩu trang thì đeo mặt nạ, chúng ta chỉ có thể bắt lấy đặc điểm khuôn mặt họ từ trong hình ảnh có hạn được lưu lại, muốn phân biệt chuẩn xác, cơ bản rất không có khả năng.”
Mạnh Chiêu nhìn mười mấy ảnh chụp đàn ông đeo khẩu trang và đeo mặt nạ trên màn hình, chân mày hơi cau lại: “Anh cố gắng thêm đi, nếu như hệ thống nội bộ thật sự không có cách nào phân biệt, chỉ có thể xin cấp trên công khai ảnh chụp, phát treo thưởng lệnh truy nã. Em không tin, không ai có thể nhận ra họ.”
“Cũng chỉ có thể làm vậy.” Trương Triều di chuột, “Thật ra cách nhanh nhất vẫn là khiến Ngô Vi Hàm mở miệng, hắn vẫn chưa chịu nhận tội? Thân mình cũng khó bảo vệ, thế mà vẫn có tâm bảo vệ những khách hàng này?”
“Nói rõ hắn cũng không cảm thấy thân mình khó bảo vệ, nếu như hắn thú nhận tất cả khách hàng này, bạn hợp tác của tập đoàn Ngô thị đều bị hắn làm sập, vậy có lẽ mới là thân mình khó bảo vệ.”
Trương Triều ngửa đầu dựa vào thành ghế, nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Ý cậu là, cảm thấy Ngô Gia Nghĩa có vấn đề?”
“Ngô Gia Nghĩa có tham gia hoạt động quản lý hay không trước mắt vẫn khó nói, nhưng bố và con trai, luôn có quan hệ không rõ. Ngô Vi Hàm kinh doanh một công ty phát trực tiếp quy mô không lớn, hắn dẫn đến nhiều khách hàng như thế, làm ra chuyện lớn như vậy, chỉ vì chút phí hội viện hoặc phí khen thưởng phát trực tiếp này? Tóm lại, người được lợi cuối cùng của lồng tối tuyệt đối không phải Ngô Vi Hàm.” Mạnh Chiêu đứng lên, “Không nói nữa, chép thư mục này cho em.”
“Chép rồi,” Trương Triều cúi người rút USB ra đưa cho Mạnh Chiêu, “Này, cậu lại không mang những USB kia của anh đến!”
“Lần sau nhất định,” Mạnh Chiêu nhận USB đi ra ngoài, giọng nói truyền vào, “Anh nhớ nhắc em.”
Trương Triều: “...”
Vừa trò chuyện lồng tối xong, Mạnh Chiêu lại suy nghĩ đến phản ứng khác thường của Thiệu Kỳ.
Nghĩ đến cảnh Thiệu Kỳ lộ vẻ mặt hoảng sợ, lại nghĩ đến nội dung chiếu trên TV, anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Từ lúc bọn anh vào phòng bệnh, trên TV vẫn đang phát tin tức sự kiện lồng tối, tại sao mới đầu Thiệu Kỳ cũng không biểu hiện ra khác thường, đột nhiên trong lúc đó lại sinh ra cảm xúc sợ hãi?
Vì ngay từ đầu mặc dù mắt mở ra nhưng ý thức vẫn chưa tỉnh táo ư, hay là, khoảnh khắc đó màn hình TV xuất hiện chút thay đổi?
Mạnh Chiêu cẩn thận nhớ lại tin tức hình ảnh lúc đó — lúc bọn anh bước vào, trên TV đang giới thiệu vụ án lồng tối, lúc này, Thiệu Kỳ vẫn không có phản ứng gì. Sau khi nói xong vụ án lồng tối, nội dung trên TV là… hình ảnh Ngô Gia Nghĩa đang tham gia hoạt động công ích. Lẽ nào Ngô Gia Nghĩa khơi dậy sự sợ hãi của cô ấy?
Mạnh Chiêu vừa suy nghĩ vừa đi về. Ngước mắt anh nhìn thấy Lục Thời Sâm đang đứng bên cửa sổ hành lang gọi điện thoại: “Đúng, là tôi đã liên lạc với người nhà của ngài… Bây giờ ngài có ở thành phố Minh Đàm không? Nếu thuận tiện tôi muốn gặp mặt ngài… Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn hỏi ngài chút chuyện xưa…”
Chuyện xưa? Sao hắn chú ý đến chuyện xưa của bản thân? Muốn tìm lại trí nhớ của mình sao… Nghe thấy Lục Thời Sâm nói như vậy, bước chân Mạnh Chiêu chậm lại, không nhịn được sinh ra suy đoán.
Mạnh Chiêu đến gần, Lục Thời Sâm cũng gọi xong cuộc điện thoại này, hắn cất điện thoại, nói với Mạnh Chiêu: “Tôi có chút việc, tạm thời không thể điều tra án với cậu.”
Thấy biểu cảm của Lục Thời Sâm có vẻ nghiêm trọng hơn trước đó, Mạnh Chiêu biết đây không phải tìm cớ, bèn nói: “Đi đi.”
“Ừ, buổi tối cùng ăn cơm.” Lục Thời Sâm nói.
Trở lại văn phòng, Mạnh Chiêu nói với Trình Vận: “Em tìm vài bức ảnh của Ngô Gia Nghĩa và Ngô Vi Hàm in chúng ra, sau đó đến bệnh viện xác nhận nguyên nhân sợ hãi của Thiệu Kỳ.”
Trình Vận ngẩng đầu lên từ máy tính: “Vâng anh Chiêu, em tìm ngay cho anh.”
Sau khi nhận cốc nước, Mạnh Chiêu đi về phía Trình Vận, nhìn màn hình máy vi tính của cô, “Nhanh vậy đã tìm được rồi?”
“Tìm được Ngô Vi Hàm rồi,” Trình Vận xem trang web, “Em tìm thêm một tấm của Ngô Gia Nghĩa.”
Trên trang web đều là ảnh của Ngô Gia Nghĩa, từ mười mấy năm trước đến bây giờ, cần gì cũng có.
Ánh mắt Mạnh Chiêu dừng lại trên một tấm ảnh trong đó, đột nhiên cảm thấy hơi quen mặt, nhưng Trình Vận nhanh chóng kéo xuống, anh mở miệng nói: “Khoan đã.”
“Sao vậy?” Trình Vận dừng động tác lại.
“Lướt lên trên.”
Trình Vận nghe lời lướt trang web lên trên.
“Dừng,” Mạnh Chiêu hơi cúi người xuống, ngón tay chỉ một tấm ảnh chụp Ngô Gia Nghĩa còn trẻ trong đó, “Phóng đại tấm ảnh này ra.”
Trình Vân mở ảnh ra, Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm tấm ảnh kia.
“Sao vậy anh Chiêu,” Trình Vận quay đầu nhìn anh, “Muốn chọn tấm ảnh này ạ? Tuổi còn rất trẻ nhỉ…”
“Anh đã thấy tấm ảnh này,” Mạnh Chiêu cau mày nói, “Chẳng trách hôm đó nhìn thấy Ngô Gia Nghĩa còn cảm thấy nhìn quen mắt, thì ra không phải bởi vì đã gặp người thật của ông ta mà vì đã thấy tấm ảnh lúc trẻ này…”
“À? Nhìn thấy trên TV đúng không?”
“Nhất thời không nhớ ra,” Mạnh Chiêu đứng thẳng người lên, “Lát nữa em in ảnh thì in thêm tấm này cho anh. Về phần Thiệu Kỳ, đợi sức khỏe cô ấy hồi phục một chút, trước tiên đừng để cô ấy bị kích thích quá lớn.”
“Vâng.” Trình Vận đáp.
*
Mãi cho đến lúc ăn cơm tối với Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu vẫn đang suy nghĩ chuyện tấm ảnh này.
Lục Thời Sâm ngồi đối diện, Mạnh Chiêu cầm tấm ảnh kia, trăm mối vẫn không có cách giải: “Sao lại quen mắt vậy, ngoại trừ trên TV, rốt cuộc còn có thể nhìn thấy tấm ảnh này ở đâu…”
Lục Thời Sâm duỗi tay, rút tấm ảnh kia trong tay anh, nhìn Ngô Gia Nghĩa trên tấm ảnh: “Sao Ngô Gia Nghĩa còn trẻ tuổi mà tóc đã bạc trắng?”
“Đúng rồi, mái tóc màu muối tiêu vẫn luôn là đặc trưng mang tính tiêu chí của ông ta…” Mạnh Chiêu nói, bỗng nhiên dừng lại, “Cậu vừa nói gì?”
“Tại sao Ngô Gia Nghĩa còn trẻ mà tóc lại bạc?’ Lục Thời Sâm lặp lại lần nữa.
Phút chốc, trong đầu Mạnh Chiêu hiện ra một câu
“Mẹ ơi, cái chú này kỳ lạt thật, chú ấy còn trẻ như vậy, tại sao tóc màu trắng?”
Những lời này mình từng nói với Mạnh Tịnh khi nào? Mạnh Chiêu bắt đầu cố gắng nhớ lại ảnh tượng lúc đó…
“Mẹ, sao mẹ vẫn chưa đi ngủ ạ,” Mạnh Chiêu nhỏ tuổi đẩy cửa đi vào phòng ngủ của Mạnh Tịnh, giơ tay che ánh sáng của đèn bàn.
“Sắp ngủ rồi,” Mạnh Tịnh ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Mạnh Chiêu, “Sao vậy Tiểu Đao, con không ngủ được à?”
“Con đã ngủ một giấc rồi.” Mạnh Chiêu lắc đầu.
Cậu đi về phía Mạnh Tịnh, tò mò lại gần bên cạnh bàn nhìn cuốn sổ trong tay Mạnh Tịnh, chỉ một tấm ảnh trong đó: “Mẹ ơi, cái chú này kỳ lạ thật, chú ấy còn trẻ như vậy, tại sao tóc lại màu trắng?”
“Đây gọi là thiếu niên trắng[1], từ lúc còn rất nhỏ đã có tóc màu trắng,” Mạnh Tịnh gấp quyển sổ lại, “Nếu như con kén ăn, không ăn rau xanh, cũng sẽ thành thiếu niên trắng, biết chưa?”
[1] thiếu niên trắng là một loại bệnh tóc bạc ở thời kỳ trẻ em đến thanh niên, nguyên nhân bệnh phức tạp
“Dạ.” Mạnh Chiêu mười tuổi gật đầu.
Là cuốn sổ của Mạnh Tịnh!
“Nghĩ đến gì rồi?” Thấy vẻ mặt Mạnh Chiêu hơi thay đổi, Lục Thời Sâm hỏi anh.
“Tôi muốn về nhà một chuyến.” Mạnh Chiêu đứng lên.
“Tôi đi cùng cậu.” Lục Thời Sâm cũng đứng đây theo anh.
Hai người vén rèm, bước nhanh đi ra nhà hàng.
Đúng vào giờ tan làm dòng xe cộ nhiều nhất, ngã tư đường chật như nêm cối, nhìn về một mảng hỗn loạn phía trước, Mạnh Chiêu đánh tay lái, lái vào một con hẻm chật hẹp bên cạnh. Anh một mạch đi đường tắt, tránh đi tất cả con đường hỗn loạn, cuối cùng lái đến dưới lầu cư xá.
Lục Thời Sâm đẩy cửa xe ra đi xuống: “Mỗi đêm thành phố Minh Đàm tắc đường, câu cũng rẽ đường tắt đi về như vậy?”
Mạnh Chiêu khóa xe lại: “Cậu cho rằng đội cảnh sát hình sự chúng tôi mỗi ngày đều có thể tan làm đúng giờ?”
Hai người bước nhanh lên lầu, Mạnh Chiêu đẩy cửa vào nhà, thay giày sau đó đi vào phòng ngủ của mình, lôi ra một cái thùng gỗ hình chữ nhật từ dưới giường.
Lục Thời Sâm duỗi tay muốn đẩy ra ngoài giúp anh, Mạnh Chiêu chặn lại nói: “Đừng cử động, cánh tay cậu mới khỏi.”
Trên thùng có khóa, mạnh Chiêu lấy chìa khóa ra mở khóa, sau đó mở thùng ra, bên trong đựng toàn di vật của Mạnh Tịnh. Bằng tốt nghiệp đại học, chứng nhận cảnh sát, album ảnh của Mạnh Tịnh, còn có các loại danh hiệu khác nhau cô nhận được khi còn sống, tất cả đều đựng trong cái thùng này.
Mạnh Chiêu lấy ra hai quyển sổ dưới cùng nhất, một quyển trong đó có bìa màu đen, quyển còn lại có bìa màu xanh đậm, dưới góc phải đều in chữ “Công an cục thành phố Minh Đàm”.
Khi còn sống Mạnh Tịnh luôn có thói quen ghi chép, quyển sổ này bình thường được cô đặt trong ngăn kéo có khóa trong phòng ngủ. Mạnh Chiêu nhớ, buổi tối sau khi tan làm về nhà, Mạnh Tịnh thường xuyên khuya khoắt còn nhìn nó chăm chú suy nghĩ.
Mạnh Chiêu mơ hồ nhớ đêm đó Mạnh Tịnh cầm quyển sổ có bìa màu đen, nhưng thời gian lâu quá rồi, anh cũng không nhớ rõ lắm.
“Tôi nhớ đã nhìn thấy trong quyển sổ này,” Mạnh Chiêu đưa quyển sổ bìa xanh đậm cho Lục Thời Sâm, mình thì giữ quyển bìa đen, “Chúng ta mỗi người một quyển.”
Hai người ngồi trên sàn nhà bằng gỗ, bốn cái chân dài co lại, sau lưng dựa vào mạn giường, nhanh chóng lật xem sổ ghi chép của Mạnh Tịnh.
Có lẽ lo lắng quyển sổ mất đi sẽ tiết lộ bí mật tình tiết vụ án, trong sổ ghi chép của Mạnh Tịnh cũng không ghi chép nhiều nội dung chữ, mà mỗi một trang sẽ dán ảnh chụp của người và nạn nhân liên quan đến vụ án, dùng để sắp xếp manh mối, không có ảnh chụp địa điểm, Mạnh Tịnh còn vẽ vài nét đơn giản thay thế.
Mạnh Chiêu cấp tốc tìm kiếm từng tờ một, lúc lật đến một tờ ở giữa nào đó, động tác của anh dừng lại, vẻ mặt hơi thay đổi.
Lục Thời Sâm ngước mắt nhìn anh: “Tìm được rồi?”
“Chưa.” Mạnh Chiêu nhanh chóng khôi phục bình thường, tiếp tục lật ra sau, “Nhìn lầm.” Nói rồi anh tiếp tục tìm kiếm.
Ánh mắt Lục Thời Sâm dừng lại chốc lát trên mặt anh, không nói gì cũng tiếp tục lật xem sổ ghi chép.
Mấy phút đồng hồ sau, Lục Thời Sâm lật hết quyển sổ, “Quyển này của tôi không có.”
“Quyển của tôi cũng không có,” Mạnh Chiêu đóng quyển sổ lại, “Chẳng lẽ là nhớ lầm…”
“Có muốn trao đổi kiểm tra không?” Lục Thời Sâm đưa quyển sổ trong tay mình cho Mạnh Chiêu.
“Không cần.” Mạnh Chiêu nhận lấy. “Tôi còn không tin năng lực của cậu à? Hay là cậu cảm thấy tôi sẽ bỏ sót?”
“Đề phòng ngộ nhỡ mà thôi,” Lục Thời Sâm nói, “Cậu đã nói vậy thì quên đi.”
“Có lẽ là nhớ lầm, cũng có lẽ không chỉ có hai quyển sổ này,” Mạnh Chiêu đặt quyển sổ trong tay vào thùng, một lần nữa khóa lại, “Lát nữa tôi đi hỏi cục trưởng Từ, ông ấy là đồng nghiệp của mẹ tôi, nói không chừng sẽ biết.”
“Ừ.”
“Đi thôi, đưa cậu về.” Mạnh Chiêu đẩy cái thùng về dưới giường.
Lúc trở về đã qua giờ cao điểm tan làm, trên đường chạy xe xem như cũng khá thông thuận. So với trước đó, hai người đều hơi im lặng.
Mạnh Chiêu mở radio trong xe, hỏi: “Ban ngày cậu đi đâu? Vội vội vàng vàng.”
“Lâm thời có việc nên đi trước.” Lục Thời Sâm nói.
“Cậu…” Chần chờ một lát, Mạnh Chiêu vẫn hỏi ra, “Có phải cậu đang tìm trí nhớ trước kia không? Ban ngày đi ngang qua tôi nghe được nội dung nói chuyện của cậu.”
“Ừ.”
“Không phải cậu nhớ đến chuyện lúc trước sẽ đau đầu sao? Có cần tôi đi cùng cậu không?”
“Chuyện vụ án cậu bận túi bụi, còn có thời gian đi cùng tôi?”
Lục Thời Sâm nói lời này khiến Mạnh Chiêu không phản bác được, nghĩ đến một phần nguyên nhân năm đó gia đình Mạnh Tịnh tan vỡ cũng là vì công việc bận quá, Mạnh Chiêu lập tức cảm thấy cảm giác nguy cơ mọc thành bụi.
“Công việc của cảnh sát sẽ bận rộn hơn công việc bình thường một chút, nhưng, trước khi gặp cậu tôi cũng không bận rộn như thế, cũng là trùng hợp, sau khi gặp cậu tôi chưa bao giờ xin nghỉ một ngày hoàn chỉnh. Hiếm khi gặp được một vụ án lớn thế này, con trai gia đình giàu nhất thành phố Minh Đàm phạm tội, thế mà bị cập gặp phải…” Mạnh Chiêu lái xe nói, “Đợi vụ án kết thúc, tôi sẽ xin nghỉ phép năm.”
“Ừ.” Lục Thời Sâm nói, “Lát nữa cậu về cục?”
“Đúng rồi.”
Lái xe đến Ngự Hồ Loan, Lục Thời Sâm đẩy cửa xuống xe, đi về phía cổng tòa nhà.
Mạnh Chiêu nhìn bóng lưng của Lục Thời Sâm, dựa lưng vào ghế ngồi thở ra một hơi. Sau khi Lục Thời Sâm đi lên lầu, anh chậm rãi lái xe ra Ngự Hồ Loan.
Anh không về cục thành phố mà theo đường cũ trở về nhà.
Đẩy cửa nhà ra, Mạnh Chiêu thậm chí không lo đổi giày đã đi thẳng đến phòng của mình.
Anh lại lôi thùng gỗ từ dưới gầm giường ra, mở khóa sau đó lấy sổ ghi chép bìa đen ra.
Anh lật đến một tờ trong đó, nhìn chằm chằm Ngô Gia Nghĩa ba bốn mươi tuổi, để mái tóc bạc trắng.
Mà bên cạnh bức ảnh còn dán ba bức ảnh khác.
Bên trái sổ ghi chép là Ngô Gia Nghĩa, còn có một người đàn ông ăn vận như nông dân công chưa bao giờ thấy, phía bên phải là một nam một nữ.
Nhìn người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú âu phục giày da bên phải, Mạnh Chiêu nghĩ đến cảm giác chấn động trong lòng khi nhìn thấy bức ảnh này. Cũng vì tấm ảnh này, anh gần như vô thức che giấu Lục Thời Sâm, đến giờ phút này, anh vẫn không có cách nào bình tĩnh. Mặt mũi người này cực kỳ giống Lục Thời Sâm, nhưng giữa lông mày hơi mang ý cười, hoàn toàn khác biệt với khí chất xa cách của Lục Thời Sâm, đây là… Lục Thành Trạch hồi trẻ!
Mà người phụ nữ bên cạnh Lục Thành Trạch, mặt mũi cổ điển mà dịu dàng, cũng có vài phần giống Lục Thời Sâm… Người phụ nữ này là Thời Tân mẹ của Lục Thời Sâm?
Vậy người đàn ông ăn vận như nông dân công này là ai?
Giữa những người này có quan hệ gì?
Tại sao họ lại cùng xuất hiện trong một trang?
Nghi vấn này đến nghi vấn khác không ngừng hiện ra trong đầu Mạnh Chiêu, bỗng nhiên, Mạnh Chiêu giật mình.
Anh nghĩ đến vẻ mặt ngẩn ra của Lục Thời Sâm khi nhìn thấy “Bất động sản Văn Đỉnh”, rõ ràng khoảnh khắc đó Lục Thời Sâm đang giấu giếm điều gì.
Lục Thời Sâm… có biết chút gì không?
Suy nghĩ này vừa nảy ra, Mạnh Chiêu cảm nhận được sợ hãi, một sự sợ hãi chưa từng có và không dám nhìn thẳng.