Vẻ Ngoài

Chương 58



Lục Thời Sâm đã chuyển phòng bệnh, là phòng bệnh đơn nhu cầu đặc biệt giá cả cao nhất bệnh viện, đẩy cửa ra, Mạnh Chiêu suýt nữa cho rằng mình đi vào khách sạn năm sao.

Phòng bệnh này ngược lại phù hợp với tác phong sinh hoạt xa xỉ ngày thường của Lục Thời Sâm, nhưng lại tăng thêo chút khó coi cho sự đáng yêu trong tay anh.

(“đáng yêu” mình nghĩ tác giả đang nói đến que kem)

TV trên tường đang chiếu một bộ phim truyền hình hot gần đây, Lục Thời Sâm nằm trên giường bệnh nhắm mắt nghỉ ngơi, có lẽ không để ý nội dung chiếu trên TV.

Sau khi nghe thấy tiếng cửa phòng mở, hắn ngước mắt lên nhìn về phía Mạnh Chiêu, tiếp đó ánh mắt từ mặt Mạnh Chiêu chuyển sang que kem trong tay anh.

“Mua cho tôi?” Lục Thời Sâm hỏi.

Cũng không biết làm sao, lúc mua kem không có cảm giác gì, bây giờ xách vào phòng bệnh muốn đưa ra, Mạnh Chiêu mới cảm thấy có phần là lạ. Anh thuận miệng bịa có lý do: “Ờ thì, trời nóng mà, mua một cái cho cậu giải nóng.”

Sau lưng, người chăm sóc gõ cửa đi vào: “Anh Mạnh tới rồi à?” Là người chăm sóc buổi chiều Mạnh Chiêu đã nhờ người giới thiệu, đã tay chân lanh lẹ bắt tay vào công việc.

“Ừ,” Mạnh Chiêu nhường một bước sang bên cạnh, “Cô vất vả rồi.”

Người chăm sóc lại hỏi Lục Thời Sâm: “Anh Lục, hôm nay thời tiết hạ nhiệt độ, nhiệt độ bên ngoài hơi thấp, có cần chỉnh nhiệt độ trong phòng cao lên cho anh không?”

Vừa dứt lời, Mạnh Chiêu xách theo que kem lập tức hơi xấu hổ.

Đợi người chăm sóc rời đi, Lục Thời Sâm nhìn anh một cái: “Trời nóng?”

Mạnh Chiêu đi qua kéo cái ghế và ngồi bên cạnh giường bệnh của Lục Thời Sâm: “Dù sao cậu cũng chưa đến lúc được ăn kem, tôi mua cho mình ăn, nhem nhem cậu, không được à?”

Âm thanh TV hơi ồn ào, Mạnh Chiêu cầm lấy điều khiển từ xa, giơ tay tắt TV.

Sau đó anh dùng ngón tay xé vỏ bên ngoài, động tác dừng một lát, cuối cùng không tự há miệng mà ngước mắt nhìn Lục Thời Sâm: “Thử một miếng?”

Lục Thời Sâm cũng nhìn anh.

Lục Thời Sâm hậu phẫu chưa lâu, vẫn không thể ăn đồ kích thích như kem, Mạnh Chiêu mua que kem này rất không đúng lúc.

Mạnh Chiêu nghĩ ngợi, đoạn đi ra ngoài bảo người chăm sóc tìm giúp cái thìa, cạo một ít kem bên trên xuống, đưa thìa đến bên môi Lục Thời Sâm.

Anh không nói gì, Lục Thời Sâm cũng không nói gì.

Lục Thời Sâm rũ mắt nhìn thìa kem kia, một lát sau hé môi ra, nhấp ít kem ở mép thìa.

Khoảng cách rất gần, Mạnh Chiêu quan sát Lục Thời Sâm, đường cong xương lông mày đến xương mũi của đối phương sắc bén lại trôi chảy, hốc mắt hơi sâu, màu mắt lại nhạt, chút xa cách giữa hai lông mày luôn cảm thấy không gạt đi được.

Có lẽ vì bệnh nặng mới khỏi, trên hai cánh môi mỏng kia không có màu máu, thế mà lại tăng thêm cho gương mặt này vài phần cảm giác yếu đuối.

Mạnh Chiêu cảm thấy xúc động, lên tiếng hỏi: “Ngọt không?”

Lục Thời Sâm nói: “Ừ”. Lại hỏi, “Nhìn tôi làm gì?’

Mạnh Chiêu vô thức chột dạ quấy phá, chế nhạo lại một câu: “Bình thường cậu nhìn tôi ít chắc?”

Thốt ra lời này xong, Mạnh Chiêu chợt cảm thấy không đúng.

Sự im lặng kỳ lạ này kéo dài hai phút đồng hồ, Mạnh Chiêu thu tay lại, cắn một miếng kem, nuốt luôn cả lớp vỏ giòn dính kem.

Lạnh thấu tim.

Cần phải tỉnh táo một chút, anh thầm nói.

Ăn mấy miếng hết que kem, Mạnh Chiêu đứng lên, Lục Thời Sâm nhìn về phía anh: “Đi đâu vậy?”

Mạnh Chiêu vốn chỉ định đi lên tầng xem tình huống của mấy cô gái kia, nhưng thấy Lục Thời Sâm có vẻ cũng không hy vọng mình rời đi, anh lại bỗng nổi lên tâm tư trêu Lục Thời Sâm: “Từ tối qua đến giờ chưa ngủ một giấc nào, tôi về sớm đi ngủ, cậu có việc thì gọi người chăm sóc.”

Lục Thời Sâm thu lại ánh mắt, thản nhiên đáp một tiếng: “Ừ.”

Mạnh Chiêu bắt đầu thả câu: “Hay là… thật ra cậu hy vọng tôi ở lại đây với cậu?”

“Về sớm đi.” Lục Thời Sâm nói.

Chậc, cũng không lên tiếng giữ lại thử xem? Lưỡi câu móc vào khoảng trống, Mạnh Chiêu đứng lên rời khỏi phòng bệnh.

Vừa ra phòng bệnh, Chu Kỳ Dương đã gọi điện thoại tới: “Anh Chiêu, có tình huống mới.”

“Nói.” Mạnh Chiêu nghe máy, đi đến phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng bốn.

“Bên Thâm Quyến đã phối hợp tìm được pháp nhân thực tế của viện dưỡng lão, còn có người thuê phòng tầng hầm kia cũng tìm được rồi, là cùng một người. Nhưng anh đoán xem, người kia vốn chính là ‘đại thần Tam Hòa’[1]! Là tên lưu mạnh cả ngày ăn không ngồi rồi, không có công việc gì đàng hoàng, dựa vào cho mượn thẻ căn cước để kiếm tiền. Hơn nữa căn cước của người này luôn cho mượn, cũng không quan tâm người khác dùng căn cước của hắn làm gì, không hề biết mình đã là pháp nhân trên danh nghĩa của một viện dưỡng lão….”

[1] Tam Hòa là một thị trường lao động ở khu Long Hoa Thâm Quyến, đại thần Tam Hòa chỉ những kẻ làm công vài ngày lại chơi vài này, hết tiền lại tiếp tục đến làm công tạm thời

Trước kia Mạnh Chiêu đã suy đoán tình huống này: “Ngô Vi Hàm biết rằng một khi chuyện viện dưỡng lão bị bại lộ, cảnh sát nhất định sẽ tìm đến pháp nhân của viện dưỡng lão, cho nên ngay từ đầu đã tìm được con cừu thế tội.”

“Hắn cũng biết phòng ngừa chu đáo.”

“Ngô Vi Hàm ấy hả?” Trong đầu mạnh Chiêu hiện lên dáng vẻ của Ngô Vi Hàm khi bị triệu tập thẩm vấn, người này trông phách lối lại tự đại, thật sự không giống người có phong cách làm việc kín đáo, “Nói không chừng sau lưng có cao nhân tương trợ.”

Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu cũng đi đến tầng bốn của bệnh viện, mấy cô gái tối qua được cứu từ tầng hầm của viện dưỡng lão vẫn đang trong trạng thái hôn mê. Bệnh viện đã thành lập tổ chuyên gia, đang khẩn cấp nghiên cứu và thảo luận phương án điều trị.

Nếu như manh mối của viện dưỡng lão và tầng hầm đều bị chặt đứt, vậy chỉ có thể bắt tay vào từ trên người mấy cô gái này.

Chủ nhiệm Trình tổ trưởng tổ chuyên gia là một nữ bác sĩ hơn bốn mươi tuổi, đeo kính gọng đen, chủ nghiệm Trình này chẳng những là nhân vật hàng đầu của khoa huyết học ở bệnh viện này, mà còn có danh tiếng trong phạm vi cả nước.

Sắc trời bên ngoài đã tối đen, cô vẫn đang vừa kiểm tra tình huống cơ thể của mấy cô gái trong phòng bệnh, vừa hoàn thiện phương án điều trị hỗ trợ.

“Chủ nhiệm Trình, tôi là Mạnh Chiêu của cục thành phố,” Mạnh Chiêu đi qua, “Muốn hỏi chị tình huống của mấy cô gái này.”

“Đội phó Mạnh đúng không?” Chủ nghiệm Trình đứng thẳng người, để tấm bảng kẹp giấy sang bên cạnh, bắt tay với Mạnh Chiêu: “Tôi nghe nói, là cậu cứu mấy cô gái này ra khỏi tầng hầm, có vấn đề gì cậu cứ hỏi thẳng đi.”

“Mấy cô gái này bao nhiêu tuổi, bây giờ có thể kết luận chính xác không?”

“Có thể phỏng đoán từ tuổi xương, nhưng sẽ có sai sót nhất định.”

Mạnh Chiêu nhìn mấy cô gái nằm trên giường bệnh, chỉ vào người nhỏ nhất trong đó: “Nhìn từ tuổi xương, cô gái này mấy tuổi?”

“Chắc khoảng mười sáu tuổi.”

Khoảng mười sáu tuổi… Tối hôm qua lúc cứu những cô gái này từ viện dưỡng lão ra, anh đã nhận ra được cô gái này có vẻ nhỏ tuổi khác thường, giống như trẻ vị thành niên.

Nhưng cô gái mười sáu tuổi làm thế nào quen biết Ngô Vi Hàm? Quan hệ của họ là gì? Nếu như có thể chứng minh cô gái này đã phát sinh quan hệ với Ngô Vi Hàm trước mười bốn tuổi, vậy Ngô Vi Hàm lại thêm một bằng chứng phạm tội.

“Vậy nếu như chỉ căn cứ vào tình trạng cơ thể của mấy người này, có thể phán đoán ra họ đã bị tiêm thuốc này bao nhiêu năm không?”

“Cái này khó đấy, không dễ đoán thời gian chính xác,” Chủ nhiệm Trình lắc đầu, “Có điều, căn cứ vào triệu chứng nặng nhẹ vẫn có thể phán đoán thời gian những người này bị tiêm thuốc vào, cậu nhìn cô gái này,” Bác sĩ đi đến bên cạnh giường bệnh của Hứa Ngộ Lâm, “Triệu chứng của cô ấy nghiêm trọng nhất, cho dù sao này có thể tỉnh lại, chắc cũng không có khả năng có năng lực tự gánh vác, thật sự là nghiệp chướng mà….”

Hứa Ngộ Lâm và Từ Doanh Doanh đều là bạn học cấp ba của Ngô Vi Hàm, vậy những người khác làm thế nào quen biết Ngô Vi Hàm?

“Về phần mấy cô gái này,” Chủ nhiệm Trình vừa chỉ mấy cô gái khác, “Thời gian tiêm vào chắc là đều trong khoảng hai đến ba năm.”

Mạnh Chiêu nhìn theo hướng bác sĩ chỉ, nhìn những cô gái khác trên giường bệnh, mặc dù tuổi tác không ngang nhau, nhưng hầu như đều khoảng hai mươi tuổi, chỉ có bà già nằm trên giường bệnh kia có vẻ lạc loài.

Trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên vẻ mặt của Lục Thời Sâm nhìn bà già này tối qua, rốt cuộc tại sao Lục Thời Sâm chỉ để ý bà già này như vậy…

Quên đi, Mạnh Chiêu rời tầm mắt khỏi người bà già kia, chắc chắn Lục Thời Sâm có lý do của hắn, còn nhiều thời gian, anh có thể chậm rãi giải câu đố này, không vội vàng lúc này.

“Đúng rồi đội phó Mạnh,” Chủ nhiệm Trình lại nói, “Lúc điều dưỡng của chúng tôi thay quần áo cho những cô gái này thì phát hiện trên người mấy cô gái có vết thương.”

“Vết thương?” Mạnh Chiêu nhìn về phía chủ nhiệm Trình, “Có ảnh chụp không?”

“Có.” Chủ nhiệm Trình lấy điện thoại và mở những ảnh liên quan trong album ảnh ra, đưa cho Mạnh Chiêu, “Đây là vết thương trên lưng của cô gái nhỏ tuổi nhất.”

Trên tấm ảnh, sống lưng gầy như que củi của cô gái có mấy vết tích hẹp dài chéo nhạt màu, Mạnh Chiêu phóng đại hình cảnh cục bộ, nhìn kỹ một chút: “Giống như dấu vết dùng roi quất.”

“Còn có tấm này,” Chủ nhiệm Trình lại lướt đến tấm ảnh sau, “Là một cô gái khác, gần giống như vết tích của tấm trước. Còn có một số ảnh chụp bộ phận cơ thể không tiện chụp lại, nói tóm lại, vú và bộ phận sinh dục của những cô gái này đều có dấu vết từng bị ngược đãi.”

“Những cô gái này từng bị ngược đãi tình dục?”

“Chắc là vậy.” Chủ nhiệm Trình nói, “Trong bảy người, có bốn người trên người có dấu vết bị ngược đãi.”

“Bốn người nào?”

Chủ nhiệm Trình chỉ bốn cô gái cho Mạnh Chiêu, là bốn cô gái ngoại trừ Từ Doanh Doanh, Hứa Ngộ Lâm và bà già kia.

Ngô Vi Hàm này thế mà còn có đam mê ngược đãi tình dục? Hơn nữa nhìn từ vết thương, ra tay rất tàn nhẫn, thật sự là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, người có vẻ ngoài ngăn nắp lại cất giấu linh hồn tàn bạo khiến người khác ghê tởm như vậy.

Bước ra phòng bệnh, Mạnh Chiêu gọi điện cho đồng nghiệp trong cục: “Điều tra thân phận của mấy cô gái cứu ra từ viện dưỡng lão sao rồi?”

“Vẫn đang tra, lượng công việc này quá lớn, trong thời gian ngắn chưa tìm được manh mối.”

“Gửi ảnh của những cô gái đó cho từng đồn cảnh sát, bảo họ phụ trách kiểm tra những vụ án mất tích của thành phố Minh Đàm trong mười năm qua tại khu vực quản lý, trọng điểm điều tra vụ án phái nữ mất tích, độ tuổi mất tích trong khoảng từ mười ba tuổi đến hai mươi tuổi. Báo lên những tình huống có khả năng, cục thành phố lại cẩn thận kiểm tra một lần từ trong những vụ án mất tích họ báo cáo lên, trong thời gian ngắn nhất điều tra rõ thân phận của mấy cô gái này, thông báo cho người nhà của họ đến nhận người.”

“Vâng đội phó Mạnh.”

“Đúng rồi, Ngô Vi Hàm thế nào?”

“Đã giao cho trại tạm giam.”

“Vậy là tốt rồi.” Mạnh Chiêu nói, “Phải rồi Tiểu Tống, tôi nhớ cậu có quan hệ tốt với quản giáo ở trại tạm giam đúng không? Cậu nói với anh ta một tiếng bảo họ chăm sóc Ngô Vi Hàm, tốt nhất sắp xếp nhốt hắn chung với những tội phạm giết người hung hãn tào bạo kia, để hắn học hỏi kinh nghiệm.”

“Được, đã biết rồi đội phó Mạnh.”

Mạnh Chiêu bàn giao tất cả nhiệm vụ xong, lại gọi điện cho Mạnh Nhã Thù,  hỏi cô sắp xếp cho Lâm Lang như thế nào.

“Mẹ em dọn nhà cũ sạch sẽ rồi.” Mạnh Nhã Thù nói trong điện thoại, “Tạm thời em sẽ ở đó với Lâm Lang một thời gian.”

“Cảm xúc của Lâm Lang sao rồi?”

“Bây giờ vẫn tốt, chị rất thích sếp Lục. Em nói với chị ấy, mấy ngày sau dẫn chị ấy đến gặp bác sĩ tâm lý, chính là bác sĩ năm đó của em, chị ấy cũng đồng ý.”

“Được, cần hỗ trợ gì cứ liên lạc với anh bất cứ lúc nào, Lâm Lang và sếp Lục đều giao cho em.”

Nói chuyện điện thoại xong, Mạnh Chiêu trở lại phòng bệnh nhu cầu đặc biệt.

Lục Thời Sâm nửa nằm trên giường bệnh đang nhắm mắt, lần này nghe thấy tiếng động cũng không mở mắt.

Ngủ thiếp đi rồi? Mạnh Chiêu bước khẽ, cầm quần áo thay giặt, tắt đèn rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.

Nước nóng dội xuống đầu, Mạnh Chiêu mới cảm thấy cơ bắp kéo căng mấy chục tiếng được thả lỏng ra.

Mặc dù vụ án vẫn chưa hoàn toàn phá án và bắt giam, nhưng Ngô Vi Hàm đã bị giao cho trại tạm giam, có thể tạm thời thư giãn một đêm.

Mạnh Chiêu không nghĩ đến vụ án nữa, anh ngâm mình vào trong dòng nước nóng ào ào lao xuống, mặc cho suy nghĩ trong đầu mình tín mã do cương[2].

[2] tín mã do cương: cưỡi ngựa đi dạo không mục đích, ẩn dụ không có chủ kiến, di chuyển theo ngoại lực

Rối loạn nhận biết cảm xúc rốt cuộc là cảm giác gì?

Cứ cảm thấy, Lục Thời Sâm của mười hai năm sau so với thời cấp ba, trên người tựa như có thêm chút “nhân vị”.

nhân vị: chỉ tính cách con người nên có, niềm vui thú của cuộc đời

Mạnh Chiêu nghĩ đến chút ý cười trong ánh mắt của Lục Thời Sâm khi anh gần đi vào buổi chiều — Lục Thời Sâm hồi cấp ba có cười không?

Hay là, tình huống của Lục Thời Sâm đang chuyển biến tốt đẹp?

Khác biệt với những người bị rối loạn nhận biết bẩm sinh kia, Lục Thời Sâm bị mất ký ức và cảm xúc sau vụ tai nạn xe năm mười tuổi. Nếu như những năm này tình huống của Lục Thời Sâm có chuyển biến tốt, vậy rất có khả năng chứng tỏ Lục Thời Sâm hoàn toàn có thể tìm lại cảm xúc của mình. Nhưng vấn đề ở chỗ, nguyên nhân có thể thúc đẩy tình huống của hắn chuyển biến tốt đẹp là gì?

Mạnh Chiêu cầm khăn tắm, lau khô nước trên cơ thể.

Sau đó anh ngơ ra một lúc, vừa rồi tất cả suy nghĩ đều tập trung trên người Lục Thời Sâm, không hề phát hiện mình lại nổi lên phản ứng.

Đệt… Mạnh Chiêu thầm mắng một tiếng, lúc trước rung động không để lại dấu vết thì cũng thôi đi, bây giờ phản ứng sinh lý sáng ngời này là chuyện gì? Trước kia cũng gặp nhiều người cùng giới trần truồng trong phòng tắm công cộng của trường cảnh sát mà, dáng người đẹp hơn nữa cũng đã gặp, làm sao lúc đó không phát hiện xu hướng tính dục của mình khác hẳn với người khác?

Nhất định là gần đây bận vụ án quá, lâu lắm rồi không có thời gian giải quyết. Mạnh Chiêu nhanh chóng kết luận cho luồng tà hỏa này.

Có nên thuận tay giải quyết một phát không? Mạnh Chiêu ngả người ra sau, dựa vào gạch men sứ lạnh lẽo, ngón tay gầy dài gõ hai cái lên sứ trắng sau lưng.

Nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn được, đang trong phòng bệnh, cách nhau một bức tường còn là Lục Thời Sâm bị thương nặng… Quên đi. Anh gục đầu xuống, giơ tay vuốt tóc của mình một cái.

Sau đó anh thả tay xuống, vỗ công tắc của máy nước nóng, mở đến nhiệt độ thấp nhất, mở sang nước lạnh, ép luồng tà hỏa không giải thích được của mình xuống.

Qua loa lau khô người và tóc, Mạnh Chiêu thay áo thun đơn giản và quần đùi, vừa dùng khăn tắm lau tóc còn ướt, vừa kéo cửa đi ra ngoài.

Vừa kéo cửa ra, anh phát hiện đèn trong phòng bệnh lại được bật lên từ lúc nào, TV cũng đã mở, vẫn đang chiếu bộ phim hot kia. Mà Lục Thời Sâm đã dậy, đồng thời thế mà thật sự đang xem nội dung được chiếu.

“Chẳng phải cậu ngủ rồi sao?” Mạnh Chiêu đi qua.

“Không ngủ, tưởng là người chăm sóc, nghe thấy âm thanh phòng tắm mới đoán được là cậu,” Lục Thời Sâm nhìn anh một cái, “Sao lại quay về rồi?”

Tóc Mạnh Chiêu bị khăn tắm lau hơi rối, dựng đứng loạn xì ngầu ở đó tạo nên tinh thần thiếu niên sinh động.

“Thật sự cho rằng tôi đi hả? Tôi không có lương tâm đến thế à?” Mạnh Chiêu ngồi lên giường, đối mặt với Lục Thời Sâm, “Đến tầng bốn xem tình huống của mấy cô gái kia thôi.”

“Vụ án có tiến triển không?”

“Lâm Lang đã chỉ ra và xác nhận tội ác của Ngô Vi Hàm, Ngô Vi Hàm tạm thời bị nhốt trong trại tạm giam, trừ cái đó ra cũng không có tiến triển gì, nếu những cô gái này có thể tỉnh lại, vậy tiến triển sẽ lớn hơn….” Mạnh Chiêu thở dài, nói sang chuyện khác, “Không nhìn ra đấy, tinh anh ngành tài chính lại có hứng thú xem phim truyền hình máu chó này.”

Trong phim, nam nữ chính đang thâm tình ôm nhau, một giây sau, ánh mắt hai người nhìn nhau, bờ môi chạm nhau, bắt đầu một nụ hôn cuồng nhiệt.

Mạnh Chiêu chuyển đề tài không đúng lúc cho lắm, lập tức thấy hơi xấu hổ.

Hồi nhỏ hễ thấy cảnh hôn trong phim, Mạnh Tịnh sẽ đẩy anh ra bảo anh đi rót nước, lần này Mạnh Chiêu lần đầu tự giác đứng lên, kiếm việc cầm lấy ấm nước nóng ở đầu giường rót nước vào trong cốc, “Hay không?”

“Rất thú vị.” Lục Thời Sâm nói.

Mạnh Chiêu rót nửa cốc nước, lúc đưa cho Lục Thời Sâm không nhịn được quan sát biểu cảm trên mặt hắn.

Ánh mắt của Lục Thời Sâm rơi trên màn hình TV, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng bình thường Mạnh Chiêu giỏi quan sát biểu cảm trên mặt tội phạm nhất, lúc này đây đã thu hết biểu cảm hơi tìm tòi nghiên cứu của Lục Thời Sâm vào mắt.

Mạnh Chiêu: “...”

“Vậy… ngủ đi,” Anh cầm lấy điều khiển từ xa, “Tôi tắt đây?”

Ánh mắt Lục Thời Sâm rời khỏi hai người đang hôn nhau khó tách ra trên TV, vẫn không có phản ứng gì: “Tùy cậu.”

Mạnh Chiêu nhấn điều khiển từ xa một cái, TV tắt. Cảm giác xấu hổ cũng biến mất theo, anh thở phào nhẹ nhõm khó mà nhận thấy.

Phòng bệnh nhu cầu đặc biệt rất thân thiện với người ở cùng, giường đi kèm được đặt ngay bên cạnh giường bệnh, khoảng cách không đến một mét.

Tắt đèn, trong phòng đen kịt một màu, yên tĩnh tới mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.

Nằm một lúc, Mạnh Chiêu mở miệng nói: “Này, bây giờ chúng ta cũng xem như bạn chí cốt rồi.”

“Ừ.”

Lại im lặng một lúc, Mạnh Chiêu hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi: “Lúc đó tại sao lại ngăn cản? Trong nháy mắt đó cậu nghĩ gì?”

Ai ngờ Lục Thời Sâm chỉ bình thản nói: “Không nghĩ gì cả.”

Được rồi, Mạnh Chiêu nhắm mắt lại, anh đoán được Lục Thời Sâm sẽ nói như vậy.

Bởi vì tối qua cả đêm không ngủ, nhắm mắt lại cơn buồn ngủ đã ùn ùn kéo đến, lúc anh sắp chìm vào giấc mơ thì bên tai vang lên giọng nói của Lục Thời Sâm, giọng nói kia trầm hơn ngày thường một chút.

“Có lẽ cảm thấy, người sống vui vẻ… chắc sẽ sống được lâu hơn.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv