Vẻ Ngoài

Chương 43



Nhà hàng cách viện dưỡng lão Ôn Di chưa đến một nghìn mét, Mạnh Chiêu chỉ mất vài phút đồng hồ đã đi tới, anh đứng ở cổng quan sát viện dưỡng lão này từ bên ngoài.

Viện dưỡng lão này có vị trí cao cấp, điều kiện cực tốt, nhưng bởi vì bình thường ít tuyên truyền nên danh tiếng của nó đều được đám người sinh sống trong thành phố này truyền miệng ra. Trong cái nhìn của người ngoài, viện dưỡng lão này luôn kín đáo lại bí ẩn.

Một viện dưỡng lão như vậy, thật sự sẽ có liên quan đến vụ mất tích của Từ Doanh Doanh sao…

Mạnh Chiêu lấy chứng nhận cảnh sát ra cho bảo vệ xem, sau đó đi vào viện dưỡng lão.

Anh đi thẳng đến tòa nhà chính của viện dưỡng lão, lễ tân đã tan làm, gác cổng giúp đỡ gọi quản lý trực ban đi qua.

Thái độ của quản lý trực ban rất phối hợp, vừa nhìn thấy Mạnh Chiêu giơ chứng nhận cảnh sát đã dựa theo lời anh nói dẫn anh đến phòng quan sát.

Mạnh Chiêu hơi cúi người xuống, cầm con chuột di chuyển đến giám sát chiều ngày mười sáu, tìm được hình ảnh Từ Doanh Doanh xuất hiện ở viện dưỡng lão.

“Nhân viên công tác này là ai, có thể nhận ra không?” Mạnh Chiêu di chuột đến nhân viên đeo khẩu trang bên cạnh Từ Doanh Doanh.

Quản lý trực ban nhìn chằm chằm người trong giám sát mấy giây, mặt lộ vẻ khó xử: “Người đó đeo khẩu trang, tôi không nhận ra được.”

Mạnh Chiêu lại phát một đoạn video trước, tìm một góc nhìn trực quan hơn: “Góc độ này có thể nhận ra không? Người là nhân viên viện dưỡng lão của anh đúng không?”

“Người này mặc quần áo lao động của viện dưỡng lão, chắc là nhân viên chỗ chúng tôi, nhưng cái khẩu trang này che hơn nửa gương mặt, cảnh sát Mạnh, tôi thật sự không nhận ra được.”

Mạnh Chiêu nhìn quản lý trực ban, quan sát biểu cảm trên mặt anh ta, phán đoán phải chăng anh ta đang nói dối.

Vài giây sau anh quay sang, tiếp tục kéo thanh tiến độ xem hình ảnh giám sát.

Dưới sự đồng hành của nhân viên công tác này, Từ Doanh Doanh đi vào viện dưỡng lão, sau khi đi một đoạn ở hành lang thì biến mất khỏi hình ảnh. Mạnh Chiêu chỉnh phát nhanh gấp đôi vài vị trí của mấy video theo dõi, tất cả người trên hình ảnh bắt đầu di chuyển nhanh chóng, ánh mắt anh không hề chớp nhìn chằm chằm vào màn hình.

Mấy phút đồng hồ sau, thời gian dưới góc phải trôi qua khoảng nửa tiếng, ở vị trí máy dưới góc phải nhất, Từ Doanh Doanh lại xuất hiện từ một hướng khác của hành lang.

Lúc này “Từ Doanh Doanh” đeo khẩu trang, nói rõ hung thủ đã hoàn thành “kế đánh tráo” này.

Mạnh Chiêu kéo video đến chỗ Từ Doanh Doanh biến mất, nói với quản lý trực ban: “Dẫn tôi đến chỗ này nhìn xem.”

Quản lý trực ban xác nhận vị trí của hình ảnh: “Được, anh đi theo tôi.”

Mạnh Chiêu đi theo quản lý trực ban đến nơi Từ Doanh Doanh biến mất rồi ngắm nhìn xung quanh.

Có vẻ như, nơi này chỉ là một góc chết của giám sát thôi, không có bất kỳ chỗ khác thường nào.

Mà hung thủ lợi dụng góc chết giám sát này, khiến Từ Doanh Doanh tạm thời biến mất và hoàn thành kế đánh tráo.

Có thể tránh đi tất cả vị trí máy, không lộ ra dấu vết khiến Từ Doanh Doanh thật biến mất, lại không lộ ra dấu vết để Từ Doanh Doanh giả xuất hiện ở một hướng khác, xem ra hung thủ khá hiểu toàn bộ hệ thống giám sát trong viện dưỡng lão.

Nếu không phải nhân viên nội bộ của viện dưỡng lão, gần như rất khó làm được điều này, Mạnh Chiêu thầm nghĩ.

*

Ba chiếc xe của cục thành phố lần lượt dừng trước cổng viện dưỡng lão, Chu Kỳ Dương dẫn theo sáu, bảy người bước xuống xe, vừa đi vào viện dưỡng lão vừa gọi điện cho Mạnh Chiêu: “Alo Anh Chiêu, bọn em đến rồi, anh ở đâu vậy?”

“Đến tòa nhà chính.” Mạnh Chiêu nói trong điện thoại.

Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu rời khỏi chỗ góc chết giám sát, đi đến cửa đại sảnh.

Anh nhìn bên trong của viện dưỡng lão này, anh đã từng đến đây trong buổi hoạt động tình nguyện cấp ba vào mười hai năm trước. Cảm giác phương hướng của anh rất tốt, đến bây giờ vẫn nhớ rõ bố cục cơ bản của viện dưỡng lão này.

Khách hàng của viện dưỡng lão đều ở tòa nhà dưỡng lão, bên cạnh còn có trung tâm kiểm tra sức khỏe và trung tâm hoạt động.

Thấy mấy đồng nghiệp đi tới, Mạnh Chiêu hỏi Chu Kỳ Dương: “Đã xem ảnh của Từ Doanh Doanh rồi chứ?”

“Xem rồi,” Chu Kỳ Dương nói, “Lúc nãy ở trên đường em đã cho họ xem đoạn phát trực tiếp ngắn của Từ Doanh Doanh. Anh Chiêu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Vẻ mặt Mạnh Chiêu lạnh lùng: “Người đi ra từ viện dưỡng lão chắc không phải Từ Doanh Doanh, hung thủ chơi kế đánh tráo với chúng ta.”

“Hả?” Chu Kỳ Dương kinh ngạc, hạ giọng nói, “Vậy Từ Doanh Doanh vẫn ở trong viện dưỡng lão này?”

“Bây giờ chỉ có thể xác định viện dưỡng lão này có vấn đề, cụ thể cô ấy ở đây, hay là đã bị chuyển ra ngoài, phải điều tra sau đó mới biết được,” Mạnh Chiêu nói xong, ra lệnh cho mấy người kia, “Chúng ta chia ra hành động, hai phười phối hợp điều tra một tầng, không chỉ trong phòng, mà còn lục soát những nơi có khả năng giấu được người, đừng bỏ sót bất cứ thứ gì, hiểu chưa?”

Quản lý trực ban đứng bên cạnh lúc này mở miệng nói: “Cảnh sát Mạnh, anh có việc công, điều tra phòng chúng tôi nên phối hợp, nhưng… khách hàng ở chỗ chúng tôi đều đã có tuổi, còn có rất nhiều người già sức khỏe không tốt, có thể…”

“Không có vấn đề,” Mạnh Chiêu nhìn anh ta một cái, sau đó nói với mấy đồng nghiệp, “Lúc điều tra động tác nhẹ thôi, đừng làm phiền người già trong phòng.”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Mạnh Chiêu giơ tay vung về phía trước, “Đi thôi, động tác nhanh lên.”

Vài người khác lên tầng, Mạnh Chiêu và Chu Kỳ Dương ở lại tầng một điều tra.

Mạnh Chiêu rẽ vào hành lang, đứng trước một cánh cửa thứ nhất, đầu tiên là giơ tay gõ cửa một cái, đợi người bên trong mở cửa anh mới giơ chứng nhận lên, “Xin lỗi muộn thế này còn làm phiền, tôi đến tìm người, nhìn một cái rồi đi.”

Anh đi dạo một vòng trong phòng, sau khi đảm bảo trong phòng không giấu người mới rời đi.

Đẩy cửa kiểm tra mỗi phòng một lần, phần lớn người đều rất phối hợp, nhưng sau khi đi được một nửa phòng, Mạnh Chiêu cũng không kìm được sinh ra nghi ngờ bản thân — điều tra thế này thật sự có tác dụng không?

Thực tế sau khi lục soát nửa tầng, Mạnh Chiêu đã phát hiện, trong tòa nhà này rất nhiều người cao tuổi ở, còn có một số bệnh nhân liệt giường, nếu như nơi này thật sự giấu một cô gái hai mươi mấy tuổi, vậy quá trắng trợn…

Sau khi Mạnh Chiêu lục soát tầng một xong, nhân viên điều tra những tầng khác cũng chạy xuống báo cáo tình huống điều tra với anh.

“Đội phó Mạnh, tầng hai không tìm được.”

“Đội phó Mạnh, tầng ba không có.”

“Đội phó Mạnh, đã lục soát xong tầng sáu, không phát hiện tình huống liên quan.”



Người phụ trách điều tra trung tâm hoạt động và trung tâm kiểm tra sức khỏe cũng quay về rồi: “Đội phó Mạnh, không phát hiện tình huống đặc biệt.”

Mạnh Chiêu đứng trước tòa nhà dưỡng lão, nhìn viện dưỡng lão này, những nơi đập vào mắt đều đã phái người lục soát, bây giờ còn lại hai tình huống. Một là hôm đó Từ Doanh Doanh thật sự gặp điều bất trắc ở viện dưỡng lão này, nhưng hung thủ cũng không giấu cô ở nơi có thể nhìn thấy từ bên ngoài, còn có những nơi bọn anh chưa lục soát đến. Tình huống còn lại là, Từ Doanh Doanh đã được bí mật chuyển ra khỏi viện dưỡng lão. So sánh với nhau, cái sau có khả năng lớn hơn.

Dù sao, nếu như hung thủ có thể nghĩ ra nước cờ “tìm một người đóng vai Từ Doanh Doanh ra khỏi viện dưỡng lão”, vậy nói rõ hắn là một người cực kỳ gian xảo, để Từ Doanh Doanh ở lại viện dưỡng lão sẽ phải đối mặt với nguy hiểm cảnh sát đến kiểm tra. Thời gian bốn ngày, đủ để cho hung thủ giết hại Từ Doanh Doanh, sau đó bí mật chuyển ra viện dưỡng lão xử lý thi thể…

Nếu là tình huống này, vậy việc tìm kiếm xác của Từ Doanh Doanh trở nên cực kỳ khó khăn. Suy cho cùng mỗi ngày có rất nhiều xe ra vào viện dưỡng lão, gần như không có cách nào tiến hành loại bỏ hiệu quả.

Lục soát cả buổi tối lại không thu hoạch được gì, bây giờ rốt cuộc Từ Doanh Doanh ở đâu, sống hay chết? Trong lòng Mạnh Chiêu không khỏi trào lên cảm xúc bực bội.

“Anh Chiêu, tiếp theo phải làm sao?” Chu Kỳ Dương thấp giọng hỏi.

“Kiểm tra giám sát đi,” Mạnh Chiêu ngăn chặn cảm xúc bực bội này, làm rõ ý tưởng phá án tiếp theo, “Chú ý hai điểm, một là hành tung của nhân viên hôm đó vào viện dưỡng lão cùng Từ Doanh Doanh, nghĩ cách tìm ra người kia, hai là mấy ngày sau khi Từ Doanh Doanh mất tích, kiểm tra những chiếc xe đi ra từ viện dưỡng lão, xem có thể tìm được manh mối không. Mọi người trở về kiểm tra trước đi, vất vả rồi.”

“Vậy đội phó Mạnh, chúng tôi về trước đây,” Đồng nghiệp của cục thành phố ngồi vào trong xe, lại hỏi Chu Kỳ Dương, “Tiểu Chu có đi không?”

“Cậu cũng trở về cùng họ đi.” Mạnh Chiêu nói với Chu Kỳ Dương.

“Anh Chiêu vậy còn anh? Trong ngoài viện dưỡng lão đã lục soát một lần cũng không tìm được người, hơn nữa trong bốn ngày, hung thủ rất không có khả năng vẫn giấu Từ Doanh Doanh ở đây, anh ở lại đây còn có việc?”

“Lát nữa anh đi.”

“Vậy em đi trước với họ nhé?” Chu Kỳ Dương đi lên phía trước hai bước, lại quay đầu, “Chốc nữa anh về bằng gì?’

“Đón xe, việc này không đơn giản à?” Mạnh Chiêu vẫy vẫy tay với cậu, ra hiệu cho cậu mau đi đi, nhưng lúc Chu Kỳ Dương sắp đi, anh lại lên tiếng gọi Chu Kỳ Dương lại: “Tiểu Chu, có thuốc lá không?”

“Em không có, em xin một điếu cho anh.”

“Tôi có, bắt lấy này đội phó Mạnh.” Có đồng nghiệp thò đầu ra, ném một hộp thuốc cho Mạnh Chiêu, lại ném một cái bật lửa qua.

Mạnh Chiêu duỗi tay bắt lấy.

Sau khi chiếc xe của cục thành phố lái đi, Mạnh Chiêu đi tới đi lui ngoài viện dưỡng lão một lần.

Nhân viên kia rốt cuộc là ai, có quan hệ gì với Ngô Vi Hàm? Bây giờ Từ Doanh Doanh đang ở đâu.

Thật sự là… không có đầu mối.

Mạnh Chiêu lấy điện thoại ra, gọi điện cho Trình Vận: “Tra được người sở hữu của viện dưỡng lão chưa?”

“Tra được rồi ạ, vừa định gọi điện thoại cho anh,” Trình Vận nói trong điện thoại, “Anh Chiêu, viện dưỡng lão này không thuộc sở hữu của nhà họ Ngô, chủ sở hữu là một người ở nơi khác, thoạt nhìn không có quan hệ gì với nhà họ Ngô.”

Mạnh Chiêu im lặng chốc lát rồi hỏi: “Nếu viện dưỡng lão này thật sự có vấn đề, cũng có khả năng Ngô Vi Hàm tìm người làm pháp nhân[1] trên danh nghĩa, gạt mình sang bên cạnh, phát thông báo hỗ trợ điều tra, bảo đồn cảnh sát ở đó phối hợp điều tra người này.”

[1] pháp nhân: là tổ chức có quyền dân sự, năng lực hành vi dân sự, độc lập thực hiện các quyền dân sự và thực hiện các nghĩa vụ dân sự theo quy định của pháp luật

Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu dừng lại trước một cái cây, dựa lưng vào thân cây, rút một điếu thuốc trong hộp ra nhét vào miệng, nhấn bật lửa “tạch” một tiếng đốt thuốc lá lên, anh rít từng hơi một.

Từ sau khi sư phụ được kiểm tra ra ung thư phổi vào hai năm trước, Mạnh Chiêu đã cai thuốc lá.

Nhưng bây giờ vụ án này khiến trong lòng anh bực bội, anh đành phải mượn nicotin để xoa dịu cảm xúc này.

Từ Chu Diễn bị siết chết, đến Triệu Vân Hoa tự tử, đến vụ bạo lực học đường mười năm trước, lại đến vụ mất tích của hai cô gái cách nhau mười năm. Mỗi khi anh tưởng rằng sắp đến gần sự thật, manh mối sẽ bỗng nhiên đứt mất.

Bước tiếp theo nên đi như thế nào? Mạnh Chiêu thậm chí cảm thấy hơi mê man. Nhưng là người chỉ huy của đội điều tra tội phạm, trạng thái mê man này không được phép xuất hiện trên người anh, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận anh nhất định sẽ có phương hướng đúng đắn, bước đi rõ ràng, chỉ huy toàn bộ đội cảnh sát đến gần sự thật một cách đâu vào đấy.

Mạnh Chiêu nhả một ngụ khói, lần đầu tiên cảm thấy hơi mệt mỏi.

Cảm giác này, giống như tâm trạng khi Mạnh Tường Vũ rơi vào án oan mười năm trước, anh không biết nên đi theo hướng nào.

Giáo sư Chu Minh Sinh thường nói “Làm hết mình nghe ý trời”, nhưng lỡ như ý trời không cho bạn điều tra rõ sự thật thì phải làm sao? Chẳng lẽ mặc cho tội ác hoành hành, sự thật bị chôn vùi ư…

Thiếu niên Mạnh Chiêu có thể nghe ý trời, nhưng cảnh sát hình sự Mạnh Chiêu lại không thể. Suy cho cùng có mấy mạng người liên quan đến vụ án này, anh nhất định phải vạch trần sự thật, để hung thủ nhận trừng phạt vốn có, cho những sinh mệnh vô tội chết đi kia một câu trả lời thỏa đáng.

Mạnh Chiêu hơi hoài niệm thời gian sư phụ vẫn ở trong đội cảnh sát, khi đó anh phạm sai lầm có người xử lý, khi không có phương hướng có người chỉ dẫn, đâu như bây giờ, anh nhất định phải một mình đưa ra mỗi bước quyết sách, mà quyết sách này còn không thể sai…

Mẹ kiếp, khó quá. Mạnh Chiêu gõ tàn thuốc, lại một lần nữa sinh ra suy nghĩ này.

Làn khói màu trắng bị anh thở ra, ban đêm gió mát hiu hiu, khói nhanh chóng bị thổi tan ra.

Mạnh Chiêu dự định cho mình thời gian hút một điếu thuốc, hút hết điếu thuốc này, anh nhất định phải ép buộc bản thân nghĩ ra hành động hữu hiệu tiếp theo.

Trong lúc anh đang tạm thời cho mình quên đi tất cả thì đỉnh đầu vang lên một âm thanh hơi trầm: “Chưa tìm được Từ Doanh Doanh?”

Giọng nói này Mạnh Chiêu vừa nghe đã biết là ai, nhưng anh vẫn hơi bất ngờ, anh ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thời Sâm: “Cậu vẫn chưa đi? Hay là… lại quay lại?”

“Tôi đang chờ cậu.” Lục Thời Sâm nói.

“Đêm hôm khuya khoắt…” Mạnh Chiêu bật cười, không ngờ đã muộn thế này Lục Thời Sâm lại vẫn ở đây.

Anh chống một tay lên đầu gối đứng lên, sau đó trả lời câu hỏi trước đó của Lục Thời Sâm: “Mới vừa lục soát cả viện dưỡng lão một lần, không tìm được Từ Doanh Doanh, ngẫm lại cũng đúng, bốn ngày, cho dù Từ Doanh Doanh thật sự gặp bất trắc trong viện dưỡng lão này, vậy rất có thể cũng đã bị hung thủ chuyển đi.”

“Sẽ bị chuyển đi đâu?” Lục Thời Sâm hỏi.

“Sau khi phân thây ném xác lên núi, xuống sông, hoặc tìm đại một chỗ chôn xuống,” Mạnh Chiêu thở ra một ngụm khói, “Thành phố Minh Đàm đâu đâu cũng đang xây nhà, ném thi thể đến công trường xây dựng đã làm móng nào đó, đợi đến khi đổ xi măng lên, ai có thể phát hiện có người bị giấu dưới nền đất chứ…”

“Cảnh sát các cậu đều như vậy à?”

“Hả?” Mạnh Chiêu nhìn về phía hắn, “Như nào?”

“Dưới tình huống không tìm thấy người đã ngầm thừa nhận người đó chết rồi?”

“Cậu cho rằng tôi muốn suy đoán như thế?” Mạnh Chiêu lắc đầu, cười khổ một tiếng, “Bây giờ lục soát kiểu gì cũng không tìm ra được, chỉ có thể nghĩ theo hướng xấu nhất, nhưng sống phải thấy người chết phải thấy xác, cho dù như thế nào chắc chắn phải tìm được Từ Doanh Doanh.”

“Viện dưỡng lão này chiếm diện tích mấy chục nghìn mét vuông, mấy tòa nhà mới chiếm bao nhiêu tỉ lệ?” Giọng nói của Lục Thời Sâm nghe ra vô cùng rõ ràng trong đêm, “Hơn nữa, những gì mắt thường nhìn thấy có nhất định là toàn bộ không?”

Nghe ra trong lời nói của Lục Thời Sâm có hàm ý, Mạnh Chiêu suy nghĩ theo lời hắn nói, nơi mắt thường không nhìn thấy… Lẽ nào trừ những nơi điều tra, viện dưỡng lão còn có không gian khác có thể giấu người? Vậy không gian bị bỏ qua này, rốt cuộc ở đâu?

Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang nhìn về phía hắn, “Ý cậu là, có lẽ Từ Doanh Doanh không bị giấu trong tòa nhà, mà rất có thể bị chôn xác dưới đất? Hoặc là…” Trong đầu Mạnh Chiêu xuất hiện một suy đoán không hợp thói thường, “Dưới mặt đất có không gian có thể giấu người?”

Lục Thời Sâm không nói gì, biểu cảm trên mặt từ chối cho ý kiến.

Xây riêng một không gian dưới đất dùng để giấu thi thể hoặc giấu người? Mạnh Chiêu đánh giá tính hợp lý của phỏng đoán này, ngược lại cũng không hoàn toàn không có khả năng. Nhưng suy đoán này không có bất kỳ căn cứ mang tính thực chất nào, vừa rồi đã gọi các anh em của cục thành phố đến bận một hồi công cốc, bây giờ không có bất kỳ căn cứ gì lại gọi người đến, nếu như vẫn không có kết quả nào, vậy đội phó anh đây đã khiến mọi người phẫn nộ rồi.

Nếu không thì, tự mình đi vào dò thám trước?

Mạnh Chiêu suy nghĩ như vậy, thành thử quên hút điếu thuốc kẹp giữa ngón tay anh, nó sắp cháy hết rồi, lúc này Lục Thời Sâm vươn tay, rút điếu thuốc kia khỏi kẽ ngón tay anh. Hắn hút một hơi cuối cùng, sau đó thở ra khói thuốc nói: “Nếu cậu muốn vào xem, vậy tôi đi cùng cậu.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv