Trường cấp ba Văn Chiêu.
“Phiếu điểm?” Lần này là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi tiếp đãi Mạnh Chiêu, đối phương láu lỉnh hơn người phụ nữ lần trước nhiều, “Cảnh sát Mạnh cậu nói đùa à, có trường học nào sẽ giữ phiếu điểm kiểm tra nhỏ của hơn mười năm trước, chỗ chúng tôi chỉ lưu danh sách trúng tuyển trường điểm mười năm trước, nếu không tôi tìm cho cậu?”
Không đợi Mạnh Chiêu gật đầu, đối phương đã quay đầu phân phó nhân viên tìm danh sách trên máy vi tính rồi in ra.
“Còn có ảnh tốt nghiệp của khóa họ, làm phiền tìm luôn cho tôi.” Mạnh Chiêu nói.
Lấy được ảnh tốt nghiệp và bảng thành tích thi đại học, đối phương lại thịnh tình tiễn Mạnh Chiêu ra sân trường, tư thế kia như sợ rằng Mạnh Chiêu sẽ ở lại trường học thêm một giây.
Lúc xuống thang máy, Mạnh Chiêu tán gẫu vài câu với người kia: “Vừa rồi đi cầu thang bộ, tôi nhìn thấy trên tường treo rất nhiều lý lịch của học sinh xuất sắc, xem ra nhà trường rất coi trọng học sinh.”
“Đó là đương nhiên,” Đối phương đường hoàng gật đầu, “Nhà đường tất nhiên lấy học sinh làm gốc.”
“Là lấy học sinh nổi tiếng làm gốc chứ? Đối với Triệu Đồng, Chu Diễn hoặc là nhảy lầu tự tử trước kỳ thi đại học, hoặc là bị người siết chết mười năm sau đó, với nhà trường mà nói, nó đơn giản như một con chó hoang chết trong sân trường, đúng không?”
Đối phương ý thức được những lời lai giả bất thiện[1] của Mạnh Chiêu, cười hai tiếng nói: “Cậu nói lời này quá lời rồi, chúng tôi cũng muốn biết sự thật, nhưng thú thật hữu tâm vô lực…”
[1] lai giả bất thiện: nhấn mạnh người đến không có ý tốt, phải cảnh giác phòng bị
“Năm đó Triệu Đồng tự tử trước kỳ thi đại học, vì tỉ lệ tuyển sinh năm sau nhà trường đã tốn rất nhiều tiền cho truyền thông quan hệ công chúng, còn hao tâm tổn trí mời Lục Thành Trạch làm luật sư, quả là rất thành công trong việc giữ gìn danh tiếng của nhà trường.”
Thang máy mở ra, hai người sải bước đi ra ngoài, lần này người đàn ông trung niên kia không nói gì, có lẽ muốn để Mạnh Chiêu mau nói xong rồi nhanh chóng rời đi.
Đi đến cổng trường học, Mạnh Chiêu dừng bước lại: “Vốn dĩ vụ án bạo lực học đường này đã qua mười năm, cục thành phố cũng không nhất định phải sử dụng lực lượng cảnh sát điều tra rõ ràng, nhưng nếu nhà trường phối hợp với vụ án này như vậy, tôi cũng định thay mặt cục thành phố tặng nhà trường một món quà giá trị. Sau khi sự thật được điều tra rõ, nhất định sẽ mời truyền thông chính thức ra mặt, trọng điểm đưa tin bản án cũ này, cam đoan không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, mọi hoạt động năm đó của nhà trường sẽ được tuyên truyền đi trước mùa tuyển sinh.”
Mạnh Chiêu nói xong đi đến cổng trường, vươn tay về phía đối phương, trên gương mặt người đàn không có phần không nhịn được, nhưng ngại vì thân phận của Mạnh Chiêu nên đành phải vươn tay nắm lại.
Lên xe, Mạnh Chiêu thắt dây an toàn, nhìn lướt qua bảng thành tích thi đại học và ảnh tốt nghiệp rồi đặt xuống ghế phó lái, dự định trở về cục thành phố lại xem kỹ hơn.
Anh định so sánh ảnh tốt nghiệp với đoạn video ngắn được Trương Triều khôi phục kia, xem xem có thể ăn khớp được không. Có điều, đoạn video mờ như thế, chắc là không có thu hoạch gì quá lớn, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm từng chút một.
Anh đặt tài liệu vào ghế phó lái, lúc này chuông điện thoại vang lên, là Trương Triều điều tra kỹ thuật gọi tới: “Anh vừa kiểm tra xong điện thoại Internet buổi sáng cậu đưa cho anh.”
“Sao rồi?”
“Mã hóa nhiều tầng, phá giải hai tầng, đến trạm trung chuyển tầng thứ ba thì không có cách nào định vị, điện thoại Internet phòng hộ từng tầng này cơ bản không có khả năng phá giải.”
“Vất vả rồi anh Triều, còn có một vấn đề, điện thoại Internet này không dễ xử lý đúng không?”
“Rất khó,” Trương Triều nói, “Loại điện thoại Internet trả phí kia thường dễ xử lý, cơ bản cũng một hai tầng mã hóa, phá giải rất dễ dàng, nhưng cấp bậc chuyên nghiệp này, đoán chừng phải dùng nhiều tiền.”
Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu lại mở tin nhắn “Phiếu điểm” kia ra, rốt cuộc là ai tốn công tốn sức như thế để cung cấp manh mối cho mình…
Cho dù như thế nào, trước tiên điều tra theo manh mối này đã, Mạnh Chiêu nhấn tắt màn hình, ném điện thoại vào bảng điều khiển.
Đi ra từ đường Học Phủ, Mạnh Chiêu lái xe đến địa chỉ nhà cũ của Triệu Vân Hoa.
Chạy được khoảng một cây số, xe lái đến ngã tư đường, lái thêm một đoạn nữa lại sắp đi qua viện dưỡng lão Ôn Di.
Trong thời gian đợi đèn xanh đèn đỏ, Mạnh Chiêu nghĩ ngợi bèn lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại cho Lục Thời Sâm.
Trong ống nghe vang lên tiếng tút tút, một lát sau đối phương mới bắt máy.
“Cậu ở đâu vậy?” Mạnh Chiêu hỏi.
“Ở bên ngoài, tìm tôi có việc?”
“Không phải muốn ăn đồ nướng sao? Lát nữa mời cậu, tôi đang ra ngoài làm việc, đúng lúc lái xe đi đón cậu, gửi địa chỉ cho tôi.”
“Cậu ở đâu?” Lục Thời Sâm hỏi.
Mạnh Chiêu cảm nhận được sự cẩn thận của Lục Thời Sâm, hình như Lục Thời Sâm nói chuyện luôn như vậy, cũng không biết hắn đang cố gắng giấu giếm điều gì, hay là thật sự luôn như thế.
“Cậu nói trước cậu ở đâu,” Đèn xanh sáng lên, Mạnh Chiêu lái xe chạy qua ngã tư, dứt khoát bắt đầu chơi cách nói chuyện ngây thơ của học sinh cấp hai. “Tôi hỏi trước mà.”
Trong ống nghe im lặng một lát ngắn ngủi, Lục Thời Sâm hỏi: “Cậu đến khu Văn Chiêu?”
“Ừ, lúc đến nhìn thấy cậu,” Bị Lục Thời Sâm đoán trúng, Mạnh Chiêu không giả ngu với hắn nữa, anh lái xe chậm rãi dọc theo ven đường, “Mới sáng ngày ra dẫn theo một cô gái đến viện dưỡng lão làm gì?”
“Thăm người già.”
Nói nhảm, Mạnh Chiêu oán thầm một câu, đến viện dưỡng lão không thăm người già, chẳng lẽ thăm trẻ con?
Thấy mỗi câu đối phương đều trả lời ra hiệu quả của “Rõ ràng đã nói gì đó nhưng lại giống như không nói gì cả”, Mạnh Chiêu nhận thấy có lẽ Lục Thời Sâm đang lảng tránh lộ ra đời sống tình cảm của mình. Cũng đúng… không ai muốn bị người khác nhìn thấu bản chất trai đểu của bản thân cả.
Mạnh Chiêu cảm thấy cuộc điện thoại của mình hơi nhiều chuyện, ngay cả chính anh cũng không rõ tại sao muốn gọi cuộc điện thoại này.
Mắt thấy sắp lái đến cửa viện dưỡng lão, anh chợt cảm thấy không thú vị nữa, muốn tắt điện thoại: “Vậy cậu thăm đi, tôi lái xe đi trước.”
“Đừng đi,” Lục Thời Sâm nói trong điện thoại, “Nhìn thấy cậu rồi.”
Mạnh Chiêu vô thức phanh xe quay đầu nhìn lại, xe đang đi qua cửa viện dưỡng lão Ôn Di, Lục Thời Sâm đi ra từ viện dưỡng lão Ôn Di. Chân hắn dài nên đi phía trước, đằng sau còn có một cô gái đang chạy chậm theo.
Lục Thời Sâm nghiêng mặt qua nói câu gì đó với cô gái, sau đó tự ý đi về phía Mạnh Chiêu.
Lục Thời Sâm đi tới mở cửa xe, đầu tiên là cầm bảng thành tích thi đại học và ảnh tốt nghiệp ở ghế phó lái lên, sau đó ngồi vào. Mạnh Chiêu hất cằm về phía cô gái kia: “Cứ bỏ người ta ở đây à?”
“Cô ấy lái xe tới.” Lục Thời Sâm thắt dây an toàn, “Cậu muốn đi đâu?”
“Đến nhà cũ của Triệu Vân Hoa và Triệu Đồng nhìn xem.” Mạnh Chiêu lại liếc nhìn cô gái cách đó không xa, thầm nghĩ Lục Thời Sâm đúng là cặn bã đến mức cây ngay không sợ chết đứng.
“Tranh thủ thời gian về cùng cô gái đi,” Mạnh Chiêu không vội vã nổ máy xe, “Tôi đang làm việc mà, không có thời gian tiện đường đưa cậu về.”
“Tôi đi cùng cậu.” Lục Thời Sâm nói.
Kiều Ngộ lên xe của mình xong lái xe tới, còn hạ cửa sổ xe xuống vẫy tay hai lần với Lục Thời Sâm
“Cô ấy đi rồi.” Đợi chiếc xe kia lái lên đường, Lục Thời Sâm lại nói.
Mạnh Chiêu nghe hiểu, ý của những lời này là, “Bây giờ tôi chỉ có thể đi theo cậu.”
Mạnh Chiêu: “…” Người này không chỉ cặn bã với gái một cách lẽ thẳng khí hùng, mà còn nói gì cũng rất đúng lý hợp tình.
“Được thôi,” Mạnh Chiêu cũng không thể đuổi hắn xuống xe, “Lát nữa đừng quấy rầy công việc của tôi.”
Lục Thời Sâm “Ừ.” một tiếng.
“Tôi nhớ lần đó cậu còn đau đầu kia mà, báo hại tôi tốt bụng còn chạy đến tiệm thuốc mua thuốc giảm đau cho cậu, trở về thì không thấy cậu đâu.” Mạnh Chiêu nghiêng mặt qua lườm Lục Thời Sâm một cái, “Người gì vậy hả thật là, hôm đó tôi chạy tới chạy lui bốn cây số!”
Vừa nhắc đến chuyện này, Mạnh Chiêu lại nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó. Tính ra, đó mới là lần đầu tiên anh và Lục Thời Sâm chạm mặt.
Đó là không lâu sau khi khai giảng lớp mười, chủ nhiệm lớp tổ chức cho cả lớp đến viện dưỡng lão làm hoạt động tình nguyện trước kỳ nghỉ mùng một tháng mười.
(mùng 1 tháng 10 là ngày quốc khánh của TQ)
Buổi sáng hôm đó, vì đến trại tạm giam thăm cậu mình nên khi Mạnh Chiêu đến viện dưỡng lão đã hơn chín giờ.
Bởi vì không biết bạn cùng lớp đi đâu, cậu đành phải đi lung tung một lúc trong viện dưỡng lão, không ngờ gặp phải Lục Thời Sâm.
Lúc ấy Lục Thời Sâm ngồi xổm trên mặt đất, hai cánh tay đè chặt huyệt thái dương. Mạnh Chiêu bước nhanh tới, chạy tới gần mới thấy rõ sắc mặt hắn trắng bệnh sắp trong suốt, hai đầu lông mày nhíu chặt, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Mạnh Chiêu không quen biết nhiều bạn trong lớp, nhưng mặt mũi của Lục Thời Sâm thật sự quá bắt mắt, đến mức cậu liếc mắt một cái đã nhận ra người này chính là học bá lạnh lùng ngồi chéo trước mặt mình.
“Sao vậy?” Mạnh Chiêu nửa ngồi xổm xuống nhìn hắn, “Đau đầu?”
Đối phương vẫn che huyệt thái dương, không phản ứng cậu.
“Tôi đỡ cậu đến bên kia ngồi nhé.” Mạnh Chiêu duỗi tay đỡ hắn dậy, Lục Thời Sâm có vẻ như vừa tiêu hao hết sức lực bởi cơn đau đầu kia, hơn phân nửa trọng lượng cơ thể đè lên người Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu chưa từng thấy có người có thể đau đầu đến mức độ này, cậu thậm chí có khoảnh khắc nghi ngờ đối phương bị bệnh nan y, hơi lo lắng hỏi: “Có mang thuốc không?”
Lục Thời Sâm vẫn không nói chuyện, Mạnh Chiêu nhìn thấy ngực hắn phập phồng, hít thở dồn dập, hình như vẫn đang bị vây bởi cơn đau đầu. Mạnh Chiêu sờ lên túi đồng phục, lấy hai viên kẹo socola ra, mang hai viên kẹo trên người là thói quen khi đó của cậu, cậu bóc vỏ đưa đến bên môi Lục Thời Sâm: “Cậu có muốn ăn chút kẹo gì không, ngọt, có thể làm dịu cơn đau.”
Thật ra lúc đó Mạnh Chiêu đã học môn sinh học rồi, biết giữa kẹo và làm dịu cơn đau cũng không có liên quan gì. Nhưng lúc còn rất nhỏ mẹ Mạnh Tịnh dẫn cậu đến bệnh viện tiêm, luôn nhét một viên kẹo vào miệng cậu: “Ăn chút ngọt sẽ hết đau.”
Thế là về sau gặp phải tình trạng rất đắng hoặc là rất đau, Mạnh Chiêu luôn theo thói quen ăn chút đồ ngọt.
Thấy Lục Thời Sâm cau mày ăn viên kẹo kia, biểu cảm đau đớn như đang uống loại thuốc Đông y đắng chát nào đó, Mạnh Chiêu đứng thẳng người nhìn xung quanh, sau đó chỉ ra bên ngoài viện dưỡng lão: “Tôi đến lân cận tìm xem có tiệm thuốc không, cậu ngồi ở đây chờ tôi một lát.”
Nói xong, cậu bước nhanh chạy ra viện dưỡng lão.
Mạnh Chiêu chạy dọc theo ven đường, cũng không biết có phải gặp được người đi đường chỉ nhần hướng cho cậu hay không, sau khi chạy được một đoạn đường, cậu mới nhìn rõ một tiệm thuốc. Mạnh Chiêu mua thuốc trị nhức đầu, lại chạy nhanh trở về, nhưng khi cậu thở hồng hộc chạy đến chỗ lúc nãy, Lục Thời Sâm đã không thấy đâu nữa.
“Cậu đang nghĩ gì?” Lục Thời Sâm mở miệng, cắt ngang suy nghĩ của Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu lấy lại tinh thần: “Không có gì.” Anh nói xong mới nhận ra Lục Thời Sâm ngồi ở ghế phó lái, dường như vẫn luôn nhìn anh chằm chằm. Anh bị nhìn chằm chằm hơi sợ, bèn nói sang chuyện khác, “Cậy không xem manh mối à?”
“Manh mối gì?”
“Phiếu điểm.” Mạnh Chiêu nói y nguyên hai chữ trong tin nhắn cho Lục Thời Sâm, thầm nghĩ nói không chừng tuyển thủ tài năng Lục Thời Sâm này có thể giải ra câu đố này.
Ai ngờ thiên tài cũng không được việc, Lục Thời Sâm nhìn phiếu điểm trong tay một lúc, “Phiếu điểm có manh mối gì?”
“Không nhìn ra đúng không, nói cho cậu hết manh mối rồi, không nhìn ra cũng hết cách.”