Sau khi Lục Thành Trạch đi, Mạnh Chiêu nhấn phím xuống dưới.
Sau đó anh nhận thấy Lục Thời Sâm cuối cùng buông tay ra, cùng lúc đó, bàn tay kia tiến vào túi quần bên đùi anh, rút tờ giấy trắng viết danh sách ra.
Mạnh Chiêu “shh” một tiếng, nhìn về phía hắn: “Này cậu tự giác gớm nhỉ.”
“Nhiều người thế này?” Lục Thời Sâm không để ý đến lời nói của anh, nhìn tờ danh sách kia nói.
“Đúng rồi, chỉ có thể loại bỏ từng người một, đã nhiều năm như vậy, những người này có lẽ cũng không ở đây nữa, lại là một công trình lớn.” Mạnh Chiêu rút tờ giấy kia ra khỏi tay Lục Thời Sâm, gấp lại bỏ vào trong túi.
Nói xong, Mạnh Chiêu nhìn thoáng qua Trình Vận, hôm nay cô gái này luôn luôn muốn nói lại thôi, anh hỏi một câu: “Sao vậy?”
“Cũng không có chuyện gì…” Trình Vận ngước mắt nhìn Lục Thời Sâm một cái, lại nhìn Mạnh Chiêu nhỏ giọng nói, “Anh Chiêu, em có một phỏng đoán.”
“Hửm?”
“Có liên quan đến sợi lông chó kia…”
Nghe thấy Trình Vận nói vậy, Lục Thời Sâm rũ mắt xuống nhìn cô: “Phỏng đoán gì?”
Trình Vận nhìn về phía Mạnh Chiêu, chưa có sự đồng ý của Mạnh Chiêu, cô không dám tùy tiện mở miệng.
Mạnh Chiêu lên tiếng: “Nói đi.”
Trình Vận hắng giọng một cái: “Trước đó chúng ta cảm thấy sợi lông chó xuất hiện trên người Chu Diễn không rõ lai lịch đúng không? Vừa nãy nghe lời nói của luật sư Lục, em phỏng đoán sợi lông cho kia chắc do Triệu Vân Hoa bỏ.”
Quả nhiên Lục Thời Sâm nổi lên hứng thú, nhìn về phía Trình Vận.
Thấy Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đều không đưa ra ý kiến khác, trong lòng Trình Vận đã nắm chắc, cô nói tiếp: “Năm đó luật sư Lục hoàn toàn bất đắc dĩ, là luật sư biện hộ của bị cáo, nhưng Triệu Vân Hoa cũng không biết ông ấy không tham dự nhiều vào vụ án này, chắc chắn bà ấy nhận định luật sư Lục cùng một giuộc với những người bức tử con trai bà ấy. Mà vụ kiện này của bà ấy thất bại, sự tồn tại của luật sư Lục đóng vai trò quyết định. Cho nên đối với bà ấy mà nói, chẳng những người bức tử Triệu Đồng là kẻ thù bà ấy cực hận, mà luật sư Lục Thành Trạch có thể cũng là nơi bà ấy trút thù hận.”
Đi ra khỏi thang máy, Trình Vận nói tiếp: “Triệu Vân Hoa muốn báo thù Lục Thành Trạch, nhưng khổ nỗi bà ấy không tìm thấy cách, thế là bà nghĩ đến Lục Thời Sâm ở dưới lầu. Bản thân bà ấy vì mất đi con trai mà đau khổ nhiều năm như vậy, nếu vụ án này có thể giá họa lên đầu Lục Thời Sâm, khiến Lục Thành Trạch nếm được quả đắng con trai mình bị dồn vào đường cùng. Như vậy, bà ấy có thể vừa giết được Chu Diễn đầu têu bạo lực học đường năm đó, vừa trả thù luật sư nối giáo cho giặc kia, lúc này sự thù hận của bà ấy mới có thể giảm xuống.”
Trình Vận đang nói, ba người đều không hẹn mà cùng dừng bước trước tòa nhà công ty luật, thấy hai người đều nghiêm túc lắng nghe cô nói chuyện, Trình Vận nói tiếp: “Hơn nữa, Triệu Vân Hoa luôn có thói quen lục thùng rác, lục được rác trong nhà anh Sâm ném trong thùng rác, sau đó lấy một sợi lông chó ở bên trong ra, với bà ấy mà nói dễ như trở bàn tay, vả lại sẽ không dẫn đến nghi ngờ.”
Cô nói xong, nhìn về phía Mạnh Chiêu, đợi phán đoán của anh.
Nhưng Mạnh Chiêu vẫn chưa lên tiếng, Lục Thời Sâm đã mở miệng trước: “Có lý, nhưng còn có một điều, tôi và Triệu Vân Hoa gần như chưa bao giờ gặp nhau, cho dù chạm mặt trong thang máy, tôi cũng không biết là ấy là hộ gia đình trên tầng. Chắc bà ấy cũng không biết tôi chính là hộ gia đình tầng dưới, càng khỏi nhắc đến chuyện tôi là con trai của luật sư Lục Thành Trạch. Huống hồ, với trí thông minh và năng lực của Triệu Vân Hoa, buổi tối ngày mười một vừa nhìn thấy video năm đó đã nổi ý muốn giết người, bà ấy có thể nắm giữ được nhiều tin tức như vậy trong vòng hai ngày, đồng thời lên kế hoạch một mũi tên trúng hai đích này không?”
Nghe nghi vấn của Lục Thời Sâm, Trình Vận suy tư mấy giây rồi nói: “Không phải khi còn sống Chu Diễn từng thưa kiện với công ty luật à, đồng thời khi phối hợp điều tra người bạn Vương Nặc của anh ta nói, nếu có thể mời được họ sẽ mời bố anh làm luật sư, có thể Chu Diễn phát hiện chuyện anh là con trai của luật sư Lục, khi nói chuyện phiếm với bạn bè hoặc là gọi điện thoại đã nhắc đến, lại bị Triệu Vân Hoa nghe được tin tức liên quan không?”
“Khi Chu Diễn còn sống từng đến Hạo Trạch thưa kiện?” Lục Thời Sâm nhìn về phía cô hỏi.
“Vâng, tác phẩm của anh ta bị người khác ăn cắp…”
Nói được một nửa, nghe thấy Mạnh Chiêu ở bên cạnh ho khan một tiếng, Trình Vận lập tức im bặt.
Lục Thời Sâm cũng lập tức nhìn về phía Mạnh Chiêu.
“Khụ,” Mạnh Chiêu nắm hờ tay, lại ho một tiếng, “Buổi chiều nói nhiều quá, cổ họng hơi khó chịu.”
Nhận ra được vừa rồi mình nói nhiều, hồi lâu Trình Vận không dám lên tiếng nữa, sau một lúc lâu mới cẩn thận từng li từng tí hỏi Mạnh Chiêu: “Anh Chiêu, anh cảm thấy suy đoán của em có lý không?”
“Coi như có lý có chứng cứ,” Mạnh Chiêu ngẫm nghĩ, cho câu trả lời chắc chắn, “Nhất là thói quen luôn lục thùng rác của Triệu Vân Hoa, quả thực có thể hợp lý.”
Trên mặt Trình Vận hiện lên nụ cười, nhưng lại lập tức thở dài: “Nhưng Triệu Vân Hoa đã tự tử, xem như sợi lông do bà ấy thả, bây giờ cũng không có chứng cứ để xác nhận…”
“Ừ.” Mạnh Chiêu đáp một tiếng, giơ tay lên sờ cằm, tuy nói lần này Trình Vận suy luận có thể có lý, nhưng điểm nghi vấn Lục Thời Sâm đưa ra cũng là điểm duy nhất anh cảm thấy không hợp lý cho lắm. Không nói đến việc Triệu Vân Hoa có biết quan hệ cha con của Lục Thành Trạch và Lục Thời Sâm hay không, ngay cả Chu Diễn có biết hay không cũng nói không chắc…
Hơn nữa, trong tình huống cảm xúc của Triệu Vân Hoa chập chờn lớn như vậy, liệu có khả năng trong vòng hai ngày, bà ấy vừa biết được quan hệ cha con của Lục Thành Trạch và Lục Thời Sâm, đồng thời nghĩ ra một phương án giá họa cho người khác không…
Lẽ nào, trong cái USB kia, không chỉ có video của năm đó, mà còn cung cấp cho Triệu Vân Hoa một phương án có thể vu oan giá họa? Vậy mục tiêu của người này rốt cuộc là Lục Thành Trạch hay là Lục Thời Sâm…
Trình Vận lắc chìa khóa xe: “Sắp đến giờ tan làm rồi, anh Chiêu anh đi xe của em về cục thành phố à?”
“Cậu ấy đi cùng xe với tôi.” Lục Thời Sâm nói.
Mạnh Chiêu: “…” Hình như tôi chưa từng nói vậy.
Thấy Mạnh Chiêu không nói gì, Trình Vân đi về phía trước hai bước: “Vậy em đi về trước đây anh Chiêu.”
“Về đi.” Mạnh Chiêu nói, nhưng anh cũng không đi cùng Lục Thời Sâm, “Bữa cơm nợ cậu hôm nay không bù được, xe tôi sửa xong rồi, đã hẹn với cửa hàng 4S hôm nay tan làm đi lấy.”
Lục Thời Sâm cũng không biểu hiện ra không vui: “Vậy tôi đưa cậu đi.”
Ngồi vào xe Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu nói: “Tôi cảm thấy suy luận vừa rồi của Trình Vận có lý, quả thực Triệu Vân Hoa có động cơ dẫn hiềm nghi hung thủ lên người cậu, cậu có quan điểm gì?”
“Không có chứng cứ, suy đoán cũng chỉ là suy đoán.” Lục Thời Sâm nói.
Mạnh Chiêu cảm thấy lời nói này của hắn nghe quen tai, nghĩ xem rốt cuộc là ai luôn nói thế này, cuối cùng đưa ra kết luận, hình như bản thân anh cũng đã nói lời y hệt.
“Dù sao cậu cũng ở nước ngoài nhiều năm như vậy, trở về cũng mới ba tháng, chắc là không kết thù gì đâu, về phần bố cậu… Những năm này kiện cáo nhiều vụ tốn công mà không có kết quả như thế, đắc tội quyền quý cũng không phải ít, lẽ nào… mục đích thật của hung thủ không nằm ở cậu, mà ở chỗ bố cậu? Vậy phạm vi này rộng lắm…”
“Điều tra tiếp thôi.” Lục Thời Sâm nói.
Xe lái con đường đến thẳng cửa hàng 4S, Mạnh Chiêu để tay lên cửa xe, “Có thể mở cửa sổ không?”
“Tùy cậu.” Lục Thời Sâm nói. ngôn tình ngược
Mạnh Chiêu nhấn cửa sổ xe xuống, chạng vạng tối nhiệt độ vừa phải, gió mang theo hơi lạnh thổi vào, từ sau khi xảy ra vụ án Chu Diễn bị giết, mấy ngày qua lần đầu Mạnh Chiêu có cảm giác thả lỏng.
Anh dự định bước ra khỏi vụ án một lúc, để thần kinh căng thẳng thư giãn vài phút, anh dựa vào lưng ghế, nghiêng mặt qua nhìn về phía Lục Thời Sâm, bỗng nhiên nổi hứng tán gẫu với hắn.
“Đúng rồi, chuyện năm đó… Lần trước tôi đến thăm thầy Chu, ngẫu nhiên biết một chút tình huống. Hôm nay bố cậu cũng nói, mới đầu chú ấy cho rằng chứng cứ đầy đủ, cậu tôi là hung thủ, vốn dĩ không muốn nhận vụ án đó. Hình như lúc đó, tất cả mọi người nhận định cậu tôi là hung thủ, dù sao động cơ hợp lý chứng cứ vô cùng xác thực, vậy Lục Thời Sâm…” Mạnh Chiêu quay sang nhìn bên mặt Lục Thời Sâm, “Thật ra có một điều tôi nghĩ mãi không ra, tại sao cậu cảm thấy cậu tôi vô tội?”
“Không phải cậu luôn cúp học hối hả ngược xuôi vì ông ấy à?” Lục Thời Sâm nhìn thẳng con đường phía trước, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Tôi hối hả ngược xuôi vì ông ấy bởi vì ông ấy là cậu của tôi, mẹ tôi là cảnh sát, lúc nhỏ bà ấy bận rộn không có thời gian chăm tôi, cho nên tôi gần như được cậu tôi nuôi lớn, ông ấy nói ông ấy không giết người, đương nhiên tôi tin ông ấy vô điều kiện. Nhưng tôi và cậu, quan hệ khi đó của chúng ta…” Mạnh Chiêu nhớ đến chuyện năm đó, cười một tiếng, “Có vẻ như chẳng ra sao cả, cũng vì tôi cúp học bôn ba ngược xuôi vì ông ấy, cậu đã tin ông ấy vô tội?”
Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng ngắn gọn.
Mạnh Chiêu ngẩn ra chốc lát.
Nghĩ đến khoảng thời gian thiếu niên mình bị xem là “người thân của tội phạm giết người”, Mạnh Chiêu chưa bao giờ nghĩ rằng, khi đó vẫn có một người như thế. Tuy rằng không có bất kỳ chứng cứ nào, nhưng lại đứng về phía mình vô điều kiện, mà người kia còn là Lục Thời Sân anh đã ghét một thời gian rất dài.
Số phận thật sự thần kỳ, Mạnh Chiêu nhìn bên mặt Lục Thời Sâm, thầm nghĩ, Lục Thời Sâm này… cũng rất thần kỳ.