“Mất trí nhớ do căng thẳng?” Mạnh Chiêu biết loại bệnh này, nó và chứng mất ngôn ngữ do căng thẳng của Mạnh Nhã Thù năm đó đều thuộc biểu hiện của PTSD[1], “Cho nên, ký ức hồi nhỏ của cậu hoàn toàn biến mất?”
[1] hậu chấn tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn/chấn thương (tiếng Anh: Post traumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm thần có thể phát triển sau khi một người tiếp xúc với một sự kiện đau buồn, chẳng hạn như tấn công tình dục, chiến tranh, va chạm giao thông, lạm dụng trẻ em hoặc các mối đe dọa khác đối với cuộc sống
“Cũng không tính là hoàn toàn biến mất, tôi có thể cảm nhận được nó ở một nơi nào đó trong đầu tôi, nhưng một khi tôi thử cố gắng nhớ đến gì đó, thì sẽ giống như vừa rồi.”
“Cho nên bệnh đau đầu của cậu đến nay đều vì nguyên nhân này?”
“Ừ,” Lục Thời Sâm có vẻ hơi mệt mỏi sau khi bị cơn đau đầu vừa nãy giày vò, “Bệnh biến chứng của chứng mất trí nhớ.”
“Nghiệm trọng vậy, khi đó bố cậu không tìm bác sĩ khám cho cậu à?”
“Đã tìm, không có tác dụng.” Lục Thời Sâm nhớ, sau vụ tai nạn xe đó cánh tay hắn gãy xương, nằm viện một khoảng thời gian. Sau khi xuất viện, Lục Thành Trạch dẫn hắn đến từng bệnh viện gặp rất nhiều bác sĩ, nhưng chứng mất trí nhớ của hắn từ đầu đến cuối không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp gì.
Khoảng thời gian đó mỗi ngày Lục Thành Trạch sẽ hỏi hắn xem có nhớ lại chuyện trước kia không, mà hắn lần nào cũng im lặng lắc đầu. Sau một khoảng thời gian nữa, Lục Thời Sâm được đưa đến trường học, cuộc sống trở về quỹ đạo. Công việc của Lục Thành Trạch cũng bắt đầu bận rộn, chuyện điều trị chứng mất trí nhớ bị gác lại.
“Vậy cũng không thể cứ mặc kệ vậy chứ?” Mạnh Chiêu nhìn đôi môi nhạt màu của Lục Thời Sâm, nó khiến Lục Thời Sâm nom tái nhợt, gần giống một con ma-nơ-canh hơn.
Nhưng ma-nơ-canh không có đau đớn, mà lúc nãy cơn đau đầu kinh thiên động địa kia của Lục Thời Sâm khiến Mạnh Chiêu nhìn mà lòng còn sợ hãi.
“Tôi cảm thấy cậu nên đến bệnh viện khám đi,” Mạnh Chiêu nói, “Cứ để như vậy, ngộ nhỡ lại dẫn đến biến chứng bệnh khác thì phải làm sao?”
Lục Thời Sâm có vẻ cũng không nghe vào, Mạnh Chiêu dừng một lát, ngược lại suy nghĩ đến vụ án này: “Nếu cậu có mối liên hệ nào đó với mẹ con Chu Diễn, vậy xem ra, cậu liên lụy đủ sâu với vụ án này…”
Cơn đau đầu của Lục Thời Sâm dịu đi, hắn nhìn về phía Mạnh Chiêu: “Không phải lúc ở cửa cục thành phố cậu nói có việc à? Cũng là chuyện có liên quan đến vụ án?”
Mạnh Chiêu lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ, “Ừ” một tiếng.
“Chuyện gì?” Lục Thời Sâm lại hỏi.
“Một đêm trước khi Chu Diễn bị siết chết, hành động của Triệu Vân Hoa hơi khác thường, tôi muốn đi tra xem rốt cuộc tối đó bà ấy đi đâu làm gì.”
“Vậy đi thôi,” Lục Thời Sâm đứng lên: “Cậu không lái xe đúng không? Tôi đưa cậu qua.”
“Cậu được không?”
Lục Thời Sâm nhìn anh một cái.
“Không có ý nói cậu không được, nhưng cơn đau đầu của cậu…?”
“Đã không sao rồi.” Lục Thời Sâm nói.
Hai người đi xuống lầu, Mạnh Chiêu chủ động hỏi: “Có cần tôi lái xe không?”
“Không cần.” Lục Thời Sâm đi đến vị trí lái, mở cửa xe ngồi xuống.
Xe chạy lên đường, Mạnh Chiêu nhìn bên mặt của Lục Thời Sâm, màu môi của Lục Thời Sâm trông đã đậm hơn, hình như ổn rồi.
Hiệu quả cách âm của chiếc xe này cực tốt, mọi âm thanh ồn ào bên ngoài không tiến vào được, trong buồng xe yên tĩnh đang phát một khúc nhạc nhẹ dường như có thể xoa dịu thần kinh.
Dưới tác dụng của âm nhạc, Mạnh Chiêu cũng cảm thấy thả lỏng ra, lưng anh dựa vào thành ghế, ngồi tụt xuống dưới. Anh cảm thấy trong túi quần hơn cấn bèn duỗi tay lấy ra nhìn, là lọ thuốc tìm được trong nhà Triệu Vân Hoa vào buổi sáng. Thuốc bên trong đã được bên giám định vật chứng cầm đi xét nghiệm thành phần rồi, nhưng anh cầm lọ thuốc về.
“Đó là gì?” Lục Thời Sâm liếc qua lọ thuốc trên tay anh.
“Thuốc tìm được trong nhà Triệu Vân Hoa.”
“Thuốc gì?”
“Quá hạn lâu lắm rồi, chữ bị mài mòn không nhìn rõ, đợi xét nghiệm thành phần mới có thể biết,” Mạnh Chiêu cẩn thận phân biệt kiểu chữ mơ hồ không rõ trên nhãn hiệu lọ thuốc, “Chữ này là phổ hay thế nhỉ…”
(chữ phổ – 普, chữ thế – 替)
“Citalopram, Amitriptyline, Maprotiline[2]…” Nét mặt Lục Thời Sâm tự nhiên đọc ra tên thuốc liên tiếp.
“Khoan đã, hình như là Amitriptyline, thuốc này trị bệnh gì?”
“Bệnh trầm cảm.”
[2] Amitriptyline, Citalopram, Maprotiline: những thuốc này dùng để điều trị trầm cảm
Bởi vì trước đó đã có suy đoán, Mạnh Chiêu cũng không cảm thấy bất ngờ với kết quả này. Triệu Vân Hoa từng bị trầm cảm vì Triệu Đồng tự tử, mà nội dung của tài khoản chứng thực kia kích thích bệnh trầm cảm của bà ấy tái phát. Dưới sự dao động kịch liệu của cảm xúc bà ấy lựa chọn tự tử. Nghĩ như vậy, hung thủ thật sự là cẩn thận từng bước, từ lúc đầu đã chọn một người có khả năng tự tử lớn nhất để thực hiện mục đích mượn dao giết người…
Nhưng trừ cái đó ra, Mạnh Chiêu còn có một vấn đề muốn làm rõ ràng hơn: “Sao cậu biết những loại thuốc này, chẳng lẽ cậu…”
Không đợi anh nói xong, Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng ngắt lời anh.
Vậy phải cần uống bao nhiêu thuốc mới có thể nói ra tên thuốc liên tục mà không bị vấp…. Liên tưởng đến hoàn cảnh lớn lên của Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu gần như muốn sinh lòng thông cảm với Lục Thời Sâm. Người này mặt ngoài nhìn như vui vẻ sung sướng, nhưng tra cứu kỹ càng mới thấy sống vẫn rất thảm, lại thêm luôn ở nước ngoài, vừa về nước cũng không có bạn bè gì… Lòng thông cảm vừa tràn lan, Mạnh Chiêu cảm thấy mình nên đối xử với Lục Thời Sâm tốt hơn.
Lát nữa xong việc rồi mời hắn ăn một bữa ngon vậy, Mạnh Chiêu thầm nghĩ.
Phố Hoa Hưng cách nhà Triệu Vân Hoa không xa, đi ra từ cửa chếch, đi thêm mười mấy mét là đến.
Đường tắt vốn chật hẹp, có mấy nhà hàng nhỏ cũng vì không đủ chỗ đã bày bàn trong quán ra, thành ra con đường này có vẻ chật chội hơn.
Chủ cửa hàng bán hải sản đang dùng thùng nước giội nước bẩn ra bên ngoài, trong không khí tràn ngập mùi cá tanh nồng nặc, nước bẩn vẩn đục chảy dọc mặt đường, gần như khiến người ta không có chỗ đặt chân.
Mạnh Chiêu cũng tới đây lần đầu tiân, nhưng anh vô thức dẫn đường cho Lục Thời Sâm, anh giẫm lên vệ đường xi măng cao hơn một đoạn ở bên cạnh, vươn tay nắm chặt cánh tay của Lục Thời Sâm kéo về phía mình: “Qua đây, đi chỗ này.”
Đi trên vệ đường, anh quan sát con đường này, mười mấy cửa hàng nhỏ, rốt cuộc đêm đó Triệu Vân Hoa đến chỗ nào? Triệu Vân Hoa sinh hoạt tiết kiệm, nhưng phòng bếp trong nhà là dáng vẻ thường dùng, chắc sẽ không ra ngoài ăn cơm… Vậy có phải đến tiệm tạp hóa mua đồ không? Nhưng giám sát hiển thị, khi về nhà trong tay Triệu Vân Hoa cũng không cầm bất kỳ vật gì.
Mạnh Chiêu đi ở phía trước, ánh mắt đảo qua dãy cửa hàng này, bỗng nhiên chú ý đến một quán net nhỏ cách đó không xa, trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ, phải chăng đến quán net? Trước khi chết Triệu Vân Hoa nói bà ấy “nhìn thấy”, “nghe được”, đương nhiên bà ấy không có khả năng nhìn tận mắt cảnh tượng năm đó. Nếu không bà ấy sẽ không phải đợi đến bây giờ mới khóa chặt Chu Diễn, có khả năng nhất là bà ấy nhìn thấy video quay lại hiện trường năm đó…
“Chúng ta đến…” Anh quay đầu, đang định nói với Lục Thời Sâm đến quán net trước mặt, lại nhìn thấy Lục Thời Sâm cũng đang nhìn về phía quán net kia.
Trời rất nóng, trong đường tắt rách nát chen chúc chật hẹp, mùi cá tanh mãi không tan, trên bàn của hàng quán nhỏ có rất nhiều thực khách mặc áo sát nách uống bia đang chửi bậy. Mà cách đó mấy bước, Lục Thời Sâm mặc áo sơ mi màu xám khói được cắt may vừa vặn, giờ phút này đang hơi nâng cằm nhìn về phía quán net kia, thoạt nhìn không ăn nhập với con đường này.
Người này thật sự giống chó đội lốt người… Trong đầu Mạnh Chiêu lại một lần nữa toát ra ý nghĩ này, thậm chí khiến người ta có phần cảnh đẹp ý vui.
“Đến quán net?” Lục Thời Sâm vừa lên tiếng đã cắt ngang suy nghĩ của Mạnh Chiêu.
“… Đúng.” Mạnh Chiêu hoàn hồn, bỗng nhiêu nảy ra ý trêu Lục Thời Sâm, “Ê đúng rồi, chẳng phải tôi còn nợ cậu một bữa cơm à, tôi thấy con đường này cũng được, giá cả, lợi ích thực tế, chủng loại đủ cả, cậu tha hồ chọn, chọn một quán đắt ấy, tuyệt đối đừng khách sáo với anh. Tùy rằng tiền lương của cảnh sát bọn tôi hơi ít, nhưng nơi này vẫn mời được.
Anh cố ý nói ra chế nhạo Lục Thời Sâm, người này lúc nào cũng là điệu bộ ở tít trên cao không dính khói lửa trần gian, cũng không biết một lần hạ phàm có tương đương với bảo hắn vượt kiếp không.
Mắt thấy lông mày của Lục Thời Sâm hơi nhíu lại, lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết, Mạnh Chiêu đang đang chuẩn tiếp một câu châm chọc khiêu khích của hắn, lại trả hắn mấy câu nói móc khiến hắn “Hạ thấp tư thái cùng vui với dân”. Không ngờ Lục Thời Sâm lại không nói gì, thật sự bắt đầu nhìn mấy cửa hàng trước mặt.
Một lát sau, Lục Thời Sâm giơ một cánh tay lên, chỉ một quán mì trong đó: “Quán kia đi.”
“Chắc chắn?” Mạnh Chiêu nhìn về phía hắn chỉ, so với những cửa hàng khác bị khói dầu hun đen, quán mì kia trông thật sự sạch sẽ hơn nhiều, đúng là đã bỏ công sức ra chọn…
Mạnh Chiêu hơi bất ngờ, lại không nhịn được cười, mũi chân chuyển hướng đi về phía quán net kia: “Vậy quyết định như thế đi, đến quán net trước đã.”