“Triệu Đồng? Đúng, nó tự sát… Nói thế nào đây, chắc áp lực học tập lớn quá.”
Mạnh Chiêu quan sát người đàn ông ngồi đối diện, hơn bốn mươi tuổi, ưỡn cái bụng hơi mập, khác hẳn với những giáo viên im lặng ít nói trong trí nhớ, thoạt nhìn đối phương có phần láu lỉnh.
“Không liên quan đến áp lực học tập,” Mạnh Chiêu không có ý định vòng vo với ông mà nói thẳng ra suy đoán của mình, “Theo tôi hiểu, Triệu Đồng tự sát là vì trong lớp có một nhóm người thi hành bạo lực học đường với cậu ấy, nếu chuyện đã ồn ào đến tòa án, lẽ nào ông không biết?”
“A…” Người đối diện rõ ràng giật mình, nhanh chóng sửa lời, “Vậy là tôi nhớ lầm, hình như có chuyện đến tòa án, chuyện đã qua mười năm, tôi thực sự không nhớ rõ lắm…”
“Ông đã xem tin tức gần đây rồi đúng không? Chu Diễn bị người giết,” Mạnh Chiêu nhanh chóng thăm dò tình hình của đối phương. Đối phó với loại người này, dùng giọng điệu áp chế trịnh trọng để nói chuyện rõ ràng không có hiệu quả mấy. Anh thay đổi giọng điệu quen thuộc với đối phương, “Nói thật, điều tra đến bây giờ vẫn chưa có manh mối nào rõ ràng, tôi cũng trùng hợp biết được chuyện năm đó. Muốn tới đây thử vận may, nhìn xem giữa hai chuyện này có liên quan không… Thầy Trương, phía cảnh sát chúng tôi cũng đang buồn rầu về chuyện này, ông nói thật với tôi, lúc ở trường học quan hệ của Chu Diễn và Triệu Đồng rốt cuộc thế nào?”
Giọng nói của Mạnh Chiêu lập tức có tác dụng, đối phương dính ngay chiêu này, cố gắng nghĩ một lúc mới nói: “Cảnh sát Mạnh, nói thật, năm đó con gái tôi cũng thi đại học, tôi thực sự có phần không để ý tới những chuyện trong lớp, cho nên sơ sẩy trong việc quản lý, sau khi Triệu Đồng tự tử tôi cũng mới biết chuyện bạo lực học đường.
“Có điều, giữa Chu Diễn và Triệu Đồng không có mâu thuẫn gì… Đứa trẻ Chu Diễn này không phải đứa trẻ thích ra mặt, tính tình cũng khá ôn hòa. Tôi còn nhớ một chuyện, lúc đó trong lớp thi tuần, lần đó tôi làm giám thị, Triệu Đồng mất bút chì 2B, không thể tô thẻ, tôi bảo nó mượn các bạn xung quanh, kết quả lại không có ai cho nó mượn, vẫn là Chu Diễn cách hai chỗ ngồi ném bút chì cho nó…”
Người thầy trước mắt nói đến chuyện này, trùng hợp với mấy câu trong nhật ký của Chu Diễn. Mạnh Chiêu biết lần này ông không nói dối nữa.
“Vậy ông còn nhớ học sinh năm đó dẫn đầu tiến hành bạo lực học đường Triệu Đồng không?”
“Tôi thật sự không biết, sau khi Triệu Đồng tự tử nhà trường đã cấm thảo luận chuyện này rồi, khi đó học sinh đều thi đại học, bởi vì sợ tâm lý chúng nó xảy ra vấn đề, tôi cũng không nhắc lại chuyện này nữa.”
Mạnh Chiêu quan sát vẻ mặt của người đàn ông đối diện, phán đoán trong lòng rốt cuộc ông có nói dối không.
Vụ án bạo lực học đường này cuối cùng có liên quan đến vụ án Chu Diễn bị giết không? Nếu không liên quan, một bản án cũ đã được đưa ra tòa, cho dù trong đó cất giấu chi tiết chưa điều tra rõ ràng, có lẽ cục thành phố cũng sẽ không đầu tư lực lượng cảnh sát điều tra lại lần nữa. Nếu có liên quan…
Lúc này điện thoại Mạnh Chiêu rung một cái, Trình Vận gửi tin nhắn đến: “Anh Chiêu, anh xem tấm ảnh này!”
Mạnh Chiêu nhấn mở ảnh Trình Vận gửi tới, ảnh chụp mười năm trước độ phân giải không cao, nhưng vẫn có thể thấy rõ thông tin mấu chốt.
Trên tấm ảnh một người phụ nữ tóc tai hơi rối giơ một tấm bảng, trên đó viết bốn chữ lớn “Giết người đền mạng”. Bối cảnh là trường cấp ba Văn Chiêu, trong mười năm, cổng trường cấp ba Văn Chiêu cũng không đổi mới.
Mạnh Chiêu dùng ngón tay phóng to ảnh chụp, cho dù độ phân giải hơi kém, mặt mũi con người cũng sẽ thay đổi trong mười năm. Nhưng Mạnh Chiêu có thể chắc chắn, người phụ nữ trên tấm ảnh này chính là dì dọn phòng Triệu Vân Hoa mà Chu Diễn thuê khi còn sống.
Triệu Vân Hoa trên tấm ảnh năm đó vẫn còn buộc tóc dài, dáng vẻ chừng ba lăm ba sáu tuổi, mặc dù trông khuôn mặt tiều tụy, nhưng nhìn từ xa không có vẻ già nua như bây giờ. Khiến người ta rất khó tin một người phụ nữ vẫn có chút sắc đẹp lại biến thành dì dọn phòng lục thùng rác của mười năm sau.
…Nếu liên quan, Mạnh Chiêu tiếp tục suy nghĩ vừa nãy, vậy tại sao Triệu Vân Hoa không đi tìm tên đầu sỏ của vụ bạo lực học đường này, ngược lại nhắm mục tiêu vào Chu Diễn? Là hiểu lầm chăng? Hay là… Triệu Vân Hoa dự định bắt đầu công cuộc trả thù từ Chu Diễn – người dễ ra tay hơn, sau đó từng bước giết chết tất cả học sinh tham gia vào bạo lực học đường năm đó?
Trong đầu Mạnh Chiêu suy nghĩ tin tức thu thập hai hôm nay…
Chu Diễn cho Triệu Vân Hoa chiếc điện thoại cũ mình không dùng.
Chu Diễn và Triệu Vân Hoa nhảy qua công ty quản lý gia đình, tự ký hợp đồng, vì để tránh cho công ty quản lý gia đình rút phần trăm từ tiền lương của Triệu Vân Hoa.
Bốn năm trước Triệu Vân Hoa đã bắt đầu làm công việc dọn nhà cho Chu Diễn, mới đầu chỉ là mỗi tuần một lần đến quét dọn, về sau trình độ kinh tế của Chu Diễn được cải thiện, bắt đầu mời Triệu Vân Hoa giữa trưa mỗi ngày đến nấu cơm cho mình.
Còn có, Chu Diễn đi công tác từ nơi khác về, sẽ còn đặc biệt mua quà cho Triệu Vân Hoa.
Cho dù nhìn từ góc độ nào, đây đều là quan hệ thân như mẹ con, nếu hung thủ là Triệu Vân Hoa, trong bốn năm hợp tác này, rõ ràng bà ấy có vô số cơ hội sát hại Chu Diễn, tại sao lại chọn ra tay vào bốn năm sau?
Nếu nói ẩn núp bốn năm để lên kế hoạch cho một lần mưu sát không có sơ hở nào, nhưng thủ đoạn siết chết Chu Diễn lại có vẻ rất không thông minh… Chẳng lẽ, gần đây Triệu Vân Hoa mới biết được sự thật nào đó?
Rời khỏi trường Văn Chiêu, Mạnh Chiêu dự định đến tòa án một chuyến trước.
Nếu vụ bạo lực học đường năm đó được đưa ra tòa, vậy chắc chắn sẽ có hồ sơ phiên tòa tương ứng. Cho dù nói thế nào, trước tiên phải xác nhận bị cáo khi đó gồm những học sinh nào.
*
“Mất rồi?” Mạnh Chiêu nhíu mày lại, “Hồ sơ tòa án sao có thể mất?”
Nếu ở cục thành phố, anh nhất định sẽ trút cơn giận này ra ngoài, nhưng đây là tòa án, anh chỉ có thể cố đè xuống.
“Chuyện này… khi đó tài liệu vẫn chưa hoàn toàn thực hiện Internet hóa, phụ trách chỉnh lý tài liệu là một thực tập sinh, tài liệu liên quan đến vụ án kia đều đặt trong ngăn kéo. Vốn định ngày hôm sau mang đến phòng hồ sơ, nhưng ngày hôm sau lại phát hiện hồ sơ bị trộm. Bởi vì chuyện này, tuy thực tập sinh kia biểu hiện rất xuất sắc nhưng cuối cùng vẫn không thể ở lại làm việc.”
“… Chuyện bị ăn trộm cũng không báo án à?”
“Báo thì có báo, nhưng lúc đó tòa nhà cũ của chúng tôi cảnh sát Mạnh cũng biết, tồi tàn đến mức khôn tốt hơn nhà tranh là bao. Giám sát nhiều chỗ hư hỏng, cuối cùng cũng không thể điều tra ra kẻ trộm là ai, bởi vì vụ án này đã kết thúc, cũng không phải án lớn gì, cuối cùng chỉ có thể như vậy.” Tính tình nhân viên nữ của phòng hồ sơ cũng tốt, nói tới nói lui là thiện ý, khiến Mạnh Chiêu có cơn giận không có chỗ trút.
“Cảnh sát Mạnh, đây đã là chuyện mười năm trước rồi, tại sao các anh lại tra được?”
“Có khả năng liên quan đến vụ án gần đây.” Mạnh Chiêu không nói rõ, lúc này điện thoại của anh đổ chuông, Chu Kỳ Dương gọi điện đến.
Mạnh Chiêu đi sang bên cạnh nghe máy.
“Anh Chiêu, không thấy Triệu Vân Hoa!” Trong điện thoại giọng Chu Kỳ Dương hơi bối rối, “Hôm nay bà ấy có ba gia đình phải đến quét dọn, nhưng sáng nay đã xin nghỉ với công ty, em vừa mới đến nhà bà ấy, không có ai, gọi điện cho bà ấy thì tắt máy…”
Mạnh Chiêu quyết định thật nhanh, “Nhậm Bân về cục trước phát thông báo hỗ trợ, bảo cửa xét vé nhà ga và cửa xét vé xe buýt chú ý, một khi phát hiện Triệu Vân Hoa lập tức báo cho công an. Còn có, Chu Kỳ Dương trở về cục xin lệnh khám xét, trước tiên đến nhà Triệu Vân Hoa một chuyến, xem xem có thể tìm được chứng cứ không, nếu phát hiện chứng cứ phạm tội lập tức xin lệnh bắt giữ.”
“Đã nhận.” Chu Kỳ Dương đáp ngắn gọn.
Mạnh Chiêu ra khỏi tòa án, lái xe đến nhà Triệu Vân Hoa.
Anh từng làm một vụ án cùng loại, người hiềm nghi phạm tội trình độ văn hóa không cao như Triệu Vân Hoa, một khi muốn chạy trốn, hơn phân nửa ngay lập tức sẽ nghĩ đến việc về quê trước, cho nên tỉ lệ qua lại ở nhà ga và bến xe cực cao.
Nếu Triệu Vân Hoa thật sự muốn chạy trốn, ngược lại khả năng bà ấy là hung thủ đã chắc chắn. Bắt được Triệu Vân Hoa cũng không khó, những bí ẩn còn lại, thì đợi sau khi bắt giữ bà ấy lại thấm vấn rõ ràng ngay mặt.
Nơi ở của Triệu Vân Hoa không tốt hơn tiểu khu hiện trường vụ án kia bao nhiêu. Nước bẩn không biết ở đâu ra để lại từng vết bẩn trên nền xi măng, trong không khí tràn ngập mùi cống thoát nước khó ngửi.
Nghe nói Triệu Vân Hoa có một căn nhà cũ gần trường cấp ba Văn Chiêu, nhưng mãi không nỡ bán. Bởi vì dịch vụ dọn phòng ở khu Hoài An nhiều hơn, những năm này bà ấy luôn ở trong ký túc xá công ty quản lý gia đình cung cấp.
Mạnh Chiêu dừng xe dưới lầu, Chu Kỳ Dương và Trình Vận cũng vừa đến nơi.
Mấy người ba chân bốn cẳng lên lầu, Chu Kỳ Dương lại dùng sợi dây kẽm rỉ sét cổ truyền kia, loay hoay mấy lần rồi mở khóa ra.
Đây là ký túc xá kiểu chung cư, bố cục căn phòng hẹp dài, sau khi đi vào cảm giác đầu tiên đó là hơi ngột ngạt.
Trong căn phòng sắp xếp đơn giản, nhưng Triệu Vân Hoa dọn dẹp rất sạch sẽ, trên giường đơn không nhìn ra nếp gấp.
Chu Kỳ Dương và Trình Vận kiểm tra trong phòng ngủ, Mạnh Chiêu đi đến ban công.
Trên ban công không phơi quần áo, góc tường gần cửa sổ chất mấy chồng thùng giấy. Tất cả thùng giấy đề bị mở ra sau đó gấp vuông vức, lại dùng dây buộc theo kích thước thành mấy chồng. Bên cạnh còn có mấy thùng giấy đựng lon bia đã uống hết, cũng do Triệu Vân Hoa tìm trong thùng rác mỗi ngày.
Mạnh Chiêu chú ý đến một chồng thùng giấy bị mở ra đè cho bằng — những chồng thùng giấy khác đều dùng dây ni lông đơn buộc lại, chỉ có dây của chồng này là dùng mấy sợi dây ni lông bện vào nhau.
Anh ngồi xổm xuống nhìn dây buộc thùng giấy kia, loại dây buộc bằng ni lông này thật ra rất phổ biến, một vài cửa hàng và siêu thị sẽ dùng nó buộc thành hình lưới để túm dưa hấu, tiện cho khách hàng mang về nhà. Nếu là sợi ni lông đơn này thật ra không tính chắc chắn lắm, nhưng nếu bện lại…
Mạnh Chiêu đeo găng tay nhựa vào, mở dây thừng buộc thùng giấy ra, sau đó rút dây ra, cuộn lại bỏ vào trong túi vật chứng.
“Anh Chiêu anh đến xem này!” Trình Vận ở trong nhà gọi.
Mạnh Chiêu cầm túi vật chứng, đứng lên đi ra: “Phát hiện được gì?”
“Phát hiện phấn mắt và son môi trong tủ quần áo, đều trong cái túi này.” Trình Vận mở túi nhựa màu đen trong tay cho Mạnh Chiêu, “Thương hiệu giống những thứ Chu Diễn đặt trên mạng.”
Triệu Vân Hoa không có thói quen trang điểm, rất không có khả năng tốn nhiều tiền như thế để mua những món đồ trang điểm vô dụng này. Cho nên những vật này đều lấy từ đơn hàng trên mạng của Chu Diễn.
Mạnh Chiêu đưa túi vật chứng chứa sợi dây ni lông cho Trình Vận: “Trình Vận mang vật chứng về khoa giám định vật chứng kiểm nghiệm, sau khi xác nhận thì xin lệnh bắt, Chu Kỳ Dương đi kiểm tra giám sát với anh.”
Chỉ cần có thể tìm được DNA của Chu Diễn trên sợi dây ni lông này, vậy vật chứng này hoàn toàn kín kẽ.
Đi xuồng lầu, Mạnh Chiêu mở cửa xe lên xe, Chu Kỳ Dương thì cấp tốc đuổi theo, ngồi vào ghế phó lái.
Mạnh Chiêu lái xe, gọi điện thoại cho Nhậm Bân.
“Đã phát thông báo hỗ trợ, cam đoan Triệu Vân Hoa không ra được thành phố này,” Nhậm Bân nói tình huống bên anh ta, “Tôi đến nhà cũ của Triệu Vân Hoa trước, xem bà ấy có trốn ở đâu không.”
“Được, có tin tức thì liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.” Mạnh Chiêu nói.
Sau khi kết thúc trò chuyện với Nhậm Bân, Mạnh Chiêu lại gọi điện thoại bảo đồng nghiệp kiểm tra quê quán của Triệu Vân Hoa. Tin tức nhận được là, xe lửa từ thành phố này đến thẳng quê của Triệu Vân Hoa chỉ có chuyến bốn giờ mười phút chiều nay. Nếu Triệu Vân Hoa có ý định chạy trốn về quê, vậy rất có khả năng sẽ đi chuyến xe này.
Gặp đúng giờ cao điểm xuất hành vào cuối tuần, nhà ga biển người chen chúc.
Mạnh Chiêu đã liên lạc trước với nhân viên công tác của nhà ga, anh đứng trước màn hình giám sát, phân biệt rốt cuộc Triệu Vân Hoa có khuất bên trong đám đông không.
Đang nhìn kỹ thì Trình Vận bỗng gửi một tin nhắn đến, là một bài báo đăng trên tài khoản chứng thực Wechat.
Mạnh Chiêu chỉ đọc sơ qua tiêu đề rồi nhíu mày lại.
Tiêu đề của bài báo kia là: “Chúng tôi đã phỏng vấn bạn cấp ba của Chu Diễn, biết được một câu chuyện liên quan đến bạo lực học đường”.
“Cậu xem giám sát trước.” Mạnh Chiêu vỗ cánh tay Chu Kỳ Dương một cái, đi vài bước sang bên cạnh đọc nội dung của bài báo này.
Ngoài ý muốn, nội dung của bài báo này cực kỳ tỉ mỉ xác thực, còn dán tấm ảnh Triệu Vân Hoa giơ cao tấm bảng “Giết người đền mạng” đứng trước cổng trường Văn Chiêu.
Nội dung bài báo viết rất có tính kích động
“Mười năm trước, một sự kiện bạo lực học đường dẫn đến xảy ra thảm án tự tử ở một trường chuyên cấp ba. Thiếu nam thiếu nữ của cả một lớp, một tháng trước kỳ thi đại học, cùng bức tử một thiếu niên mười bảy tuổi. Khoảnh khắc thiếu niên này mặc váy liền áo màu đỏ, ngã trong vũng máu, tất cả tội ác đều đến đỉnh điểm, cũng đồng thời che giấu đi xúc tu. Cho đến mười năm sau, Chu Diễn – bạn cùng lớp của cậu trai này chết thảm, mới mở ra một góc núi băng của tội ác này. Chúng tôi đã phỏng vấn một bạn học không muốn lộ danh tính của Chu Diễn, vạch trần sự thật đáng sợ sau vụ án giết người này cho mọi người.”
“Bạn học bị bắt nạt mà dẫn đến tự sát này tên là Triệu Đồng. Tuy bình thường ít nói, đối xử với mọi người ôn hòa, nhưng không biết tại sao, bỗng có một ngày, xu hướng tính dục không giống người khác của cậu ấy đã trở thành chủ đề bị phơi bày ra giễu cợt. Cùng lúc đó, khí chất thiên về phái nữ trên người Triệu Đồng cũng đã trở thành đặc điểm mọi người vui với bắt chước và mỉa mai. Ngay cả chữ “Đồng” trong tên cậu cũng đã trở thành một góc độ giễu cợt.”
“Bạn học nặc danh này nói cho chúng tôi biết, lúc ấy bầu không khí học tập của lớp mười hai ngột ngạt, tất cả mọi người ốc còn không lo nổi mình ốc, cho nên đều ngầm hiểu lẫn nhau dùng thái độ im lặng và mặc kệ với sự kiện bạo lực học đường này. Mà Chu Diễn, mặc dù có quan hệ tốt với mấy người dẫn đầu bắt nạt Triệu Đồng, nhưng thái độ đối xử với Triệu Đồng có phần tế nhị. Phần lớn thời gian Chu Diễn đều một mình đứng xem, thỉnh thoảng sẽ còn đưa ra thiện ý với Triệu Đồng. Bởi vì sự tồn tại của cậu ta, trong khoảng thời gian đó, cuộc sống của Triệu Đồng mới khá hơn một chút.”
“Chúng tôi phỏng đoán Chu Diễn bị giết hại, là vì mẹ Triệu Đồng là Triệu Vân Hoa đã thực hiện trả thù. Dù sao mười năm trước, Triệu Vân Hoa từng giơ tấm biển giết người đền mạng đứng trước cổng trường ba tháng, khiến người ta không hề nghi ngờ, một khi có ngày bà ấy biết được hung thủ bức tử con mình là ai, bà ấy nhất định sẽ gắng sức ra tay giết.”
“Nhưng mà, một điểm khiến người ta khó hiểu là tại sao bà Triệu Vân Hoa chọn ra tay với Chu Diễn đầu tiên, nếu bà ấy thật sự định đến gần chân tướng, thì nên biết, năm đó người duy nhất có thiện ý với Triệu Đồng chính là Chu Diễn!”
“Cho nên, chúng tôi phỏng đoán hợp lý, chân tướng mà bà Triệu Vân Hoa nắm giữ xuất hiện sai lầm, nói cách khác, bà ấy trả thù sai đối tượng — bà ấy giết nhầm Chu Diễn vô tội!”
“Mà bây giờ điều khiến người ta tò mò đó là, giả sử sự thật như chúng tôi suy đoán, vậy sau khi bà Triệu Vân Hoa biết mình giết nhầm Chu Diễn, sẽ đối diện với kết cục hoang đường này như thế nào?”
Kéo xuống dưới, trong bài báo này còn lấy nội dung Weibo của Chu Diễn ra, bên trên là nội dung liên quan quan đến Triệu Vân Hoa do Chu Diễn viết.
Chu Diễn chọn quà sinh nhật cho Triệu Vân Hoa, bày ra ảnh chụp chung tình như mẹ con của họ trên Weibo, còn nhiều lần khen dì Triệu nấu cơm ngon cỡ nào…
So sánh trước sau, khiến suy luận liên quan đến “ngộ sát” trong bài báo có vẻ cực kỳ đáng tin.
Mạnh Chiêu xem hết bài báo, cả bài báo tuy có một phần trùng hợp với suy đoán trước đó của anh, không thể nói là hoàn toàn thêu dệt vô cớ. Nhưng giọng điệu cố làm ra vẻ bí ẩn kia, và thái độ dường như muốn kích thích chuyện phát triển, đều khiến Mạnh Chiêu cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Rất khó tưởng tượng nếu Triệu Vân Hoa đọc được bài báo này, có thể có hành vi quá khích hay không. Đây quả thực là đang quấy rối cảnh sát phá án.
Bài báo này công bố một tiếng trước, lượt đọc hiển thị dưới cùng đã quá mười nghìn. Mạnh Chiêu gọi điện thoại cho Trình Vận: “Lập tức liên hệ với tài khoản chứng thực này bảo họ xóa bài báo.”
Nhận ra giọng nói của Mạnh Chiêu có tức giận mơ hồ, Trình Vận vội vàng đáp: “Vâng, em đi ngay lập tức.”