Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ

Chương 1



- Cho con một tô đặc biệt nhe cô!

Sau bao nhiêu năm trở lại đây, mọi thứ vẫn không hề thay đổi gì nhiều. Vẫn con đường nhỏ vào khu chợ Việt Kiều, vẫn dòng người qua lại mua bán tấp nập, lũ trẻ trong xóm vui đùa cùng nhau một cách hồn nhiên. Tôi đang ngồi trong một quán hủ tiếu nhỏ, cái nơi mà nó đã từng gắn liền với tuổi thơ. Là những lúc phải ăn hủ tiếu vì chán cơm thèm phở theo đúng nghĩa đen của nó, là những lúc không cơm nhà vì mẹ bận, là những lúc hội hợp bạn bè và…là những lúc mà cái quán nhỏ này trở thành nơi để lại trong tôi nhiều kỷ niệm vui buồn về tình yêu đầu của tuổi học trò.

Vừa ăn vừa hổi tưởng lại nhưng ký ức đã qua, thoáng chốc mà đã gần hết tô hủ tiếu. Cái hương vị của bò viên hòa quyện vào nước lèo thật đậm đà khó tả. Tôi đã từng tìm đến rất nhiều nhà hang ẩm thực Việt tại các tiểu bang Hoa Kỳ chỉ để có được cái hương vị này, hương vị món ăn của quê hương.

Đang say sưa với tô hủ tiếu thân yêu, bỗng ngoài cửa, một người con gái xuất hiện. Sẽ chẳng có gì lạ khi một đứa con gái bước vào một quán hủ tiếu. Điều khiến tất cả các gã đàn ông trong quán phải ngưng đũa và ngoái nhìn là vì cô ấy quá nổi bật, một vẻ đẹp kiêu kỳ hút mọi ánh nhìn, ở cô ấy toát lên một sự cuốn hút kỳ lạ. Cùng với chiếc váy trắng bó sát và giày cao gót, làm tôn lên một thân hình hoàn hảo với ba vòng cân đối. Nước da trắng hồng cùng mái tóc dài được búi cao lên, đúng là người con gái trong mơ của bất cứ gã đàn ông nào.

Tôi nghĩ thầm trong bụng, có lẽ em là diễn viên hay người mẫu gì đây. Chả trách nhìn khuôn mặt rất quen, cứ như từng đóng trong một bộ phim nào đó mà tôi đã xem dù vẫn còn đó cặp kính đen trên đôi mắt. Bỗng định thần lại, tôi quay lại với tô hủ tiếu đã sắp nguội của mình và tiếp tục ăn ngon lành. Thình lình có tiếng kéo ghế, một ai đó vừa ngồi vào bàn của tôi theo hướng đối diện. Ngước mặt lên thì chính là cô ấy, tôi nhìn cô ấy và tỏ vẻ hơi bất ngờ vì trong quán vẫn còn nhiều bàn trống mà. Và nếu là một người lịch sự thì ít nhất cũng nên hỏi tôi một tiếng xem có thể ngồi cùng bàn hay không chứ.

Nhưng thôi, tôi cũng không quan tâm lắm và tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình. Lâu lâu tôi lại ngước lên thì thấy cô ấy vẫn lặng yên ở đó và nhìn về phía tôi, thật ra thì tôi cũng không dám chắc là sau cặp kính đen ấy, cô ấy đáng nhìn về phía nào. Tự nhiên cảm thấy một chút bối rối và hơi bất an.

- Cho con một ly cafe sữa đá nhe dì! – Một giọng nói thánh thoát từ cái miệng nhỏ xinh phát ra, cô ấy thao kính đen, tay vẫy gọi bà chủ quán.

Cặp mắt long lanh ấy thật đẹp, nhin rất cuốn hút và vô cùng thân quen. Bây giờ thì tôi có thể tin rằng mình đã từng thấy cô ấy ở đâu đó trên tivi. Thở phào một cái và tiếp tục với tô hủ tiếu của mình, không khí nghiêm trọng nãy giờ mới được giải phong bớt khi cô ấy đặt chiếc kính lên bàn. Nhưng tính tôi khá khó chịu khi phải ngồi ăn chung bàn với một người không quen biết, vì đôi lúc tôi ngước nhin lên ngắm cảnh vật xung quanh thì lại đối mặt với người ngồi đối diện.

Ngày xưa, vào những trường hợp thế này tôi thường cắm cuối ăn cho nhanh rồi tính tiền ra về, không thể ngồi lâu thưởng thức món ăn và ngắm nhìn cảnh vật phố phường. Nhưng hôm nay thì khác, có lẽ là một ngoại lệ. Đối diện tôi là một cô gái với vẽ đẹp sắc sảo, lạnh lung, không để ý đên một ai xung quanh. Thể loại này thường bị cho là chảnh, cũng đúng thôi, người ta đẹp thì người ta có quyền mà.

- Nước của con đây. – Bà chủ quan nói với cô ây.

- Con cảm ơn dì nhe! – Uh, ít ra thì cũng có chút lễ phép đó chứ, một chút ấn tượng tốt về cô ấy trong tôi.

Đặt ống hút lên đôi môi nhỏ xinh với màu son hồng và hút một cách nhẹ nhàng. Tay phải chống cằm, tay trái cầm chiếc kinh đeo vào lại và hướng mặt về phía tôi. Lúc này thì bầu không khí yên lặng và nghiêm trọng trở lại tại bàn của tôi. Thể loại gái gì đây? Tôi nghĩ thầm trong bụng. Mặc kệ, chả hiểu sao nãy giờ cứ phân tâm, tô hủ tiếu đã nở bét nhè. Tôi vội vàng ăn nhanh chóng đề còn về.

- Tính tiền cho con cô ơi! – Tôi giơ tay gọi bà chủ quán.

- Ủa, chị này tính tiền cho bàn này lúc vừa vào rồi mà anh. – Một bé gái giúp việc đi tới nói và quay đi.

- Chị ơi, mình quen nhau hả? – Quay lại nhìn cô ấy, tôi hỏi tỏ vẻ ngạc nhiên.

Cô ấy vẫn im lặng.

- Chị ơi, cảm ơn nhe! – Tôi nói to hơn một chút và quơ tay qua lại trước cặp kính đen ấy. Có thể cô ấy đang ngủ gục cũng nên.

- Chị cái đầu anh, tui nhỏ tuổi hơn anh! – Cuối cùng nàng ta cũng chịu lên tiếng, mà sao chanh chua quá.

Cô ấy lấy ra một mẫu giấy nhỏ và một cây viết khỏi túi xách. Viết viết cái gì đó một hồi rồi đẩy về phía tôi. Đứng dậy và bước khỏi quan một cách nhanh chóng để lại một thằng đực mặt ra nhìn theo mà không biết chuyện gì đang diễn ra. Nội dung của tờ giấy như thế này. “Khi nào có điện thoại và sim mới thì nhắn tin cho “tui” luôn và ngay!”.

Đọc xong mẫu giấy mà tôi không nhịn được cười, không hiểu là chuyện gì đang diễn ra. Con này bị hâm à? Nếu cô ấy thích tôi và cua tôi theo kiểu này thì đúng là không biết dùng từ ngữ nào để diễn đạt. Một kiểu làm quen hơi sỗ sàng. Mà ý nghĩ cô ấy thích tôi chỉ tồn tại vài giây trong đầu, dù có vẻ bề ngoài khá ưa nhìn nhưng cũng không dám tự tin là có thể khiến người con gái kiêu kỳ ấy đỗ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng lạ một điều, vì sao cô ấy biết tôi hiện tại không có điện thoại. Lại còn biết tôi lớn tuổi hơn cô ấy nữa. Phù, vừa về Việt Nam được có vài hôm mà lại gặp rắc rối gì đây.

…Một buổi trưa Sài Gòn hôm trước…

Tôi, một thằng con trai 25 tuổi, ngót nghét mà đã xa cái đất nước hình chữ S này hơn nữa thập kỷ. Nhiều lúc tôi muốn về quê lắm chứ, để có thể tận hưởng được cái hương vị quê hương trên mảnh đất này. Nhưng vì cứ bù đầu vào chuyện học tập và công việc, tôi lại cứ hẹn ngày về từ năm này sang năm khác. Một phần cũng vì còn tồn tại những mảnh ký ức buồn nơi đây mà tôi muốn quên đi. Đã 6 năm trôi qua, tôi đã thay đổi rất nhiều thứ, cả bên ngoài lẫn bên trong suy nghĩ. Cũng đã đến lúc phải quay lại, cũng đến lúc quên đi những chuyện buồn ngày xưa. Cứ xem như nó là một phần kỷ niệm, dù vui hay buồn thì nó cũng giúp tôi trưởng thành hơn như ngày hôm này.

Trước khi về đến Tân Sơn Nhất, tôi phải quá cảnh vài tiếng tại Hong Kong. Cảm xúc thật sự lân lân khó tả, khi mà cái mảnh đất ấy chỉ còn cách tôi vài tiếng bay. Tại quầy đợi chuyến bay kế tiếp, đa phần hành khách ở đầy là người Việt. Họ đang trò chuyện cưới nói rơm rả, tôi im lặng và quan sát xung quanh. Một cảm giác thân quen và dễ chịu thật sự, mọi người ngồi quanh đây đều là đồng bào của tôi đấy.

Có ai đã từng ngắm nhìn cái đất nước hình chữ S này từ trên máy bay, chắc cũng đều có cảm giác như tôi. Nhớ lại 6 năm trước, khi chiếc máy bay dần dần cất cánh, cái hình chữ S đó từ từ nhỏ dần và biến mất sau lưng tôi. Tôi đã cố ngoái lại nhìn thật kỹ nó một lần cuối, cái nơi mà tôi đã gắn bó suốt 19 năm trời cuộc đời với bao kỷ niệm. Tôi đã bỏ lại sau lưng mọi thứ, mọi thứ mà tôi yêu quý nhất.

Và giờ đây tôi đã quay lại, quay lại vào một buổi sáng đẹp trời. Sau những đám mây lượn lờ trôi ấy, quê hương tôi lại một lần nữa xuất hiện trước mắt. Nó lại to dần và to dần, những cảm xúc và kỷ niệm lại ùa về. Những thứ cảm xúc mà tôi nghĩ rằng nó đã ngủ yên từ lâu và không bao giờ quay lại nữa.

Thở phào nhẹ nhổm vì cũng đã hoàn tất các thủ tục nhập cảnh, kiểm tra hành lý. Những khi đi một nơi nào đó, tôi ngại nhất là những việc này. Ngại cái sự mệt mỏi chờ đợi.

Cũng may chỉ mạng một ít đồ dung cá nhân và một ít quà cho người thân nên mọi thứ cũng diễn ra nhanh chóng. Bước ra khỏi cổng thì tôi ngó ngang ngó dọc để tìm dì tôi, hôm nay gia đình của dì sẽ đi đón tôi. Đứng đợi hồi lâu không thấy ai, thình lình từ đăng sau, có một người nào đó nhảy vồ lên lưng tôi rồi cười ha hả. Giật mình quay lại nhìn, chưa kịp định thần thì người con gái xinh xắn ấy ôm ngang hông tôi.

- Anh Khanh, anh Khanh của em về rồi! – Con nhóc cười tít mắt và nói.

- Em ơi, em có nhận nhầm người không vậy? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

Em nhìn tôi chu mỏ và nụ một cục, buông tay và đẩy tôi ra. Từ phía xa, một người phụ nự trạc tuổi mẹ tôi đi đến và nở một nụ cười. Tôi nhận ra đó là dì, sau bao nhiêu năm, dì nhìn vẫn trẻ như ngày nào.

- Khanh hả con, cái thằng này, bây giờ mới chịu về thăm dì đó hả? Để dì coi nào, cái thằng bây giờ trong chững chạc và bãnh bao quá. – Dì nói và đến ôm lấy tôi, cảm động như muốn khóc, như nhìn thấy ruột thịt xa cách bao nhiêu năm gặp lại. Dì là em gái của mẹ tôi ngày còn chạy giặc, gia đình dì thì mất tích nên bà ngoại tôi nhận dì làm con. Ở miền Nam, ngày xưa vào thời chạy giặc thì gia đình ly tán rất nhiều. May mắn thì tìm lại được, còn không thì có thể thất lạc mãi mãi. Ngày xưa tôi thường ăn cơm ở nhà dì còn nhiều hơn ở nhà tôi vì mẹ đi làm suốt, nên dì xem tôi như con trai trong nhà.

- Con mắm kia, lớn thay rồi chứ có phải con nít đâu mà còn đè đầu cưỡi cổ anh mày! Đi ra kia kêu ba chạy xe vào đây đón anh mày nhanh! – Dì nhìn sang con nhóc vừa khủng bố tôi và nói.

Tôi chợt giật mình nhớ ra, thì ra là con Ly, con nhóc mà ngày xưa lúc nào cũng quấn lấy tôi. Tôi vừa quay sang nhìn nó và cười như đã nhận ra người quen. Bỗng nó cốc đầu tôi một cái.

- Em ghét anh lắm! – Nó quay lại nói, lè lưỡi một cái rồi bỏ đi. Trông thật đáng yêu.

- Cái tật trẻ con của nó từ nhỏ con biết mà. – Dì cưới và nói với tôi.

Tôi và dì cùng nhau đi theo phía sau con nhóc ra xe.

- Vậy là Ly bây giờ cũng 19 tuổi rồi hả dì? – Tôi tâm sự với dì.

- Ừ, mới đó mà nó đã lớn xác vậy rồi, nuôi con này đến từng tuổi này cức khổ lắm con à! Nó không ngoan hiền như con, dì không biết khi nào nó lo ngược lại cho cậu dì nữa.

- Dì nói sao chứ con cũng có tốt gì đâu, đến giờ thì sự nghiệp cũng chưa đến đâu mà. Rồi bây giờ Ly nó học gì hả dì?

- Nó học ở trường Ngoại Ngữ Tin Học đó con, lâu lâu nó cũng đi làm người mẫu quảng cáo ấy sự kiện này nọ, mà dì thì không thích nó đi làm mấy công việc đó, cứ khuyên nó ráng học để lấy cái bằng mà nó không nghe, con về đây chơi thì coi khuyên bảo em nó xem.

Nhìn con nhóc từ phía sau, đúng là dáng đẹp như người mẫu. Hôm nay nó mặc quần jean dài bó sát và mang cao gót, ao sơ mi kiểu cách, một chút giản dị nhưng cũng rất thời trang. Tóc dài nhuộm nâu, nước da trắng hồng và môi son đỏ. Nó đi từ chỗ tôi ra xe mà hút bao ánh nhìn các đấng mày râu, lâu lâu lại quay lại nhin tôi và lè lưỡi nhỏ xinh chọc quê tôi. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, ngày xưa hai anh em còn cởi truồng tắm mưa, tắm kênh. Lúc nào nó cũng lẽo đẽo theo tôi dù là tôi có chơi các trò chơi của tụi con trai. Vậy mà giờ đây đã trở thành một thiếu nữ tràn trề nhựa sống, ăn mặc sành điệu chả bù với cải kiểu lôi thôi lếch thếch lúc nhỏ.

- Ly càng lớn càng xinh đẹp như dì vậy! Sau này thế nào dì cũng được nhờ thôi mà. – Tôi cưới nói với dì và hai người cùng đi ra xe.

Vừa ngồi vào xe thì con Ly giành ngay chỗ ngồi cạnh tôi, kiểu này thì một tiếng nữa chịu trận với con nhóc này rồi. Xe lăn bánh từ từ rời khỏi phi trường, tôi tiếp tục nói chuyện với cậu dì về cuộc sống của gia đình tôi bên kia.

- Ông già mày sao rồi? – Chú tôi hỏi.

- Dạ! Ba con qua đó cũng chỉ làm việc vặt thôi chú à, bằng cấp ở đây mang qua không có tác dụng gì.

- Ngày xưa đã quyết định là ở Việt Nam sống với dì mà, sao tự nhiên lại đổi ý ngang xương? Từ ngày mẹ con mất, suốt ngày cứ lẫn quẫn ở nhà dì miết rồi dì quen hơi luôn. Lúc con đi, dì buồn lắm! – Dì lại sụt sịt khóc.

Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết gượng gạo cười cho qua và ngã lưng ra mội cái. Trầm tư ngắm nhìn đường phố qua ô cửa kính.

Sai Gòn, cái thành phố mà ngày xưa tôi thường cho là xô bồ, xô bộn. Thành phố đầy nắng gắt của những buổi trưa hè. Dòng người tấp nập ngược xuôi, đường xá đã được mở rộng. Nhiều nhà hàng khách sạn mọc lên. Có ai đã từng chịu cái lạnh giá của vùng bờ biển phía đông Hòa Kỳ, thì mới cảm thấy yêu sao cái khí hậu nóng bức này. Có ai từng xa quê ngần ấy thời gian như tôi, thì mới cảm thấy thèm cái nắng nóng chói chang giữa lòng thành phố. Tôi muốn được ra khỏi xe lúc này, để cảm nhận cái ấm áp của Sài Gòn. Muốn được những tia nắng ấy chạm vào da thịt, để làm tan đi cái lớp vỏ bọc lạnh lẽo vô hình nào đó trên người tôi suốt nhiều năm qua. Huyện Củ Chi là nơi tôi sinh ra và lớn lên, nhưng Sài Gòn lại để lại trong tôi nhiều hơn những kỷ niệm vui buồn của tuổi học trò, một mối tình sâu đậm mà nước mắt nhiều hơn tiếng cười. Cũng như câu “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở. Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”.

- Ui da. – Dòng xuy nghĩ tự nhiên bị dập tắt khi có ai đó làm gì trên cánh tay của tôi. Nhìn qua thì con Ly đang bứt từng cộng lông tay của tôi một cách tức giận.

- Cho anh chết nè, chết nè, bứt hết để xem coi im lặng được bao lâu. Nãy giờ thấy em không nói gì là tưỡng mọi chuyện xong rồi hả. – Con nhỏ tức giận nhưng trong đáng yêu ghê. Lúc này thì dì đã ngủ vì có lẽ mệt mỏi khi phải đi đón tôi.

- Thôi tha cho anh đi, cái tật từ nhỏ không bỏ. – Ngày xưa nó còn bứt cả lông chân của tôi nữa mà.

- Mới đó mà 6 năm rồi chứ có ít gì đâu, em giờ nhìn khác quá. Làm sao anh nhận ra được.

- Khác là khác thế nào? – Em chu mỏ hỏi với vẻ ngạc nhiên.

- Ừ, thì con mắm ngày xưa của anh đã trở thành một cô người mẫu xinh đẹp rồi mà. – Tôi cưới và chọc em.

- Đáng ghét, dám kêu em con mắm. – Em vừa nói vừa tức giận bứt tiếp.

- Cơ mà anh khen em đẹp nên em tha cho anh đó, hi hi. – Tôi buồn cười với cái tính trẻ con của nó.

- Anh chỉ về đây chơi vài tháng hè, nên ngày nào cũng phải dẫn em đi chơi đó. Không để yên cho anh đâu. – Vừa nói em vưa hăm và định kéo quần tôi lên nhổ cả lông chân nữa.

- Biết rồi, biết rồi mà. Ngày xưa nhóc nhổ hết lông chân anh rồi, không còn gì đâu mà tìm. – Tôi hoảng hồn, trả lời một cách sợ sệt. Con nhóc nghe và cười khoái chí.

- À, ngày mai em đi làm PG để quảng cáo cho buổi triển lãm xe ở thành phô, anh đi với em nhe.

- Mày để anh mày nghỉ ngơi, nó vừa về mà bắt nó đi tùm lum. – Dì tôi thức từ hồi nào và mắng con nhóc. Con nhóc lại chu mỏ làm nũng như mọi lần. Mọi người lại im lặng và chìm vào giấc ngủ. Chẳng mấy chốc mà đã về đến huyện. Đùi tôi mỏi nhừ vì con Ly đang nằm ngủ ngon lành trên đó từ lúc nào. Đôi chân dài của nó phải có rút lại, thin con bé thật đáng yêu như con mèo con.

- Em ơi dậy đi, đến nhà rồi. – Tôi béo má con nhóc và nói khẽ.

- Để em ngủ tí nữa. – Em làm nũng với giọng ngái ngủ.

- Nhưng em ngồi dậy để anh ra ngoài mang hành lý vào nhà nữa mà.

- Anh cõng em vào nhà đi. – Con bé lại tiếp tục nhõng nhẽo.

- Con mắm này, vào nhà mau lên. – Dì tôi đét vào mông nó một cái và mắng.

Con nhóc hậm hực và nụ mặt đi vào nhà. Cái tính từ xưa của nó đến giờ vẫn vậy, hay giận và nhõng nhẽo lắm. Nhưng cũng mau quên và vui trở lại nhanh lắm. Bước xuống xe và mang đồ vào nhà, ngôi nhà thân yêu ngày nào mà tôi hay ăn trực vẫn vậy. Vẫn lớp sơn màu trắng ấy, dường như đã được sơn lại gần đầy. Vẫn những chậu cây kiểng của chú tôi mà ông ấy vẫn chăm sóc đều đặn mỗi ngày. Đi theo hướng bên tay phải là ra sân vườn phía sau, có trồng khá nhiều loại cây ăn trái. Bây giờ đã được rào lại đang hoàng chứ không như ngày xưa, từ sân vườn nhà này có thể đi qua sân vườn nhà khác một cách dễ dàng.

Quay lại với khung cảnh của quán hủ tiếu, tôi ảnh giấy nhỏ vào túi áo rồi bước ra khỏi quán. Hít thở một cái thật sảng khoái khi trời của quê hương rồi đi dọc theo con đường để ngắm nhìn lại những cảnh vật ngày xưa. Đi ra ngoài đường lộ, và đi khoảng vài chục mét thì tôi ghé vào một cửa hàng điện thoại nhỏ. Mua một cái sim khuyến mãi và đặt vào cái điện thoại mà cậu tôi đưa tôi dùng những ngày ở đây. Tôi quyết định gọi ngay và luôn đến số điện thoại…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv