Phó Bạch sau khi về đến trong phòng, lại nhìn thấy phu lang của mình đang thảo luận vài chuyện. Hai người hai mặt nhìn nhau, rất là khó hiểu sao chỉ ra ngoài một lát như vậy, hai người trong phòng đã thành hảo hữu như thế.
Bạch Lạc nhìn Bạch Nhưỡng, lại nhận được ánh mắt lực bất tòng tâm của Bạch Nhưỡng, lại nhìn Miên nhi, lại là vẻ mặt sưng sỉa.
Phó Vọng Niên đi đến bên người Thanh Dao, dịu giọng hỏi: "Thế nào, vừa nãy còn tưởng các ngươi không nói chuyện, không ngờ vừa ra ngoài lại nhìn thấy các ngươi trò chuyện vui vẻ như thế."
Bạch Lạc có chút ngạc nhiên nhìn Phó Vọng Niên, hắn không ngờ Phó Vọng Niên lại sẽ là người ôn nhu như vậy. Bàn chuyện tửu lâu với hắn nhiều lần như thế, thật không nghĩ ra hắn thì ra còn có một mặt như vậy.
Lại xoay đầu nhìn Thanh Dao, sắc mặt mang theo mỉm cười nhàn nhạt, nhưng mà nhìn ra được y lúc này rất là hạnh phúc. Một cái nhìn này, hai người này thật là một đôi trời sinh.
"Ta nói với Phượng ca ca chuyện của thúc thúc, cứ vậy trò chuyện thôi." Thanh Dao xoay đầu nhìn Phó Vọng Niên một cái, sau đó lại xoay đầu nhìn bụng của Phượng Miên, hỏi: "Đúng rồi, Phượng ca ca, bảo bảo trong bụng ngươi có động không."
Bảo bối trong bụng y cứ đá y, ca phu cũng vậy, Phượng Miên hẳn cũng sẽ như vậy đi, hai dựng phu ở cùng nhau, luôn cảm thấy trong lòng cũng vui vẻ rất nhiều, còn có thể cùng thảo luận chuyện của bảo bảo một lát.
"Có a, khoảng thời gian này sẽ thỉnh thoảng động chút." Trên mặt Phượng Miên hơi có chút nóng, ánh mắt như có như không nhìn bụng mình một cái, sau đó hơi nâng mắt nhìn Bạch Lạc, nhìn thấy con ngươi đen sâu lại mang theo một tia nhu tình, hơi nóng trên mặt nhiều hơn.
"Phượng ca ca, sao ngươi đỏ mặt, ngươi rất nóng sao?" Thanh Dao thấy Phượng Miên sắc mặt đỏ tươi, có chút khó hiểu, sao phút chốc liền đỏ thành như vậy.
Phó Vọng Niên nhìn Bạch Lạc bên cạnh, hỏi Thanh Dao: "Tiểu Dao, đói không? Chúng ta về ăn chút gì trước."
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Thanh Dao, thầm mắc cười, sao Thanh Dao lúc vừa gặp loại chuyện này liền ngốc như thế, hắn đều cảm nhận được một tầm mắt như mũi nhọn ở phía sau.
Không cần nói, hắn cũng biết đó là tầm mắt của ai, Thanh Dao không phải chỉ cách phu lang nhà ngươi quá gần sao, lại không phải cướp người của ngươi, dùng tầm mắt lạnh như vậy dọa người sao?
Cũng không biết học tập hắn, tuy cũng có chút không thích Thanh Dao gần người khác như thế, lại là dùng hành động tỏ rõ, không giống ngươi dùng loại ánh mắt lạnh làm người phát run dọa người.
Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên, lại nhìn Phượng Miên, nói: "Nhưng, bọn ta còn chưa nói xong!" Họ mới vừa bắt đầu trò chuyện a.
"Không sao, ngươi xem Bạch phu nhân hẳn cũng đói rồi, hôm khác nói tiếp."
Thanh Dao nhìn Phượng Miên, lại nhìn thấy Bạch Lạc đi đến bên người Phượng Miên, trên mặt không có biểu cảm gì, lại như là có cảm giác rét lạnh truyền tới trên người y, Thanh Dao không tự giác gật đầu, y có chút sợ nam nhân này, vẫn là đi ăn cơm với phu quân tốt hơn.
Phó Vọng Niên thấy Thanh Dao gật đầu, nói với Bạch Lạc: "Bạch huynh, vậy chúng ta đi trước, ngày mai ta sẽ đúng giờ đến tửu lâu."
"Ừ, Phó huynh đi thong thả." Bạch Lạc nhàn nhạt đáp một câu, sau đó cúi đầu nói với Phượng Miên: "Chúng ta cũng về thôi, cha hẳn là lo lắng rồi."
Thanh Dao và Phượng Miên nhìn nhau một cái, sau đó lại nhìn phu quân của chính mình, thái độ cách nói chuyện của hai người này nhìn thế nào cũng không giống người cùng hợp tác a, sao lại sẽ cùng mở tửu lâu vậy!
Trong lòng hai người đều nghĩ đến một chỗ, có điều nhìn hai nam nhân sắc mặt bình tĩnh kia, đành phải đè xuống lòng hiếu kỳ, theo phu quân nhà mình ra cửa.
Vì Tri Vị Lâu là ngày mai mới chính thức kinh doanh, nên lúc này người bên ngoài cũng đã tản ra, mấy người sau khi ra cửa, chào tạm biệt nhau liền chia hai đường.
Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên bên cạnh, nói: "Phu quân, ngươi với Bạch công tử sao cảm giác như không phải rất hợp, sao sẽ hùn vốn làm ăn?
Y bắt đầu còn tưởng hai người họ là bằng hữu, nhưng dáng vẻ họ vừa nãy luôn cảm thấy chính là quen biết bình thường a, thật là không biết họ là nghĩ thế nào.
Phó Vọng Niên xoay đầu đụng ngay đôi mắt long lanh, cười nói: "Bọn ta có thể có chút tương tự, nên xem ra không hợp lắm, nhưng lúc bàn chuyện làm ăn lại rất hợp."
Hắn cảm thấy hắn và Bạch Lạc là thuộc về cùng loại người, chẳng qua Bạch Lạc càng lãnh khốc hơn hắn mà thôi, có điều đối với vợ của mình, Bạch Lạc xem ra cũng không kém hắn bao nhiêu.
Thanh Dao gật đầu, nói: "Thật là không hiểu các ngươi là nghĩ thế nào, có điều hắn hình như rất thích Phượng ca ca."
"Tiểu Dao nhìn ra được?"
"Cảm nhận được." Bởi vì y thường xuyên từ trên người Phó Vọng Niên nhìn thấy ánh mắt như thế, nên y cũng có thể hiểu được chút tình cảm của Bạch Lạc với Phượng Miên.
Phó Vọng Niên cười, cũng không nói gì nữa, Thanh Dao nói quả thật không sai, hắn cũng có thể cảm nhận được tình cảm của Bạch Lạc với Phượng Miên, xem ra chuyện tình cảm quả thật là chuyện kỳ diệu.
Ngày kế, ngày này mới vừa bắt đầu mang theo đôi chút ánh sáng ban mai, Tri Vị Lâu liền bắt đầu chuẩn bị chuyện khởi nghiệp.
Sân sau của Tri Vị Lâu, lúc này đang đứng chưởng quỹ, tiểu nhị, đầu bếp, còn có mấy cu li khác mới tuyển. Tiểu nhị mặc đồng phục thống nhất, có á nam, cũng có nam nhân. Đầu bếp thì đều là mặc đồng phục đầu bếp Phó Vọng Niên cho người chuẩn bị tốt, y phục bình thường tay áo rất bất tiện, hắn còn yêu cầu đầu bếp đều phải đội một cái nón.
Hắn là người ở lâu trong bếp, lúc trước khi đi làm đầu bếp là bởi vì hắn chỉ là một đầu bếp, nên hắn không có nêu ra mấy chuyện này, nhưng đến đây, hắn cũng là lão bản, hắn hi vọng tửu lâu của mình có thể chuyên nghiệp hơn, như vậy mới không uổng thân phận bếp chính kiếp trước của hắn.
Phó Vọng Niên nghiêm túc nhìn nhóm người làm mới trước mắt, ánh mắt đó như đại bàng quét qua mỗi người.
Ánh mắt này quả thật làm nhóm người làm bên dưới có chút run rẩy, người này là lão bản, trừ mấy người hôm qua đến giúp đỡ, người khác đều chưa gặp qua lão bản.
Có điều nhìn thấy lão bản hôm nay nghiêm túc như thế, họ cũng không dám cẩu thả, dẫu sao lúc đầu tuyển người cũng là trải qua một phen khảo nghiệm.
Lúc tuyển người, Phó Vọng Niên cũng rất quan tâm chuyện này, hắn còn đưa ra rất nhiều vấn đề khác lạ, sau khi trải qua nhiều lần lựa chọn, mới xác định những người làm này.
Sắc mặt Phó Vọng Niên có chút nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Ta cũng không nói gì nhiều, chỉ hi vọng mọi người có thể chung sống hòa thuận, xem Tri Vị Lâu như nhà của mình, đến đây làm việc không có tôn ti cao thấp gì, chỉ có cùng cố gắng, mới có thể làm Tri Vị Lâu đạt được thành công nhiều hơn.
Mọi người đều không khỏi gật đầu, có lão bản như vậy, vậy cũng xem như may mắn của họ, có thể làm việc ở đây, hẳn cũng sẽ là chuyện không tệ.
"Vậy bây giờ liền bắt đầu làm việc đi!"
Mọi người sôi nổi giải tán, nên làm gì đều đi làm đó, Phó Vọng Niên thì đi thẳng đến nhà bếp.
Vừa vào bếp, Phó Vọng Niên liền hài lòng nhìn nhà bếp một vòng, nhà bếp này là trải qua ý kiến của hắn cải tạo. Tuy không so được với nhà bếp của hiện đại, nhưng lại hơn nhà bếp của cổ đại này.
Mắt của mấy đầu bếp đều như sắp lồi ra ngoài, đánh giá trên dưới trái phải nhà bếp một lượt, mắt càng thêm lồi. Phó Vọng Niên là thật chưa từng nghĩ một cải biến đơn giản, lại làm mấy đầu bếp này kinh ngạc đến mức này.
Tuy nói lúc trước luôn nghe người ta nói mắt đều sắp lồi ra, hắn lúc đó quả thật chưa thấy qua đó là thế nào, có điều nhìn thấy trước mắt như vậy cũng cuối cùng biết là thế nào. Chẳng qua cảnh này nhìn thế nào cũng cảm thấy không mỹ quan, mỗi người đều thành đấu mắt gà sao.
"Về sau mọi người đều nấu ăn ở đây, phải nhớ gìn giữ nhà bếp sạch sẽ, phụ trách mua nguyên liệu càng phải nhớ mua tươi mới, mấy cái này trước đó chưởng quỹ đã nói qua với mọi người, ta chỉ nhắc nhở một lần ở đây, hi vọng mọi người đều phải nhớ."
"Lão bản xin yên tâm, bọn ta sẽ lựa chọn nguyên liệu tươi mới nhất về."
Đầu bếp Đại Lưu phụ trách an bài chuyện mua đồ hào hùng nói.
"Vậy thì tốt, chuyện này liền giao cho các ngươi, hiện tại liền bắt đầu công việc hôm nay." Chuyện mua đồ này giao cho đầu bếp, nguyên liệu mua về mới là thật sự tốt.
Đối với đầu bếp mà nói, nguyên liệu tốt món ăn làm ra cũng sẽ có chút khác biệt, nếu như để người ngoài nghề mua, cũng chỉ có thể làm món ăn mất đi phong cách.
Có được một câu của lão bản, mấy đầu bếp liền bắt đầu việc của mình, xắt rau thì xắt rau, nấu ăn thì nấu ăn.
Chốc lát sau, nhà bếp liền vang lên tiếng vang của nồi niêu xoong chảo, nghe lọt tai nhất chính là tiếng tiếp xúc của thớt và dao có hoàn luật (sự hài hòa của âm thanh).
Tri Vị Lâu kinh doanh buổi trưa và buổi tối, hôm qua đã cho hay rồi, dân thường phụ cận đều biết Tri Vị Lâu này hôm nay bắt đầu đón khách.
Nghe nói quán mới này ba ngày đầu khai trương, năm mươi vị khách đầu tiên mỗi ngày miễn phí, cho nên cửa lớn còn chưa mở, liền bắt đầu có khách luôn chú ý Tri Vị Lâu này.
Nhìn từng khắc trôi qua, Tri Vị Lâu này vẫn là đóng chặt cửa lớn, chẳng qua người khứu giác nhạy bén đều ngửi thấy từng đợt mùi thơm, gió lớn phớt qua, mùi thơm càng nồng nàn.
Giờ ngọ vừa đến, Tri Vị Lâu mở cửa dưới sự mong đợi của mọi người, mấy người khách đến trước cửa sớm liền muốn trực tiếp xông vào trong lâu, lại bị một tiểu nhị to khỏe chặn lại tại chỗ.
Tiểu nhị lớn tiếng nói: "Mọi người đừng vội, hiện tại dựa theo thứ tự trước, từng người đến, năm mươi vị đầu tiên vào trong trước lấy phiếu miễn phí trong tay tiểu nhị."
Mọi người nghe tiểu nhị nói như vậy, cũng không biết tiểu nhị mạnh khỏe hay cảm giác tự hạn chế của mọi người làm họ không tự chủ xếp thành hàng, một người tiếp một người lấy phiếu miễn phí.
Lúc tiểu nhị đếm đến hai mươi người, nói với người phía sau: "Ngại quá, năm mươi vị khách miễn phí hôm nay đã đủ, còn lại ngày mai lại có, hoan nghênh các vị đến nếm thử món ăn của Tri Vị Lâu."
Tuy đã hết phiếu miễn phí, nhưng mỹ thực đều là yêu thích của mọi người, nếm thử món mới càng là bản năng, người phía sau lục tục vào trong lâu.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, trong bếp thì là bận hết hơi, may mà là chỉ làm bữa trưa và bữa tối, nếu không thì thật không biết sẽ bận thành dạng gì.
Sau khi bận rộn cả ngày, Phó Vọng Niên vội vàng thu dọn đồ liền chạy về nhà, hôm nay vừa sáng liền ra cửa, có chút nhớ Thanh Dao. Trong lòng cũng nghĩ ngợi, xem ra hắn phải dạy mấy món ăn dễ làm nhiều, như vậy hắn mới rảnh bồi Thanh Dao.
Kiếp trước cũng nghe qua phụ nữ mang thai tính khí sẽ có chút nóng nảy, hoặc là có chứng lo âu tiền sản gì đó, hắn không muốn bởi vì hắn không ở nhà mà làm Thanh Dao mắc mấy triệu chứng này.
Mấy điều kiện lúc đầu ký kết với Bạch Lạc cũng là hắn nghiên cứu món ăn, sau đó mấy món ăn này đều thuộc về Tri Vị Lâu, thế thôi, nên hắn cũng không cần cả ngày ở bếp.
Chẳng qua hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, hắn cũng có chút lo lắng mấy đầu bếp kia sẽ làm không nổi, thuận tiện phải xem thử trù nghệ và lý lịch của mấy đầu bếp kia thế nào, mới ở đó cả ngày.
Qua mấy ngày này, vẫn là ở nhà bồi Thanh Dao nhiều chút mới được, nghiên cứu các loại món ăn, ở nhà cũng có thể nghiên cứu, hơn nữa trong nhà còn có hai dựng phu, nói không chừng còn có thể nghiên cứu ra món ăn dựng phu thích ăn.
Nghĩ mấy cái này, hắn liền cảm thấy trong lòng rất là thỏa mãn, ý nghĩ này thật là không tệ, sau khi về nói với Thanh Dao chút mới được.
Vừa mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy Thanh Dao đỡ bụng muốn cúi người, động tác nguy hiểm như thế thật là làm Phó Vọng Niên chảy một thân mồ hôi lạnh.
Thanh Dao chỉ cảm thấy một trận trời xoay đất chuyển liền rơi vào một cái ôm có chút lạnh băng, có điều bởi vì mặc áo dày cũng không cảm giác bao nhiêu.
"Phu quân, ngươi về rồi!" Cái ôm quen thuộc làm Thanh Dao kinh hỉ kêu ra tiếng, sắc mặt mang theo vui vẻ nói không hết.
"Tiểu Dao, ngươi biết ngươi vừa nãy sắp dọa chết vi phu." Tuy rất cao hứng nhìn thấy phu lang vui vẻ như vậy, nhưng hắn là chưa quên màn kinh tâm động phách vừa rồi.
"Cái gì chết hay không, toàn nói vớ vẩn." Thanh Dao nhẹ giọng phi mấy cái, bộ dáng đó làm Phó Vọng Niên cảm thấy y lúc này rất là đáng yêu.
"Ta vừa vào cửa liền nhìn thấy ngươi làm động tác nguy hiểm cao, tim đều tọt lên cổ họng trên mắt." Tuy bộ dáng đáng yêu đó làm hắn muốn hảo hảo thu thập một phen, nhưng hắn vẫn là cảm thấy phải nói với Thanh Dao mấy động tác nguy hiểm cao nào không phải y hiện tại có thể làm.
"Ta không sao, chỉ muốn nhặt đồ." Mắt trốn trái tránh phải, cảm giác có chút chột dạ.
Nhìn thấy ánh mắt trốn tránh kia, Phó Vọng Niên không biết nên nói gì, Thanh Dao hiện tại là ngày càng không sợ hắn.
Nhưng, hắn thích a, hắn thích Thanh Dao như vậy, hoàn toàn phơi bày bản thân y trước mắt hắn, thản nhiên như vậy có thể không thích sao?
*************
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường đến:
Phó thái thái đuổi Phó tiên sinh ra khỏi phòng, Phó tiên sinh khó hiểu.
Run người nhìn chằm chằm cánh cửa lớn kia hô: "Lão bà, vì sao muốn đuổi ta ra ngoài a?"
Trong phòng không có âm thanh truyền tới, hỏi lần nữa.
"Trên người ngươi hôi như thế, tắm xong rồi nói."
Phó tiên sinh kéo áo mình lên ngửi, không có a, chỉ có một mùi đậu hủ thúi mà thôi.
"Đó là ta đã ăn đậu hủ thúi, không phải chưa tắm......" Phó tiên sinh nghĩ đến một chuyện.
Rất sớm trước kia, bởi vì hắn đã ăn đậu hủ thúi một lần, lão bà đại nhân bắt hắn một mình ở khách phòng một tháng......
Huhu....hắn lại phải ở khách phòng một mình một tháng sao?
Kỳ thật, ta viết tiểu kịch trườngthật lòng không buồn cười lắm, nhưng sẽ từ từ cố gắng, nếu có người xem xong tiểukịch trường mạo bào (một loại ngôn ngữ mạng đề cao độ nổi tiếng), thật tốt, cảmơn ủng hộ của mọi người.