Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 31: Gặp mặt ca ca



Hai người Phó Vọng Niên bên kia đang nói lần sau không quản chuyện này nữa, Phượng Miên bên này lén lút nhìn phu phu như thoát chết kia, sau đó lại nhìn Bạch Lạc mang theo tức giận.

"Phu quân, chuyện này không liên quan tới họ, là họ đã giúp ta, mới bị liên lụy theo."

Phượng Miên rất cảm kích họ, nếu không phải họ, vậy cậu lúc này nói không chừng đã không thể an toàn đứng ở đây, nhưng bởi vì cậu mà làm hai người kia bị thương, trong lòng cậu rất cảm thấy có lỗi. Huống chi bọn họ đều không quen biết, lại còn giúp cậu như vậy, hơn nữa phu lang nhà kia còn đang mang thai giống cậu, cậu không biết nếu phu quân nhà y xảy ra chuyện gì, phu lang kia sẽ hận cậu bao nhiêu.

Bạch Lạc im lặng nhìn hai người Phó Vọng Niên, thu lại vẻ giận dữ, hắn vừa đến đây liền nhìn thấy màn này nói không lo lắng đó là gạt người, xoay đầu nhìn thấy cầu xin trong mắt Phượng Miên, khẽ thở dài.

"Ta biết, ta không phải trách họ." Bạch Lạc tiếp tục nói với Bạch Nhưỡng sau lưng: "Bạch Nhưỡng, việc còn lại giao cho ngươi."

Bạch Nhưỡng cung kính nói: "Vâng, chủ tử yên tâm."

Trên người Phó Vọng Niên bị mấy quả đấm nói không đau là gạt người, nhưng nhìn thấy Thanh Dao luôn không yên tâm, liền mặc y nắm cánh tay, đương nhiên hắn tận lực ổn định cơ thể mình, không làm Thanh Dao có gánh nặng quá lớn.

Lại nhìn Bạch Lạc cách đó không xa, thân mặc bạch y, đôi con ngươi đen là sắc bén như mắt chim ưng, Phó Vọng Niên có chút nghi hoặc, đôi mắt đó nhìn thế nào đều là ánh mắt của người bình thường mới có, người trong Vinh Đô này không phải đều nói hắn là một kẻ ngốc sao!

Thanh Dao cũng phát hiện một chút quái dị, ngẩng đầu nhìn Phó Vọng Niên, trong mắt đều là nghi hoặc, hai người hai mặt nhìn nhau rất lâu, lại đều không hiểu nguyên do trong đó.

Họ lúc đầu đều là nghe người trên phố nói rõ ràng, chẳng lẽ người Phượng Miên gả không phải Bạch Lạc ngốc kia, hoặc là chuyện này không đơn giản như người ngoài nghĩ.

Vào lúc Phó Vọng Niên không bắt được manh mối, Bạch Lạc đến trước mặt hai người nói: "Tại hạ Bạch Lạc, vừa rồi may mà hai vị tương trợ, phu lang của Bạch mỗ mới tránh khỏi quấy rối của Vương Thành kia."

Phó Vọng Niên thầm kinh ngạc, người này đúng là Bạch Lạc, chuyện này xem ra đúng là có chút lơ lửng, tuy nói trong lòng có rất nhiều nghi vấn, lại bình tĩnh nói: "Đâu có đâu có, không có chuyện gì, bọn ta liền về trước."

Mấy chuyện này đúng là khó nói rõ, nhưng hắn cũng biết, có nhiều lúc muốn biết những chuyện không nên biết ngược lại sẽ chọc đến chuyện không nên chọc, chuyện này vẫn là có thể tránh thì tránh thôi!

Bạch Lạc như có điều suy nghĩ nhìn Phó Vọng Niên, thấy hắn sắc mặt bình tĩnh, lúc này mới nói: "Công tử khoan đi, lần này may mà công tử ra tay tương trợ, không bằng đến hàn xá ngồi một lát, thuận tiện mời đại phu khám cho công tử. Hơn nữa Bạch mỗ thấy lệnh phu lang cũng nên để đại phu khám, Bạch mỗ đã bảo người đi mời đại phu, không bằng cùng đi xem thử đi!"

Phó Vọng Niên nghĩ đến mấy chỗ bị đấm trên người đau nhói chết người, mà Thanh Dao vừa nãy cũng bị kinh sợ một phen, là nên tìm đại phu khám chút, nếu tự hắn đi tìm, nói không chừng sẽ lãng phí chút thời gian, liền cũng không trì hoãn nữa.

Phó Vọng Niên im lặng đánh giá cảnh tượng trước mắt một phen, nói thật, không nhìn không biết, vừa nhìn giật nẩy mình, hắn lần này xem như chân chính hiểu cái gọi là người có tiền.

Vừa nãy lúc đi vào, hắn liền nhìn thấy một cái sân lớn, ai biết đó mới là sân trước mà thôi, sau chín đoạn hành lang gấp khúc mới đến chính sảnh này. Lại nhìn bày biện này, một người ngoài ngành như hắn cũng nhìn ra được đều là đồ quý giá, thật không hổ là nhà giàu nhất Vinh Đô.

Bạch Lạc lễ độ nói với Phó Vọng Niên: "Công tử mời ngồi, vị phu nhân này cũng mời ngồi."

Phó Vọng Niên gật đầu, sau khi Bạch Lạc ngồi xuống cũng ngồi xuống theo, Thanh Dao và Phượng Miên cũng ngồi theo sau bên cạnh phu quân chính mình.

Hạ nhân lúc này bưng ít điểm tâm lên, sau đó lại pha trà nóng cho mấy người, lại cung kính lui ra ngoài phòng.

Trong phòng nhất thời không có người mở miệng, chỉ có hương trà tươi mát quanh quẩn cả đại sảnh.

Bạch Lạc lại là yên lặng quan sát Phó Vọng Niên và Thanh Dao đối diện hai cái, sau đó nói: "Tại hạ Bạch Lạc, không biết vị công tử đây quý tính?

Hắn còn chưa biết nam nhân đối diện họ gì, có điều hắn lại cảm thấy hai người kia tựa hồ biết hắn và Phượng Miên, nhưng hắn căn bản không có ấn tượng gặp qua họ.

"Tại hạ Phó Vọng Niên, cảm tạ lời mời của Bạch công tử."

"Đâu có đâu có, công tử tựa hồ không phải nhân sĩ Vinh Đô?" Hắn đã kinh doanh nhiều như thế, tất nhiên đã trải qua một phèn rèn luyện, mấy chuyện này đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Phó Vọng Niên nhướng mày, không ngờ Bạch Lạc lại sẽ đoán ra hắn không phải nhân sĩ nơi này, xem ra Bạch Lạc này đúng thật không phải đơn giản thông thường, về chuyện kẻ ngốc bên ngoài nói, xem ra cũng không phải đều là thật.

"Ta và phu lang nhà ta là đến Vinh Đô du ngoạn, vì phu lang ta có thai, không hợp lặn lội đường xa, liền ở đây mấy ngày."

"Hóa ra như vậy, nếu Phó công tử có gì cần giúp, cứ việc nói, nếu như Bạch mỗ có thể giúp được, nhất định sẽ hết sức tương trợ."

"Vậy Phó mỗ cảm tạ Bạch công tử trước." Tuy nói đều là mấy lời khách sáo, nhưng Phó Vọng Niên cũng là biết chừng mực.

Chốc lát sau, đại phu liền đến Bạch phủ, Bạch Lạc bảo đại phu đều khám cho ba người, sau khi xác định không có trở ngại gì liền tiễn đại phu ra cửa.

Phó Vọng Niên lúc này cũng đứng lên nói: "Đã không có trở ngại, Phó mỗ cũng không tiện ở lâu, nên cáo từ trước."

Bạch Lạc nhướng mày, sau đó nói: "Phó công tử đã mở miệng, ta cũng không tiện giữ lại, Bạch Nhưỡng, tiễn khách."

Bạch Nhưỡng ngạc nhiên nhìn Bạch Lạc, lại thấy Bạch Lạc bộ dáng bình tĩnh, trong lòng lại là biết nguyên do chủ tử bảo hắn tiễn khách.

Lễ độ nói với Phó Vọng Niên: "Phó công tử, mời bên này."

Phó Vọng Niên và Thanh Dao ra khỏi Bạch phủ, liền trực tiếp đi đến sân sau Lương Phượng lâu, lại không chú ý đến một bóng dáng lóe qua phía sau.

Phó Vọng Niên vừa bước vào sân liền dừng bước chân, ẩn ẩn cảm thấy sân tựa hồ có chút khác, Thanh Dao cũng dừng chân theo, nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: "Phu quân, sao vậy?"

Phó Vọng Niên sau khi sửng sốt một hồi nói: "Hình như có người trong phòng, có thể là người quen của thúc thúc!"

Thanh Dao lúc này cũng nghe thấy trong phòng lờ mờ truyền tới tiếng thảo luận, có một giọng nói là của thúc thúc, có điều giọng của người còn lại cũng cảm giác có chút quen, lại nhất thời không nghĩ ra là ai.

Chờ hai người vào phòng, lại ngớ ra nhìn người đang trò chuyện cùng Phượng cha, Thanh Dao càng là dần dần đỏ hốc mắt.

Một bóng dáng màu xanh chạy như bay đến nam nhân mặc áo choàng xám, chờ Phó Vọng Niên hồi thần, Thanh Dao đã nhào vào trong lòng người nọ.

Có điều hành động này thật là dọa đến hắn, Thanh Dao sao không cẩn thận như thế, đều quên y hiện tại là dựng phu, lại còn làm động tác lớn như vậy, nhưng mà nhìn thấy Thanh Dực đã lâu không gặp kia, Phó Vọng Niên cũng biết tâm tình của y.

Thanh Dao cũng không biết thế nào, đột nhiên nhìn thấy ca ca nhớ thương trong lòng cứ vậy toát ra, ngẩng đầu hỏi: "Ca ca, sao ngươi đến đây?"

Thanh Dực nhẹ nhàng vỗ vai y, nói: "Ta lo lắng ngươi, sau khi các ngươi đi không lâu, liền đi theo."

Nhìn thấy Thanh Dao sắc mặt không phải rất tốt, không khỏi nhìn trừng trừng Phó Vọng Niên, trong mắt mang theo quở trách, không phải bảo hắn chiếu cố người tốt sao? Sao ngược lại càng gầy.

Phó Vọng Niên nhận được ánh mắt của gã, cũng biết thời gian này Thanh Dao lại gầy chút, hơn nữa vừa nãy còn trải qua chuyện nguyên hiểm như thế, hắn hiện tại thật vui mừng họ vừa nãy là mời đại phu ở Bạch phủ, nếu đến trong nhà cũng không biết sẽ bị Thanh Dực bắt quả tang hay không, nghĩ chút đều cảm thấy có chút nghĩ mà sợ.

Nhưng mà, Phó Vọng Niên nhìn hai huynh đệ, không khỏi có chút ghen tuông, tuy nói là huynh đệ, nhưng hắn vẫn là không thích nhìn thấy Thanh Dao và nam nhân khác thân cận như thế.

Phó Vọng Niên đi tới kéo Thanh Dao qua, cung kính nói tiếng: "Đại ca, mình ngươi đến sao?"

Thanh Dao ngoan ngoãn mặc Phó Vọng Niên ôm y, nghe thấy lời của Phó Vọng Niên cũng lo lắng hỏi: "Là như vậy sao? Vậy ca phu bọn họ làm thế nào?"

Thanh Dực như có như không nhìn tay Phó Vọng Niên gác ở eo Thanh Dao, trả lời: "Mấy người kia cũng cùng đến."

Không ngờ Thanh Dực lại mang theo mấy người trong nhà cùng đến, Phó Vọng Niêu hơi chau mày, chẳng lẽ đến Vinh Đô này sẽ làm gã lo lắng như thế sao? Lại là hỏi: "Đại ca đến Vinh Đô có chuyện sao, hay cũng đến du ngoạn?"

Phượng cha đứng bên cạnh nhìn Phó Vọng Niên, lại nhìn Thanh Dực, luôn cảm thấy hai người này tựa hồ có chút không hợp, nghĩ chút lại cảm thấy không có đạo lý, có điều ánh mắt đến trên người Thanh Dao liền nhớ đến một chuyện, nói: "Mọi người đều đừng đứng nữa, ngồi xuống trước rồi hảo hảo nói chuyện."

Phó Vọng Niên và Thanh Dực nhìn đối phương, sau đó liền tìm ghế gần đó ngồi xuống, Thanh Dao ngồi bên cạnh Phó Vọng Niên, nhẹ giọng hỏi: "Phu quân, vết thương của ngươi đau không?"

Phó Vọng Niên cúi đầu nhỏ giọng nói: "Không sao, chỉ chút thương nhỏ." Sau đó cười với Thanh Dao, Thanh Dao lúc này mới có chút yên tâm.

Thanh Dực và Phượng cha không biết hai người này là đang nói gì, cũng chỉ xem như đây là bí mật của hai phu phu, không hỏi nhiều.

Phượng cha bày mấy cái ly xong, rót trà cho mọi người, sau đó liền muốn bưng cho mọi người, Thanh Dao vội vàng nói: "Thúc thúc, để con làm là được, thúc ngồi đi."

"Không phải là người một nhà sao, còn khách khí cái gì. Huống hồ tiểu Dao có thai, chuyện này giao cho ta là được." Nói xong liền bưng trà đến trước bàn của mọi người.

Thanh Dực nghe thấy Thanh Dao có thai có chút bất ngờ, dẫu sao y gả cho Phó Vọng Niên ba năm đều không có thai, lúc đó gã cũng lo lắng cho Thanh Dao, chỉ sợ Phó Vọng Niên sẽ bởi vì nguyên nhân này càng động tay động chân với Thanh Dao, lại không ngờ Thanh Dao lại đã có thai.

"Tiểu Dao, ngươi có thai rồi?"

Thanh Dao e thẹn gật đầu, nói: "Ừm, hơn một tháng."

Kỳ thật lúc mới đầu, y cũng rất không dám tin y đã mang thai, dẫu sao ba năm nay, bụng y đều không có tin tức, nhưng đại phu đã khẳng định, phản ứng ngày càng rõ ràng đều nói y biết, này không phải ảo tưởng của y.

Nghĩ đến trong bụng có một sinh mệnh nhỏ từ từ lớn lên, y liền cảm thấy vui vẻ, cùng lúc cũng cảm thấy thỏa mãn, đây là bảo bảo của y và phu quân! Nghĩ đến đây không khỏi ngẩng đầu nhìn nam nhân che chở sủng nịch y, lại vừa vặn đụng ngay đôi mắt sâu kia.

"Được rồi, hai người các ngươi muốn nói chuyện yêu đương về phòng mà nói, mau nói chính sự." Phượng cha nhìn hai phu phu không đặt người ngoài ở trong mắt, chỉ lo yêu đương, không khỏi quát nhẹ một tiếng.

Ài, tuy nói là ở Lương Phượng lâu đã lâu, cũng thấy nhiều nam nhân bạc tình phụ nghĩa, nhưng y không thể không nói, cháu rể này lại là một đại nam nhân đỉnh thiên lập địa, không những đối xử phu lang tốt, cả người thân của phu lang cũng đối xử tốt.

Nghĩ đến đây, liền nghĩ đến chính y đã hơn 30, còn ở trong Lương Phượng lâu, giấc mơ những năm đầu muốn tìm một người gả đi cũng sớm đã không biết bắt đầu từ khi nào ném ở góc sâu. Hiện giờ như vậy, càng khỏi nhắc đến mấy cái này, chỉ cần hảo hảo để dành chút bạc, sống tốt nửa đời còn lại là được.

Thanh Dao bị nói đỏ bừng mặt, Phó Vọng Niên lại sắc mặt không đổi nhìn Thanh Dực, hỏi: "Ca phu đã cùng đến với ca ca, vậy bọn ca phu hiện tại ở đâu?"

Thanh Dao cũng hiếu kỳ nhìn Thanh Dực, bọn ca phu đã đến, vậy theo lý mà nói nên ở cùng ca ca, nhưng ca ca sao không mang theo ca phu, hơn nữa ca ca là làm sao tìm được thúc thúc.

"Đúng a, ca ca, còn có ngươi là làm sao gặp được thúc thúc."

Ylúc đầu là bởi vì chuyện vừa bắt đầu chiêu thân lúc đó và chuyện mua bánh ngọt gặpđược thúc thúc, nhưng ca ca lại là bởi vì chuyện gì vừa vặn gặp được thúc thúc?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv