Bình Thố dùng súng bắn đập vào một khe thở bằng gỗ ở miệng hầm.
Bao trùm ở phía trên là gạch ngói cùng những cọng rơm rào rạt rớt xuống dưới, mặt trăng trắng xóa inh trên tường đất sụp đổ, Mặt đất kết băng mỏng như thể mạ lên một lớp thủy ngân sắc u ám lạnh lẽo.
Xung quanh rất yên ắng. Bình Thố đem lỗ tai dán ở mặt trên, không cảm nhận được sự rung động của bất cứ người hay con ngựa nào đi lại. Cũng đã một ngày trôi qua, hai mươi người lính bắt tỉa đi qua chặn đường mòn ở núi Giáp San thì không một ai trở về, sẽ không bao giờ quay về nữa.
Đường Niệm Thanh đã kiểm tra số đạn còn lại sau lưng anh. Bọn họ chỉ còn hai gói thuốc nổ, 3 quả lựu đạn hình đuôi ngựa và nửa hộp đạn, đếm đi đếm thì cũng không tạo ra được nửa viên đạn nào nữa, nhưng Đường Niệm Thanh vẫn kiểm tra lại nhiều lần, một lưỡi lê cũng được lau bảy tán lần đến tay áo rách nát.
Một cơn gió lạnh thấu xương thổi vào, ngọn đèn dầu cháy chỉ còn lại một phần nhỏ nhấp nháy vài cái, Bình Thố vội vàng che chắn, nhưng đèn vẫn tất. Trong bóng tối Đường Niệm Thanh im lặng, tiếng lột cột khi lau con dao đặc biệt rõ ràng.
Bình Thố mò mẫm để tìm ra ngọn lửa cuối cùng, ngọn đèn dầu được đốt lên mà run run. Bình Thố lấy tay che chở, rồi ngồi xuống sát bên cạnh Đường Niệm Thanh, anh đặt đèn giữa hai người, hai tay xoa xoa lên đầu để sưởi ấm, ánh lửa yếu ớt không đủ soi sáng hết căn hầm chật hẹp, thôi đành nén ấm ức, chứ không còn cách nào khác.
Tháng 10, trận chiến thứ 5 của quân đội Hoành Quân đã thất bại. Lực lượng chủ lực của hơn 80.000 người đã buộc phải di dời. Khi xuất hành, tháng giêng mùa thu vàng, tất cả mọi người đều mặc quần đùi áo đơn, không có nhu yếu phẩm nào cấp trên đường. Khi qua núi tuyết, Bình Thố đã ăn luôn đôi giày cỏ của mình, cậu đi chân trần cùng quân đội đến núi Đại Kế San. Khi đó, 80.000 người chỉ còn lại 30.000.
Ngày hôm trước, một đơn vị của đội Quắc quân đã đuổi kịp, đại đội trưởng ra lệnh cho cậu và năm mươi sáu người khác ở lại làm đội cảm tử, để yểm trợ cho các đại đội khác được sơ tán an toàn. Năm mươi bảy người được chia thành sáu nhóm, thay phiên nhau bắn tỉa, cả hai bên núi Đại Kế San đều là những ngọn núi cao, chỉ có một con đường nhỏ dẫn đến ngôi làng mà Bình Thố đã lưu lại. Bọn họ phải giữ vững con đường đó.
Các bộ đội đơn vị đã bí mật di chuyển từ sau làng, chỉ có thể vượt qua sông Sang Độ đầy sóng gió càng sớm càng tốt thôi, sau khi vượt qua núi Đại Kế San, tiến vào khu vực phía Bắc với sư đoàn 25,, lực lượng chủ lực 30.000 này mới được tính là an toàn.
Vì sự sống của 30.000 Hoành Quân, đêm qua, đội trưởng đã đưa toàn đội còn lại và phát động cuộc phục kích đánh chặn cuối cùng. Một nửa trong số họ đã sử dụng các cuộc tấn công liều chết để dụ kẻ thù, một nửa số người còn lại đã tận dụng cơ hội để đánh sập những tảng đá để trì hoãn cuộc hành quân của đội Quắc Quân. Đội trưởng để lại hai gói thuốc nổ cho Bình Thố, nếu như Quắc Quân giẫm lên xác chết của họ, Bình Thố phải làm bất cứ giá nào để làm nổi tung cây cầu đá trên sông Giang Thượng kia. Các Quắc Quân đa số đều là vịt khô, khi cây cầu bị hỏng, họ phải đi đường vòng, sau đó, hàng chục người của Bình Thố sẽ chết một cách xứng đáng.
Đội trưởng, họ không sẽ bao giờ nghĩ đến việc quay lại, những người trong năm mươi bảy sống, chỉ còn lại một người.
Bình Thố quay đầu lại, Đường Niệm Thanh vẫn đang cúi đầu lau con dao.Bộ quân phục xám xanh trên người anh cũng rách nát, một đôi giày da có đế mang dưới chân, nó được cởi ra từ xác chết của Quắc Quân, hình nhưng nó không vừa cho lắm, một phần gót chân lộ ra ngoài, đông cứng và nứt nẻ.
Đường Niệm Thanh không phải là thành viên của đội cảm tử, anh thậm chí còn không thể ngắm khẩu súng được chính sát. Bình Thố còn chẳng quen với người này, chỉ biết rằng anh là một kỹ sư trở về từ Liên-Xô, cũng là một chuyên gia trong việc nghe trộm và giải mã các báo cáo quâ mật của đối phương, tên của anh đã được ghi vào danh sách đợt đầu tiên sau cuộc di tản của các đại đội lực lượng lớn, lẽ ra anh phải đi từ hai ngày trước rồi.
Nhưng sáng sớm nay, anh đột nhiên xuất hiện ở đây, lựu đạn quanh thắt lưng, trong tay vẫn còn một con dao củi hoen gỉ. Khi đó trời có sương mù, Bình Thố chỉ thấy một bóng người lén lút, suýt nữa thì anh được thưởng cho vì một viên đạn rồi.
Bình Thố hỏi anh ấy tại sao anh quay lại.
Đường Niệm Thanh nhúng nhúng vai, lãnh đạm nói: " Bị bỏ lại. "
Hầu hết những người bị tụt lại phía sau sẽ luôn cố gắng bắt kịp, Bình Thố chưa từng thấy ai đi trở lại cả, nhưng một lý do buồn cười như vậy được đặt trên người Đường Niệm Thanh thì, Bình Thố cảm thấy rằng đây là một lời giải thích hợp lý.
Dù sao thì trên người Đường Niệm Thanh cũng đầy những điều kỳ lạ.
Có một lần, Bình Thố đã tận mắt chứng kiến, phụ trách của đội tiền trạm bị giết, khói thuốc súng bốc nghi ngút, thiết bị liên lạc trong công sự tiền phương bị nổ tung.
Có một lần là Bình Thố tận mắt nhìn thấy. Đường Niệm Thanh chỉ phụ trách liên lạc và tiếp điện thoại, bởi vậy trở thành không có chuyện gì để làm. Người chung quanh gấp như kiến bò chảo nóng mà anh tự động ngồi xổm ở nơi hẻo lánh, cầm khúc cây nhỏ ngồi trên đất viết dòng thơ của Đới Vọng Thư
Anh một thân nho nhã yếu ớt mang theo phong độ của người tri thứ, không biết cười là gì, cũng không biết nói chuyện thế nào, đi một mình về cũng cô đơn, không quan tâm chính trị cũng không quan tâm chiến lược của chiến tranh, hệt như sống chết của bản thân cũng không để trong lòng, phía trên giao cho hắn việc gì thì làm cái đó, chẳng một lời oán hận cũng không có chút nhiệt tình
Bình Thố có khi sẽ cho rằng, người như anh vì sao lại tòng quân, chi bằng ở lại Liên Xô cả đời
"Đưa súng cho tôi."
Đường Niệm Thanh đưa tay về phía Bình Thố trên gối cậu là khẩu súng Shiki 38. Anh từng dạo qua nơi chế tạo vũ khí ở Hán Dương, với chuyện súng đạn quen biết như thân nhân vậy. Bình Thố nhìn thấy ngón tay anh lật qua lật lại cực nhanh, mất giây sau lập tức đem băng đạn và nòng súng kéo ra, ngay sau đó "ken két" vài tiếng, một khẩu súng trong nháy mắt đã bị hủy đến thất linh bát lạc
Đây không phải lần đầu Bình Thố nhìn thấy anh hủy súng. Trước kia khi còn ở trong căn cứ Thụy Cảnh, Bình Thố từng đi theo người khác thấy anh dùng dầu động vật rửa súng, không ngắc đến tính tình quái gở kia, danh hào kỹ sư công trình hạng nhất du học trở về cũng không phải hư danh mà có
Có mấy lần anh dùng bàn chải hình thù cổ quái, hàng tây, chuyên dùng để tẩy vết thương. Anh cứ khăng khăng giấu nó ở trong người, băng qua núi tuyết khi người người đều rất mau sẽ chết đói thì cái bàn chải bọc vải kia vẫn hoàn hảo không chút hư hại nào
Đổi lại là Bình Thố, đừng nói là vải, ngay cả bàn chải cũng bị cậu gặp sạch đến cái chuôi.
Quả nhiên Đường Niệm Thanh lại lấy ra cái bàn chải quý giá kia, chấm một chút nước trong chậu rồi tỉ mỉ dọn dẹp nòng súng và đường đạn, ngay cả lò xò liên đạn bên cạnh cũng không bỏ qua
"Nếu có Acetone và toluene thì tốt rồi." Đường Niệm Thanh nhíu mày.
Bình Thố vốn dĩ nghe không hiểu anh đang nói cái gì nên có chút không kiên nhẫn: "Lau đại một cái là được rồi, có nhiều thời gian đâu."
Trời đã tối đen, Bình Thố có tính toán của mình.
"Khẩu súng này cũ quá rồi, cậu cầm trong tay cả ngày thế mà cũng không biết cách bảo dưỡng, lò xo rỉ sét hết cả." Đường Niệm Thanh ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn cậu chăm chú: "Lau không sạch rất dễ khiến đạn lạc nòng, cậu cũng đi đời luôn đấy."
Bình Thố nhìn thẳng vào anh trong chốc lát, có chút không tự nhiên quay đầu đi
Đường Niệm Thanh dễ dàng nhìn thấy cậu, cậu tính toán cái gì, không nói ra nửa chữ thì thật ra người này đều sáng tỏ cả rồi
Có khi Bình Thố cũng khó hiểu, Đường Niệm Thanh là điểm hình cho dáng hình của người Giang Nam. khuôn mặt tuấn tú nhu hòa giống như được non xanh nước biếc vây quanh nhàn nhạt, nói chuyện chậm rãi, chỉ có gia đình giàu mới nuôi ra được bộ dáng thong dong như vậy, nhưng không có một chút tính công kích nào
Duy có đôi mắt đen láy thâm thúy như phản chiếu một ánh đèn đã lập tức sắc bén nhìn rõ hết thảy
"Khi nào thì cậu ra tay?" Đường Niệm Thanh cúi đầu hỏi. Trên tay vẫn không ngừng, sau mấy lần thì đem súng trả lại cho Bình Thố
Bình Thố không trả lời mà chỉ im lặng nhận súng, nhìn thấy anh cẩn thận từng chút cất đi bàn chải mới mở miệng nói: "Anh đi đi."
Đường Niệm Thanh đang trải thảm vải ra thì tay dừng lại, ngẩng đầu, an tĩnh mà nhìn cậu
Bình Thố dời mắt đi chỗ khác
"Anh đi đi, đi đường hết một đêm còn có cơ hội đuổi kịp bộ đội lót phía sau. Mà coi như đuổi không kịp cũng chả sao, vượt qua núi Đại Kê sẽ có căn cứ địa của chúng ta, bên đó có đội du kích, anh nói với bọn họ một chút thì họ sẽ dẫn đường cho anh..." Đèn nhanh chóng bị tắt, bất lực chập chờn, Bình Thố dùng tay che lại một bên, giọng nhẹ hẫng: "Chờ anh qua cầu thì tôi sẽ cho nổ nó, Quắc quân sẽ không đuổi kịp đâu, anh chỉ cần chạy thẳng về phía trước nhất định sẽ sống sót."
"Cậu sẽ chết."
"Đây là nhiệm vụ của tôi."
Đường Niệm Thanh không lên tiếng, đôi lông mày lại nhíu chặt, không biết là đang nghĩ gì. Bình Thố lại thả lỏng. Tối qua đổ mưa, đội trưởng của họ cho đổi sụp hơn phân nửa ngọn núi, thậm chí làm cho đôi một phần đất đá, Quắc quân tuyệt sẽ không cách nào khai thông nó trong một thời gian ngắn dược. Xe hạng nặng của chúng không qua được thì chỉ có thể cho lính trang bị khinh trang lên trận, một bộ quận từ trên núi bò qua bãi đổ sụp, kiểu vậy cũng tốn thời gian gấp đôi, đường tiếp tế cũng bị kéo dài gây ra mười phần bất lợi
Kinh trang: quần áo, đồ vật nhẹ
Nhưng đối với Bình Thố mà nói, đây cũng coi như là cơ hội khó có được
Cậu vốn có thể cho nổ nát cầu nối sớm hơn, đuổi kịp chủ lực để hội họp, nhặt về cho mình cái mạng, nhưng cậu không làm vậy
Cậu cố ý chờ, chờ Quắc quân đi vào tòa này thành công, cậu sẽ lặng lẽ mai phục dưới cầu, chờ phân nửa Quắc quân bắt đầu đi qua thì lập tức cho nổ
Nhiều thì chịu tội thay, chờ đến khi xuống dưới mới không bị các anh em chế nhạo
Bình Thố cầm súng đứng lên. Thời gian cũng không còn sớm nữa, Quắc quân cũng sắp đến rồi
"Đi thôi, tôi đưa anh qua cầu."
Đường Niệm Thanh không nhúc nhích, im lặng cả nửa ngày mới thấp giọng nói: "Thứ dân Bình Thố này, cậu không trở về Đương Hùng sao?"
Bình Thố chấn động toàn thân, khó tin quay đầu lại
Anh nói tiếng Tây Tạng, mặc dù không chuẩn lắm.
Đường Niệm Thanh ngẩng đầu lên: "Không phải cậu đã đồng ý với Đàn nhất định sẽ sống sót, còn phải đem cô ấy về cố hương sao?"
Thần sắc anh bình thản, âm điệu thường thường, nhưng một câu ngắn ngủi này lại làm cho lòng Bình Thố đại loạn
"Anh...sao lại...anh..." Bình Thố trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm Đường Niệm Thanh, giật mình nói không tròn chữ
"Cậu thật là cái gì cũng quên sạch cả." Đường Niệm Thanh thở dài: "Được rồi..."
Cậu đứng dậy sửa sang lại quần áo, đi về trước một bước rồi dừng ngay trước mặt Bình Thố: "Tôi có cách bắt sống bọn Quắc quân, cậu muốn nghe không?"