Bạn đang đọc truyện Vậy Tôi Đi Trước Một Bước của tác giả Nam Phong Bất Tẫn. Bình Thố dùng súng bắn đập vào một khe thở bằng gỗ ở miệng hầm.
Bao trùm ở phía trên là gạch ngói cùng những cọng rơm rào rạt rớt xuống dưới, mặt trăng trắng xóa inh trên tường đất sụp đổ, Mặt đất kết băng mỏng như thể mạ lên một lớp thủy ngân sắc u ám lạnh lẽo.
Xung quanh rất yên ắng. Bình Thố đem lỗ tai dán ở mặt trên, không cảm nhận được sự rung động của bất cứ người hay con ngựa nào đi lại. Cũng đã một ngày trôi qua, hai mươi người lính bắt tỉa đi qua chặn đường mòn ở núi Giáp San thì không một ai trở về, sẽ không bao giờ quay về nữa.
Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm truyện Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại] của cùng tác giả.
Bình luận truyện