Edit: Ninh Hinh
Nữa đêm, Côn Tế bị đau mà tỉnh lại, cô cắn răng ấn vào bụng dưới nhưng vẫn không thoát khỏi sự hành hạ của cơn đau bụng âm ỉ.
Đây không phải là ở nhà cho nên sẽ không có sẵn thuốc giảm đau, Côn Tế đau đến mức toát mồ hôi hột. Nằm ngửa sẽ khiến cơn đau dữ dội hơn. Cô cẩn thận di chuyển thanh nẹp trên cánh tay trái và cố gắng xoay người.
"Kẽo kẹt.." Giường phát ra tiếng động nhẹ.
Hứa Khuynh Tích đang ngủ ở giường bên cạnh,nghe tiếng động theo bản năng nhìn về phía Côn Tế, phát hiện cô vừa lật người, ánh mắt xuyên qua bóng tối cùng anh đối diện.
"Làm sao vậy?" Hứa Khuynh Tích mang dép lê chậm rãi ngồi dậy.
"Em bị đau bụng." Côn Tế hít hít cánh mũi, cả người vừa lạnh vừa nóng, bụng nhỏ cũng rất đau.
Hứa Khuynh Tích mò mẫn đi qua ngồi bên cạnh Côn Tế, sau khi để ánh mắt thích ứng được bóng tối, anh cúi người nhìn về phía mặt cô, phát hiện cô đang đổ mồ hôi hột, thậm chí mắt cũng đầy hơi nước ẩm ướt,anh cau mày "Anh đi tìm bác sĩ."
"Vô ích thôi, anh đến tìm y tá nhờ họ cho em thuốc giảm đau là được rồi" Côn Tế đau đến mức đầu óc mơ hồ không rõ.
"Uống quá nhiều thuốc giảm đau cũng không tốt cho cơ thể,anh sẽ đi tìm bác sĩ." Hứa Khuynh Tích kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu,sau đó muốn đứng lên bước ra ngoài.
Côn Tế cau có: "Chỉ cần thuốc giảm đau là được..."
Hứa Khuynh Tích nhấp môi, đành phải thoả hiệp: "Được."
Nhưng vẫn là không yên tâm mà đi tìm bác sĩ, kết quả, bác sĩ lại kê cho anh thuốc giảm đau và thuốc hoạt huyết thông kinh lạc, anh cau mày nhìn bao bì thuốc giảm đau rồi đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Bật ngọn đèn tường ấm áp lên, Hứa Khuynh Tích đi tới bình nước đổ đầy một cốc nước ấm cho Côn Tế rồi đi đến mép giường, đưa cho cô một viên thuốc giảm đau,sau đó nâng cô ngồi dậy: "Uống thuốc giảm đau trước còn hoạt..."
Côn Tế đưa thuốc giảm đau trong lòng bàn tay vào miệng, uống một ngụm nước ấm, vừa muốn nằm xuống đã thấy Hứa Khuynh Tích đỡ lấy mình.
"Còn có hoạt...." Hứa Khuynh Tích ngăn cản.
"Vô ích thôi." Côn Tế muốn đẩy cánh tay anh ra nhưng lại không còn sức lực, cô sốt ruột cau mày, thần kinh căng thẳng đến mức gần như muốn nổ tung.
"Phải uống, em ngồi chờ anh." Hứa Khuynh Tích ôm cô dựa vào đầu giường,sau đó đứng dậy đi rót một ít nước ấm.
Thả viên thuốc vào, phát hiện không có gì để khuấy, chỉ có thể lắc nó nhẹ nhàng.
Côn Tế lúc này toàn thân vô lực, đôi môi tái nhợt dựa vào đầu giường nhìn anh một thân áo ngủ màu đen,ngón tay sạch sẽ thon dài cầm một cái cái ly lắc lắc, cả người đều tản ra hơi thở sinh hoạt thoải mái giống như họ đang ở nhà.
Chờ đến khi thuốc tan, Hứa Khuynh Tích lại đem cái ly đưa cho Côn Tế, nghiêm túc ra lệnh: "Uống hết."
Côn Tế cự tuyệt ngay lập tức: "Em không muốn."
Hứa Khuynh Tích cau mày, ánh mắt nghiêm nghị: "Mau đi, trời sắp lạnh rồi."
"Vô ích thôi." Côn Tế tiếp tục cự tuyệt, hai chân nhỏ của cô trong ổ chăn nhàn nhã chà xát cho nhau, chính là thích chọc giận anh.
“Không uống thì làm sao biết được?” Hứa Khuynh Tích vừa kiên nhẫn khuyên cô vừa e sợ nước trong ly sẽ lạnh.
"Không uống." Côn Tế muốn biết anh có thể làm gì nếu cô từ chối.
Hứa Khuynh Tích cảm thấy đau đầu, trực tiếp đưa tay nhéo nhéo cằm của cô, hơi dùng sức, anh mím môi uy hiếp: "Vậy thì anh sẽ cùng cách giúp em phải uống"
Hứa Khuynh Tích nhìn cô chằm chằm.
Côn Tế hiếm khi bị vẻ nghiêm nghị này của anh làm sợ, sau khi ngửa đầu sảng khoái uống xong, cô đem cái ly đưa qua cho anh.
Hứa Khuynh Tích thả lỏng người, cầm lấy cốc chuẩn bị đi lấy nước: "Anh giúp em rót thêm một ly nước..."
Trở về lại đút cho cô một ít nước, nhìn cô ngoan ngoãn nằm xuống cuộn tròn như một con mèo ốm, anh ngồi xuống bên giường cô.
Côn Tế nhìn bộ dáng không tính rời đi của anh, trong lòng mặc dù rất ấm áp nhưng vẫn lạnh lùng ra lệnh: "Anh ngủ đi."
"Không được, phải xem thuốc có hiệu quả không đã." Hứa Khuynh Tích giúp cô vén chăn, nhìn thấy cánh tay trái của cô vẫn còn đặt bên ngoài, anh chậm rãi giúp cô đặt vào
Côn Tế cứng đờ nhìn anh cẩn thận giúp cô không đụng trúng vết thương, nhẹ giọng nói: "Chờ thuốc ngấm sẽ không còn đau nữa, sẽ nhanh thôi."
Hứa Khuynh Tích mặc kệ cô, cúi người rút một tờ giấy giúp cô lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Lạnh không?" Anh thấp giọng hỏi, đồng thời cũng dùng khăn giấy ấn lên trán cô, nhiệt độ lòng bàn tay anh cũng nhanh chóng tan vào da cô.
Côn Tế còn chưa nói xong,cô nhìn anh chằm chằm, thấy anh lắc đầu, cô cũng không lại nói mà yên lặng nhắm mắt lại.
Hứa Khuynh Tích không biết có nên thu tay lại hay không, sau khi tự hỏi vài giây, anh lựa chọn tiếp tục hành vi này.
Sáng sớm, có một vị khách không mời mà đến xông thẳng vào phòng, Hứa Khuynh Tích cảm thấy may mắn rằng mình đã ăn mặc chỉnh tề, nhìn Hứa Hữu Ấm nhào lên giường, thấy cô khoa trương kêu gào: "Ai u, tiểu bảo bối của ta..."
"Ai da, có phải đau lắm rồi không? Đầu nè? Cánh tay nữa!!! Tại sao lại té thành như vậy!!!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì 〒▽〒?"
Côn Tế nhìn cô ấy dựa vào người mình kêu trời đất, như thể cô sắp đi vào miền cực lạc xa xôi.
Côn Tế trợn mắt và từ chối đáp lại bất kỳ lời nào của cô ấy.
Sau khi Hứa Hữu Ấm biểu đạt xong cảm xúc của mình, cô ấy bắt đầu mở túi trái cây mình đã đặc biệt mua đến "Thân ái ăn quýt nhé? Tớ sẽ lột sạch nó cho cậu."
Hứa Hữu Ấm lột sạch quả quýt đưa qua cho Côn Tế, Côn Tế vừa định giơ tay nhận đã bị Hứa Khuynh Tích đi tới ngăn lại.
"Đừng ăn." Hứa Khuynh Tích khẽ nhíu mày, có chút lo lắng mà nhìn cô.
"Sao thế?" Hứa Hữu Ấm khó hiểu nhìn về phía hai người.
Côn Tế lười biếng dựa vào đầu giường, cười như không cười mà nhìn Hứa Khuynh Tích, ngoài miệng thì trả lời Hứa Hữu Ấm: "Kinh nguyệt không ăn lạnh."
"Ồ ~" Hứa Hữu Ấm gật đầu, vui vẻ cho Côn Tế một cái nháy mắt.