"Ầm ——"
Một tiếng sấm kinh thiên động địa phá tan bầu không khí tĩnh lặng của màn đêm và cũng làm cho Côn Tế bừng tỉnh.
Cô che ngực thở gấp, vừa rồi cô có nằm mơ, nhưng cô đã quên mất nội dung là gì.
Chạm vào chiếc điện thoại bên cạnh, cô vô thức cầm lên mở ra xem giờ, đã hơn một giờ sáng, cô định quay đi chỗ khác nhưng lại bị thời gian trên màn hình làm cho giật thót.
Ngày 15 tháng 7! Cô rùng mình dữ dội, da đầu tê tái không rét mà run, hôm nay đáng lẽ ra phải là ngày 15 tháng 8...
Cô nhớ rất rõ, tối hôm qua cô cùng Hứa Khuynh Tích đi dạo, rõ ràng trong sân còn có rất nhiều hoa Qilixiang được chính tay anh trồng.
Hoa Qilixiang? Nghĩ đến đây, Côn Tế trợn to mắt, quay đầu nhìn về phía bức màn màu đen, xuống giường chạy tới cửa sổ kiểu Pháp dùng sức kéo nó ra.
Bên ngoài là một màu đen, mưa to như trút nước, lúc này một tieng sét đánh vào không trung, ánh sáng nhập nhoè, Côn Tế thấy được trong sân toàn là hoa hồng đen, hoàn toàn không có một bông Qilixiang trắng nào cả.
Cơ thể lạnh đến mức không nhịn được nữa, Côn Tế cắn răng nắm chặt quyền, chẳng lẽ tất cả đều là giấc mơ mình tạo ra sao?
Khương Nguyệt không có chia tay với Hứa Khuynh Tích, Hứa Khuynh Tích cũng không có cùng cô làm tình, mà bọn họ cũng không có cùng nhau đi dạo vào đêm qua, hoa hồng đen hay hoa Qilixiang, tất cả chỉ là mơ?
Tiếng kim la bàn như đang quay lại quỹ đạo mà nó vốn có.
Sao có thể như vậy được? Côn Tế bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, bất chấp tất cả mở cánh cửa phòng bên cạnh xông vào, trong phòng hoàn toàn không có ai, tất cả đều gọn gàng sạch sẽ giống như chưa từng có ai từng sống ở đây.
Tại sao Hứa Khuynh Tích lại không ở đây, khuya rồi anh có thể đi nơi nào được, là ở chỗ Khương Nguyệt sao?
Trong căn phòng tối ôm chỉ có một mình cô ngồi đó, bên ngoài trời mưa xối xả, sấm sét ầm ầm như là ngày tận thế.
Cô run rẩy cố gắng hít thở, Côn Tế đã vô cùng sợ hãi, xoay người đi về phía cầu thang.
Tối tăm và không một chút ánh sáng.
Côn Tế nín thở, kìm nén nỗi sợ hãi rồi bước xuống.
Nắm chặt tay vịn, hai chân Côn Tế mềm nhũn, tim cô đập như sấm.
"Ầm ——"
Đúng lúc này, một tiếng sấm sắc bén khác lại vang lên.
Côn Tế sợ đến mức phát hoảng, chưa kịp nhận ra mình bước xuống như thế nào thì cô đã thấy mình thất lạc bước chân rồi lăn xuống cầu thang.
Như rơi vào một cái hố sâu không thấy đáy, mùi máu tươi, sau gáy còn có chất lỏng ấm áp, toàn thân đau đớn, sắp chết rồi, cuối cùng ngày đó cũng.....
Sau đó cô từ từ nhắm mắt lại...
Không biết đã qua bao lâu, chờ khi cô tỉnh lại lần nữa, cô phát hiện mình lại nằm trên giường, lại một lần nữa bừng tỉnh ngồi dậy, rõ ràng là cô đã chết,rõ ràng là như vậy......
Không chết, hiện tại còn lại nằm ở trên giường, cả người cũng phát đau, đầu óc choáng váng, tứ chi vô lực.
Chuyện gì đang xảy ra, cô lại bước ra khỏi giường và chạy ra phía ngoài, cố gắng nhìn xem vừa rồi là ai đã ngã xuống cầu thang.
Bộ não trống rỗng, suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là phải mau chạy xuống cầu thang, đi, phải đi thật nhanh.
Nắm tay vịn muốn bước xuống, nhưng chứng sợ hãi cầu thang lại bất ngờ ập đến, trong bóng đêm, tuy rằng cô không nhìn thấy bậc thang nhưng Côn Tế vẫn tưởng tượng rằng trước mắt cô đang có bậc thang ở phía trước.
"Đùng ——!"
Lại có một tiếng động lớn nữa và Côn Tế lại một lần nữa ngã xuống cầu thang.
Có nghe không? Có tiếng gọi đến từ địa ngục..
Đến tột cùng thì cái nào là hiện thực và cái nào là ảo cảnh cũng không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là cô vẫn ngã xuống đó, mùi máu tươi, cảm giác đau đớn...
Lần này sẽ chết hay vẫn là lập lại thêm viễn cảnh một lần nữa?
Đầu đau quá, cánh tay như bị ai đó chặt đứt, đau đớn làm cô không thể mở mắt ra nhìn.
Trước khi đánh mất đi ý thức, cô nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang nhanh chóng xuống lầu.
Trong cái thời tiết rạng sáng mưa to như thế này,xe cấp cứu đến cũng không tính là quá muộn, Hứa Khuynh Tích quần áo ướt đẫm ngồi ở trong xe,hòan toàn không dám dùng sức thở mạnh, lúc này anh nheo mắt nhìn về phía Côn Tế đang bị hôn mê bất tỉnh.
Làm sao mà đầu của một người lại chảy ra nhiều máu đến như vậy, màu đỏ tươi lan đến cổ, đến tay áo và cả trên găng tay nhung màu đen của cô.
Cứ cứng đờ ngồi đó và hoàn toàn không dám cử động.
Côn Tế hẳn là đã gặp phải ác mộng, bệnh trầm cảm luôn làm thần kinh cô yếu ớt, gần như nhiều đêm không khiến cô được ngủ yên.
Xe cứu thương dừng lại trước cửa khu cấp cứu, Hứa Khuynh Tích vội vàng đi theo y tá nhìn bọn họ đẩy Côn Tế tiến vào phòng cấp cứu.
Cả người anh lạnh băng đứng ở ngoài cửa.
Thời gian từng phút trôi qua, mỗi một phút một giây đều khiến anh lo âu sợ hãi.
"Cạch ——"
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
Côn Tế bị đẩy ra khỏi phòng, đầu được bác sĩ băng bó cẩn thận, chờ khi anh nhìn xuống cánh tay của cô, con ngươi chưa kịp thả lỏng lại siết chặt.
Làn da cánh tay tái nhợt gầy yếu, phía dưới đó có khắc ba chữ.
Nhìn thấy ba chữ quen thuộc kia, Hứa Khuynh Tích đột nhiên hoảng loạn, không lại nhìn nó, anh bước nhanh đi theo phía sau y tá.
Côn Tế vẫn chưa tỉnh dậy, cô an bình nằm ở trên giường bệnh, Hứa Khuynh Tích đứng ở phòng vệ sinh, khom lưng giặt sạch găng tay màu đen của Côn Tế.
Máu từ từ được rửa trôi theo dòng nước rời đi.
Anh vắt khô găng tay, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương đột nhiên lại bật cười.
Nụ cười ấy như lá tre mùa đông rũ bỏ sương tuyết.
Sau khi nghe bác sĩ nói có thể Côn Tế sẽ hôn mê rất lâu, Hứa Khuynh Tích trở về nhà một chuyến, trừ bỏ những thứ cần thiết phải mang vào viện, anh còn đến phòng làm việc của Côn Tế.
Phòng làm việc là nơi cấm kỵ, ai cũng không được phép vào ngoại trừ cô ấy.
Khi Hứa Khuynh Tích bước vào, anh nhìn thấy có rất nhiều giá vẽ được dựa vào vách tường, nhiều bức chân dung khác nhau, thậm chí còn có bản thảo minh họa của 《 The Lying Star》.
Hơi thở như bị tước mất.
Đã rất lâu rồi,tôi vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc thứ em muốn là gì, là hạnh phúc hay đau đớn, là sống động là an tĩnh, hay chỉ là niềm vui khi tra tấn người khác.
Khó hiểu lâu như vậy tôi mới phát hiện, từ đầu đến cuối, người em muốn chỉ có tôi mà thôi.
Hoá ra bí mật mà em luôn che giấu thật kĩ chỉ có ba chữ —— Hứa Khuynh Tích.