Chuyện đã đến nước này, chỉ có phương án giải quyết đó là hợp lý nhất. Điền Điềm không phải Hà Nghiên, cô không hay biết, cứ thế rơi vào bẫy của Phó Thận Hành. Sau một hồi do dự, cô đáp: "Được."
Nói thì đơn giản nhưng cả hai bên gia đình đều là những người có máu mặt, mặc dù lễ đính hôn vào ngày mai không tổ chức rầm rộ nhưng đã sớm thông báo tới toàn thể người thân bạn bè, giờ nói hủy là hủy ngay sao được? Phó lão gia nghe tin tức điên người, lập tức gọi cho Phó Thận Hành định hỏi cho ra nhẽ, không ngờ hắn không chịu tiếp điện thoại. Bất đắc dĩ, ông cụ đành tự mình tìm đến công ty để vấn tội.
So với một năm trước, thái độ của Phó Thận Hành thay đổi rất nhiều, nhìn thấy Phó lão gia, hắn tuy không quá suồng sã vô lễ nhưng không còn cung kính như xưa. Hắn phất tay đuổi A Giang, sau đó điềm tĩnh nhìn ông nội, trầm giọng nói: "Cháu đã nghiêm túc suy nghĩ, mối quan hệ thông gia với nhà họ Điền không thể mang lại lợi ích cho Phó Thị, ngược lại sẽ gây ra sự chú ý không cần thiết. Nội tình Phó Thị như thế nào, ông nội là người nắm rõ nhất, một khi bị người ta tung hê, đến Điền Duy Thành cũng không bảo vệ nổi chúng ta."
Phó lão gia không ngờ mình vừa đến đã bị Phó Thận Hành thuyết giáo. Nhưng ông cụ không thể không thừa nhận, lời hắn nói có vài phần đúng đắn. Giới thương trường vốn nhiều kẻ thù, chốn quan trường còn dễ rước họa vào thân hơn. Việc cấu kết giữa thương nghiệp và quan lại tuy có lợi nhưng rủi ro không hề nhỏ. Lửa giận tuy đã bay biến không ít, nhưng ông cụ không chịu thua, hừ lạnh một tiếng, bảo: "Đừng nghĩ tôi già cả dễ lừa, sớm không nghĩ, muộn không nghĩ, khăng khăng đến ngày quan trọng mới báo hủy. Có đúng không phải vì nguyên nhân khác không?"
Phó Thận Hành cười nhạt, nói: "Có hay không khác gì. Ông năm nay cũng đã tám mươi tư, hà tất phải quản nhiều thế."
Lời khó nghe khiến Phó lão gia lập tức đen mặt, nện chiếc gậy trong tay xuống nền nhà, cả giận nói: "Khốn nạn! Anh nghĩ mình đủ lông đủ cánh rồi phải không? Nói cho anh biết, đừng tưởng biến mọi người thành tâm phúc của mình là tôi không làm gì được anh. Tôi có thể giao quyền trượng vào tay anh thì cũng có thể thu hồi lại."
"Thu hồi về cho ai? Phó Thị là một cái nồi nhơ nhuốc bẩn thỉu, trừ cháu ra, ai dám nhận lấy?" Phó Thận Hành không gấp không giận, khẽ mỉm cười hỏi ông nội: "Phó Tùy Chi ư? Nếu ngay từ đầu Phó Thận Hành chấp thuận thì há cớ gì phải vất vả hoán đổi? Ông nội, ông biết rõ hơn bất kỳ ai. Nếu giao con thuyền lớn này vào tay Phó Tùy Chi thì ngoại trừ phá hủy con thuyền, sẽ không có kết quả thứ hai đâu."
Phó lão gia tức xanh mặt, không thốt nổi lên lời.
Phó Thị vốn phất lên từ xã hội đen. Sau khi Phó Thận Hành tiếp nhận Phó Thị, không phải hắn chưa từng có ý định ‘tẩy trắng’ hoàn toàn. Nhưng có những thứ một khi đã dính vào, muốn rũ bỏ hết là chuyện không thể nào. Phó Thận Hành là thiên tài kinh doanh, trong tay hắn, sản nghiệp ngoài sáng của Phó Thị được khuếch trương lên vô số lần. Đáng tiếc, hắn không thể chặt đứt cái đuôi giấu trong bóng tối của Phó Thị. Không chỉ không dứt bỏ được, thậm chí còn suýt nữa bị nghiệp quật.
"Chậu vàng rửa tay" chỉ tồn tại trong cổ tích, không thể cầm dao mổ khởi nghiệp, hạ dao mổ lập tức biến thành Phật.
Phó lão gia lăn lộn cả đời trong giang hồ, mấy chuyện này ông cụ là người hiểu rõ nhất. Ông cụ thả lỏng chiếc gậy, sắc mặt dần dần hòa hoãn, thở dài nói: "Ta già rồi, không quản được nữa. Chỉ có câu tục ngữ muốn nói với anh, cưới vợ lấy hiền, từ xưa đến nay đều phải hiền phu họa thiểu."
*Hiền phu họa thiểu: Lấy vợ hiền đức, chồng ít gặp họa.
Phó Thận Hành nghe vậy, khiêm tốn nói: "Nhưng cháu lại thấy, thân là nam nhi, ngay cả việc muốn lấy người phụ nữ như thế nào cũng không quyết định được thì quả là hèn nhát."
Phó lão gia lạnh lùng nhìn hắn: “Anh muốn lấy ai? Cô gái họ Hà kia sao?”
Phó Thận Hành biết không thể tránh, thản nhiên đáp: “Vâng.”
“Đúng là kẻ si tình!” Phó lão gia bật cười lạnh, chống gậy đứng dậy, nhấc chân ra ngoài. Không ngờ, ông cụ vừa đi được hai bước liền bị Phó Thận Hành gọi lại, hắn cất giọng ôn hòa: “Ông nội, đừng động vào cô ấy, cháu vất vả lắm mới cướp được cô ấy về. Hơn nữa, ông thừa biết từ nhỏ cháu đã không được cha mẹ dạy dỗ nên không chắc sẽ không gây ra chuyện gì đâu. “
Rõ ràng là đe doạ. Phó lão gia nổi giận toàn thân run rẩy, ông cụ chậm rãi xoay người nhìn Phó Thận Hành, hỏi: “Sao? Nếu tôi động vào con bé kia, anh sẽ giết tôi để báo thù?’
Phó Thận Hành cười nhạt, trả lời: “Ông nội, ông đã vất vả cực khổ cả đời, dù thế nào cháu cũng muốn ông có một cái kết tốt đẹp. Ai cũng có người quan trọng trong lòng, nếu ông dám động vào người của cháu thì đừng trách cháu động vào người của ông.”
Người Phó lão gia coi trọng là ai? Trước kia là đứa cháu đích tôn Phó Thận Hành, bây giờ, chỉ còn lại Phó Tùy Chi. “Được rồi, được rồi.” Phó lão gia sắc mặt xanh mét, liên tục nói được, thở hổn hển xoay người rời đi.
Một lúc lâu sau, Tiểu Ngũ mới dám từ bên ngoài bước vào, cẩn thận quan sát biểu hiện của Phó Thận Hành, anh ta thử thăm dò khuyên nhủ: “Nhìn ông cụ sắc mặt không tốt. Anh, kiềm chế một chút, đừng để ông cụ giận quá mất hay. Vả lại, ông cụ cũng nhiều tuổi, có thể ra ngoài được mấy lần? Hà tất anh phải tranh hơn thua?”
Phó Thận Hành không quan tâm đến lời anh ta, hỏi thăm tình hình của Trần Hòa. Tiểu Ngũ vẫn sai người theo dõi Trần Hòa, nghe Phó Thận Hành hỏi, anh ta đáp: “Anh, em nghĩ anh nên đến gặp cô ta thì hơn. Con bé ấy tính tình nóng nảy, không sợ gì, chỉ sợ sau này chạm mặt chị Hà, đâm bị thóc chọc bị gạo mà thôi.”
Tiểu Ngũ dừng một chút, cười hì hì, nói: “Tối qua, chị Hà hỏi em rốt cuộc là anh đã chạm vào con bé kia chưa?’
Phó Thận Hành hơi nhướng mày, có phần ngạc nhiên. Hắn nghĩ, Hà Nghiên hỏi vậy nhất định là vì lý do khác, tuyệt đối không phải do ghen tức. Nghĩ đến đây, hắn nhếch môi tự giễu: “Buổi tối tôi sẽ đến gặp cô ta, chú sai người mua một chiếc điện thoại mới, nhớ đổi sim khác cho cô ta”
Tiểu Ngũ gật đầu tỏ ý đã hiểu. Anh ta thoáng chần chừ, hỏi lại: “Không dùng sim cũ nữa ạ?”
Đương nhiên, không thể dùng sim cũ. Phó Thận Hành hiểu rõ Điền Điềm. Cô ấy không bao giờ từ bỏ việc truy xét số điện thoại kia. Từ số điện thoại này, cô ấy sẽ nhanh chóng tìm ra chỗ ở của Trần Hòa. Hắn có thể dỗ dành Trần hòa nhưng sự việc sẽ rất khó tiếp tục che giấu. Chuyện giữa hắn và Hà Nghiên sớm muộn gì cũng sẽ bị Điền Điềm tra ra. Nhưng tuyệt đối không phải lúc này, không phải theo cách này.
Thấy hắn không dặn dò gì thêm, Tiểu Ngũ định rời đi: “Anh, còn việc gì nữa không? Không có việc gì thì em ra ngoài trước nhé?”
Phó Thận Hành khẽ gật đầu, bổ sung: “Đúng rồi, chú giải quyết xong xuôi mọi việc rồi theo tôi đến phía nam một chuyến. Nếu không có vấn đề gì, có lẽ tôi sẽ tạm thời ở đó một thời gian.”
Phía nam Đông Nam Á là nơi Phó Thị làm giàu, cũng là nơi tập trung mọi hoạt động ngầm. Tim Tiểu Ngũ đập mạch, yết hầu khô khốc nhất thời không thể phát ra âm thanh. Anh ta cố trấn tĩnh, cổ họng bỗng chuyển động, bấy giờ mới trầm giọng trả lời: “Vâng, em hiểu rồi.”
Cả ngày, Trần Hòa làm việc không tập trung, lớp tự học buổi tối chưa kết thúc đã thu dọn sách vở về nhà. Khi đến con hẻm đầu ngõ, cô trông thấy chiếc xe của Phó Thận Hành đỗ bên đường. Cô thoáng sửng sốt, trong lòng nảy sinh cảm giác ngạc nhiên vui mừng. Cô đang định chạy đến, chợt nhớ ra chuyện tối qua, bèn làm như không thấy, ưỡn ngực ngẩng đầu đi lướt qua.
Cô những tưởng chiếc xe sẽ từ từ đi theo hoặc Phó Thận Hành sẽ hạ kính gọi mình. Không ngờ, người đi qua đã vài mét, chiếc xe vẫn im lìm đỗ ở đó. Trần Hòa vừa xấu hổ vừa không cam lòng, nhất thời nóng nảy, hờn dỗi xoay người lại, đưa tay gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, để lộ khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Phó Thận Hành. Hắn khẽ bặm môi, im lặng, giương mắt nhìn cô. Trần Hòa vốn đang tức giận, bất giác cảm thấy tủi thân, bèn cắn môi hỏi: “Không phải anh đến tìm em sao?”
Phó Thận Hành nghiêng đầu, hờ hững ra lệnh: “Lên xe!”
Trần Hòa không muốn cứ thế nghe lời hắn, nhưng đôi chân lại không nghe theo lời sai khiến, tự động vòng qua, mở cửa xe bên phụ ngồi lên. Cô vẫn còn hơi sượng sùng, lúng túng hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì?”
Phó Thận Hành không nhắc nửa lời tới chuyện tối qua, chỉ đưa cho cô một chiếc điện thoại sành điệu, mới xuất hiện trên thị trường, rất nhiều người muốn mua mà không thể mua nổi. Trần Hòa chưa kịp mừng đã nghe hắn nói: “Mọi dữ liệu đều đã được sao chép, có điều đã đổi số, cô thông báo cho bạn bè biết đi.”
Cô ngạc nhiên, hỏi: “Sao phải đổi số ạ?”
Phó Thận Hành trả lời: “Có người đang điều tra số đó, cô dùng tiếp sẽ rất phiền toái.”
Trần Hòa không ngốc, lập tức hiểu ra. Hôm qua, Hà Nghiên dùng điện thoại của cô gọi cho cô gái Điền Điềm kia. Cô Điền ấy chắc sẽ không từ bỏ ý đồ, tìm kiếm theo số điện thoại này. Nên hắn không muốn cô khuấy đảo mọi chuyện lên. Trần Hòa cảm thấy oan ức, hờn dỗi nói: “Không phải em gọi, ai gọi thì đi mà tìm người ấy, liên quan gì tới em.”
Phó Thận Hành không quan tâm tới vẻ cáu kỉnh của cô, nhếch môi dặn dò: “Nếu có người tìm cô hỏi về dãy số kia thì cô bảo chưa bao giờ dùng số ấy.”
Trần Hòa cúi đầu im lặng, hồi lâu mới lên tiếng: “Có đúng là anh sẽ đính hôn với cô gái họ Điền kia không?”
Phó Thận Hành đáp: “Gia đình sắp xếp vậy, nhưng giờ hủy hôn rồi.”
“Hủy hôn?” Trần Hòa kinh ngạc, hoàn toàn quên béng nỗi buồn đau khi nghe chị Hoa báo tin Phó Thận Hành sắp đính hôn mấy hôm trước. Cô do dự, hỏi tiếp: “Là vì những lời cô giáo Hà nói đúng không?”
Phó Thận Hành cười nhạt, đáp: “Không đúng, bởi vì tôi đã tìm thấy Hà Nghiên rồi.”
Câu trả lời khiến Trần Hòa ngẩn người, cùng với nỗi đau đớn dấy lên trong lòng, cô bỗng cảm thấy xúc động một cách khó hiểu. Hắn vẫn yêu cô gái ấy, cho dù cô gái ấy đã nhiều lần lừa gạt hắn, hãm hại hắn, cho tới bây giờ vẫn xem hắn là kẻ thù. Cô muốn mỉm cười chúc phúc hắn nhưng khóe môi như bị ghì nặng, dù cố thế nào cũng không thể nhếch lên nổi. Trần Hòa bối rối cúi đầu, hít sâu một hơi, cất tiếng: “Anh Phó, chúc anh hạnh phúc.”
Phó Thận Hành trầm mặc, đưa tay xoa đầu Trần Hòa, khẽ cười: “Cô bé ngốc, tôi đã nói từ lâu, đừng cố gắng yêu tôi.”
“Nhưng em không thể không yêu anh.” Trần Hòa đỏ mắt phản bác, cô không muốn lừa mình dối người, bổ nhào qua ôm cổ Phó Thận Hành, buồn bã hỏi: “Nếu em gặp anh sớm hơn, anh có thể yêu em không?”
Phó Thận Hành không trả lời, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Hòa Hòa, buông tay ra, đừng nói lời trẻ con như thế.”
“Em không buông!” Cô không muốn nói những lời giữ thể diện, dối trá chúc hai người họ hạnh phúc, mặt dày mày dạn kêu lên: “Em không phải trẻ con. Anh Phó, anh không thể yêu em sao? Cô giáo Hà không quý trọng anh, không yêu anh, luôn hận anh. Tại sao anh cứ ngu ngốc yêu cô ấy vậy?”
Tại sao lại yêu Hà Nghiên ư? Đến Phó Thận Hành cũng không có đáp án. Nhưng Trần Hòa đã vô tình nói ra chân tướng. Hà Nghiên không yêu hắn, tuyệt đối không yêu hắn. Dù cô chịu lên giường dây dưa trầm luân cùng hắn, dù cô chấp nhận kết hôn với hắn, là do cô có dã tâm riêng.
Phó Thận Hành sầm mặt, gỡ tay Trần Hòa ra khỏi người mình, lạnh lùng nói: “Xuống xe.”
Sắc mặt hắn thật sự khó coi khiến Trần Hòa bất giác e ngại. Cô cảm thấy xấu hổ vì những gì mình đã nói trong lúc cấp bách, nước mắt lập tức trào ra, lẳng lặng xoay người, đẩy cửa xe chạy ra ngoài.
Phó Thận Hành không có tâm tư dỗ dành cô, thậm chí còn cảm thấy cô thật sự chán ghét.
Hắn lái xe quay thẳng về biệt thự nơi Hà Nghiên ở. Thời gian chưa tính là muộn nhưng Hà Nghiên đã lên giường đi ngủ, không đợi hắn trở về. Phó Thận Hành không vui, định bụng sẽ giày vò cô một trận, không ngờ lúc đè lên cơ thể mềm mại của cô, hắn lại không nỡ: “Em ngủ ngon nhỉ? Không tò mò xem ngày mai tôi có đính hôn với bạn thân của mình không?”
Hà Nghiên cười cười, bình tĩnh trả lời: “Sẽ không đính hôn.”
Phó Thận Hành cười lạnh, cố tình nói lẫy:“Chắc không?”
“Lẽ ra không dám chắc vậy đâu, nhưng nhìn bộ dạng này của anh, liền khẳng định chắc chắn luôn.” Cô mỉm cười, giơ tay vỗ nhẹ hai má hắn, dỗ dành hắn như dỗ một đứa trẻ: “ Thôi nào, đừng cáu nữa. Nói đi, anh lừa Điền Điềm ngốc nghếch kia như thế nào?”
Hắn hơi buồn bực nhưng hết lần này tới lần khác không thể bắt bí được cô. Hắn lật người cô xuống, dựa đầu giường hỏi: “Sao em biết tôi gạt cô ấy?”
Cô cũng nửa ngồi nửa nằm, thậm chí còn quấn chăn nhích lại gần hắn, cười đắc ý: “Bởi vì con bé ấy thích lạt mềm buộc chặt nên không thể dùng tới sức mạnh, chỉ có thể dựa vào lừa gạt mà thôi. Cô ấy không truy tìm là vì không biết tôi đang ở trong tay anh. Tôi rất tò mò muốn biết cách anh đã lừa dối cô ấy. Anh kiên quyết ngậm chặt miệng không nói cho tôi hay phải không?”
Cô thông minh như vậy, người bị nhốt ở đây, không được ra ngoài đến nửa phút, thế mà suy đoán tình huống thực tế không chệch phát nào. Phó Thận Hành thật sự không biết nên bực mình hay nên tự hào về cô. Hắn nghiêng đầu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, nhất thời im lặng.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, Hà Nghiên biết mình đã đoán đúng.
Tâm trạng Hà Nghiên dường như rất tốt, cô mỉm cười nằm xuống, lấy tay đỡ đầu nhìn hắn, nói: “Để tôi đoán tiếp nhé. Vậy là buổi lễ đính hôn đã hủy bỏ phải không? À đúng rồi, điện thoại của Trần Hòa vẫn nằm trong tay anh đấy à?”
Phó Thận Hành thích thú gật đầu: “Không sai, vẫn nằm trong tay tôi, tiếp tục đi.”
“Ừm, Điền Điềm không gọi được vào số đó, cũng không liên lạc được với tôi liền như ruồi mất đầu, đành tới tìm anh. Còn anh kiên quyết phủ nhận không biết tôi. Hừm, sau đó thì sao? Với một người vô sỉ như anh, nhất định sẽ thừa cơ tỏ ra oan ức, phản công. Nếu không thể tin tưởng nhau, vậy chúng ta đừng đính đôn nữa.”
Cô đoán gần như không sai một ly. Phó Thận Hành làm bộ ủ rũ nhìn cô chằm chằm, cúi đầu vỗ trán, thở dài: “A Nghiên, em đúng là yêu tinh.”
“Quá khen, quá khen.” Cô chỉ cười, ngẫm nghĩ hỏi tiếp: “Nhưng phía Trần Hòa thì sao? Sớm muộn gì Điền Điềm cũng lần theo số điện thoại này tìm ra cô ta. Anh không thể vì chuyện đó mà giết một con nhóc để diệt khẩu. Con nhóc ấy cũng nóng nảy thích mềm không thích cứng. Anh phải bán sắc để dỗ dành sao?”
Lời nói khó nghe khiến Phó Thận Hành khó chịu vươn tay nhéo eo cô một cái: “Con bé xấu xa này, đổi cách chửi tôi đấy hả?”
Cô không phải người sợ nhột nhưng vẫn cười khanh khách trốn trách, đưa tay chống trả. Hai người thân mật dính sát vào nhau, thoáng chốc, cơ thể Phó Thận Hành biến đổi. Hắn nhấc chân ngăn chặn cô, thở hổn hển, thì thầm: “Đừng làm loạn.”
Hà Nghiên cố ý giơ đầu gối cọ vào bộ phận nhạy cảm của hắn, khẽ cắn môi nói: “Nhìn phản ứng này của anh, chắc hôm nay anh chỉ diễn trò mà không bán mình.”
Phó Thận Hành thực sự tức giận và khó chịu, vươn tay giữ chặt đôi chân đang làm loạn, men theo bắp đùi cô trượt lên: “Tự mình tìm đường chết, buổi sáng còn chưa cho em ăn no bụng sao?”
Cô giãy dụa dang chân ngồi lên người hắn, nhìn từ trên cao xuống: “Thẩm Tri Tiết, tôi nói rồi, chỉ cần anh dỗ dành cho tôi vui, tôi sẽ khiến anh sung sướng.”
Một khi đã muốn người ta được sung sướng, Hà Nghiên thật sự sẽ khiến người ta sung sướng chết thôi. Đây không phải là lần đầu tiên hắn phát điên vì cô, nhưng chưa bao giờ giống như lần này. Cô không chỉ tiếp nhận mà còn đòi hỏi hắn, thậm chí bóc lột hắn. Cô quấn lấy hắn, hòa vào hắn, như muốn hạ gục hắn. Còn Phó Thận Hành, cuối cùng cũng vui mừng vì được tùy ý khoái hoạt.
Hôm sau là chủ nhật, vốn là thời điểm Phó Thận Hành đính hôn nhưng do hai ngày liên tiếp buông thả dục vọng, hiếm khi thấy hắn ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao. Hà Nghiên mệt mỏi hơn, nằm cuộn trong lòng hắn như mèo con. Hắn khẽ cử động, cô liền nhíu đôi mày thanh tú, nhắm mắt lẩm bẩm: “Đừng nhúc nhích, ngủ thêm một lát đi.”
Phó Thận Hành lại nằm xuống, để mặc cô nằm vùi trong vòng tay mình.
Trong căn phòng yên tĩnh, chiếc điện thoại đặt đầu giường bỗng vang lên. Phó Thận Hành sợ làm ồn tới cô, vội vươn tay lấy, nhìn số hiển thị trên màn hình, hắn nhất thời chần chừ, vô thức cúi đầu nhìn Hà Nghiên. Cô nằm trong lòng hắn, mắt nhắm nghiền nhưng vẫn như nhìn ra dãy số kia, bèn lười biếng nói: “Nhất định là Điền Điềm gọi, nhanh nghe điện đi. Màn liên hoàn cước của cô ấy là tuyệt kỹ đấy.”
Phó Thận Hành ngẩn người, không nhịn được cười, cúi người thơm lên môi cô, thấp giọng nói: “Em đúng là yêu tinh.”