Thời tiết nắng nóng oi bức dần nhường chỗ cho những cơn gió nhẹ đầu thu. Không còn những cơn mưa rào hối hả, không còn những ngày ăn chơi ngủ nghỉ, không còn những chuyến du lịch đây đó, cuối cùng thì nó cũng sắp phải quay trở lại trường học rồi. Một năm học mới với thật nhiều điều thú vị đang chờ nó ở phía trước, vậy nên, phấn chấn lên nào!
Năm nay nó lớn rồi, mang tiếng là đàn chị nên cũng phải ra dáng chút xíu. Thú thật thì nó vẫn còn trẻ con lắm, bây giờ sắp được nghe mấy bé lớp 10 gọi mình một tiếng “đàn chị”, ôi thích thật sự. Nghe bảo năm nay nó vẫn được giữ chức hội phó hội học sinh, một phần vì nó khá trách nhiệm, một phần vì anh không chấp nhận việc đổi người đảm nhiệm chức vụ này. Khổ lắm, người yêu nó cũng không phải dạng vừa…
Trước hôm khai giảng, khối 11 và 12 phải đến lao động vệ sinh, dọn dẹp lớp học để đón chào năm học mới còn học sinh khối 10 cũng đi nhận lớp luôn. Chiều hôm đó, nó đi tìm chổi, tìm giẻ lau,… rồi phân công nhiệm vụ cho từng người. Nhẽ ra nhiệm vụ này là của Lan Anh nhưng thấy nhỏ nhiều việc quá nên nó cũng muốn giúp đỡ một chút. Công nhận mấy tháng hè không đi học nên cả lớp nhìn đâu cũng thấy bụi. Những ngày như thế này thì khẩu trang là một điều không thể thiếu.
Sau khi dọn sạch lớp học, tụi nó tiến ra ngoài để quét sân, nhổ cỏ,… Trường nó được cái rất nhiều cây xanh nên tha hồ mà tưới nước, không ai phải dành của ai. Nó đang cặm cụi quét sân thì thấy có người tiến lại phía mình:
\- Chị ơi, chị …
\- Sao em? \_ Người đứng trước mặt nó lúc này là một cậu học sinh lớp 10, trông khá đẹp trại.
\- Chị có người yêu chưa ạ? \_ Lúc cậu ấy hỏi câu này nó cũng phì cười. À quên mất, học sinh lớp 10 mới vào thì làm gì biết mối quan hệ giữa nó và anh, nhưng chắc vài hôm nữa là biết ngay ấy mà. Nhân dịp này phải trêu một tí mới được…
\- Chị làm gì đã có người yêu, chị còn đang sợ ế đây này. \_ Nó nói mà không biết ngượng mồm.
\- Vậy…vậy…chị thấy em thế nào? \_ Cậu học sinh cứ cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào nó.
\- Ừm… cao ráo, đẹp trai … \_ Nó thẳng thắn.
\- Chị có thích những người cao ráo, đẹp trai không?
\- Thích chứ, con gái mà…
\- Thế chị làm bạn gái em được không?
Cậu học sinh vừa nói vừa nắm lấy tay nó. Lúc này nó cũng không biết nên trả lời thế nào cả? Bỗng nhiên, nó cảm nhận được ám khí của ai đó xung quanh đây. Thôi chết, anh đang tiến lại gần chỗ nó với khuôn mặt lạnh băng, không chút cảm xúc nhưng cũng đủ khiến người đối diện rùng mình.
\- Em đủ tuổi học bằng lái chưa vậy? \_ Thôi kệ, đã chơi thì chơi cho trót.
\- Em…em…em sẽ cố gắng mà.
\- Chị chỉ thích người trưởng thành, đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, ấm áp, tinh tế, ngọt ngào… như hội trưởng hội học sinh thôi, xin lỗi em nhé! \_ Câu nói của nó đã làm môi ai kia khẽ cong lên nhưng rất nhanh chóng khôi phục dáng vẻ ban đầu.
\- Tuy em chưa đủ phù hợp với yêu cầu của chị nhưng em sẽ cố gắng mà, chị cho em cơ hội đi, em nhất định sẽ sánh ngang bằng với hội trưởng…
\- Chị… \_ Sao cậu ấy kiên trì thế nhỉ? Giờ nó phải làm sao, anh thì đứng kia, tay nó thì vẫn bị cậu học sinh này nắm lấy.
\- Đây là bạn gái tôi. \_ Anh tiến đến, nhẹ nhàng khoác vai nó, nở một nụ cười “lạnh sống lưng”.
\- Hội trưởng… Nhưng chị ấy vừa bảo chưa có người yêu mà…
\- Người yêu tôi trông xinh xắn thế này nhưng bị đãng trí từ nhỏ, nhiều khi tên mình cô ấy còn không nhớ, nói gì đến việc nhớ người yêu… Yêu cô nàng này cũng mệt lắm, suốt ngày phải chăm bẵm như chăm con vậy ấy. \_ Anh vừa nói vừa siết chặt vai nó. Ý gì đây, còn dám trù nó bị bệnh. Nó cũng tặng cho anh một ánh nhìn hết sức “thân thiện”.
\- Vậy em xin lỗi, chúc hội trưởng với đàn chị hạnh phúc. Mong chị sớm khỏi bệnh nha.
Dứt lời, cậu học sinh chạy ngay đi mất. Lúc này nó mới thoát khỏi vòng tay của anh, nhìn người con trai đối diện với ánh mắt mang đầy ẩn ý:
\- Em bị bệnh hồi nào mà em cũng không biết nhỉ?
\- Vậy người yêu anh thích lái máy bay hồi nào mà anh cũng không biết nhỉ?
\- Em… em chỉ là trêu cậu nhóc ấy một chút thôi mà.
\- Thôi đi, trêu gì mà dám nói mình không có người yêu, làm như anh chết rồi hay sao ấy. Anh thật muốn bắt em về nhà, cho vào lồng kính nuôi quá.
\- Này nha, vậy là vi phạm pháp luật đó nha…
Nó vừa nói vừa di chuyển, nó cứ lùi mãi, lùi mãi, cách xa anh dần dần. Anh cũng không vừa, nó lùi bao nhiêu bước thì anh tiến bấy nhiêu bước, mãi cho đến lúc nó không lùi được nữa thì anh mới dừng lại.
\- Đây là trường học, anh không được làm gì em đâu đấy.
\- Anh có định làm gì đâu… \_ Nhìn cái tư thế của nó và anh bây giờ thì muốn suy nghĩ trong sáng cũng không được. Tay anh đặt sau lưng nó, khuôn mặt dần tiến về phía nó, ngày một gần. Bây giờ nó không biết làm gì cả, tim không thôi đập mạnh vì hành động của anh. Mặt chưa chi đã đỏ ửng lên rồi. Nhìn cô gái đối diện mình, anh không tự chủ mà bật cười.
\- Thôi, tha cho em đấy! \_ Anh nói rồi thả nó ra. Nó thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn ông trời.
Nhân lúc anh không để ý, nó chạy nhanh vào lớp. Ở đây thêm tí nữa thì không biết anh sẽ làm gì nó nữa, con người này… thật không thể tin được mà.
Ở xa xa, có một đôi bạn đang vừa ngồi sơn móng, vừa bàn tán chuyện trên trời dưới đất. Hai người này may mắn được chứng kiến cảnh tượng ban nãy của anh với nó, và cũng vô cùng may mắn được ban phát cẩu lương miễn phí rồi.
\- Đến mệt với cái bọn yêu nhau. \_ Cậu bạn trai lên tiếng.
\- Thôi điiiii… Mày cũng làm gì có người yêu mà mệt với chẳng không. \_ Cô bạn bên cạnh đáp lại.
\- Đấy là tại chị đây chưa muốn yêu thôi nhá, ới một cái là trai xếp hàng dài. Gớm hà…
…
Lễ khai giảng chỉ cách ngày lao động một vài hôm. Lễ khai giảng năm nay cũng không khác gì năm ngoái nên nó không háo hức mấy, có thể là đã học ở nơi đây một năm nên không có cảm giác như lúc mới vào trường chăng? Tuy nhiên, nói gì thì nói, nó vẫn là một thành phần quan trọng và phải chuẩn bị cho lễ khai giảng sắp tới diễn ra thật tốt đẹp. Suốt những ngày này, nó đã cùng anh viết thư mời đại biểu, sắp xếp chuyện văn nghệ, ánh sáng, âm thanh,… Ti tỉ các thứ phải làm khiến nó và anh mệt mỏi hơn bao giờ hết.
\- Em không ngờ chuẩn bị cho lễ khai giảng lại vất vả thế này… \_ Nó than thở.
\- Bây giờ mới xong một nửa thôi, còn rất nhiều khâu chúng ta chưa động đến.
\- Ôi, mệt thật sự luôn ấy.
\- Ngoan, cố làm nốt xong tí anh đưa đi ăn.
Nghe đến đồ ăn là mắt nó sáng lên à. Tự nhiên thấy hừng hực ý chí ghê gớm, nó và anh lại quay trở lại với công việc của mình…
Lễ khai giảng năm nay diễn ra rất thuận lợi, ngoài sự mong đợi của nó. Khai giảng xong, nó cùng Lan Anh tung tăng về lớp. Đang đi thì thấy mọi người xúm lại làm gì đó, bình thường nó không thích hóng hớt lắm đâu nhưng hôm nay thì mặt dày ra xem có chuyện gì vậy. Kéo Lan Anh ra chỗ mọi người, nó cố nhón chân xem có chuyện gì bên trong nhưng mỗi tội nó thấp quá, có nhìn thấy gì đâu. Không hiểu sao, mọi người vừa thấy nó xuất hiện là lại tản dần ra, êy, cảnh tượng này sao quen vậy nè.
Lúc này, nó mới có thể nhìn rõ xem bên trong đang xảy ra chuyện gì. Kia chẳng phải anh người yêu của nó sao, đứng bên cạnh là ai kia, có vẻ là nữ sinh khối dưới. Nó chưa lên tiếng vội, cứ đứng xem chuyện gì xảy ra đã.
\- Học trưởng, em biết là anh đã có bạn gái nhưng em không thể ngăn được con tim mình hướng về anh. Em biết là em và anh cách nhau rất xa, em cũng không có cơ hội với tới anh nhưng em muốn một lần can đảm để nói ra hết những lời mình ấp ủ trong lòng bấy lâu nay. Học trưởng, trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ, yêu không cần cớ, em cần học trưởng làm bạn trai em cơ!
Nữ sinh đó hét to câu cuối lên khiến mọi người không khỏi trầm trồ. Chẹp chẹp, nó biết bạn trai nó tài giỏi, đẹp trai, hoàn hảo rồi nhưng cũng đâu cần tỏ tình giữa sân trường thế này đâu. Biết người ta có bạn gái rồi mà còn đu bám, tính làm “tu\-ét\-đây” hay gì.
\- Anh xin lỗi, rất cảm ơn tình cảm em dành cho anh nhưng em biết đấy, anh có bạn gái rồi. Cô ấy là tất cả đối với anh, trái tim anh không thể chứa thêm người nào nữa. \_ Eo, nghe anh nói câu này mà nó thấy ấm lòng dễ sợ.
\- Nhưng học trưởng, em thấy chị ấy không xứng đáng với anh. Em đẹp hơn chị ấy, giàu hơn chị ấy, body ngon hơn chị ấy, em cũng sẽ cố gắng học giỏi hơn chị ấy nữa. Anh nghĩ lại đi mà… \_ Gì đây, nhỏ đó giàu hơn nó thì nó không nói, nhưng bảo là xinh hơn và body đẹp hơn nó thì chưa chắc à nha, nó cũng tự tin lắm chứ bộ.
\- Em à, tình yêu không phải phù hợp hay không mà là ở cạnh nhau trái tim có hoà chung nhịp đập hay không. Hai người bọn anh bên nhau, không cần hỏi cũng biết đối phương nghĩ gì. Anh chưa bao giờ nghĩ xem cô ấy xứng với mình hay chưa mà chỉ muốn biết mình đã cho cô ấy đủ hay chưa…
Một giọt, hai giọt,… Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của nữ sinh ấy. Nhìn cũng tội mà thôi cũng kệ. Lúc này, nó mới bước vào trung tâm ánh nhìn của mọi người, đứng cạnh anh và nhẹ nhàng nói:
\- Cô bé, chị biết em xinh, em đẹp, em có gia cảnh tốt. Vậy nên em đâu cần phải đâm đầu vào một người đã có bạn gái đúng không? Ngoài kia còn biết bao nhiêu chàng trai tốt đang chờ đợi em, em phải mạnh mẽ lên chứ! Lau nước mắt đi, đừng khóc mãi kẻo mắt thâm đấy… \_ Nó cười nhẹ rồi quay lên nhìn anh.
\- Chị thì biết gì chứ, chẳng qua chị may mắn lọt vào mắt xanh của anh ấy thôi. Cứ đợi đi, sau này anh ấy sẽ chán chị mà thôi. \_ Nói rồi cô bé chạy đi mất.
Nó đứng nhìn anh mà bất lực. Haizzz, nó khuyên tận tình thế mà còn không nghe, đến khổ. Thôi được rồi, nó không muốn cãi nhau với những người vừa bị crush từ chối. Trái tim của em nó mong manh dễ vỡ lắm, nó mà nói thêm vài câu nữa chắc ẻm gào lên mà khóc mất. Nó không muốn làm tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà người ta khóc và cũng không muốn gieo nghiệp, vậy nên, nó nhịn. Hiện thực phũ phàng, ai mà lường trước được điều gì. Cô bé nói cũng đúng, nó yêu anh hôm nay là đủ rồi, đâu biết mai sẽ xảy ra chuyện gì. Cứ sống hết mình vì ngày hôm nay đã, còn lại tính sau…