Cảnh Tư Hàn nói những lời này cực nhẹ, nhưng lại giống một tiếng sấm nổ vang ở bên tai Lạc Kim Vũ, "ầm ầm ầm" đánh thẳng vào thần kinh trung ương não bộ của cô, trái tim bị bóp nghẹn, một câu đều nói không nên lời.
Chỉ nghe được Cảnh Tư Hàn còn đang nói: "40 phút trước dì Chu gọi điện cho anh, hiện anh đã liên hệ với bên phía cảnh sát, mấy người trước kia sắp xếp đi ra ngoài tìm kiếm Vân Tú Mẫn vẫn luôn không có kêu trở về, đã có chút manh mối, bà ta nhất định là vì tiền, không dám làm gì tổn hại đến Dương Dương đâu."
Cảnh Tư Hàn tóm tắt tình huống cùng phỏng đoán của bản thân, đơn giản nói một lần, lại không nghe được Lạc Kim Vũ có bất kỳ phản ứng gì, nhíu mày kêu hai tiếng: "Kim Vũ, Kim Vũ?"
Lạc Kim Vũ lúc này mới hoảng hốt hoàn hồn, li3m môi, giọng nói khô đặc khàn khàn, lời nói có chút lộn xộn: "Tôi, tôi mới thu xong game show, di động, di động để trên xe, tôi không biết, tôi không nghĩ tới...... Nếu tôi biết, tôi......"
"Anh biết, anh biết." Cảnh Tư Hàn dịu dàng trấn an cô, đánh gãy lời cô, nói tiếp: "Chuyện xảy ra quá đột nhiên, ai cũng không thể tưởng tượng được bà ta sẽ làm như vậy. Em hãy bình tĩnh một chút, không có việc gì, có anh ở đây, anh sẽ xử lý. Dì Chu liên hệ rất kịp lúc, bên này anh đã sắp xếp xong, sẽ không có việc gì"
"Anh không thể đón em được, em chú ý an toàn, kêu Vương Mãnh mau chóng đưa em về nhà. Nếu trên đường nhận được cuộc gọi từ Vân Tú Mẫn, đừng chọc giận bà ta, nếu bà ta có yêu cầu gì thì em hãy đáp ứng. Đừng hoảng hốt, có lẽ em về đến nhà cũng đã có tin tức."
Cuối cùng, anh nói: "Đừng sợ, anh sẽ ở nhà chờ em."
Giọng Cảnh Tư Hàn đã ổn lại trầm, xuyên thấu vào màng tai đang đánh trống reo hò của Lạc Kim Vũ, truyền đạt cho cô một chút yên ổn, cô hít sâu một hơi, ngón tay rốt cuộc không hề phát run, chỉ còn giọng nói có một chút run: "Đúng vậy, khẳng định không có việc gì. Tôi, tôi lập tức quay trở về ngay, rất nhanh thôi."
Cảnh Tư Hàn bên kia còn đang rất bận, lại trấn an cô hai câu liền vội vàng cúp điện thoại.
Lạc Kim Vũ duỗi tay đánh mấy cái liên tiếp ở lưng ghế ghế điều khiển xe: "Tiểu Mãnh! Nhanh lên! Chị muốn dùng tốc độ nhanh nhất về nhà, nhanh, nhanh"
Dụ Phương Phương ngồi ở một bên, nhìn thấy cô sau khi nghe máy thì tinh thần hoảng hốt, quan tâm hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt của em thoạt nhìn thật không tốt."
Lạc Kim Vũ không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên nghe được bên cạnh phát ra giọng nói, thình lình run rẩy, đôi tay vô thố đan xem vào nhau, có chút hoảng sợ, nói: "Dương Dương, Dương Dương bị người ta bắt cóc, cảnh sát còn chưa có tìm được thằng bé."
Dụ Phương Phương vừa nghe nghe cũng rất kinh hãi, cô há miệng th0 doc, nhất thời không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể cầm tay Lạc Kim Vũ, an ủi nói: "Khẳng định không có việc gì."
Mà Vương Mãnh tự nhiên cũng nghe được, dưới chân nhấn ga, tốc độ xe lập tức vọt lên gấp đôi.
Lạc Kim Vũ hung hăng cắn môi, bén nhọn đau đớn cùng hương vị máu nhàn nhạt rỉ sắt làm cô thanh tỉnh một chút.
Cảnh Tư Hàn nói không sai, Vân Tú Mẫn khẳng định là vì tiền, chưa đòi được tiền cũng không dám làm gì đối với Dương Dương, đúng vậy.
Lạc Kim Vũ ở trong lòng lặp lại vài lần, ổn định tâm thần, thậm chí còn phản chụp lên mu bàn tay của Dụ Phương Phương, vừa trấn an cô cũng vừa trấn an chính mình: "Ừ, khẳng định sẽ không có việc gì."
Cô lấy túi xách lại, thói quen tính bỏ điện thoại vào trong, nhưng nhớ tới Cảnh Tư Hàn nói qua Vân Tú Mẫn khả năng sẽ liên lạc với cô, trong lòng không khỏi căng thẳng, nắm chặt di động ở trong tay.
Tầm mắt dừng ngay mấy viên kẹo nằm trong ngăn kéo túi xách, đó là kẹo Dương Dương cho cô hồi sáng nay, cô đặc biệt giữ lại không ăn, chính là muốn buổi tối lại đem về cho bé, nào ngờ......
Lạc Kim Vũ nhẹ nhàng kéo túi khóa kéo, từ bên trong lấy ra một viên kẹo, mở ra, bỏ vào trong miệng, lớp bên ngoài bọc một lớp hương vị trái cây mang theo nhè nhẹ vị chua, vị chua k1ch thích vết thương trên môi gây ra đau rát, đau đến mức làm hốc mắt cay xè, nước mắt tuôn rơi.
Nhưng thực mau, lớp ngoài dần dần hòa tan, vị ngọt bên trong nhân kẹo chậm rãi thấm vào khoang miệng.
Nhất định không có việc gì.
Lạc Kim Vũ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh bay nhanh lui về phía sau ánh đèn cùng bóng cây, viên chocolate trong lòng bàn tay kia bị cô bóp thay đổi hình dạng.
Lạc Kim Vũ về đến nhà, nhìn thấy dì Chu đang lau nước mắt, một cảnh sát nữ đang ngồi ở bên cạnh an ủi bà. Mà biểu tình của Cảnh Tư Hàn lại vô cùng lạnh lẽo, cùng mấy người bên cạnh thấp giọng nói cái gì.
Dì Chu vừa thấy cô, lập tức từ trên sô pha đứng lên, giọng nói khàn đặc, hiển nhiên là do khóc trong thời gian lâu: "Lạc tiểu thư, tôi thật không biết sẽ như vậy. Bà ta tự xưng là mẹ của cô, Dương Dương lại kêu bà ta là bà ngoại, tôi mới để bà ta đi vào"
"Nào ngờ, nào ngờ bà ta thế nhưng thừa dịp tôi rót nước liền ôm thằng bé đi. Tôi vốn định báo nguy, nhưng lại muốn gọi điện cho cô để xác nhận, nhưng tôi gọi hoài mà không được, nếu tôi báo nguy trước, có lẽ sẽ......"
Dì Chu càng nói càng gấp, hốc mắt lại đỏ.
"Tôi đã biết, cảm ơn dì liên lạc với ba Dương Dương."
Lạc Kim Vũ biết chuyện này cũng không thể trách bà, muốn trách chỉ có thể tự trách bản thân, rõ ràng cảm thấy Vân Tú Mẫn không bình thường, lại không biết cảnh giác.
Trách cô ngạo mạn đuổi Cảnh Tư Hàn đi. Nếu như anh còn ở lại trong nhà, thì hôm nay Vân Tú Mẫn sẽ không thể thực hiện được hành vi ác độc này.
Cảnh Tư Hàn lấy một cái khăn choàng, đi qua khoác ở trên vai Lạc Kim Vũ.
Cô mới vừa từ phim trường game show ra tới, quần áo mỏng manh, vừa lên xe còn chưa kịp khoác thêm áo ấm, liền nhận được điện thoại của Cảnh Tư Hàn, dọc theo đường đi lo sợ bất an, lúc này về đến nhà ngay cả giày cũng chưa kịp đổi.
"Có, có tin tức gì chưa?" Lạc Kim Vũ trở tay bắt lấy bàn tay của người đàn ông đang đặt ở trên vai cô.
Cảnh Tư Hàn nhấp môi, cũng không giấu cô, nói: "Căn cứ tin tức truy tìm biển số xe, phát hiện Vân Tú Mẫn bỏ lại chiếc xe ở giao lộ trên cao tốc Kinh Du, sau đó leo lên một chiếc 16 chỗ, tạm thời...... Còn chưa tìm được. Chỉ tra được đám người đó có lẽ bọn người buôn bán thận ở chợ đêm cho Vân Tú Mẫn."
"Đêm, chợ đêm?" Lạc Kim Vũ lẩm bẩm lặp lại một lần, cơ thể lung lay.
Cảnh Tư Hàn vội vàng đỡ cô: "Em đừng tự dọa bản thân, chỉ là dính dáng đến tiền bạc thôi, bọn họ sẽ không xuống tay với Dương Dương đâu"
Lạc Kim Vũ được anh dìu tới trên sô pha ngồi xuống, lại nghe Cảnh Tư Hàn nói: "Vân Tú Mẫn thiếu bọn họ một số tiền, không chừng trước kia bà ta gọi cho em đòi tiền, chính là bị đám người này khống chế. Vì thiếu tiền, mới có thể bí quá hoá liều lại đây bắt cóc Dương Dương. Chỉ cần bọn họ muốn tiền, thì sẽ không rời khỏi Du Thành, một khi bọn họ tìm được nơi dừng chân, tất nhiên sẽ liên lạc với chúng ta trước tiên."
Đáng tiếc chính là, bọn họ đã đoán sai.
Chờ mãi đến 2 giờ sáng, bọn bắt cóc đều không có gọi điện thoại tới.
Đúng 3 giờ sáng, có được tin tức từ phía cảnh sát, bọn họ căn cứ camera theo dõi đã tìm bắt, khống chế bọn trợ giúp Vân Tú Mẫn, chỉ là không tìm thấy bóng dáng bà ta trong đám người đó.
Căn cứ theo lời khai, bắt cóc là chủ ý của Vân Tú Mẫn, bà ta bảo đảm chỉ cần bọn họ giúp bà ta bắt thằng bé, chờ ba ta lấy được tiền chuộc, không chỉ có thể trả hết nợ, mà còn sẽ trả thêm năm triệu tiền thù lao. Nếu xảy ra vấn đề, bà ta cũng sẽ một mình gánh chịu, tuyệt không dính líu đến trên người bọn họ.
Đồng thời, bọn họ cũng khai ra nơi Vân Tú Mẫn đang lẫn trốn, là một căn nhà cho thuê ở ngoại thành. Cảnh sát lập tức nghĩ cách cứu viện, mà khi Cảnh Tư Hàn cùng Lạc Kim Vũ đi theo xe cảnh sát đuổi tới nơi, lại được báo cho người đi nhà trống.
Vân Tú Mẫn, chạy thoát.
Lạc Kim Vũ chạy vào vào căn phòng nhỏ hẹp còn bốc lên mùi hôi mốc, liếc mắt một cái liền thấy được một cái lồng chó nằm ngay góc tường gần mép giường.
Cơ thể lung lay, choáng váng. Ký ức của nguyên chủ nháy mắt đánh sâu vào đại não, khiến cô lảo đảo lui hai bước, vừa lúc va chạm với Cảnh Tư Hàn đang đi theo vào.
"Làm sao vậy? Không thoải mái?" Cảnh Tư Hàn đỡ lấy eo cô.
Lạc Kim Vũ hung hăng nhắm lại đôi mắt, lại lần nữa mở ra, xác định lồng chó kia không phải là ảo giác. Lúc này mới run rẩy, đôi tay gắt gao nhéo áo khoác Cảnh Tư Hàn: "Bà ta không phải đòi tiền, bà ta lừa chúng ta...... Bà ta là người điên, bà ta thật sự là người điên."
Cảnh Tư Hàn nghe cô nói lộn xộn, bàn tay bên hông ôm chặt cô thêm, trầm giọng nói: "Bình tĩnh một chút, em đã biết cái gì?"
Lạc Kim Vũ run run rẩy rẩy nâng lên ngón tay chỉ cái chuồng chó làm bằng sắc nằm trong góc tường kia, giọng run rẩy kể hết những chuyện đã xảy ra với nguyên chủ khi còn bé.
Cảnh Tư Hàn càng nghe càng kinh hãi, ánh mắt quay cuồng thành một luồng màu đen dày đặc, răng gắt gao cắn chặt nhau, môi banh thẳng tắp. Anh kéo người con gái đang run rẫy lẫy bẩy vào trong lòng ngực, vừa lo lắng cho con, vừa đau lòng Lạc Kim Vũ.
"Vân Tú Mẫn không có phương tiện di chuyển, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định đi không xa, chúng ta đã bắt đầu tìm kiếm xung quanh, thực mau là có thể tìm được." Mấy cảnh sát đứng bên cạnh cũng nghe được những lời Lạc Kim Vũ kể, vẻ mặt không đành lòng.
"Có người thấy Vân Tú Mẫn đi lên núi, ở nửa tiếng trước" Bên ngoài đột nhiên có người tới báo.
Nghe thấy tin tức này, tinh thần mọi người đều rung lên.
Ba mươi phút sau.
Căn cứ manh mối dấu vết, cảnh sát cuối cùng cũng tỏa định một căn nhà gỗ nhỏ bỏ hoang nằm giữa sườn núi. Nhà gỗ không tính lớn, nhưng có hai tầng. Cửa cùng cửa sổ gắt gao đóng lại, giống như bên trong không có người.
Bởi vì lo lắng sự an toàn của cậu bé, cảnh sát cũng không có mạnh mẽ đột phá vào trong, mà là vây quanh ở bên ngoài, hy vọng có thể đàm phán cùng Vân Tú Mẫn.
Ngay từ đầu còn cho rằng bà ta sẽ cự tuyệt, nhưng ra ngoài dự kiến của mọi người, chính là, cảnh sát mới lên tiếng, Vân Tú Mẫn đã đáp lại.
Cửa sổ lầu một "Kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra từ bên trong, tầm mắt của bà ta dừng lại trên người Lạc Kim Vũ, nói: "Có thể đàm phán, nhưng tôi chỉ muốn nói với cô ta"
Nói xong, bà ta mỉm cười nhìn chung quanh một vòng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nếu các ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ, tôi cũng không thể bảo đảm an nguy của thằng bé"
Cảnh Tư Hàn đoạt lời, nói trước Lạc Kim Vũ: "Nếu mà muốn tiền, thì nói với tôi, bà muốn bao nhiêu, Cảnh gia đều có thể cho bà."
"Tiền?"
Vân Tú Mẫn hỏi ngược lại một câu, đột nhiên nở nụ cười, cười đến điên cuồng, chờ bà ta cười đủ rồi, mới lau lau khóe mắt, đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía bọn họ, dữ tợn mà mở miệng nói:
"Hiện tại tao còn muốn tiền tới làm cái gì? Con gái của tao, con gái ruột của tao đã không còn, mày nói cho tao tiền còn có ích lợi gì?"
Cảnh Tư Hàn nhíu mày, đã phát hiện tinh thần trạng thái của bà ta không bình thường, anh che ở trước người Lạc Kim Vũ, hỏi: "Nếu bà không cần tiền, vậy bà muốn cái gì?"
Vân Tú Mẫn nghe xong vấn đề, đột nhiên mắt trừng lớn, nói: "Ai nói tao không cần tiền, tao đương nhiên cần tiền, có nhiều tiền thật tốt, ha ha ha ha...."
"Nhưng, tao chỉ nói với nó" Vân Tú Mẫn vươn ra ngón tay chỉ Lạc Kim Vũ, nhàn nhạt nói.
"Có thể." Lạc Kim Vũ từ phía sau Cảnh Tư Hàn đi ra: "Nhưng bà phải giữ lời, thả Dương Dương đi."
"Mày cảm thấy hiện tại mày có tư cách nói điều kiện với tao sao?" Vân Tú Mẫn mặt vô biểu tình mà đặt câu hỏi.
Hai tay Lạc Kim Vũ rũ tại bên hông tay cuộn chặt, móng tay cơ hồ đâm vào trong da thịt, cô nói: "Bà có thể trói tôi lại, xác định tôi không có năng lực phản kháng, lại thả thằng bé ra."
Vân Tú Mẫn tròng mắt xoay một chút, giống như cảm thấy đây là cái ý kiến hay: "Nghe được đó."