Vương Mãnh mua bữa ăn khuya trở lại khách sạn, phát hiện Chị Kim Vũ không ở, mà chị phương phương đang ôm một cái bình giữ nhiệt ngồi ở sô pha, gương mặt đầy u sầu.
Hai ngày trước anh đã nghe chị Phương Phương nói qua chuyện về Khúc Phỉ Nhi, hiện tại nhìn bộ dáng này của chị ấy, lập tức nóng lòng, bước nhanh lên vội hỏi: "Chị phương phương, chị Làm sao vậy? Chị của em đâu?"
Dụ Phương Phương đang sầu chuyện gì sao? Đương nhiên là ngoài Lạc Kim Vũ ra thì còn có chuyện gì nữa. Một người đàn ông hôn nội xuất quỹ, lừa một cô bé không hiểu chuyện sinh con cho mình, thứ tra nam.
Cô thật sự là sầu, sợ Lạc Kim Vũ hãm sâu vào vũng bùn sau này sẽ càng đau khổ. Nói đi một chút sẽ về, đều đã đi hơn nửa giờ bóng cũng không gặp huống chi là người, vốn định gọi điện thoại thúc giục, phát hiện Lạc Kim Vũ để quên di động ở trên giường.
Lúc này Vương Mãnh đã mua đồ ra ăn khuya trở về, vừa lúc có cớ đi gọi người.
Sở dĩ Dụ Phương Phương kêu Vương Mãnh đi, thật ra trong lòng cũng là có suy tính, rốt cuộc cô mới làm việc chung với Lạc Kim Vũ hơn một tháng nay. Tuy rằng cô không có ý với tổng giám đốc Cảnh, nhưng nếu bị hiểu lầm chỉ sợ sau này không thể hợp tác làm việc được.
Nhưng Vương Mãnh thì lại không giống nhau, ở thành phố N hai người từng cùng trãi qua sinh tử, còn cứu Lạc Kim Vũ. So với cô mà nói, Vương Mãnh chính là một cậu nhóc ngây thơ mới ra đời, có một số việc để cậu ta tới làm càng dễ làm người tin không có mục đích khác.
Vương Mãnh là tới kêu Lạc Kim Vũ về phòng ăn cơm, cơm buổi chiều không thấy cô ăn xong, buổi tối ăn nhiều một chút mới tốt. Tầng cao nhất chỉ có mấy phòng, anh kiếm được phòng, đang giơ tay muốn ấn chuông cửa, thì người bên trong giống như hiểu ý, cửa từ từ mở ra.
Còn tại sao Vương Mãnh sẽ cho rằng Cảnh Tư Hàn là "Anh rễ", câu chuyện phải quay ngược trở về thành phố N.
Bởi vì bị thương khá nặng, nên sau khi cậu được nhân viên cứu viện đưa lên máy bay trực thăng thì phải khẩn cấp xử lý vết thương.
Lúc ấy đau quá, người cứ mơ mơ màng màng đầu đầy mồ hôi lạnh, chịu không nổi mà mở mắt ra, thì nhìn thấy ở trên băng ghế đối diện, Lạc Kim Vũ đang bị một người đàn ông đẹp trai phong độ ôm vào trong ngực.
Hai người ôm nhau gắt gao, thân hình gần gũi đến mức không có khe hở. Ngọn tóc của người đàn ông còn đang nhiễu từng giọt từng giọt nước, hình như là lo lắng trên người toàn là nước làm người nằm trong lòng ngực bị lạnh, anh muốn buông tay tìm khăn lau, nhưng mới vừa buông ra một chút, Lạc Kim Vũ đã run rẩy chui rút vào trong lòng ngực.
Anh không thể động đậy, chỉ phải nhờ người khác lấy một cái khăn lông to rộng quấn quanh người cô, giống như ôm trẻ em mà gắt gao ôm vào trong ngực.
Có lẽ Lạc Kim Vũ khóc, sở dĩ Vương Mãnh đoán như vậy, là bởi vì thấy người đàn ông vẫn luôn dùng tay phải nhẹ nhàng vỗ vỗ phần lưng của Lạc Kim Vũ, như là đang dỗ dành, ngẫu nhiên còn dè dặt cẩn thận mà giơ tay cọ cọ ở trên mặt cô, nhìn chằm chằm không chớp mắt người nằm trong lòng ngực, môi mấp máy giống như đang nhẹ giọng nói cái gì.
Nhưng tiếng gầm rú từ máy bay trực thăng thật sự là quá lớn, Vương Mãnh cũng nghe không được, nhân viên cứu hộ rốt cuộc đã khẩn cấp xử lý xong vết thương của cậu, Sau khi đau đớn kịch liệt đi qua, anh lại mơ mơ màng màng muốn ngủ, trước khi nhắm mắt lại, Vương Mãnh hoảng hốt đọc được môi ngữ, cái câu mà người đàn ông kia cứ lặp lại:
Đừng sợ, tôi ở đây.
Sau đó Lạc Kim Vũ về trước Du Thành, Vương Mãnh ở nhà dưỡng thương. Lúc ấy, hành động cứu viện khá ồn ào huyên náo ở thành phố N. Bởi vì anh cũng là người gặp nạn, lâu lâu có một vài hàng xóm thích ngóng chuyện tới hỏi anh trên mạng truyền có phải là sự thật hay không?
Cho nên trong thời gian ở nhà dưỡng thương, Vương Mãnh bị bắt kể ra hết mọi tin tức mà mình biết, và cậu cũng tìm hiểu mọi chuyện. Biết được, nếu không phải người đàn ông trên máy bay trực thăng kia mời đội cứu viện tư nhân, thì cậu cùng chị Kim Vũ đã chìm sâu trong lòng biển.
Trong lòng tràn ngập lòng biết ơn, tự động lọc những phỏng đoán ác ý không đáng tin cậy, căn cứ những gì tận mắt nhìn thấy trên máy bay trực thăng, kết luận ân nhân cứu mạng là người yêu của Lạc Kim Vũ.
Cho nên, lúc này thấy Cảnh Tư Hàn cùng Lạc Kim Vũ đứng chung một chỗ, mới không tự chủ được mà hô một tiếng "Anh rễ".
Lạc Kim Vũ là hoàn toàn ngốc, cô hoang mang nhìn Cảnh Tư Hàn, xem dáng vẻ hình như không phản ứng gì, bất quá khóe môi giật giật, một bộ muốn cười nhưng lại không cười.
Vương Mãnh đi về phía trước một bước, vươn đôi tay nắm chặt tay Cảnh Tư Hàn, vui vô cùng, nói: "Anh rễ, nếu không phải anh, em khẳng định đã thành mồi cho cá ở biển rộng rồi. Cảm ơn anh, thật sự đặc biệt cảm ơn. Không có anh cùng chị của em, thì không có Vương Mãnh của ngày hôm nay"
Thật ra Cảnh Tư Hàn không có nghe rõ cậu nhóc này rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng hai từ "anh rễ" này anh nghe mà cả người thoải mái, cho nên cũng không bài xích động tác tự quen thuộc này của cậu, thậm chí còn cong con mắt thuận theo bắt tay với cậu: "Không cần khách khí."
Lạc Kim Vũ phức tạp liếc mắt nhìn Cảnh Tư Hàn, giơ tay ở gõ mạnh ở trên trán Vương Mãnh: "Nói cái gì đâu? Đừng kêu bậy, em đi lên đây làm gì?"
Vương Mãnh vuốt đầu, nghi hoặc nhìn Lạc Kim Vũ, không biết bản thân nói sai cái gì, trả lời: "Thức ăn khuya đã mua trở về, chị Phương Phương kêu em lên kêu chị đi xuống ăn."
"Cháo Lý Ký?" Lạc Kim Vũ thấy Vương Mãnh gật đầu, nói: "Đi thôi, chị cũng đang muốn trở về."
Vương Mãnh tiếc nuối mà nhìn thoáng qua Cảnh Tư Hàn, đi theo Lạc Kim Vũ đi xuống.
"Gặp người liền kêu bậy kêu bạ, em nhận thức Cảnh Tư Hàn sao?" Trong thang máy, Lạc Kim Vũ nhịn không được tát một cái vào trên lưng Vương Mãnh, thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu, lại bổ sung: "Là người vừa rồi, ai nói với cậu anh ta là " anh rễ", cậu đừng kêu bậy dùm tôi?"
Vương Mãnh cộc lốc mà sờ sờ cái ót: "Hả? Không phải sao? Không có khả năng nha, em rõ ràng thấy hai ngươi ôm nhau còn rất thân mật......"
Lạc Kim Vũ mày đẹp nhíu lại: "Ai ôm cùng nhau?"
Vì thế Vương Mãnh vừa đi theo cô về phòng, vừa đem những gì bản thân nhìn thấy nghe thấy nói hết toàn bộ ra, cuối cùng còn không tin tưởng hỏi: "Chị, người đó thật sự không phải anh rễ của em sao?"
Lạc Kim Vũ buông chén cháo còn chưa ăn tới hai muỗng xuống, bất đắc dĩ nói: "Thật sự không phải, em nói những cái đó chị cũng hoàn toàn không có ấn tượng......"
"Đều là sự thật nha, em tận mắt nhìn thấy mà" Vương Mãnh giơ tay lên trời làm động tác thề thốt chứng minh bản thân không nói dối.
Lạc Kim Vũ đương nhiên biết cậu không phải loại người hay nói dối, nhưng cô không hề có phần ký ức đó, cũng không hiểu nổi tại sao Cảnh Tư Hàn lại hành động như vậy. Không biết có phải bản thân dùng não quá độ hay không? Cô cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, duỗi tay xoa xoa, nhìn hai người khác trên sô pha, nói:
"Bỏ đi, hôm nay không nói mấy chuyện đó nữa, đầu có chút đau, đi ngủ, có chuyện gì mai tính tiếp"
Dụ Phương Phương nghe cô nói đau đầu, lập tức đẩy bình giữ ấm qua: "Đừng nói là muốn bị cảm rồi nha, nhanh uống chút trà gừng đi"
Lạc Kim Vũ xua xua tay: "Không cần, em đã uống ở trên lầu rồi."
Dụ Phương Phương nghe vậy nhướng mày, kết hợp những lời vừa rồi của Vương Mãnh, vẻ mặt như suy nghĩ điều gì đó.
Có lẽ là nghe xong Vương Mãnh nói, Lạc Kim Vũ suốt một buổi tối ngủ không ngon giấc, tới sau nửa đêm bắt đầu nằm mơ.
Trong mơ, cô giống như lại quay trở về thời điểm gặp nạn giữa biển, chỉ khác là lần này không có bóng dáng của Vương Mãnh, chỉ có một mình cô, xung quanh bốn phía một chút ánh sáng cũng không có, cô lênh đênh ở trên biển rộng không biết bao lâu, vào lúc cô đang mất dần hy vọng, cho rằng đã đến thời điểm chào tạm biệt cuộc sống, đột nhiên nghe được "Ào ào" tiếng nước từ xa tới gần.
Là có người đang bơi lại gần cô.
Cánh tay lực lưỡng mạnh mẽ ôm vòng lấy eo cô, Lạc Kim Vũ nháy mắt cảm giác bản thân bị nâng lên, đôi tay vin ở phía trên bả vai người kia, bức thiết hỏi: "Anh là ai?"
Người nọ vẫn chưa trả lời, Lạc Kim Vũ nhíu mày, lại hỏi một lần, như cũ vẫn không được đáp lại, cô thử thăm dò, s0 soạng từ bờ vai đi lên trên, sờ đến một góc cạnh gương mặt kiên nghị, sau đó là đôi môi, sóng mũi cao thẳng......
Cô càng sờ càng cảm thấy quen thuộc, đồng thời cũng càng ngày càng kinh hãi, trong đầu có một cái tên hiện lên, cô há miệng th0 doc muốn kêu ra tiếng, người nọ lại đột nhiên cúi người lại gần, dùng trán chống trán, ẩm ướt lại ấm áp.
Lạc Kim Vũ nghe bên tai vang lên một giọng nam nặng nề trầm thấp, người đó nói: "Đừng sợ, tôi ở đây"
Trái tim Lạc Kim Vũ run rẩy, tầng mây trốn tránh sau ánh trăng đã bò ra tới, ánh trăng sáng chiếu rọi khắp biển cả tối tăm, lông mi cô run run rẩy rẩy, thật sự là Cảnh Tư Hàn.
Lạc Kim Vũ mở to mắt giật mình tỉnh giấc, từ trên giường bật dậy, trái tim còn "bình bịch bình bịch" nhảy loạn xạ, nằm xuống hòa hoãn trong chốc lát mới cảm giác được thái dương truyền đến đau đớn kịch liệt, cô muốn ngồi dậy, nhưng hai tay chống không đến nửa giây lại vô lực ngã ngược trở về. Cô há miệng th0 doc, phát hiện bản thân phát không ra âm thanh.
Tiêu, thật sự sinh bệnh rồi.
Lạc Kim Vũ có chút suy yếu, nâng lên tay phải đắp ở trên trán, nhắm hai mắt nghỉ ngơi vài phút, cảm thấy hôm nay hẳn là không thể làm việc, cô trở tay sờ sờ ở phía gối bên kia, sờ đến di động, gửi một tin nhắn cho Dụ Phương Phương, sau đó mơ mơ màng màng lại ngủ tiếp.
Lại lần nữa tỉnh lại, Lạc Kim Vũ cảm giác hình như đầu không còn đau tê tái như vậy lúc đầu nữa, cô di chuyển cánh tay, phát hiện có một kiêm tiêm cấm vào mu bàn tay, cô nhìn theo thì thấy một cái giá đựng bình nước biển nằm gần đến mép giường, đã chảy hết một nửa.
"Phương......" Lạc Kim Vũ lên tiếng muốn kêu Dụ Phương Phương, mới hô lên một chữ liền nhíu mi, giọng nói bị vỡ, chỉ có thể phát ra hơi khò khè....., chết, tắt tiếng rồi
"Mommy" Một bóng dáng nhỏ nhảy lại đây, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Cùng lúc đó, giọng nam trần thấp từ tính cô vừa nghe trong giấc mơ kia cũng vang lên ở bên tai: "Tỉnh? Muốn uống nước không?"
Lạc Kim Vũ sửng sốt, thiếu chút nữa cho rằng bản thân còn trong mộng, cô nghiêng mặt, nhìn thấy Cảnh Tư Hàn đang đứng ở mép giường, khom lưng nhìn cô.
Cô chớp mắt hai cái, mờ mịt gật gật đầu, người nào đó lập tức xoay người lấy nước. Đôi mắt Cảnh Gia Dịch hàm chứa nước mắt dựa vào đầu giường, thật cẩn thận mà duỗi tay sờ sờ gương mặt cô: "Mommy, đừng sinh bệnh nha......"
Lạc Kim Vũ lo lắng lây bệnh cho bé, cố hết sức mà né tiếp xúc trực tiếp với bé, muốn cách xa bé một chút, ai ngờ Cảnh Gia Dịch cởi giày ra, cũng không biết chân ngắn nhỏ lấy đâu ra sức lực, thở hổn hển thở hổn hển mà bò lên giường, ôm chặt cổ cô, giọng con nít mang theo khóc nức nở: "Mommy nhanh nhanh hết bệnh, Dương Dương khó chịu......"
Lạc Kim Vũ nghe mà trái tim tan chảy, nâng tay vỗ nhẹ hai cái ở trên lưng bé, giọng khò khè khàn khàn nói: "Con nhìn thấy cái bịch màu xanh xanh kia không? Hết bịch đó thì mommy sẽ khỏi thôi, con đừng lo lắng."
Lúc này, Cảnh Tư Hàn đã lấy nước tới, vỗ vỗ trên mông nhỏ của bé: "Qua bên kia ngồi, để mommy uống miếng nước trước."
Cảnh Gia Dịch lập tức bò dậy, ngoan ngoãn ngồi ở một bên nhìn.
Lạc Kim Vũ ở dưới sự trợ giúp của Cảnh Tư Hàn, ngồi dậy "Ừng ực ừng ực" uống xong một ly nước ấm, dựa vào đầu giường nắm lấy bàn tay nhỏ của bé, lúc này mới có chút cảm giác chân thật, cô nhìn về phía người nào đó đang ngồi ở trên ghế cạnh mép giường, hỏi: "Anh...... Sao anh lại ở đây?"
Cảnh Tư Hàn để ly trong tay ở trên tủ đầu giường, nhẹ giọng trả lời cô: "Đêm qua cô nói sáng nay sẽ lên thăm Dương Dương, nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu, nên tôi đành phải gọi điện cho cô, là trợ lý của cô tiếp máy, cô ta nói cô bị bệnh, tôi cũng chỉ có thể mang theo Dương Dương xuống xem cô."
Bởi vì sinh bệnh nên Lạc Kim Vũ hơi hoảng hốt tâm thần không yên, cô nhấp môi nghe Cảnh Tư Hàn nói chuyện, không biết sao trong đầu lại vang lên câu nói ở trong mộng "Đừng sợ, tôi ở đây", cô chớp chớp mắt, nhìn người náo đó, trong đáy mắt tràn đầy sự khó hiểu.
Anh, đến tột cùng còn có mục đích gì khác?