*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoạt động thỉnh an kết thúc, Đức Phi mang trái tim khó chịu đi về, ngồi xuống thật lâu mà vẫn chưa phục hồi tinh thần lại được, tuân theo tôn chỉ dù đau tim cũng không thể chỉ có một mình ta đau tim, quả quyết quyết định tìm người cùng khó chịu với mình, vì vậy Đức Phi chạy tới tìm Chu Tĩnh Tuệ.
Sau đó ngay khi nhìn thấy Chu Tĩnh Tuệ đang quỳ gối dưới mặt trời chói chang chép kinh Phật, nàng lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, thản nhiên đi tới, liếc nhìn từ trên cao xuống mắt chữ viết trên giấy Tuyên Thành một cái, vừa chơi đùa ngọc Như Ý trong tay, vừa không chút để ý nói: "Chữ viết xấu như vậy, là bất kính với Phật tổ, chép lại."
Bên cạnh lập tức có người dùng một xấp giấy Tuyên Thành trống đổi đi mấy tờ giấy mà Chu Tĩnh Tuệ đã chép xong.
Thân thể Chu Tĩnh Tuệ lắc lư, trên khuôn mặt tái nhợt phủ đầy mồ hôi, đôi môi bởi vì mất nước mà khô nứt, lộ ra màu đỏ tươi không bình thường, nàng từ từ rũ mắt xuống, đè nén dã thú đang gào thét dưới đáy lòng, che lại tất cả phẫn hận, chung quy một ngày, nhất định rồi sẽ có một ngày......
Đức Phi khinh miệt liếc mắt nhìn bàn tay đang liều mạng siết chặt bút lông của nàng ta, khẽ cười giễu một tiếng nói tiếp: "À đúng rồi, sáng nay có thể xem như Bổn cung nhờ phúc của ngươi đó, được Hoàng hậu nương nương tự mình triệu kiến, những người khác đều không vào được cung Trường Hoa, ngược lại Bổn cung có thể dễ dàng tiến vào cũng là vì ngươi, Hoàng hậu nương nương còn cố ý hỏi ngươi đó."
Chu Tĩnh Tuệ im lặng không lên tiếng, Đức Phi ác ý cúi người xuống, từng chữ từng chữ nói bên tai nàng ta: "Hoàng hậu nương nương nói, nếu ngươi đã lọt vào mắt của Hoàng thượng, để Hoàng thượng cố ý điều ngươi đến Tàng Thư Lâu làm việc, vốn nên cẩn trọng, nhưng ngươi lại ỷ vào được sủng ái mà kiêu ngạo, không để ý cung quy mà va chạm với Hoàng thượng, phạm phải sai lầm lớn, liên lụy khiến Bổn cung bởi vì ngươi mà bị Hoàng hậu khiển trách, ngươi nói xem, Bổn cung nên ‘cảm tạ’ ngươi như thế nào đây?"
Nàng ngồi thẳng lên, vuốt tóc mai, trên mặt mang nụ cười ôn nhu, giọng nói phát ra lại sắc bén như dao, "Hôm nay Bổn cung sẽ dạy cho ngươi, cái gì gọi là tôn ti!"d;đ&le)quý%don
Vì vậy Tạ Bích Sơ cứ bị nói xấu mà không hề hay biết như vậy, nếu như nàng biết con đường tiểu trong suốt của mình bị Đức Phi chặt đứt dễ dàng như vậy, nhất định nàng không đổi sắc mặt vung tay lên: Đến, mang Cửu Hoàn Kim Bối Đại Khảm Đao* của ta lên đây!
Đương nhiên nàng căn bản không biết gì, cũng sẽ không biết từ giờ khắc này, nữ chính đại nhân đã bắt đầu ghi tên nàng vào cuốn sổ nhỏ, tính toán sau này sẽ để cho nàng được toàn thây, mà ngọn nguồn của tất cả điều này, chỉ là bởi vì lòng hiếu kỳ nhất thời của nàng mà thôi.
Giờ phút này Tạ Bích Sơ vẫn còn đang sung sướng hỗ động với Hoàng đế Bệ hạ, bà vợ nhỏ Huệ phi của hắn lại đưa điểm tâm tới, tất nhiên là không thể ăn một mình rồi, nhất định phải chia sẻ với Hoàng đế Bệ hạ, lúc này hình như Cảnh Diệp không tức giận, chỉ là mặt không thay đổi liếc nàng một cái, sau đó tiếp tục phê sổ con.
Tạ Bích Sơ cũng nhận được kết quả thăm dò, nói cách khác nguyên nhân của cơn tức giận hôm trước không phải là bởi vì điểm tâm của Huệ phi, vậy cuối cùng nguyên nhân là gì vậy chứ, không tìm ra được thì hình như cũng sẽ không được an lòng, ngộ nhỡ sau này lại dẫm trúng bãi mìn thì phải làm sao bây giờ?
Mỗi ngày Huệ phi lại đổi kiểu điểm tâm đưa đến cung Trường Hoa, Tạ Bích Sơ ăn rất vui vẻ, tất nhiên là do tâm tính cắn người miệng mềm1 nào đó mà mỗi lần đều sẽ chia sẻ với Hoàng đế Bệ hạ, năm ngày liên tiếp đều như vậy, nhưng mà Hoàng đế Bệ hạ không chỉ một ngụm cũng chưa từng ăn, hơn nữa cả năm ngày đều đi cung Phúc Tường lâm hạnh Đức Phi.
Đợi đến ngày thứ sáu, đưa đến là một loại chè, Tạ Bích Sơ uống một hớp đã cảm thấy không thể dừng lại được, chờ đến khi phản ứng lại thì chỉ còn nhìn thấy hình cá chép lá sen ở đáy chén, do chột dạ nên xế chiều hôm đó không xuất hiện cạnh Hoàng đế, ai biết đêm đó, Cảnh Diệp lật thẻ bài của Huệ phi.
Tạ Bích Sơ: (¯△¯)ჰ Bệ hạ, ngươi đúng là tiện!d,đ)l$quý&don
Huệ phi được thoải mái, sớm tinh mơ ngày hôm sau đã chạy tới thỉnh an Tạ Bích Sơ, nói gần nói xa đều là giác ngộ "quyết tâm chân thành kiên định", bày tỏ sau này nàng ta sẽ đi theo Hoàng hậu nương nương lăn lộn, đương nhiên để tỏ lòng cảm ơn, còn mang đến một lượng lớn quà tặng.
Tạ Bích Sơ trơ mắt nhìn Huệ phi vung tay lên, cung nữ chờ ngoài cửa đại điện lập tức nối đuôi mà vào, sau đó trong chớp mắt các loại hộp quà, vật trang trí, vv… trải đầy đất, Huệ phi còn đứng một bên ngại ngùng nói: "Đều là vài món phàm vật, hiến tặng nương nương để thưởng thức trong ngày thường, kính xin nương nương đừng ghét bỏ."
Tạ Bích Sơ ho nhẹ một tiếng, đè hai mắt của mình, sợ xảy ra tình huống đáng sợ là con mắt rơi vào trên đống tài vật không thể lấy xuống, sắc mặt nghiêm túc nói: "Huệ phi ngươi làm cái gì vậy, thường ngày ngươi đưa điểm tâm đến đây, Bổn cung đã nhận tình của ngươi, dù sao Hoàng thượng cũng rất là ưa thích, Bổn cung cũng nên đáp lại, nhưng mà nhiều đồ như vậy thì không ổn, ngươi mau gọi người mang về nguyên dạng!"
Chú thích:
1 cắn người miệng mềm: ức hiếp người yếu đuối/yếu thế hơn.