Chu Tĩnh Tuệ vội vàng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay tái nhợt một mảnh, nước mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu, "Không, nô tỳ tạ Bệ hạ đại ân đại đức, để cho nô tỳ có thể giữ lấy tấm thân trong sạch."
Nàng nói rõ ràng, Cảnh Diệp, bị hào quang bao phủ, thương tiếc thở dài, lấy khăn ra đưa cho nàng, "Lau đi, trẫm trở về sẽ phái người điều ngươi đến Tàng Thư Lâu1, cũng nhàn rỗi hơn."
Chu Tĩnh Tuệ cúi đầu âm thầm cắn răng, Tàng Thư Lâu là cái quỷ gì, địa phương vắng vẻ lạnh tanh như vậy nàng còn có thể làm thế nào để quyến rũ hắn, nơi nàng muốn đi chính là trước mặt vua, là bên cạnh hắn, rõ ràng nàng là một mỹ nhân nhỏ nhắn cấp bậc nữ thần đã tắm rửa sạch sẽ nằm ngửa tỏ vẻ tùy ý rồi, loại hành động không hiểu phong tình ngay cả cầm thú cũng không bằng này là xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng đây là bị Liễu Hạ Huệ bám vào người sao?
Chu Tĩnh Tuệ cảm thấy trái tim thật mệt mỏi.
Nàng quỳ xuống tạ ân, sau đó bày tỏ Hoàng thượng ngài chính sự bận rộn vậy thì nhanh đi đi, nô tỳ còn phải ở lại đây một lát nữa.
Thật sự là không muốn để cho nam nhân không hiểu phong tình này đâm vào lòng mình nữa, đau tim.
Bị nàng nhắc đến chính sự, Cảnh Diệp lại nghĩ tới phiền não gần đây, Tôn gia thật sự là càng ngày càng kiêu ngạo, nhớ năm đó cũng chính bởi vì sự tình của Chu gia, khiến Cảnh Diệp thấy rõ dục vọng bành trướng và sự truy đuổi đối với quyền thế của Tôn gia, hắn mới hiểu rõ ràng tại sao tiên hoàng lại giao chuyện này cho hắn đi làm, có lẽ là muốn để cho hắn sau khi kế vị thì xử lí Tôn gia.
Chỉ là sau khi hắn lên ngôi, không muốn làm trái ý mẫu Hậu, đối với Quý phi cũng có chút tình cảm, mới khiến cho tình thế phát triển tới tình trạng ngày hôm nay này, hắn cho là hắn cố ý phong Hậu vị cho Tạ Bích Sơ là có thể cảnh tỉnh Tôn gia, nhưng hiển nhiên, nhiều năm tùy ý hoành hành như vậy, khiến cho trong mắt bọn họ vốn không nhìn thấy những thứ khác.
Ngay cả cái ghế kia của hắn cũng dám mơ ước.
Cảnh Diệp nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, xoay người chuẩn bị rời đi, thấy nàng vẫn còn quỳ không động đâyh, thuận miệng hỏi một câu: "Ngươi còn ở lại để làm gì?"
Chu Tĩnh Tuệ hơi do dự nói: "Nô tỳ nghe nói Hoàng hậu nương nương đã hồi cung, thân thể không tốt, cả gan cầu phúc trước Phật, mong thân thể Nương nương có thể nhanh chóng được điều dưỡng tốt."
Nếu không thì sao lại nói Tạ Bích Sơ là một nữ phụ chứ, đúng là làm đá đặt chân để nữ chính thăng chức mà.
Cảnh Diệp đã hơi lộ vẻ xúc động, "cúi đầu nhìn cô gái không chỉ đẹp đẽ một cách tầm thường, không nịnh hót, không nói hùa theo ý hắn này, cảm thấy mình gặp được một đóa hàn mai2 tự mình nở rộ trong chốn thâm cung, cho dù thân ở Hoán Y Cục có tình cảnh ác liệt như vậy, vẫn như cũ sống được hồn nhiên như thế, nở rộ đến mỹ lệ như thế" .
Hắn khẽ than nói: "Ngươi có lòng."
【 Người chơi Chu Tĩnh Tuệ đạt được độ thiện cảm của Hoàng đế +10】
Chu Tĩnh Tuệ nhịn sự vui sướng xuống, lần nữa bái lạy một cái thật sâu: "Cung tiễn Hoàng thượng."
Bên này Chu Tĩnh Tuệ thì vui vẻ, nhưng mà bên kia cả Hậu cung đều không tốt, hành động điều Chu Tĩnh Tuệ đến Tàng Thư Lâu sau khi Hoàng đế Bệ hạ trở về lập tức lấy tốc độ ánh sáng truyền khắp cả Hoàng cung, theo sát đó, khắp nơi đều là status liên miên không dứt:
#Lão công (chồng) hái hoa dại ở bên ngoài thì phải giải quyết như thế nào, online chờ rất cấp bách # #đập nát kỹ nữ không biết xấu hổ kia# #kỹ nữ hư hỏng quê mùa quyến rũ chồng bà, bà bảo đảm không đánh chết ngươi# #lão công ta muốn sinh khỉ con cho ngươi#.
Chi tiết chuyện này cuối cùng thành ra thế nào thỉnh không cần để ý, tóm lại rất nhanh, Tạ Bích Sơ liền nghe nói về chuyện này, Cẩm Trù tính tình khá thẳng thắn tỏ vẻ khinh miệt: "Chỉ là một nô tỳ ti tiện của Hoán Y Cục, cũng dám vọng tưởng leo lên Long sàng3, đáng tiếc Hoàng thượng anh minh, không để cho nàng được như ý."
Tạ Bích Sơ vỗ trán, gương mặt có vẻ hưng phấn và thần bí, "Ta và các ngươi đánh cược, Chu Tĩnh Tuệ này rất nhanh sẽ được Hoàng thượng thu vào Hậu cung, đến lúc đó các ngươi thua bạc, cũng đừng tìm ta khóc."
Cẩm Trù lập tức ngậm miệng, Cẩm Tú cười hì hì nói: "Chúng ta còn lâu mới đánh cược với chủ tử, chủ tử nói gì cũng đúng."
Cuộc sống còn có thể có chút niềm vui thú không?
"Chủ tử ta thiếu bạc các ngươi sao?" Tạ Bích Sơ giả vờ giận trợn mắt nhìn họ một cái, ngay sau đó nhắc nhở nói: "Cũng đừng đi trêu chọc Chu Tĩnh Tuệ kia, nàng là một người lợi hại, chúng ta chỉ cần xem diễn thôi là được rồi."
Đáng tiếc mơ ước là đầy đặn, thực tế thì gầy yếu.
Có lẽ là kịch tình đại thần cảm thấy kẻ làm nữ phụ như nàng đây thật sự quá không hợp cách, không làm tôn lên nữ chính và làm ra cống hiến thúc đẩy nữ chính đi lên, vì vậy đánh xuống một luồng sấm chớp, cho nàng làm một nhiệm vụ phó bản:
【Phó bản ẩn hình boss: Thái hậu nương nương triệu kiến4】
Cánh tay đang cầm bánh ngọt của Tạ Bích Sơ khựng lại giữa không trung, cả người đều không ổn.
Cảnh Diệp hàng này còn có thể làm việc hay không, chỉ nhớ việc đau lòng nữ chính, vội vàng điều nàng từ Hoán Y Cục vất vả đến Tàng Thư Lâu nhàn rỗi, còn phía bên nàng thì sao?
Buổi sáng rõ ràng đã nói rõ như vậy, nàng không muốn gặp họ.
"Họ" ở đây bao gồm: Mẹ của hắn, vợ bé của hắn.
Chỉ số thông minh không nằm trên một đường thẳng quả nhiên dẫn đến việc thông hiểu nhau có sai lệch, người ngu xuẩn đến cùng là làm sao mà lên làm hoàng đế được vậy, nhất định là Tiên đế mắt mù rồi.
Đã nói thân thể nàng không tốt, để cho nàng đóng cửa Trường Hoa cung không tiếp khách để nghỉ ngơi cho khỏe rồi mà?
Chú thích:
1 Tàng Thư lâu: kho sách, thư viện.
2 Hàn mai: hoa mai nở trong tuyết lạnh, chỉ những con người kiên cường, bất chấp khó khăn.
3 Long sàng = giường vua
4 triệu kiến: gọi gặp mặt