Edit: Ry
Đinh Duy bỗng thấy có chút xấu hổ, sau đó là tức giận.
Gã có thiệp mời không nói cho Lục Nhiên thì thôi, Lục Nhiên lại dám không nói cho gã?
"Mày làm việc gì ở đây?" Đinh Duy hỏi.
Lục Nhiên thong thả nhai. Cậu nhìn bà Thẩm ở đằng xa gắt gao theo dõi mình, sợ mình "nói linh tinh", mỉm cười đáp lại: "Nhân viên ăn thử chăng, tao sắp ăn không nổi nữa rồi."
Nghe đã biết là điêu.
Đinh Duy tức, lại không dám thể hiện ở đây. Cuối cùng tìm một cái cớ, gượng gạo bỏ đi.
Đi được vài bước, gã lại thấy mình chơi ngu rồi.
Gã còn cần Lục Nhiên làm thí nghiệm cho mình mà. Với cả gã còn chưa biết Lục Nhiên có quan hệ gì với nhà họ Thẩm, giờ mà nghỉ chơi với nó thì không có lời.
Thế là lảng vảng một hồi ở bữa tiệc, Đinh Duy quyết định quay lại mềm mỏng nói chuyện với Lục Nhiên.
Gã mới đi được mấy bước đã bị người gọi lại.
Đinh Duy quay đầu, phát hiện là một nam thanh niên.
Ban nãy gã nghe người ta gọi thanh niên này là cậu Trương, hình như là người thừa kế của một gia tộc lớn. Ở trong trường, gã cũng từng thấy người này nói chuyện với Thẩm Tinh Nhiễm.
Đinh Duy lập tức căng thẳng, nhiệt tình trả lời: "Cậu Trương đấy à, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"
Trương Lân lại không nhìn Đinh Duy, dán mắt vào Lục Nhiên ngồi ở trong góc.
Lục Nhiên thì vẫn đang thong thả ăn.
Ăn gì lâu quá vậy!
Gã ta đã theo dõi Lục Nhiên được một lúc rồi, muốn tìm cơ hội áp dụng kế hoạch của mình, nhưng mãi không thấy Lục Nhiên chuyển ổ.
Nhưng bảo gã ta đi tới trước mặt Lục Nhiên...
Trương Lân lại không có lá gan đó.
"Mày biết thằng đó đúng không?" Trương Lân chỉ vào Lục Nhiên.
Đinh Duy sững sờ, gật đầu: "Ờm... Vâng, chúng tôi là bạn cùng lớp."
"Thế vừa hay." Trương Lân giao ly rượu đã cầm mười mấy phút cho Đinh Duy, thấp giọng dặn dò: "Hãy để Lục Nhiên uống hết ly rượu này, sau đó dẫn nó về phòng của nó."
"Phòng của nó, tức là đuổi nó ra ngoài ấy ạ?" Đinh Duy không hiểu.
"Ra ngoài làm gì?" Trương Lân càng không hiểu liếc Đinh Duy: "Nó ở nhà họ Thẩm mà."
Đinh Duy giật mình.
Gã hết nhìn ly rượu trong tay, lại do dự nhìn Trương Lân, chầm chậm phân tích những thông tin vừa nhận.
Cậu Trương nhìn xuống gã gã.
"Mày biết phải làm sao rồi chứ?" Trương Lân quen tay đè vai Đinh Duy, kéo gã sang một bên, vỗ vai nhắn nhủ: "Nghe nói để làm nghiên cứu sinh ở trường tụi mày khó lắm hả?"
Đinh Duy đã hiểu.
Mồm đi trước não, gã lập tức nói: "Cậu Trương cứ yên tâm, Lục Nhiên thân với tôi mà."
Trương Lân thỏa mãn gật đầu, quay người đi.
Bởi vì không cần đối mặt với ác ma Lục Nhiên, gã ta thầm thở phào trong lòng.
Đinh Duy cầm ly rượu lượn một vòng, đầu óc rối bời.
Lục Nhiên thế mà lại ở nhà họ Thẩm, nó có quan hệ gì với nhà họ Thẩm?
Mà trong ly rượu này có gì? Cậu Trương muốn làm gì Lục Nhiên?
Chẳng lẽ cậu Trương vừa mắt nó?
Nghĩ đến trường hợp này, đủ loại do dự tức khắc biến mất, Đinh Duy còn hơi ghen ghét.
Tại sao cậu Trương lại vừa mắt một thằng như Lục Nhiên?
Còn không tiếc chuốc thuốc nó?
Đinh Duy ngẫm nghĩ, lấy thêm một ly rượu.
Gã đi tới trước mặt Lục Nhiên, dịu giọng: "Lục Nhiên, có phải gần đây mày giận tao không?"
Lục Nhiên ăn no rồi, ngẩng lên nhìn gã.
Đinh Duy nói: "Tao với mày chơi thân bao năm rồi, mấy chuyện vặt này không đáng để cãi nhau. Ly này coi như tao kính mày, thay cho lời xin lỗi của tao."
Nói rồi gã ngửa đầu, uống cạn ly rượu không có thuốc.
Đinh Duy cố nén sự căng thẳng trong lòng, đặt ly Trương Lân cho xuống trước mặt Lục Nhiên: "Mời."
Lục Nhiên lẳng lặng nhìn gã nốc hết ly rượu, nhìn cái ly Đinh Duy đặt trước mặt, cầm lên quan sát, lại không uống.
"Tao biết mày vẫn còn giận tao, nhưng có gì tụi mình hãy nói chuyện tử tế." Đinh Duy nhìn quanh, làm vẻ đắn đo: "Ở đây đông quá, tìm chỗ nào yên tĩnh đi."
Lục Nhiên nhìn gã, bỗng mỉm cười: "Được."
Nói rồi cậu cầm ly rượu, dẫn Đinh Duy vào nhà: "Tới phòng tao đi cho tiện."
Đinh Duy lập tức thở ra.
Gã căng thẳng muốn chết, cứ sợ Lục Nhiên không mắc mưu.
Không ngờ lại đơn giản như vậy.
Đinh Duy theo sau Lục Nhiên, còn có tâm trạng nhìn quanh quan sát bố trí.
Gã cứ tưởng phòng Lục Nhiên sẽ ở lầu hai, nhưng thấy Lục Nhiên đi vào hành lang lầu một, tới khu phòng cho người hầu ở phía sau nhà, gã không khỏi nhếch mép.
Thế hóa ra là làm thuê thật à, nếu không thì sao lại ở chung với người hầu chứ.
Lục Nhiên không nói gì, dẫn Đinh Duy vào trong phòng.
Cậu ra hiệu cho Đại Hoàng đang nằm trong ổ, để nó ra ngoài chơi.
Đại Hoàng lập tức luồn qua khe cửa chạy ra ngoài.
Lục Nhiên lại mở miệng: "Ấy chết, Đại Hoàng chạy ra ngoài, mày nhìn nó hộ tao với."
"Ờ ờ." Đinh Duy vô thức đồng ý, ló đầu ra gọi chó.
Lục Nhiên nhân lúc gã không chú ý, đổ một nửa ly rượu trong tay vào thùng rác.
"Nó chạy thẳng ra sân sau rồi." Đinh Duy quay lại nói.
Lục Nhiên nhìn ra cửa sổ, thấy Đại Hoàng chỉ là ra sân sau đi vệ sinh, từ đây cũng có thể thấy nó nên cậu không gọi nó về.
Dù sao lát nữa trong phòng này sẽ xảy ra vài chuyện khá đáng sợ, Đại Hoàng già rồi, không nên làm bẩn mắt nó.
Thấy ly rượu trong tay Lục Nhiên đã rỗng một nửa, trái tim đang treo trên họng của Đinh Duy lập tức về chỗ cũ.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, gã cũng không có hứng "tâm sự" với Lục Nhiên nữa. Thế là nói qua loa vài câu rồi bảo: "Mấy đứa theo tao tới đây chơi không biết đường, tao phải ra tìm tụi nó."
Rồi đi mất.
Trở lại sảnh tiệc, gã kín đáo ra hiệu cho Trương Lân.
Lục Nhiên ngồi một mình trong phòng, nhìn chằm chằm nửa ly rượu kia.
Tâm trạng cậu không được tốt lắm.
Hôm nay là mừng thọ 50 của Thẩm Hồng Nguyên.
Đời trước cậu tỉ mỉ chuẩn bị quà, lại bị thông báo là mình không thể tham dự bữa tiệc này. Bởi vì nhà họ Thẩm chưa sẵn sàng để công bố với mọi người thân phận của cậu.
Hôm đó Thẩm Tinh Nhiễm cũng mời Đinh Duy giống hôm nay.
Lúc thấy Đinh Duy, Lục Nhiên còn rất vui, tưởng là Thẩm Tinh Nhiễm tốt bụng tìm bạn tới an ủi mình.
Sau đó Đinh Duy kiếm cớ kéo cậu về phòng, cho cậu một ly rượu.
Sau đó nữa là Trương Lân xuất hiện.
Đời trước Lục Nhiên chẳng làm gì Trương Lân, cũng không biết mình trêu chọc cậu công tử này khi nào.
Lúc mà Trương Lân cởi sạch quần áo của cậu, Thẩm Tinh Nhiễm lại "tình cờ" dẫn bạn học của cậu tới tìm cậu đi chơi.
Thế là tất cả người trong bữa tiệc đều thấy được trò cười này.
Thẩm Hồng Nguyên ở trước mặt bàn dân thiên hạ cho cậu hai cái tát, mắng cậu là thứ đĩ điếm quyến rũ cậu Trương.
Mà hôn phu của Trương Lân - Lâm Y, cũng từ đó mà ghét cậu.
Sóng gió qua đi, Đinh Duy làm bộ khóc lóc xin lỗi cậu, bảo là không biết rượu bị ai bỏ thuốc.
Cậu lại vẫn tin.
Lục Nhiên vừa hồi tưởng những tình tiết ngu xuẩn mình đã trải qua kiếp trước, vừa nắn bóp quả óc chó trong tay.
Cái nực cười nhất là Trương Lân chập mạch nhằm vào cậu. Lâm Y vì ghen nhằm vào cậu.
Nhưng sau đó Trương Lân nói thẳng là mình thích Thẩm Tinh Nhiễm.
Lâm Y lại chỉ "hừ" một tiếng, nói muốn cạnh tranh công bằng với Thẩm Tinh Nhiễm?
Lục Nhiên càng nghĩ càng thấy mình đúng là họ Lào.
Bên ngoài, nhân vật chính của bữa tiệc là Thẩm Hồng Nguyên đang đứng ở trên sân khấu đọc diễn văn.
Bên phải ông ta là Thẩm phu nhân, bên trái là Thẩm Tinh Nhiễm.
Đúng là gia đình vui vẻ hòa thuận, hạnh phúc mỹ mãn.
Trương Lân thấy được Đinh Duy ra hiệu, vốn định tranh thủ lúc Thẩm Hồng Nguyên phát biểu chuồn vào phòng Lục Nhiên, giờ lại không đi được.
Vì bữa tiệc bắt đầu, cổng chính nhà họ Thẩm lại vang lên từng hồi xôn xao.
Khách khứa ở ngoài sân với đứng gần cổng không biết thấy cái gì mà không thèm nghe Thẩm Hồng Nguyên phát biểu, nhao nhao dừng mọi hoạt động, tập thể nhìn ra cổng.
"Năm mươi tuổi, bên cạnh có con trai ngoan, có người vợ đầu gối tay kề luôn nâng đỡ, tôi có tự tin sẽ tiếp tục phát triển tập đoàn..."
Một người phục vụ chạy tới, thì thầm bên tai Thẩm Hồng Nguyên.
Thẩm Hồng Nguyên lập tức ngậm miệng.
Ông ta cất míc đi, cũng không kịp nói gì, kéo bà Thẩm với Thẩm Tinh Nhiễm chạy ra ngoài.
Trương Lân ngó theo, chẳng thấy được gì hết.
Gã quay đi định tới chỗ hành lang, lại bị mẹ mình chạy tới kéo về.
Không phải Trương Lân không giãy giụa, mà là Trương phu nhân tóm quá chặt. Bà vừa thấp thỏm nhìn ra ngoài vừa lẩm bẩm: "Hỏng rồi, sao vị này cũng tới đây? Chẳng lẽ là... Hắn định đổi đối tác lần này thành nhà họ Thẩm?"
Trương Lân chưa bao giờ để ý chuyện trong nhà nên không hiểu mẹ mình đang nói cái gì.
Bà Trương vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Nghe nói hắn có quen biết với Thẩm Tinh Ngộ, còn thằng con riêng kia..."
Thấy mẹ mình hoảng loạn như vậy, Trương Lân cũng buồn bực.
Gã cứ tưởng nhà mình thuộc đẳng cấp có thể tung hoành ở thành phố này, cái người mới tới này là ai mà lại khiến mẹ gã căng thẳng như vậy?
Trương Lân thử đi ra xem, nhanh chóng có đáp án.
Gã nhìn thấy một cái xe lăn chạy bằng điện.
Người trên xe lăn vẫn là điệu bộ âm u lạnh lùng mọi khi.
Da dẻ nhợt nhạt, bờ vai rộng lớn, khí chất cực mạnh. Nửa người dưới bị một cái chăn lông dê màu xanh đen che khuất, không ai có thể thấy rốt cuộc cái chân bị thương của hắn trông như thế nào.
Rõ ràng là tới tham dự tiệc mừng thọ 50 tuổi của chủ nhân nhà họ Thẩm, hắn lại không ăn mặc lộng lẫy, thậm chí còn đến muộn, còn cắt ngang diễn văn chào mừng của người ta.
Nhưng dù vậy, không một ai ở đây dám bất mãn. Thẩm Hồng Nguyên thậm chí còn lộ vẻ mừng rỡ.
Đây chính là địa vị của Kỷ Mân.
"Ngài Kỷ! Ngài có thể đến đúng thật là vinh dự cho kẻ hèn này."
Mặt Thẩm Hồng Nguyên gần như đang phát sáng.
Ông ta giơ tay muốn bắt tay với Kỷ Mân.
Bàn tay gần như trắng bệch của Kỷ Mân lại cứ hờ hững đặt trên cái chăn, không hề có ý định giơ lên.
Thẩm Hồng Nguyên không hề thấy mất mặt, rất tự nhiên thu tay về.
Quản gia Trần đứng sau lưng Kỷ Mân gật đầu tiến lên, đưa ra món quà đã chuẩn bị, cười nói: "Tiên sinh nghe giám đốc Tiểu Thẩm nói hôm nay là sinh nhật của ngài, chỉ là giữa đường gặp chút chuyện nên đến trễ, hi vọng ngài bỏ quá cho."
"Đâu có đâu có." Thẩm Hồng Nguyên khép nép nịnh nọt đón Kỷ Mân vào trong.
Các vị khách đứng xem cũng đi theo vào trong sảnh.
Kỷ Mân đến, giống như là ném một hòn đá vào đầm nước sâu, gây ra gợn sóng.
Tất cả người có mặt trong bữa tiệc, bao gồm cả Thẩm Hồng Nguyên, đều đang suy đoán ý đồ của hắn.
Gần đây nhà họ Kỷ có một dự án rất lớn đang tìm đối tác để kí hợp đồng. Các công ty tập đoàn đều đang tranh nhau vỡ đầu để giành lấy cơ hội này, nhà họ Trương còn vì chuyện đó hẹn gặp Kỷ Mân không biết bao nhiêu lần.
Hôm nay, Kỷ Mân luôn lạnh lùng khép kín không thích giao tiếp, lại chủ động tới nhà họ Thẩm.
Nếu là bảo coi trọng.
Hắn đến muộn, còn hờ hững như không với Thẩm Hồng Nguyên.
Nếu bảo không coi trọng... Hắn chuẩn bị cả quà.
Mọi người không khỏi nghĩ thầm.
Đâu có nghe nói quan hệ của Kỷ Mân với Thẩm Tinh Ngộ tốt tới mức này đâu?
Giám đốc Trương và phu nhân lại càng bồn chồn, sợ vịt đến miệng còn bay.
Bọn họ đi quanh nói bóng nói gió hỏi thăm tin tức, lại không có được cái gì hữu dụng.
Cuối cùng hai vợ chồng liếc nhau, một suy đoán hoang đường hiện lên.
Chẳng lẽ Kỷ Mân thật sự tới...
Vì đứa con riêng đó?