"Cái gì? Anh vừa nói cái gì? Hòn đảo này bị mua rôi sao?" - Một cô gái kinh ngạc thốt lên.
Hòn đảo này là một khu du lịch từ trước đến nay rất nổi tiếng, nó được bao bọc bởi bốn phía là nước. Điều đặc biệt của nó là mặt nước trong như gương, phản chiếu lại bầu trời, nhìn qua giống như bản thân đang bước đi trên mây. Không những thế khí hậu ở đây ôn hòa bốn mùa như một, mát mẻ, nắng ấm.
Các khu nghỉ dưỡng năm sao đều được xây lên ở đây, vô cùng tiện nghi và thoải mái. Nên vùng đất này được rất nhiều du khách tìm đến để nghỉ ngơi, vui chơi. Không nghĩ đến hòn đảo này sau một đêm bị người mua trọn. Thậm chí là còn không cho người khác bước vào. Người nhân viên bối rối gật đầu, chỉ có thể xin lỗi, mời đến hòn đảo khác. Mà bên trong hòn đảo to lớn, tất cả mọi ngóc ngách đều được trang trí tÌ mỉ bằng hoa tươi và bóng bay. Đẹp đẽ và rực rỡ. Ở trong phòng, người con gái ngồi trên chiếc ghế bằng nhung rộng lớn, mặc trên mình một chiếc váy cưới trắng tinh, từng đường nét đều được thêu lên một cách tỉ mỉ. Nhìn qua kiểu dáng đơn giản nhẹ nhàng nhưng lại làm tôn lên vẻ đẹp dịu dàng, mềm mại trên làn da trắng nõn ấy. Tiếng gõ cửa từ bên ngoài bỗng nhiên vang lên. Người con gái đứng dậy, bước đến mở cửa, liên thấy một khuôn mặt tươi cười hớn hở.
"Nhã Tịnh, cậu thật sự đẹp quá đi mất! Rất giống như một nàng công chúa! Mình lại không nỡ gả cậu đi rồi!" - Trương Phi Phi phông má tiếc nuối, kéo lấy cánh tay Lâm Nhã Tịnh bước vào trong phòng, cùng ngồi xuống. Ngày hôm nay nhìn thấy được cô ấy có thể gả đi, thật sự là một loại hạnh phúc. Cách đây không lâu ngay tại sân bay, cô còn nghĩ sắp xảy ra một cuộc rơi lệ đổ máu. Cô đương nhiên là không thể bỏ lại Lâm Nhã Tịnh một mình, đành hủy đi chuyến bay. Không nghĩ đến trải qua hơn một tháng, hai người liền kết hôn.
Bàn tay ấm nóng lo lắng nắm lấy tay Lâm Nhã Tịnh, thận trọng nói: "Nhã Tịnh, cậu thật sự muốn lấy hắn sao? Mình đã điều tra qua một chút, hắn chính là Cửu gia đó! Là người đàn ông đứng đầu xã hội đen, tàn nhẫn độc ác. Lỡ như một ngày nào đó, hắn ta cũng làm tổn thương cậu thì phải làm sao bây giờ?" Lâm Nhã Tịnh hiền lành như vậy, rất có thể sẽ bị ăn hiếp!
Lâm Nhã Tịnh nghe xong, bỗng nhiên nở nụ cười: "Mình đã nói với cậu rồi. Anh ấy sẽ không làm tổn thương mình. Không phải hòn đảo này cũng là anh ấy mua hay sao?" Ngày hôm đó, cô chỉ vu vơ nói một câu: "Hòn đảo này thật đẹp, nếu đây là nhà của chúng ta thì thật tốt. Không nghĩ đến nửa tháng sau, anh quả thật để cho nó trở thành nhà tân hôn...
"Nếu như có chuyện gì, phải lập tức gọi cho mình đó!" - Trương Phi Phi vẫn là lo lắng. Người giàu quyên thể có bao nhiêu người nói lời giữ lấy lời? Cô chỉ sợ Lâm Nhã Tịnh đến lúc đó sẽ đau khổ.
Lâm Nhã Tịnh mỉm cười dịu dàng gật đầu. Cô hiểu Trương Phi Phi đang nghĩ cái gì, vì tất cả những cảm xúc đó, cô đều đã trải qua.
Có những chuyện, duy chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận rõ trái tim của đối phương. Một mảnh tâm ý này, cô sẽ giữ lấy nó, đặt trong lòng. Không phải người thân, nhưng còn hơn cả người thân. Người luôn lo lắng và ở bên cạnh cô.
Cánh cửa một lần nữa được mở ra. Lâm Nhã Tịnh quay đầu, có chút ngạc nhiên: "Sao anh lại đến đây?"
Âu Dương Dạ Trạch mặc lên một bộ vest màu đen, vẫn là cái khí chất vương giả ngạo khí ngất trời đó, chậm rãi đi đến bên cạnh cô. Lâm Nhã Tịnh còn chưa kịp nói câu gì, đã thấy anh quỳ xuống, cẩn thận vén lên viền váy, xoa nhẹ cổ chân cho cô. Thật ra cổ chân cô từ ngày xảy ra sự cố hôm đó của Đường Thiên Y, đã bị trật khớp. Đến nay coi như đã gần lành rồi, không có gì đáng ngại, chỉ là cử động sẽ còn hơi đau một chút mà thôi. Âu Dương Dạ Trạch vì buổi hôn lễ này mà tất bật không ít, nhưng vẫn là đến đây xoa chân cho cô. Lâm Nhã Tịnh ngượng ngùng rụt chân về. Bình thường chỉ có hai người thì không sao, hôm nay còn có bạn cô nữa, như vậy mặt mũi của anh... "Dạ Trạch, em không sao."
Âu Dương Dạ Trạch khẽ nhíu mày, đương nhiên sẽ không để cho cô làm loạn: "Ngoan nào, một chút nữa sẽ phải đứng rất lâu." Chỉ sợ cô phải chịu đau. Trương Phi Phi nhìn thấy cảnh này, cũng đành thở dài, buông bỏ xuống sự lo lắng, đứng dậy ra ngoài trước.
Một người đàn ông lo trước, lo sau như vậy cho cô ấy, vẫn là đáng giá nên thử một lần... Căn phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Nhã Tịnh nghiêng mặt nhìn Âu Dương Dạ Trạch chăm chú xoa chân cho cô, nét mặt nghiêm túc như xem một tập tài liệu khó nhắn. Cách đây không lâu, nhìn thấy anh hâu như ngày nào cũng ở nhà, không còn bận rộn như trước kia nữa.
Cô còn lo lắng cẩn thận hỏi anh. "Dạ Trạch, anh...có phải có điều gì cần nói với em không?"
Âu Dương Dạ Trạch đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, liếc nhìn qua cô một cái, nhướng một bên lông mày: Làm sao vậy?" Cô lại cẩn thận ngồi xuống, sợ chạm vào lòng tự tôn của anh, mà cố gắng nói giảm nói tránh, ấp úng lựa lời: "Em cảm thấy dạo này anh ở nhà rất thường xuyên, không giống anh của trước đây, có phải có chuyện gì rồi không?"
Âu Dương Dạ Trạch cong môi, ánh mắt hứng thú, một tay trực tiếp lôi kéo cô ngồi lên đùi anh, vòng tay rắn chắn khóa chặt eo cô, giọng nói trầm thấp vang lên, nửa thật nửa đùa: "Như em biết, tôi bị đuổi ra khỏi công ty rồi, không thể làm được gì. Sau này dựa cả vào em" Ngữ điệu này một chút cũng không nhận ra sự đau buồn, vậy mà cô lại tin tưởng mà thề thốt bản thân sẽ không ngược đãi anh. Từ đó về sau cô luôn yếu lòng, chấp nhận lời đề nghị của anh, ân ái ở trong phòng khách, phòng bếp, nhà tắm cho đến ban công. Toàn là những nơi đỏ mặt tía tai. Nếu như cô từ chối, anh lại nghiêm túc nhắc lại anh đang không vui... Sự thật là gì? Nửa tháng sau cô mới biết tài sản của Âu Dương Dạ Trạch to kếch xù, cả đời con cháu cũng ăn không hết.
Tập đoàn Âu Dương gia sao? Anh chẳng qua đấu tranh vì muốn trả lại mối thù năm xưa bị ngược đãi, có cũng được, không có cũng được, bên ngoài anh còn có nhiều công ty khác... Hiện tại, Lâm Nhã Tịnh đột nhiên nhớ tới sự uất ức đó, giơ ngón tay chọc chọc vào má của anh. Không nghĩ đến người đàn ông hoàng kim này lại biết diễn xuất như vậy! Khi thấy sắc mặt anh đen lại, cô mới bỏ tay xuống, nghi hoặc nói: "Chuyện bên Âu Dương gia, anh không muốn quay về giành lại quyền hành hả?"
Ngón tay Âu Dương Dạ Trạch tinh tế xoa chân cho cô, sắc mặt không đổi, lên tiếng: "Xem chừng mấy ngày nữa sẽ có khách đến thôi" Từ trước đến nay, một tay Âu Dương Dạ Trạch điều hành tập đoàn này, không có anh chống đỡ, tập đoàn như thiếu đi bộ não điều khiến. Tứ thiếu gia lại là người chưa hề có kinh nghiệm trong kinh doanh, trước nay đều chỉ có ăn chơi phóng túng. Tập đoàn Âu Dương gia vì thế mà xuống dốc không phanh.
Còn chưa kể đến, Âu Dương Dạ Trạch lặng lẽ giơ tay thêm mắm dặm muối, ngăn cản mọi đường xoay vốn của công ty, đến Âu Dương lão gia cũng bị anh xoay vòng vòng, không kịp trở tay. Chẳng mấy chốc, bọn họ bị bí đường lui, chỉ có một con đường là quỳ xuống chân anh, xin anh quay lại. Muốn đuổi anh đi? Vậy thì phải nghĩ kỹ xem hậu quả là như thế nào