Nhiễm Chính phát hiện trước mắt mình là đen kịt một màu, ánh mắt của hắn bị người che lại, một tia ánh sáng cũng không tiến vào được. Hắn lại duỗi người muốn đưa tay ra thì phát hiện dường như mình bị dây thừng trói lại, ngay cả tự do cũng bị hạn chế.
Lúc này hắn mới bắt đầu nhớ lại.
Hôm nay mặc trang phục Tô Huyên đi ra ngoài không lâu, hắn liền phát hiện có người Đông xưởng đi theo mình. Nhưng hắn lượn quanh rất nhiều lần, nhưng làm thế nào đều không dứt được hai khối keo cao da chó giống như tùy tùng này.
Dù sao bộ y phục của Tô Huyên kia thực sự đáng chú ý, hắn suy xét một chút, dứt khoát lấy một thân y phục Cẩm Y Vệ cùng mặt nạ ra, thừa dịp không có ai đổi một thân trang phục khác, lại nhanh chóng trà trộn vào đám người.
Chỉ cần không bị nhìn thấy mặt thì một tên thư sinh dễ ẩn thân hơn so với một Cẩm Y Vệ.
Nhưng mà còn chưa chạy được bao xa, hắn lại nghe thấy hai tên ăn mặc giống tiểu nhị đang có mưu đồ -- lão bản nói muốn đem người này về.
Thủ pháp cùng kế sách của hai người kia thực sự vụng về, rõ ràng không phải là cùng một đám với Đông xưởng.
Nhiễm Chính nhanh chóng cân nhắc.
Trước mắt Thái tử còn chưa trở về kinh, Bùi Anh Trác đương nhiên cũng không trở về, Nhiễm gia lại càng ước gì Nhiễm Chính lăn càng xa càng tốt, ai lại có thể có mưu đồ đối với Nhiễm Chính đã rơi đài?
Hắn suy nghĩ một hồi cũng không thấy có người nào thích hợp, hắn muốn làm rõ ràng người này là ai.
Cho nên hắn dứt khoát tương kế tựu kế, giả bộ như không biết cái gì chịu một côn. Như thế này cũng tốt, trùng hợp có thể né tránh người của Đông xưởng theo dõi Tô Huyên.
Chờ đến khi tỉnh lại, chính là tình trạng trước mắt.
Ngay sau đó bên tai liền truyền đến một câu: "Tốt nhất ngươi chớ lộn xộn, ta trói người bằng song hoàn kết, càng giãy dụa càng chặt."
Còn có một mùi đào thơm quen thuộc truyền tới theo câu này, làm cho người ta lập tức có thể nhận ra thân phận người nói chuyện. Huống chi, lời này hắn quen tai vô cùng, lần trước hắn cũng cảnh cáo Phù Niệm Niệm như thế.
Nhiễm Chính không thể không thừa nhận, Phù Niệm Niệm học được thật đúng là rất nhanh.
Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, lúc hắn trói Phù Niệm Niệm ở trên xe ngựa, sao có thể nghĩ đến mình cũng sẽ có một ngày nằm trong tay Phù Niệm Niệm? Nói cho chính xác thì cái tên của nút thắt này cũng là nghe từ miệng mình.
Đến cùng lại là mình hố mình, hắn không khỏi tự giễu giật giật khóe miệng.
Phù Niệm Niệm thấy Nhiễm Chính vẫn bình tĩnh như cũ không chút hoảng hốt nào, lập tức cảm thấy mình uổng phí công sức, không khỏi nhíu mày lại nói: "Nam nhân tuấn tú như thế, tuy là da mịn thịt mềm, nhưng lấy thịt để chưng bánh bao cũng quá đáng tiếc."
Nàng nhéo nhéo mặt Nhiễm Chính như muốn chiếm tiện nghi, mặc dù mặt của hắn đã trắng nõn lại mềm mại, sờ thì như mỹ ngọc. Nhưng nghĩ đến lúc trước hắn trêu đùa mình, còn búng trán của mình, Phù Niệm Niệm muốn bùng nổ, hận không thể lấy toàn bộ sức mạnh hung hăng bóp một cái.
"Không bằng bán vào kỹ viện làm tiểu quan, có khi lại có thể bán được giá tốt."
Mặc dù Nhiễm Chính bị bịt mắt, nhưng vẫn không chút hoang mang: "Lúc trước ngược lại là nhìn không ra, hóa ra Niệm Niệm của chúng ta lại thích kiểu bàng môn tà đạo này?"
"Ai là chúng ta.." Dưới tình thế cấp bách Phù Niệm Niệm quên mất phải ngụy trang tiếng nói, nói được một nửa mới phát hiện vội vàng che miệng của mình lại.
Diễn là diễn không nổi nữa, Nhiễm Chính lại giống như thường ngày nhìn thấu hết tất cả mọi chuyện. Phù Niệm Niệm một tay giật xuống miếng vải che mắt Nhiễm Chính, Nhiễm Chính nghiêng mặt qua né tránh ánh sáng chói mắt, nửa ngày rốt cục thấy rõ hoàn cảnh quanh mình, cũng thấy rõ Phù Niệm Niệm trước mặt mình.
Nàng ngồi xổm ở trước mặt Nhiễm Chính, vẻ mặt điềm đạm nho nhã, ánh sáng lưu chuyển trong mắt, vẫn là tiểu yêu tinh giảo hoạt kia.
"Niệm Niệm nếu muốn ăn ta, làm gì mà phải tốn công tốn sức như thế? Nói thẳng với ta không phải là được rồi sao?" Vẻ mặt Nhiễm Chính mang ý cười, giọng nói cũng không nhanh không chậm: "Thảo dân sao lại không thừa dịp này làm vừa lòng tiểu thư quốc công phủ?"
"Ngươi bị người trong kinh đuổi như đuổi vịt, trước mắt ta mới đuổi người đi, ngươi cũng đừng khua môi múa mép với ta?" Phù Niệm Niệm sờ cằm, vẻ mặt cũng không nhẹ nhõm.
"Chẳng lẽ không phải ta vẫn luôn như vậy sao?" Nhiễm Chính cười cong mắt.
Phù Niệm Niệm cũng không tiếp lời, chỉ lầm bẩm nói: "Người của Đông xưởng, từng người đều ra tay ngoan độc, năm đó ta tận mắt nhìn đến bọn hắn hại Tô gia.. Được rồi, nói những thứ vô dụng này làm cái gì.. Đông xưởng bên kia tìm người, ngươi bên này lại lén lút hồi kinh, có thể không có liên quan sao?"
"Ngươi sợ ta chết ở trong tay bọn họ?" Nhiễm Chính đang cười trong chớp mắt mặt cứng lại: "Ngươi có mấy phần năng lực? Mang ta trở về, không sợ mình chọc phải Đông xưởng sao?"
"Lần trước đánh đàn đã chọc." Phù Niệm Niệm lùi về sau một chút, khoanh chân ngồi xuống: "Dựa vào bản tính tâm ngoan thủ lạt của bọn hắn, sớm muộn gì cũng có khúc mắc."
"Ta cũng tâm ngoan thủ lạt, khác người của Đông xưởng ở chỗ nào?" Nhiễm Chính tự giễu nhếch miệng: "Bùi Anh Trác gϊếŧ người, có lẽ cũng không nhiều hơn ta. Ngươi nhìn cả triều xem bây giờ ai không nói ta tàn nhẫn lạnh lùng? Ngươi nghĩ muốn giúp ta, không bằng trước tiên nên suy nghĩ cho chính mình một chút."
"Gian thần thì thế nào?" Phù Niệm Niệm nhíu nhíu mày: "Trên tay ngươi nợ máu bao nhiêu ta không biết, nhưng ta biết không thể dùng tốt xấu đơn giản để nhận định một người. Âm tàn quyết tuyệt thì như thế nào? Lòng tràn đầy tính toán thì lại như thế nào? Với ta mà nói, ngươi không phải là phải trái không phân, càng không phải là người không có lương tâm, dù sao cũng không quá chính trực nhưng cái này không ảnh hưởng đến toàn bộ."
"Trong triều rêu rao mình là đại thần lắm công chính nghĩa, người nào không phải là Tô gia đổ thì mắng Tô gia, Nhiễm gia đổ thì mắng Nhiễm gia? Bọn hắn ngoại trừ bỏ đá xuống giếng, thì có thể làm được thứ gì? Theo ta thấy, những" quân tử có đức độ "kia còn không bằng ngươi, chẳng qua chỉ có vẻ bề ngoài thôi."
Lông mày Nhiễm Chính theo từng câu từng câu của Phù Niệm Niệm mà nhíu lại: "Ngươi cảm thấy không giống?"
Phù Niệm Niệm trả lời không chút do dự: "Đương nhiên là không giống, bọn hắn sẽ chỉ bo bo giữ mình, giống như chuột đồng lẩn trốn ở trong đám người mắng vài câu giẫm mấy cước, nếu là thật sự bị lôi ra ngoài, không chừng lại nhát như chuột ôm đầu cầu xin tha thứ."
"Nhưng ngươi sẽ không liên luỵ người vô tội, càng sẽ không tùy tiện vượt qua giới hạn. Là ngươi dẫn ta rời khỏi Phù gia, cho nên ta mặc kệ người khác thấy thế nào, trong mắt ta ngươi chính là người tốt." Phù Niệm Niệm lẩm bẩm nói: "Huống chi trên triều đình đấu đá quỷ quyệt, ai không muốn nắm quyền lực? Một tướng công thành vạn cốt khô, mỗi người đều lấy hết sức mình để đọ sức, hôm nay hắn mất mạng, ngày mai không chừng chính là ngươi, há có thể được chia ra ai đúng ai sai sao?"
"Cứu ngươi, căn bản không cần lý do, bởi vì ngươi có lương tri, so với mấy người lấy bút làm đao cùng với mấy tên tiểu nhân cứ tự cho là chính nghĩa kia mạnh hơn gấp trăm ngàn lần."
Lông mày Nhiễm Chính cũng không giãn ra, nhưng ánh mắt đã từ từ mất tập trung.
Từ bảy năm trước khi hắn tận mắt nhìn thấy Tô gia nhà tan cửa nát, thì báo thù đã thành ý nghĩa duy nhất để hắn tiếp tục sống. Về sau, hắn thay thế Nhiễm Chính đã chết được Nhiễm Kính Thần nuôi dưỡng ở biệt trang, hắn gánh vác cừu hận, chậm rãi biến thành bộ dáng dối trá gian xảo, không từ thủ đoạn như bây giờ.
Nhiễm Chính tuổi còn nhỏ đã trúng liền Tam nguyên, càng không cần vào Hàn Lâm mà thẳng tiến lục bộ, một đường đã lên tới trời cao, khoảng chừng hai mươi tuổi đã vào các. Để đi tới đấy tràn đầy đều là tính toán, khắp nơi đều có âm mưu.
Trong miệng của mọi người trong thành Nhiễm Chính là thiếu niên anh tài, cũng trở thành loại người mà mình chán ghét nhất, cùng không khác biệt lắm với loại người đã từng hãm hại Tô gia.
Chỉ cần oan tình của Tô gia được giải, thì hắn cũng không cần thiết sống ở trên đời này nữa. Loại người giống như hắn, quả nhiên nên bị vạn người phỉ nhổ, nên sớm đi Luyện Ngục, vĩnh thế không được siêu sinh.
Nhưng Phù Niệm Niệm chợt nói hắn là người tốt, nàng còn nói những người kia là lũ ngụy quân tử chẳng qua chỉ có cái vỏ hào nhoáng bên ngoài.
Hóa ra oán hận chất chứa thật sâu cũng có thể tan thành mây khói trong khoảnh khắc, hóa ra mình sống ở trên đời này cũng không phải là tai họa như vậy.
Nhiễm Chính thở phào một cái, hắn thật giống như đang ở trong đêm tối không bờ bến bỗng nhiên nhìn thấy một chút ánh sáng, vì không còn mê mang liền không nhịn được muốn tới gần một chút, lại muốn đền gần thêm chút nữa.
Dù là thiên địa hỗn độn, sông núi biến đổi thì có làm sao? Bên cạnh hắn có thể ôm lấy một chùm ánh sáng.
Bảy năm trước Phù Niệm Niệm được gieo vào trong lòng của hắn, bây giờ hoàn toàn mọc rễ nảy mầm. Có nàng thì ở nơi đen tối cũng có thể trở thành ban ngày. Nhiễm Chính chỉ muốn đem nàng nâng niu ở trong lòng bàn tay, trân quý nàng thật nhiều.
Từ trước đến nay Nhiễm Chính là một người vui buồn không lộ, cho dù một lần nổi giận duy nhất kia, cũng là bởi vì nhận ra kế hoạch của Phù Niệm Niệm, vì giúp nàng mà diễn một tuồng kịch.
Phù Niệm Niệm nhìn thấy hắn thật lâu cũng không giãn lông mày ra, bỗng nhiên xích lại gần một chút, không khách khí đưa tay sờ lên chân mày của hắn: "Hóa ra ngươi cũng sẽ cau mày à? Ta còn tưởng rằng trước mặt người khác ngươi sẽ chỉ cười."
Nhiễm Chính lấy lại tinh thần cười khổ một tiếng, thật sự là hắn đang chạy trốn, mới có thể ở trước mặt Phù Niệm Niệm lộ ra dáng vẻ không có chút phòng bị nào.
Ai ngờ Phù Niệm Niệm cũng không buông tay, giọng điệu ép buộc cười tủm tỉm nói: "Bức tranh khuôn mặt này thật khó gặp, không bằng ta lấy cho ngươi một cái tên, gọi là Mi Mi thì sao?"
"Mai Mai?" Nhiễm Chính mở to mắt, liếc qua hoa mai trên bàn: "Thật khó nghe."
"Không phải cái mai kia.." Phù Niệm Niệm nhìn theo ánh mắt của Nhiễm Chính, lập tức biết hắn hiểu lầm cái gì, nhưng con ngươi nàng lập tức đảo một vòng, giọng nói chậm lại: "Nhưng mà cái mai này cũng không tệ."
Nàng như muốn trêu cợt bẻ gãy một nhánh hoa mai đang cắm trong bình, cẩn thận từng li từng tí cắm trên đầu Nhiễm Chính, lại vênh vang đắc ý mà thưởng thức một hồi.
"Mai Mai mang Mai Mai, vừa vặn." Phù Niệm Niệm tươi cười đắc ý.
Trên mặt Nhiễm Chính cũng không lộ ra vẻ chán ghét, chỉ là âm u đầy tử khí mà nhìn nàng, cứ như cả người đều bị hắn nhìn thấu.
Phù Niệm Niệm nhếch miệng, chẳng lẽ là mình ức hiếp Nhiễm Chính như vậy, hắn thật sự tức giận? Có phải hắn cảm thấy lúc mình nghèo túng ai cũng sẽ đến giẫm hắn một cước hay không?
Thật là một người chơi không nổi mà.
Nhưng mà bây giờ Nhiễm Chính thất thế, ai biết sau này lại có thể Đông Sơn tái khởi hay không? Nàng ức hiếp hắn như thế này, sợ là ngày sau lại bị trả thù.
Phù Niệm Niệm vội vàng hắng giọng: "Ta cũng không phải cứu ngươi không công, ta chỉ là muốn liên thủ với ngươi."
"Chúng ta cùng nhau đối phó với Tô Huyên, hiện tại Tô Huyên này là giả, ta biết hắn là ai."
Đuôi lông mày Nhiễm Chính giật giật: "Giả?"
Hắn cúi đầu nhìn nút buộc trên tay mình, tuy nói buộc rất được, nhưng Nhiễm Chính chỉ cần thoáng vận chút nội lực là có thể mở ra, với hắn mà nói thứ này chỉ giống như thứ đồ chơi. Nếu Phù Niệm Niệm thật sự biết thân phận của hắn, sợ là đã sớm như trước kia, được hầu hạ bằng đao kiếm răng lợi rồi, làm sao sẽ đối xử với mình như thế này?
"Đúng, hắn không phải Tô Huyên, mặc dù ta không biết hắn muốn làm gì." Phù Niệm Niệm nghĩ nghĩ.
Nhiễm Chính có chút ngoài ý muốn, hắn không hiểu rõ vì sao Phù Niệm Niệm lại chắc chắn Tô Huyên là giả. Vẻ mặt Nhiễm Chính nghiêm túc lại: "Không, hắn chính là Tô Huyên."
"Vì sao?"
".. Trực giác." Ánh mắt Nhiễm Chính buông xuống, cũng không thể nói cho Phù Niệm Niệm, bởi vì hiện tại Tô Huyên đang bị nàng cột, còn bị cắm một nhánh hoa trên đầu?
Thế là hắn hỏi ngược lại: "Sao ngươi lại cảm thấy hắn là giả?"
"Thật hay giả cũng không quan trọng." Phù Niệm Niệm nói chém đinh chặt sắt: "Ta chỉ biết là, hắn muốn gϊếŧ ta."
"Ngươi nói cái gì?" Nhiễm Chính có chút không thể tin giương mắt lên: "Chuyện này không có khả năng."
Lòng hắn thương nàng còn không kịp, làm sao lại ra tay gϊếŧ nàng?
Phù Niệm Niệm giật giật khóe miệng: "Ta mơ một giấc mơ, mơ thấy chuyện tương lai."
Phù Niệm Niệm cởi bỏ nút trói ở tay Nhiễm Chính, từ trong bình rút ra nhành hoa mai đâm vào mu bàn tay của hắn.
"Hắn cứ như vậy, trước tiên đâm một đao xuyên qua tay của ta, sau đó.."
Hoa mai lướt qua trên mặt Nhiễm Chính, thẳng tắp xẹt qua lồng ngực, rũ bỏ mấy bọt nước lên người của hắn. Vẻ mặt Nhiễm Chính nghiêm túc, dường như như có điều suy nghĩ.
Mặc dù Phù Niệm Niệm nói đến hời hợt, thế nhưng hắn cũng không phải chưa thấy qua loại khốc hình này. Những thụ hình cho người kia vô cùng thống khổ, giờ phút này ở trong mắt Nhiễm Chính, nghiễm nhiên toàn bộ chồng ở trên mặt Phù Niệm Niệm.
"Thật là nhiều máu, ta chỉ nhớ rõ chảy thật là nhiều máu." Vẻ mặt Phù Niệm Niệm buồn bực, không giống như bịa chuyện: "Thật ra là ta lừa ngươi, không phải ta không thích Tô Huyên, trước kia ta thật sự muốn gả cho hắn."