Edit: Heo Sữa
Beta: Mật Mật
***
Sau đó hành động của hắn đã xua tan mọi lo lắng của tôi. Như mọi khi, hắn rất dễ thương, hắn đưa tay lên và chạm vào đầu tôi, khóe miệng hắn hơi nhếch lên và nói với tôi: “Em không giận anh”.
Nếu không có chuyện gì xảy ra.
Tôi còn không thèm nghĩ đến chuyện đã xảy ra lúc nãy nữa, không chút nghi ngờ mà nép vào lòng ngực hắn, nếu tôi được trở lại giây phút đó tôi nhất định sẽ không nán lại thêm một giây một phút nào mà sẽ chạy thật nhanh tránh đi kẻ biến này.
Thói quen áp mặt vào cổ hắn, để có cảm giác an toàn, từ đầu tới chân được bao bọc trong sự ấm áp, vô tình sẽ ngửi được hương thơm dịu nhẹ trên người hắn, không phải loại nước hoa gây mũi, mà là mùi xà phòng thơm mát tự nhiên.
Tôi thực sự nghĩ hắn rất dịu dàng, tôi rất thích hắn, thích hắn hâm nóng trà sữa cho tôi vào mùa đông nhẹ nhàng ôn nhu đến cực điểm.
Nhưng sau đó tôi lại không còn cảm thấy như vậy nữa.
Thời gian trôi qua, tôi không biết Chúc Tiêu Hành còn có thể có bao nhiêu kiên nhẫn nữa, có lẽ nhanh thôi, bởi vì hắn sẽ sớm bày ra những thủ đoạn của mình, và ham muốn kiểm soát mạnh mẽ của hắn sẽ cho hắn biết rằng hắn nên làm
những gì hắn muốn.
Tôi vẫn ngây ngốc không thể bước ra khỏi tình yêu ngọt ngào của mình, còn hắn thì đã nghĩ cách “Biến anh thành của riêng em.”
Và những giấc mơ của tôi cũng tan tành từ đó.
Tôi vẫn là Đoạn Hứa, nhưng Chúc Tiêu Hành không còn là Chúc Tiêu Hành mà tôi biết.
Sau bữa tiệc với bạn bè, vẻ mặt lạnh lùng và điềm tĩnh của hắn thực sự là rất tệ, ngày hôm sau bạn tôi bị thương nặng trong một vụ tai nạn xe hơi, cậu ta dường như bị liệt hai chân, tôi rất buồn khi biết tin. Rõ ràng hôm qua vẫn ổn, hôm nay lại bị như thế ...
Mặc dù thật khó tin, nhưng chuyện không thể đoán trước được, chúng ta chỉ có thể bó tay, hy vọng sau này cậu ta có thể ổn, tôi nghĩ rằng chuyện này là ngoài ý muốn, tôi chưa bao giờ hoài nghi chuyện này là có người cố ý hay không.
Tôi đến bệnh viện thăm cậu ta, cậu ta nói chuyện như không có thần kinh, người gầy đến mức chỉ còn bộ xương, mặt hóp lại, râu không cạo, tóc tai bù xù, quầng thâm đen dưới mắt, càng nhìn càng thấy đau lòng.
Trong lúc cảm thông với cậu ta, cậu ta cũng bỏ qua rất nhiều chuyện, Chúc Tiêu Hành có vẻ còn buồn hơn tôi, vẻ mặt ủ rũ hồi lâu, không nghe thấy tôi nói gì, hắn ngồi trên sô pha bất động đã lâu, ngay khi tôi đang ở trong phòng và muốn ra ngoài an ủi hắn, hắn đột nhiên cười thành tiếng, nụ cười giòn giã.
Ánh mắt hung ác nham hiểm, nhìn chằm chằm vào một nơi xa lạ không rõ đầy vẻ quỷ dị, không chút dấu vết tôi ngừng lại chuyển động, tôi không hiểu hành vi của hắn là gì nên càng kinh hãi hơn.
Khắp người nổi gai ốc.
Tôi lúc ấy cũng không biết vì cái gì hắn phải làm như vậy.
Cái gọi là hạnh phúc là một thân thể được gói ghém cẩn thận, và sự biến dạng bên trong mới là bản chất. Lãng mạn nhưng đáng sợ, đó là tình yêu đáng sợ nhất mà tôi từng thấy. Dùng hai chữ bệnh hoạn này thật ra là tôi tâng bốc, nhưng không ngờ cuối cùng dù có ngụy trang thì cũng chỉ để tôi nhìn thấy.
Từ lãng mạn chưa bao giờ tồn tại trong hắn.
Không muốn bị hắn điều khiển.
Không muốn trở thành chim hoàng yến gãy cánh, hắn khống chế tất cả, đó là cách mà hắn yêu tôi.
“Anh à, em thích anh.”
Đúng vậy, hắn muốn biến tôi thành vật phẩm riêng.
…
"Anh à, em đã muốn làm chuyện này từ lâu rồi, nhưng sợ anh bỏ rơi em trước." Tôi hoảng sợ, đằng sau sự thật lại là một bộ mặt như vậy, tôi biết rằng sự không chú ý của tôi sẽ trở thành nhược điểm, không nghĩ sẽ được dùng cho người đàn ông tên là Chúc Tiêu Hành, người được gọi là bạn trai của tôi.
Tôi mắng hắn là đồ biếи ŧɦái, hắn vẫn mắt điếc tai ngơ và trói tay tôi bằng một sợi dây mà không có biểu hiện gì trên khuôn mặt. Tôi không thể tin được là hắn sẽ làm như vậy, nhưng khoảnh khắc tôi nhìn thấy đôi mắt của hắn, tôi cảm thấy rằng đây là điều mà hắn thực sự muốn làm.
Hiện tại Chúc Tiêu Hành không còn là người mà tôi biết, cho dù làn da hắn cũng giống như vậy, nhưng về biểu hiện và hành vi của cậu ấy ... không, không, hắn đã có bộ dạng này từ rất lâu rồi, một cái nhìn nham hiểm trong ánh mắt của hắn, đúng, hắn đã để lộ ra nó ... nhưng hắn không nhận ra điều đó.
Thực ra không phải hắn không tức giận, chỉ là hắn kiềm nén mà thôi. Tôi hoàn toàn bị cô lập trong một môi trường mà tôi quen thuộc, mỗi ngày cuộc sống của tôi trở thành cuộc sống chỉ có Chúc Tiêu Hành.
Tôi dần dần bắt đầu không thích hắn nữa.
…
Thực sự, không thể thích.
“Chia tay đi.” Nhưng điều tôi không ngờ tới là ba chữ này lại trở thành cái bóng của tôi, tôi hoàn toàn biến thành kẻ điên không suy nghĩ và sức sống, xấu hổ hơn chó, chọc giận hắn là một sự lựa thất bại và cũng sẽ trở thành kiếp nạn của tôi.
Nói chung không phải là người ngày nào cũng sống trên hai đường thẳng song song, không giao nhau, dù có ngoại lệ thì cũng nghịch trời, vậy đây là số phận của tôi sao?
Thật sự không cam lòng.