Edit: Mật Mật
Beta: Heo Sữa
***
Tôi không biết rõ đó là ai.
Nhưng sau khi lên tiếng, tôi đã xác nhận.
Là hắn, tôi chắc chắn đó là hắn ...
Tôi biết hắn đến vì tôi
"A Hành!"
Dây thần kinh căng thẳng bị đứt răng rắc, từ choáng váng ban đầu đến những tràng khóc liên tiếp, Chúc Tiêu Hành nhìn thấy tôi, ném cây gậy đập cửa xuống, chạy đến và ôm chầm lấy tôi.
Cởi dây thừng cho tôi, sợi dây thừng thô cứng trượt xuống khỏi cổ tay, để lại một vết đỏ trên cổ tay trắng nõn của tôi.
Hắn đã rất đau lòng và thổi tay tôi.
Tôi đã không kìm lòng được khi nhìn thấy hắn, tôi biết hắn sẽ đến, và hắn chính là cảm giác an toàn của tôi.
Hốc mắt vốn không còn hy vọng gì giờ đã hết đỏ và hơi sưng. Chúc Tiêu Hành…
Nỗi bất bình và nỗi sợ hãi trào dâng vì hy vọng duy nhất, tôi mãnh liệt lao vào lòng ngực hắn, ngửi lấy hơi thở quen thuộc, chạm vào hơi ấm quen thuộc, sợ như mơ tôi siết chặt vòng tay và ôm chặt hơn nữa, muốn ôm trọn cả người vào vòng tay của mình và không bao giờ buông.
Hắn có thể hoàn toàn cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của tôi, ôm chặt tôi vào lòng.
“Anh sợ… A Hành.” Lông mi run lên, nước mắt rủ xuống, Chúc Tiêu Hành lại gần tôi hơn, cánh môi nhẹ phủ lên trán tôi để trấn an.
"Đừng sợ, em ở đây."
"Em ở đây."
Mọi thứ xung quanh tôi đều đã quên, tại sao tôi lại đến đây, tại sao tôi lại sợ, tại sao tôi lại rất xấu hổ, tôi đã quên hết mọi thứ, chỉ nhớ Chu Tiểu Bạch.
"Em đang ở đây, anh." Hắn nói.
…..Vòng tay ôm eo tôi thật ấm áp và mạnh mẽ, cho phép tôi hoàn toàn thư giãn trong một thời gian ngắn, và cơ thể cứng đơ dần hồi phục.
Chúc Tiêu Hành có thể ôm tôi một cách dịu dàng và cách ly tôi khỏi những nguy hiểm xấu xa của thế giới này.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hắn chính là địa ngục tối cao, hoa anh túc với vẻ ngoài đàng hoàng và xinh đẹp lại là thứ độc dược mạnh nhất.
Anh à, em muốn trở thành thế giới của anh.
Bây giờ em có phải là của anh không?
...
...
Khi tôi đến bệnh viện, kỳ thật chỗ nào cũng không đau, hắn nhất quyết đưa tôi đi khám tổng quát, để hắn không phải lo lắng, tôi đành đồng ý, khi ra viện thì chỉ là một vết thương ngoài da, Khi trở về Chúc Tiêu Hành đặc biệt ấm áp và quan tâm chăm sóc tôi.
Mà kẻ bắt cóc tôi đã biến mất một cách bí ẩn, cảnh sát không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, nghe thật đáng sợ, tôi không biết họ là ai, và tôi cũng không muốn nghĩ.
Đồng thời, nó để lại một cái bóng rất sâu trong tôi, tôi cảm thấy bất an từ giường chui vào trong lòng ngực của Chúc Tiêu Hành, hắn vẫn đang mặc chiếc áo khoác đó và bao lấy tôi.
Chúc Tiêu Hành sẽ ở bên cạnh giường và đích thân làm cơm đem đến bệnh viện cho tôi.
Tôi hỏi hắn: “Làm như vậy không phiền sao?”
“Ở bên ngoài em không yên tâm, lỡ như anh lại xảy ra chuyện gì.” Hắn nghiêm túc mở hộp cơm, dùng thìa xúc một ngụm thức ăn đưa lên miệng tôi, tôi ngơ ngác nhìn hắn hỏi: “Không giận sao? "
"Không." Hắn ngược lại còn bình tĩnh xoa xoa mái tóc đang rối bù của tôi và thở ra một cách tinh tế: "Anh suýt chút nữa làm em sợ chết khϊếp, em làm sao mà tức giận được, hơn nữa, em chưa bao giờ nghĩ tới sẽ giận anh và cũng chưa bao giờ giận anh, anh đã quên rồi sao, nhưng anh phải hứa với em rằng sau này dù có đi đâu cũng phải nói trước với em, lần này thật sự quá nguy hiểm, may mà em tìm được anh và cũng đã bắt được bọn người kia, họ sẽ không bao giờ động đến anh nữa. "
Khóc không thành tiếng, mặc dù không biết hắn tìm thấy tôi bằng cách nào, nhưng khoảnh khắc hắn xuất hiện thì tôi là tất cả.
Có chút chua xót nơi khóe môi, nhưng bên cạnh tôi đã có Chúc Tiêu Hành, tôi cảm thấy mọi bất bình đều tan biến hết.
Lúc này hắn vẫn đang nghĩ cho tôi, tôi đột nhiên cảm thấy rất đau lòng, thực sự xin lỗi hắn, hắn quan tâm và lo lắng cho tôi nhiều như vậy, cư nhiên tôi lại cảm thấy dư thừa.
Trước đây tôi đã từng không thích món ăn mà tôi đã thấy chán, nhưng bây giờ tôi bỗng cảm thấy như lần đầu tiên, thậm chí còn ngon hơn lần đầu tiên, đó là món ngon nhất mà tôi từng được ăn.
“Có phải họ đã dùng thông tin liên lạc trên điện thoại di động để quấy rối anh không?” Chúc Tiêu Hành lấy khăn giấy lau miệng cho tôi.
"Ưʍ. Hắn…hắn gọi điện, và rồi anh đã nhấc máy ..." Tôi không nhìn hắn trong suốt cuộc nói chuyện, càng nói giọng càng thấp, bởi vì trước đó tôi còn đang than trách hắn đã xóa những người bạn liên hệ trong danh bạ của mình và thậm chí có rất nhiều người trong số họ mà tôi không biết rõ lắm. Tôi không thể không cảm thấy vài phần may mắn, may là đã xóa, nếu không, có nhiều người quấy rối hơn thì biết phải làm sao.
"Thực xin lỗi."
Tất cả là do tôi mới xảy ra chuyện như vậy.
"Trước đây, không nên nghĩ rằng em phiền, là do anh chuyện bé xé ra to, anh biết em làm vậy là vì tốt cho anh. Sau này anh sẽ kể cho em nghe mọi chuyện về anh, em đừng giận anh nha, về sau anh sẽ không như thế nữa."
Chúc Tiêu Hành: "Em đã nói là không giận anh mà."
Hắn cười ôn nhu, gió nhẹ thổi bay mái tóc trên trán, nắng hắt bóng lên sống mũi, đôi mắt như sao, không, còn sáng hơn sao, như những vì sao chỉ thuộc về riêng tôi, chói lóa hơn tất cả những người khác.