Khép lại cánh cửa nhôm, tôi chào chú Vinh bước ra khỏi xưởng, dạo bước trên con đường mòn về biệt thự hướng thẳng hướng đồi thông. Ngày nào cũng đi lại sáu cây số, tự nhiên tôi lại khỏe ra, cơ thể có chút săn chắc, xem ra lời khuyên của Trung rất đúng. Cầm túi đồ ăn mua ở siêu thị gần biệt thự bước về cổng, tôi bỗng khựng lại, trái tim cũng nhảy lên một nhịp.
Đinh Thái Trung… bất giác trong đầu tôi hiện lên cả họ cả tên anh ta sau lần tôi đọc thấy, lúc này anh ta đang ngồi trên xe zip như chờ đợi tôi trở về. Lạch xạch tôi mở khóa cổng đẩy ra, khi Trung phóng xe vào sân rồi đẩy cửa xe bước khỏi đó, tôi gượng cười mở miệng chào:
– Anh Trung… có việc gì mà…
– Tôi nghỉ lại đây không được sao?
Trung khẽ hất hàm, bước vào trong phòng khách khi tôi mở cửa, cảm thấy mình hỏi thật vô duyên liền cười đáp:
– À… không, hôm nay… anh nghỉ lại đây à… tôi nấu bữa tối cho anh luôn nhé!
– Ừm.
Ậm ừ đáp lại tôi, Trung ngồi xuống sofa bật tivi, không quan tâm tôi nghĩ gì trong đầu. Trong đầu tôi lúc này… lại là rất nhiều cảm xúc, việc anh ta nghỉ lại đây đâu có gì khó hiểu, đây là nhà anh ta, vậy mà trái tim tôi lại đập thình thình một cách đáng giận.
Tôi nấu nướng rất nhanh, bước lại phòng khách định gọi Trung, nào ngờ anh ta tựa lưng vào thành ghế êm ái, hai mắt nhắm lại, hơi thở đều đều. Gương mặt thanh tú có chút hốc hác, quầng mắt thâm lại, cơ thể cao lớn gầy đi, nửa tháng qua… Trung đã trải qua chuyện gì? Liệu có phải tôi nghĩ nhiều quá rồi không? Chẳng hiểu sao… lòng tôi như thắt lại khi cảm nhận người đàn ông trước mắt tôi phải trải qua sinh tử như đêm hôm đó, như cách lão Toàn phải lao đi chiến đấu vì có kẻ đe dọa lãnh thổ, bất chấp hiểm nguy chờ đợi.
Bất chợt Trung giật mình, hai mắt mơ màng vằn đỏ trong cơn mệt mỏi. Nhận ra mình cứ đứng đực ngắm anh ta phải đến mười phút, lúc này tôi chỉ mong anh ta không biết điều này, ấp úng nói:
– Cơm xong rồi… anh có ăn luôn không?
– Cô đói chưa?
Tôi hơi sững lại khi anh ta hỏi, thực lòng chưa đói nhưng lại sợ anh ta đói, thành ra chỉ biết trả lời:
– Ăn cũng được.
Trung gật nhẹ, bước theo tôi về phòng ăn đã dọn đầy đủ. Nhìn những món ăn ngon mắt nóng hổi đặt trên bàn, hai mắt anh ta có chút hiếu kỳ, lại xen vào đó cả điệu cười đểu làm tôi nong nóng mặt.
– Tiểu thư đã lột xác rồi. Không nghĩ có ngày được tiếp đón một bữa thế này.
Trung gọi tôi là “tiểu thư”, không còn là hai tiếng “bà tư” nhói buốt, lòng tôi bất chợt rộn lên một niềm vui khó tả nhưng vẫn bĩu nhẹ môi, xúc cơm nóng đưa vào tay anh ta tôi nói:
– Chứ… chứ anh nghĩ sao hả? Tôi làm việc ở quán cơm cả tháng trời, chẳng lẽ không học được chút gì?
Trung gật gù thưởng thức những món ăn trên bàn, không biết anh ta có cảm thấy ngon hay không nhưng cũng ăn được hết ba bát cơm. Ăn xong Trung đứng dậy bước lên phòng ngủ trên tầng, tôi không đủ vô duyên mà bám theo xem anh ta ngủ ở phòng nào.
Những ngày sau đó, buổi tối Trung đều trở về biệt thự, tôi kiêm thêm nhiệm vụ nấu bữa tối cho anh ta, đúng với trách nhiệm của một ô sin, thế nhưng… tự nhiên lại có cảm giác như… tôi và anh ta đang… chung sống, mỗi lúc một gần, mỗi lúc một cảm thấy quen thuộc! Chỉ là… thái độ của Trung vẫn không có gì khác, đối thoại giữa tôi và anh ta vẫn không thiếu những câu cợt nhả. Như lúc này, Trung cắn một miếng cánh gà chiên, chăm chú nhìn tôi nhận định:
– Tay nghề mỗi lúc một nâng cao, hay tôi nên để cô mở quán ăn, biết đâu sớm thu lại được cả vốn cả lãi?
– Được thế lại tốt quá!
Tôi mặt dày tiếp nhận ý kiến này của Trung, ai biết trong đầu anh ta nghĩ thế nào.
– Mở quán thua lỗ thì sao? Cô dám chấp nhận làm thêm thời gian không?
– Liều mới ăn nhiều.
Có người nghe vậy phì cười làm khuôn mặt lạnh lùng như bừng sáng. Lần đầu tiên tôi thấy Trung cười, cảm giác anh ta lâu ngày không cười khiến cơ mặt có chút “rỉ sét” thì phải, chỉ là… tôi ngẩn ngơ nhìn anh ta đến quên cả nhai.
– Chỉ sợ cô phải trả nợ cả đời!
Đáy mắt sâu thẳm như nước sóng sánh ánh sáng quan sát tôi sau một câu nói cực kỳ hợp lý nhưng lại dễ khiến tôi hiểu lầm. Hai má bất giác nóng bừng tôi liền cúi xuống, cãi lại:
– Anh tin vào tay nghề của tôi cơ mà… lỗ thế nào được? Biết đâu, chỉ một năm… à… có khi chỉ vài tháng… tôi đã được sống cuộc đời của tôi rồi!
– Như bây giờ… có gì không tốt?
Tôi sững lại nhìn Trung. Thực ra điều kiện sống hiện tại của tôi khách quan đánh giá là tốt, tôi luôn ghi nhận lòng tốt của cậu cả này, có điều bao ấm ức trong lòng làm tôi trút hết ra:
– Làm ô sin là tốt, làm chân chạy vặt xưởng gỗ là tốt, có món nợ treo trên đầu là tốt… chạy trốn như chuột… là tốt sao?
Hai hốc mắt đã đỏ quạch từ lúc nào, tôi đặt cạch đôi đũa xuống bàn, chẳng dám trách móc Trung chỉ biết cúi mặt.
– Cô có muốn không phải chạy trốn nữa không?
Tôi nhất thời không hiểu ý Trung, ngẩng lên chăm chăm nhìn. Ý anh ta là, có cách để tôi không phải chạy trốn lão Toàn nữa?
– Có… có cách nào sao?
Trung có chút bực bội, đặt cạch đôi đũa kết thúc bữa ăn. Tôi ngơ ngác muốn hiểu kỹ hơn, nuốt ực một ngụm khô khốc ngẫm nghĩ. Có điều… nghĩ mãi vẫn chẳng ra cái gì cả! Kẻ như lão Toàn… có cách nào mà tôi đường hoàng thoát được chứ? Làm lão chán ghét tôi sao? Chỉ sợ trước lúc đó tôi đã bị xong đời với lão rồi!
– Cô nên thông minh hơn một chút.
Trung ném lại một câu, sau đó bước khỏi phòng ăn. Anh ta chê tôi ngu dốt? Đinh Thái Trung… anh thật là một kẻ đáng ghét!
Nằm trằn trọc mãi không vào giấc, đối thoại với Trung trong bữa ăn ngày hôm nay khiến tâm trí tôi rối loạn. Kẻ như lão Toàn… muốn lão từ bỏ ý định chỉ khi… tôi và Trung… Tự nhiên… hai má tôi lại nóng ran khi nghĩ đến phương án tốt nhất cho tôi, nhưng tôi làm sao có thể khẳng định ý anh ta là như vậy? Chẳng phải anh ta khinh tôi hơn cả con chó nhà anh ta sao? Không thể nào, chắc chắn là không thể nào ý anh ta là vậy!
Kết quả sau một đêm trằn trọc là hai mắt tôi thâm sì như gấu trúc, bất ngờ đụng mặt Trung ở cửa phòng ăn. Thời gian gần đây anh ta thường biến mất từ rất sớm, chưa đến sáu giờ đã rời khỏi biệt thự, chỉ về ăn tối. Tự nhiên hôm nay anh ta lại xuống ăn sáng, thành ra tôi hơi bất ngờ. Nhớ đến câu chuyện tối qua, tôi lúng túng nói:
– Anh chờ một chút, để tôi làm bữa sáng. Bình thường tôi ăn đơn giản nên hay mua cái bánh mì thôi.
– Nghĩ ra chưa?
Đáy mắt có chút hiếu kỳ nhưng không kém thờ ơ trước mặt xoáy vào tôi làm tôi chẳng biết nghĩ sao, chỉ hỏi lại:
– Nghĩ… nghĩ ra cái gì?
Tôi lắc lắc đầu, quay lại bếp tìm gì đó nấu để tránh cảm giác khó thở này. Anh ta… muốn gì chứ? Tôi tìm mấy quả trứng, lại tìm gói mì chuẩn bị nấu.
– Cô định cho tôi ăn thứ đó để sống à?
– Thì… chẳng còn gì hết… anh thông cảm!
Tôi cười cười, nghe tiếng hừ nhạt đằng sau. Đúng là cái đồ khó tính, chiều anh ta tôi cứ phải quan sát nét mặt từng chút một, thảo nào người ở biệt phủ sợ anh ta như vậy. May mà thời gian qua tôi nấu ăn không làm anh ta ném cả đĩa vào mặt.