“Chào bác sĩ Bùi.”
“Bác sĩ Bùi.”
“Chào buổi sáng, bác sĩ Bùi.”
Hôm nay, mọi người ở Quảng An có vẻ nhiệt tình hơn hẳn, dọc đường đi, ai nấy đều chào hỏi cô. Mà ngạc nhiên chính là, lúc cô gặp Hà Âm, cô nàng cũng chào cô.
“Bác sĩ Bùi, chào buổi sáng.”
Bùi Tinh nhướng mày, không hề bối rối mà đáp một câu: “Chào buổi sáng, hôm nay trông xinh hơn hẳn đấy.”
Hà Âm không ngờ cô sẽ khen mình, sửng sốt mất một lúc mới hoàn hồn “à” một tiếng, hai má ửng hồng, cô nàng đáp: “Cảm ơn bác sĩ Bùi.”
“Đừng khách sáo.”, Bùi Tinh đeo túi xách đi về phía văn phòng, lại không ngờ câu khen ngợi vừa rồi khiến bản thân có thêm một fan cuồng nhiệt.
Hà Âm nhìn theo bóng cô. Hôm nay Bùi Tinh mặc một chiếc váy chữ A màu xanh nước biển, áo sơ mi trắng cắm thùng, để lộ ra đôi chân thon dài trắng trẻo. Cô không buộc tóc, để xõa bung mái tóc dài chấm eo, gương mặt nhỏ nhắn, bảo cô là sinh viên có khi người ta cũng tin.
Hà Âm chậm rãi thu hồi tầm mắt, sau đó gửi tin nhắn wechat vào nhóm bạn bè thân thiết.
Hà: Ê ê…
A: ?
Hà Âm cầm điện thoại chụp bóng lưng của Bùi Tinh rồi gửi vào nhóm.
Bức ảnh vừa được tung lên, đến cả người lâu nay luôn không nói gì cũng phải xuất hiện.
Ai đấy?
Cái bóng chết người…
Sao tôi cứ thấy quen quen nhỉ?
Người đẹp thì ai mà ông chả thấy quen.
Không phải, thật đấy, sao tôi cảm giác giông giống bác sĩ Bùi…
Mọi người đang tranh luận sôi nổi thì Hà Âm nhắn một câu.
Đúng! Không sai! Đây là nữ thần của tôi – Bùi Tinh!
??? Chẳng phải bà nói người ta dựa hơi đại gia hay sao?
Hà Âm đứng hình.
Mẹ kiếp, có thể đừng nhắc đến chuyện đấy nữa hay không? Thấy tôi chưa đủ mất mặt à?
Ha ha ha ha. Đấy là tại bà đố kỵ!
Hà Âm: Tôi thừa nhận tôi đố kỵ, bị sự đố kỵ che mắt, đến giờ tôi mới phát hiện ra chị ấy quá là đẹp đi!!!
Hồi trước tôi đã nói với bà rồi, nhưng bà còn bảo người ta phẫu thuật thẩm mĩ cơ mà…
Hà Âm: Định mệnh! Câm mồm đi được không?
“Đúng là, cái hay không nói, đi nói cái dở, nữ thần của mình sao có thể phẫu thuật thẩm mĩ được, gương mặt kia có chỗ nào không tự nhiên chứ!”, Hà Âm lẩm bẩm, cúi đầu nhìn di động. Trong nhóm lại có người lên tiếng.
Tôi có wechat của bác sĩ Bùi đấy, bà lấy không?
Hà Âm: Cho tôi đi, ông chính là bố tôi!
Một buổi sáng, Bùi Tinh bị tin nhắn wechat của Hà Âm quấy rầy đến mức cô muốn chạy sang mắng cô nàng một trận. Cô cũng không biết vì sao Hà Âm lại có số wechat của mình, chỉ trong một buổi sáng mà cứ liên tục hỏi: Nữ thần ăn cơm chưa? – Chị đang làm gì đấy? – Có mệt không? – Em có mang hoa quả mẹ em bổ sẵn này, chị có ăn không?
Bùi Tinh: Không cần đâu, bạn trai tôi cũng bổ trái cây cho tôi mang đi rồi.
Hà Âm: Bạn trai chị tốt với chị thật đấy! Thế nữ thần có muốn ăn que cay không? Em mang cả que cay này.
Bùi Tinh: …
Cô đã cho Hà Âm ảo giác gì, mà cô nàng lại nghĩ rằng cô là người thích ăn que cay?
Bùi Tinh: Mang sang đây đi.
Ngồi trong văn phòng, nhận được tin nhắn này, Hà Âm “yeah” một tiếng rồi xách giỏ đồ ăn vặt của mình sang phòng Bùi Tinh.
Bùi Tinh ngồi trước bàn máy tính, tay đang gõ bàn phím, bỗng nhớ đến tập tài liệu bác sĩ Hà giấu nhẹm đi dạo trước, nếu cô không nhìn nhầm, thì trên đó có tên của Ôn Hành.
Bùi Tinh đang định tìm Ôn Hành thì lại phát hiện ra mình không có số di động của cậu ta. Cô lập tức gửi tin nhắn cho Lâm Lâm Cửu.
Tinh: Có số điện thoại của Ôn Hành không? Hoặc là wechat cũng được.
Cậu ta không hồi âm. Bùi Tinh chán nản đặt di động xuống.
Đúng lúc này Hà Âm xuất hiện ở cửa, trên mặt còn treo nụ cười thẹn thùng, cô nàng hỏi: “Em vào được không ạ?”
Bùi Tinh gật gật đầu, “Vào đi.”
Cô đứng dậy, đi tới chỗ máy lọc nước rót cho Hà Âm một cốc nước. Cô nàng kia có vẻ ngỡ ngàng, giơ cả hai tay ra nhận rồi cười hì hì: “Nữ thần, chị tốt quá.”
“Rót cho cô cốc nước thôi mà cũng thành người tốt rồi?”, Bùi Tinh cười, ngồi xuống sô pha rồi hỏi, “Cô ở khoa nào?”
“Em… khoa chỉnh hình ạ.”, Hà Âm nhấp một ngụm nước, “Chủ yếu là nối xương cho người ta.”
Lời vừa dứt, Bùi Tinh cười, cô cảm thấy Hà Âm này cũng khá đáng yêu.
Hà Âm đưa giỏ đồ ăn của mình cho Bùi Tinh rồi nhỏ giọng nói, “Nữ thần, mấy hôm nữa chị phải về thành phố Thanh ạ?”
Bùi Tinh gật đầu, “Đúng, tôi có công việc bên đấy, đến đây chỉ để giao lưu ngắn hạn thôi.”
Hà Âm hỏi: “Sau này em đến thành phố Thanh có thể đến chơi với chị không?”
Bùi Tinh cười một cái, “Đương nhiên là có thể rồi.”
Thấy cô dễ nói chuyện như vậy, Hà Âm chợt thả lỏng hẳn, cô nàng xé một túi que cay đưa cho Bùi Tinh và nói: “Em từng đến thành phố Thanh một lần.”
Bùi Tinh nhận lấy, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt, cô ăn một que, Hà Âm cũng ăn một que.
Hà Âm lại nói: “Nhưng mà trong ký ức của em thì chỗ đó chẳng phải chỗ để chơi vui vẻ, vụ tai nạn hồi đấy quá là kinh khủng.”
Cô nàng khoa chân múa tay kể chuyện với Bùi Tinh.
“Kinh cực kỳ ấy.”, Hà Âm nói, “Cái xe đấy bẹp dí, cũng may xe cấp cứu đến nhanh, không thì không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào nữa, quá đáng sợ.”
Thấy Bùi Tinh ngây ra, Hà Âm hỏi: “Chắc là nữ thần không biết vụ đấy nhỉ? Hồi ấy ồn ào lắm, hình như là đợt cuối năm, cuối tháng Mười hai thì phải, ngày bao nhiêu em quên rồi, chị lên mạng tìm vẫn còn đấy.”
Bùi Tinh lắc đầu, “Đúng là tôi chẳng có ấn tượng gì cả, tại vì đúng vào hồi cuối năm, tôi sang Úc bồi dưỡng, phải đến một năm liền không về nhà.”
Hà Âm: “Thế thì phải rồi, chắc là đúng đợt ấy rồi.”
Bùi Tinh cười một cái rồi hỏi: “Que cay này ngon thế, cô mua ở đâu đấy?”
“Em còn này, cho chị hết.”, Hà Âm móc ra mấy túi đưa cho Bùi Tinh, trong lúc đó, cô nàng lại bâng quơ nói tiếp: “Chị biết không, hồi ấy em đi ngay sau cái xe đấy, lúc em nhìn thấy trên cổ cái anh kia bị cắm nguyên một thanh sắt, suýt nữa em tè ra quần.”
Bùi Tinh bị cô nàng chọc cười, thấy cô có vẻ không tin, Hà Âm chỉ vào cổ mình, “Ở đây này, nguyên một thanh sắt xuyên qua, kinh vãi chưởng…”
Bùi Tinh cười, “Biết rồi, biết rồi, cổ bị một thanh sắt xuyên qua.”
“Em đoán chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến dây thanh quản…”
Đột nhiên Bùi Tinh nín lặng.
Hà Âm vừa ăn que cay vừa nhìn cô với vẻ khó hiểu.
“Hà Âm, cô nói là cổ anh ấy bị một thanh sắt cắm vào ư?”, bỗng nhiên Bùi Tinh kéo mạnh tay cô nàng, đôi đồng tử co lại, giọng nói cao hẳn lên.
Dáng vẻ hơi mất khống chế này của Bùi Tinh khiến Hà Âm hoảng sợ.
“Phải… đúng vậy…”, Hà Âm lắp bắp, “Nữ thần… chị… chị làm sao thế?”
Bùi Tinh dằn cảm xúc mất khống chế của mình xuống, cô làm thông cổ họng khô khốc của mình rồi hỏi bằng giọng run rẩy, “Cô vừa nói… người kia…”
“Thôi, không có gì đâu.”, Bùi Tinh mím môi, giấu đi tâm trạng của mình, cô nói với Hà Âm: “Cảm ơn que cay của cô nhé, giờ tôi phải đi kiểm tra tình hình hồi phục của một bệnh nhân, cô về trước đi, tối nay hoặc là ngày mai tôi mời cô ăn cơm.”
Hà Âm không dám nói gì, chỉ gật đầu rồi rời đi.
Bùi Tinh ngồi thẫn thờ, khuỷu tay chống lên đầu gối, khuôn mặt vùi cả trong lòng bàn tay.
Trong đầu cô cứ văng vẳng lời bác sĩ Hà và lời Sơ Húc nói.
Lời bác sĩ Hà cứ lặp đi lặp lại, “Hồi đó cậu ta gần như không nói được, tay trái như bị phế, nhưng cậu ta rất kiên cường, dùng thời gian bốn tháng để hồi phục. Khoảng tháng Năm năm 2017, sau khi hồi phục, việc đầu tiên cậu ta làm là mua vé máy bay, nói là đi gặp người trong lòng.”
Lời Sơ Húc nói cũng dội thẳng tới: “Hồi đó ra biển bị thương, ở lại bệnh viện hai ngày, sau đó có nhiệm vụ nên lại phải đi luôn, mấy năm nay cũng cứ có việc suốt…”
Hiện giờ cô hoài nghi, người bác sĩ Hà nói đến liệu có phải là Sơ Húc? Bằng không sao lại trùng hợp đến vậy? Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế?
Cùng là dây thanh quản bị tổn thương, tay trái bị thương, cùng là vé máy bay.
Thậm chí, ngay cả thời gian cũng trùng khớp.
Nghĩ thế, tim Bùi Tinh như muốn nhảy vọt ra ngoài. Cô đi đến văn phòng của bác sĩ Hà, bên trong không có ai, hỏi thăm khắp nơi, rốt cuộc cũng trông thấy ông đi kiểm tra phòng bệnh về.
Bùi Tinh bước tới, gương mặt đầy vẻ sốt ruột, cô nói: “Bác sĩ Hà, cháu nhờ chú một việc.”
Bác sĩ Hà: “Vào trong đi.”
Trong văn phòng, bác sĩ Hà ngồi xuống chỗ đối diện Bùi Tinh.
Bác sĩ Hà hỏi: “Bác sĩ Bùi, cô hớt hải đi tìm tôi thế này là có việc gì gấp à?”
Bàn tay đặt trên đầu gối của Bùi Tinh run rẩy không ngừng, cô cắn má trong, chần chừ một lúc lâu mới hỏi.
“Bác sĩ Hà, hồi trước Sơ Húc đến đây phục hồi chức năng là vì tai nạn xe đúng không ạ?”
Cô không hỏi là có phải Sơ Húc từng đến đây phục hồi chức năng hay không, mà là trực tiếp tung ra vấn đề sau đó.
Bác sĩ Hà vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, ông gật gù nói: “Đúng… Cô!”
Ông chậm chạp phát hiện ra mình lỡ miệng, đang rầu rĩ, chưa kịp nói tiếp thì đã nghe thấy Bùi Tinh nghẹn ngào hỏi: “Người dạo nọ chú kể với cháu là Sơ Húc phải không ạ?”
Câu hỏi này bảo ông phải trả lời thế nào đây?
Ông đã đồng ý với Sơ Húc giấu kín chuyện này rồi. Nhưng trước mặt là người Sơ Húc yêu, sự quan tâm của cô dành cho Sơ Húc không phải là giả.
Bác sĩ Hà trầm mặc, Bùi Tinh không thúc giục, cả hai cùng im lặng không nói.
Một lúc lâu sau, bác sĩ Hà mới nhẹ nhàng “ừ” một cái, “Bác sĩ Bùi, Sơ Húc không muốn nhắc đến đoạn hồi ức đó, cậu ấy rất khó chịu, hi vọng cô…”
“Cháu biết rồi.”, Bùi Tinh chặn ngang lời ông, hốc mắt đỏ bừng, “Không ai xót anh ấy hơn cháu đâu. Miệng vết thương của anh ấy, cháu sẽ bịt lại cho anh ấy, cũng nhờ bác sĩ Hà đừng nói với anh ấy là cháu đã biết chuyện này.”
Bác sĩ Hà đáp: “Được.”
Bùi Tinh men dọc theo hành lang, bất giác đi đến khoa phục hồi dây thanh quản. Cô đi vào bên trong, cả căn phòng rộng thênh thang chỉ có vài người, đang chậm rãi luyện nói từ cái đơn giản nhất là “tứ thanh âm điệu”. Nhìn họ há miệng gắng gượng mà nói mãi không ra tiếng, Bùi Tinh lại nghĩ đến Sơ Húc.
Năm ấy, có phải anh cũng bất lực như vậy không?
Di động đổ chuông báo đúng lúc, là tin nhắn của Lâm Lâm Cửu.
Cậu ta gửi cho cô danh thiếp kèm số điện thoại của Ôn Hành.
Bùi Tinh gọi điện luôn, đầu bên kia mãi một lúc mới bắt máy.
Ôn Hành: “A lô, xin chào.”
Bùi Tinh: “Chị, Bùi Tinh đây.”
Thật ra Ôn Hành có chút sợ Bùi Tinh, trước kia cô cứ bám riết lấy Sơ Húc, cậu ta lại chơi với Sơ Húc, không tránh khỏi có lúc bị cô sai đi mua nước, mua trà sữa, còn phải báo lịch trình của Sơ Húc cho cô nữa, để cô giả vờ như vô tình gặp được anh.
Cứ thế mà thành thói quen.
Thói quen bị cô sai bảo.
Thế nên, lúc Bùi Tinh nói câu tiếp theo: “Đến Quảng An đi, không được nói với Sơ Húc.”, cậu ta không dám nói câu thừa thãi, vội vội vàng vàng lao đến Quảng An, cũng không dám ho he gì với Sơ Húc.
Quán cà phê trước cổng bệnh viện.
Bùi Tinh ngồi nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trên đường người đến người đi vội vàng hối hả, có bác sĩ nhàn hạ tới uống một tách cà phê, cũng có người nhà bệnh nhân vào dừng chân nghỉ ngơi chốc lát.
Trong tiệm chợt vang lên giọng nói lanh lảnh của người phục vụ, “Chào anh, anh đi mấy người ạ?”
“Tôi có bạn rồi.”, một giọng nam vang lên.
Bùi Tinh loáng thoáng còn chút ấn tượng với giọng nói của Ôn Hành, cô ngoảnh mặt sang nhìn.
Ôn Hành đang tìm cô, nhìn thấy cô, cậu ta liền bước nhanh tới.
“Chị…Bùi Tinh.”, Ôn Hành gọi cô.
Bùi Tinh: “Gọi cà phê cho cậu rồi này.”
Ôn Hành: “Cảm ơn.”
“Mấy năm nay cậu đều ở đây à?”, Bùi Tinh cầm thìa khuấy tách cà phê, làm như bâng quơ hỏi.
Ôn Hành không nghĩ nhiều, “ừm” một tiếng, “Đầu năm 2017 đến.”
Bàn tay cầm thìa của Bùi Tinh khựng lại, cô hỏi một cách rất tự nhiên: “Là vì Sơ Húc nên mới đến đây ư?”
Ôn Hành không trả lời, mà ngây ra nhìn Bùi Tinh.
Cô cười, “Anh Húc của cậu kể với chị lâu rồi, còn giấu chị làm gì nữa.”
Ôn Hành thấy cô không giống như đang nói dối, hơn nữa, trong tiềm thức, cậu ta cảm thấy Sơ Húc cực kỳ xem trọng cô, thế nên có khả năng là không giấu giếm cô nữa. Thế nên, cậu ta không nghĩ nhiều nữa mà gật đầu, “Phải, hồi đấy anh ấy đến đây nên em cũng đến theo.”
“Đến đây phục hồi chức năng mà còn dẫn cậu theo nữa.”, Bùi Tinh cười, giọng điệu nghe ra vô cùng bình thường.
Ôn Hành có chút kinh ngạc, cậu ta không ngờ ngay cả chuyện này mà anh Húc cũng nói ra. Chẳng phải lần trước Sơ Húc còn gọi điện bảo cậu ta đừng nói hay sao?
Thấy Ôn Hành do dự, Bùi Tinh bèn cười, “Anh ấy nói với chị lâu rồi. Mấy hôm nay cậu không ở nhà nên không biết, Trần Tư về quê rồi, tại bố anh ấy không khỏe. Cậu nói xem, ân oán thế nào thì cũng cho qua đi, ai mà chả đến lúc già, phải không?”
Bùi Tinh nói xong những lời này thì cảm thấy rất có lỗi với Trần Tư, nhưng hết cách, muốn Ôn Hành nói ra thì nhất định phải cho cậu ta một lý do thuyết phục.
Câu chuyện kia của Trần Tư, đúng là Sơ Húc đã kể cho cô, đây là một lý do đủ sức thuyết phục.
Quả nhiên, Ôn Hành nói: “Chuyện đấy của Trần Tư… không ai nhắc đến thì cũng đành thôi.”
Thấy cậu ta có vẻ cắn câu, Bùi Tinh cúi đầu, miệng khẽ nhoẻn nụ cười, nhưng đáy mắt thì chẳng thấy gì, “Nhưng mà cuối 2017 Sơ Húc làm phục hồi chức năng, cậu cũng ở đây à?”
Đề tài lại bị Bùi Tinh kéo vòng trở về.
Lần này hiển nhiên Ôn Hành đã dỡ sự phòng ngự xuống. Cậu ta nói: “Vâng, hồi đó em cũng ở đây. Anh ấy nằm viện suốt, chẳng ăn được gì nhiều, nói thì không ra hơi, tay trái cũng thế, nói thẳng ra là đứt rồi. Cũng may là mong muốn sống của anh ấy cao, không thì cũng chẳng biết phải làm sao nữa.”
Bùi Tinh cúi đầu, hốc mắt phiếm hồng, cô im lặng một lát rồi ngẩng đầu nhìn Ôn Hành, “Hai người từ sau khi tốt nghiệp là ở cùng nhau suốt à?”
Ôn Hành: “Đâu có đâu, nói đến cũng khéo, thật ra là em vô tình gặp lại anh Húc đấy. Hồi đó, anh ấy đúng thật là…”
Mỗi khi nhớ lại khoảng thời gian đó của Sơ Húc, Ôn Hành lại cảm thấy đau lòng.
Giọng Bùi Tinh nghe có vẻ sốt ruột, “Anh ấy làm sao?”
…
2016 vừa qua, 2017 mới đến.
Ôn Hành xách một túi ni lông đựng hộp xốp, bên trong là món kho yêu thích, đi về phía phòng trọ của mình.
Chỗ này là một tòa nhà cho thuê, mỗi tầng sáu phòng, phòng đơn khép kín. Vì ở đây không cần chứng minh thư, thế nên có rất nhiều người tới thuê.
Lúc mở cửa, Ôn Hành phát hiện phòng bên cạnh cũng có người đang mở cửa. Cậu ta vô thức liếc nhìn một cái, nhưng chỉ thế thôi đã khiến cậu ta thầm than: Người này là bị đánh hội đồng? Hay là xác ướp ở đâu đến?
Toàn thân đều là băng gạc.
Trên người còn mặc bộ đồ bệnh nhân.
Thấy anh dùng tay phải mở khóa có vẻ khó khăn, Ôn Hành lại gần hỏi: “Nếu không ngại thì để tôi giúp cho!”
Không biết có phải Ôn Hành bị ảo giác hay không, mà cậu ta thấy người kia như cứng đờ người.
Mãi một lúc lâu mà người đó vẫn không nói gì, xem ra khá cứng đầu, vẫn tự mình mở cửa.
Ôn Hành đứng nhìn một lúc, người kia vẫn không mở được cửa. Vốn bị cái tật hay lo chuyện bao đồng, trông thấy phiền, cậu ta liền giật lấy chìa khóa từ trong tay người kia.
Khóa được mở, Ôn Hành kéo cửa ra, vừa xoay người vừa nói: “Vào… Anh Húc?”
Đống băng gạc không che kín hết gương mặt Sơ Húc, chỉ quấn quanh cổ rồi vòng qua tai lên đầu. Cánh tay trái của anh bị bó bột, trong to đùng.
Ôn Hành sửng sốt mất một lúc, lại nhíu mày hỏi: “Đúng là anh Húc sao?”
Sơ Húc không nói gì, vòng qua cậu ta đi vào phòng.
Nhìn đống băng gạc quấn quanh cổ anh, Ôn Hành có ngốc hơn nữa cũng đoán được là giọng nói của anh bị ảnh hưởng. Cậu ta vội vàng đóng cửa lại, lúc xoay người thì Sơ Húc đã ngồi xuống giường rồi.
Ôn Hành bước lại gần, lúc này, hai mắt Sơ Húc nhìn chằm chằm vào tường, Ôn Hành nhỏ giọng hỏi: “Anh Húc, anh bị sao đấy?”
Lại sực nhớ đến vết thương ở cổ Sơ Húc, cậu ta liền nói: “Không sao, anh không cần trả lời em, em hỏi, anh gật đầu là được rồi.”
Nhưng Sơ Húc cũng chẳng thể gật đầu nổi, chỉ có thể giật giật bàn tay phải.
Trông thấy mu bàn tay phải chi chít vết kim của anh, Ôn Hành bỗng cảm thấy hai mắt nhưng nhức, chóp mũi cay cay. Cậu ta hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?”
Sơ Húc vẫn không thể trả lời được.
Ôn Hành hít sâu mấy hơi rồi hỏi: “Bọn họ đâu?”
Mấy người trong đại viện, Ôn Hành toàn gọi là “bọn họ”.
Sơ Húc lắc lắc ngón trỏ, Ôn Hành cho rằng anh nói “Không biết.”, cậu ta lôi di động ra, định gọi cho Lâm Lâm Cửu. Ngay trước lúc cậu ta ấn nút gọi, Sơ Húc bỗng liếc mắt một cái.
Ôn Hành đoán, “Không gọi?”
Sơ Húc nhắm mắt.
Ôn Hành ngồi xuống cạnh anh, thấy môi anh tái nhợt thì hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Sơ Húc không đáp lại.
Nhìn thế này cũng biết là anh không ăn nổi cơm, Ôn Hành liếc nhìn logo của bệnh viện, rõ ràng mấy chữ “Bệnh viện thành phố Thanh”.
Ôn Hành không hỏi thêm gì nữa, cậu ta đi mua một bát cháo trắng, đút cho Sơ Húc ăn. Anh không phản kháng, chỉ có điều, đợi anh nuốt trôi bát cháo thì cũng mất đến một tiếng đồng hồ.
Cứ như vậy, Sơ Húc không nói, Ôn Hành cũng không hỏi, lẳng lặng chăm sóc anh. Qua hai hôm, Ôn Hành không dám liên hệ với ai, mà Sơ Húc thì cũng ngày càng gầy đi.
Điều khiến Ôn Hành cảm thấy xót xa nhất là, một ngày Sơ Húc chỉ ăn đúng một bát cháo. Dường như anh đang cố tình lảng tránh thế giới này, có đôi khi còn không cho cậu ta mở cửa sổ, không cho bật đèn, cứ thế cô đơn trong căn phòng tối om, chật hẹp.
Ôn Hành có cảm giác như thể anh đang chờ chết. Chờ giây phút tử thần đến.
Cậu ta cảm thấy không thể cứ tiếp tục thế này được, bèn thay anh gọi điện cho bố mẹ anh, chắc chắn bố mẹ Sơ Húc biết anh đã xảy ra chuyện gì.
Lúc cậu ta gọi điện đến kể sơ qua tình hình bên này, mẹ Sơ vô cùng cảm kích, vừa khóc vừa nói: “Nó không muốn sống nữa, nó tự bỏ trốn đi đấy. Sau khi bị tai nạn, ngày nào nó cũng phải truyền dịch dinh dưỡng để duy trì. Hai hôm trước bác thấy nó ngủ nên mới đến công ty xử lý công việc, ai ngờ lúc về đã chẳng thấy nó đâu nữa, nó lại không ăn được gì cả, bác phải làm thế nào bây giờ…”
Có thế Ôn Hành mới biết Sơ Húc bị tai nạn xe. Mà trong ấn tượng của cậu ta, dạo trước có một vụ tai nạn trên cầu vượt, thì ra nạn nhân là Sơ Húc.
Cậu ta cúp điện thoại, quay trở về căn phòng nhỏ, ngồi với Sơ Húc nguyên một buổi trưa.
Cho đến khi Sơ Húc quay sang nhìn cậu ta bằng ánh mắt khó hiểu, Ôn Hành mới đỏ mắt nói, “Sơ Húc, anh hẳn là phải đứng trước biển lớn chỉ huy mọi người, bảo vệ biên giới trên biển của Tổ quốc, chứ không phải u mê vượt qua quãng đời còn lại ở chỗ này… Nghĩ đến những người yêu thương anh, cả cái người mà anh muốn bảo vệ, muốn yêu thương đi… Từ nhỏ anh đã tỏa sáng rồi, đừng để cái nơi tù túng tối tăm này che lấp hào quang của anh.”
…
“Sau đấy anh Húc chịu về với bố mẹ anh ấy.”, Ôn Hành nhấp một ngụm cà phê, dù đã qua hơn một năm, nhưng nhớ lại lúc ấy, đường đường một nam tử hán mà vẫn đỏ hoe hai mắt.
Nghe những lời Ôn Hành nói, Bùi Tinh không kiềm chế được mà bật khóc nức nở.
Trong quán cà phê vẫn luôn phát những bản nhạc nhẹ, vừa lúc đến khúc đàn dương cầm Trái tim mùa thu. Khúc nhạc da diết, như đang bâng khuâng diễn tả những nỗi đau và nỗi buồn Sơ Húc từng trải qua.
Hai người có thể nói chuyện một cách nhẹ nhàng, nhưng Bùi Tinh lại cảm giác trái tim đau đớn, nhức nhối. Không ai xót xa cho Sơ Húc hơn cô, vậy mà khi ấy, cô lại chẳng ở bên cạnh anh.
Khi anh cô đơn sống những ngày tháng u buồn trong căn phòng chật hẹp, thì cô lại đang ở nơi xứ người xa xôi, vùi đầu vào nghiên cứu y học, khi nhàn hạ còn có thể trò chuyện với đám người xa lạ, nói nói cười cười, vô lo vô nghĩ.
Khi anh phải điều trị trong phòng phục hồi chức năng, cô lại đang thong dong dạo bước trên con phố phồn hoa, tuy thỉnh thoảng có nhớ đến anh, nhưng đều cho rằng anh đang sống rất vui vẻ, cũng cho rằng anh chẳng hề nhớ đến mình, thậm chí đôi khi còn hoang đường mà nghĩ, có lẽ anh đã có ý trung nhân rồi.
Không ngờ, ý trung nhân của anh vẫn luôn là cô, bao nhiêu năm vẫn chẳng hề thay đổi.
Ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cứ quẩn quanh mãi trong đầu cô.
Cô nghẹn ngào muốn hỏi rồi lại chẳng biết nên hỏi gì, suy nghĩ hỗn độn, lúc mở miệng, cô chỉ có thể hỏi ra được một câu, “Anh ấy…. anh ấy… hơn một năm nay sống có tốt không?”
Ôn Hành cúi đầu, ngón tay vuốt qua miệng cốc, giọng nói hơi khàn khàn, “Không tốt.”
“Hơn một năm nay, anh ấy vẫn cứ trốn trong viện.”, Ôn Hành liếm môi, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, “Anh ấy không còn là quân nhân nữa, chị có hiểu nỗi đau ấy không?”
Bùi Tinh cắn răng, nước mắt lại tuôn rơi.
Đối với quân nhân mà nói, bị thương cũng sẽ không rơi nước mắt, có nặng đến đâu cũng sẽ không.
Nhưng có ba thời điểm.
Một là: Đồng đội hi sinh, sẽ khóc.
Hai là: Đồng đội xuất ngũ, sẽ khóc.
Thứ ba, cũng là lúc đau khổ nhất.
—— Tự tay viết đơn rời cương vị công tác, đó mới là đòn chí mạng. Thân là quân nhân, nỗi tiếc hận nhất là không thể tiếp tục bảo vệ Tổ quốc.
“Đó là lần đầu tiên em thấy anh ấy khóc, hôm nộp đơn từ chức, đêm hôm đấy anh ấy ngồi một mình ngoài sân, anh ấy vẫn chưa nói được, nhưng em nhìn thấy mấy giọt nước mắt rơi xuống mặt sân.”, Ôn Hành hít mũi một cái rồi lại nói, “Lúc đấy em cảm thấy anh ấy yên lặng khóc làm cho người khác trông thấy rất khó chịu…. Nhưng mà, lúc cổ họng anh ấy ổn lên, có thể nói được, em lại thấy anh ấy khóc một lần nữa.”
“Hình như là vào cuối tháng Tư, đầu tháng Năm gì đó, cổ họng anh ấy vừa mới hồi phục, thì đêm hôm đấy anh ấy đã lẻn đi ra ngoài. Sau đấy, chưa đến một ngày, anh ấy lại về. Từ lúc về là anh ấy cứ ngồi ở sân sau khóc, hỏi gì anh ấy cũng không chịu nói. Hồi đó, anh ấy khóc thành tiếng, khe khẽ thôi, nhưng em cảm giác rất khó chịu.”, Ôn Hành khịt mũi, “Vốn dĩ cổ họng anh ấy đã ổn rồi, nhưng chắc là do cảm xúc đi xuống, lại khóc nhiều, nên mới khàn đặc như bây giờ đấy.”
Bùi Tinh không nói ra nổi cảm giác trong lòng mình lúc này, chỉ biết rằng khóc bao nhiêu cũng chẳng thể làm vơi đi sự nặng nề trong tim cô. Cô hít mũi một cái rồi hỏi: “Anh ấy… đi, có phải là ra nước ngoài không?”
Ôn Hành gật đầu, “Đi sang nước nào thì em không biết, nhưng đêm hôm đó đúng là anh ấy cầm theo một tấm vé máy bay… Sau đó, anh ấy không nhắc đến chuyện này nữa, còn bảo bọn em đừng nói cho người khác biết anh ấy ở đâu… Bao gồm cả chị.”
Ôn Hành vừa dứt lời, Bùi Tinh liền kinh ngạc ngước mắt lên.
“Bùi Tinh, em biết.”, Ôn Hành nhếch khóe miệng, “Anh Húc không hề nói với chị những chuyện này, chẳng qua là chị muốn biết mà thôi.”
Hai mắt Bùi Tinh đỏ hoe, cô nghẹn ngào hỏi: “Vậy mà cậu… còn… còn kể cho chị?”
“Em cảm thấy, anh ấy không thể ở đây cả đời được.”, Ôn Hành cụp mí mắt, “Thế nên em muốn nhờ chị, dẫn anh ấy ra ngoài.”
Bùi Tinh gật đầu, sụt sịt mũi.
Ôn Hành đứng dậy, đi sang bàn bên cạnh rút cho cô tờ giấy ăn.
“Kể cả anh ấy không nói thì em cũng biết, người ngày đó anh ấy đi gặp, tám chín phần là chị.”, Ôn Hành cúi đầu, “Hơn một năm nay, tuy anh ấy ở lì đây, nhưng mà vẫn trông ngóng một người, anh ấy không nói ra, nhưng chắc chị biết, người đó là ai.”
Bùi Tinh khóc nức nở, miệng nói không rõ chữ, “Chị biết, chị biết.”
Cây Catalpa ở sân trước và sân sau, bài ca Ngôi sao nhỏ, và cả con khỉ giơ ngôi sao trên đầu.
Cô thích nhất là tán lá Catalpa, tên cô là “ngôi sao”, anh cầm tinh con khỉ, con khỉ nâng niu ngôi sao.
Tất cả, tất cả… đều liên quan đến cô.