Nhìn đám người Xuất Vân công chúa xuất hiện, Đế Thích Thiên lập tức hiểu rằng nguy cơ mình luôn lo sợ đã bạo phát, quả thực đám người kia đánh không lại bèn chạy đi tìm hỗ trợ.
Nhưng sau khi trải qua nhiều xung đột, trong lòng hắn vốn đã lạnh như băng. Dù kiếp trước làm người nhưng kiếp này đã là yêu, vốn đã cùng con người đối lập không thể chung sống hòa bình. Đụng độ nhau lúc này chỉ có một chữ- Giết!
Ra tay không thể lưu tình, nhất định phải giết chết, hoàn toàn diệt sạch. Nếu không sau hôm nay sẽ còn mang đến nhiều nguy cơ hơn. Ý chí hắn lúc này càng thêm kiên định. Đã không ra tay thì thôi, đã ra tay nhất định phải dồn đối phương vào cảnh vạn kiếp bất phục mới hả dạ.
Yêu khí bên ngoài cơ thể giống như linh lực hộ thể của người tu tiên, có lực phòng ngự vô cùng cường hãn. Nhìn đến Lý Hàng Trần ra đòn, hắn lập tức ý thức được đây là cơ hội tiếp cận vô cùng tốt, phải nắm chắc cho bằng được nếu muốn một chiêu giết chết gã. Cho nên, đối với thiết lê đằng kia đang hướng mình quấn tới hắn cũng không để ý mà lập tức tăng mạnh yêu khí bên ngoài, hộ vệ toàn thân. Trong lòng hắn âm thầm quyết tâm phải một chiêu giết chết Lý Hàng Trần.
“Phanh!!”
Thiết lê đằng tỏa ra quang mang ngăm đen, giống như trường tiên quật mạnh lên lưng Đế Thích Thiên, nhưng cũng không rơi xuống trên người hắn mà bị yêu khí bên ngoài cơ thể ngăn cả. Nhưng bên trong mỗi dây leo đều ẩn dấu lực lượng, quất mạnh lên yêu khí làm nó một phen quay cuồng, nhanh chóng có dấu hiệu tiêu tán.
“Phược!!”
Xuất Vân công chúa tỉnh táo nhìn thấy không thể phá vỡ yêu khí bèn lập tức thay đổi pháp quyết, dây leo như linh xà cuốn lên người Đế Thích Thiên, càng cuốn càng chặt, càng lúc càng co nhỏ lại lại yêu khí kịch liệt dao động, tựa hồ có thể tùy lúc mà tan đi vậy.
Trong trường hợp này, Đế Thích Thiên không quá để ý tới việc đó, mặc kệ dây leo đang quấn chặt vào người, đem hổ trảo ẩn chứa đầy khí thế hướng Lý Hàng Trần bổ xuống.
Một trảo này nếu hạ xuống đầu Lý Hàng Trần sẽ lập tức đập vỡ đầu hắn, một chiêu mất mạng.
Giờ phút này Đế Thích Thiên oai vũ cái thế, hơi thở bá đạo của bách thú chi vương bao trùm trong thiên địa. “Nghiệt súc, ngươi dám?”
Ngay khi Lý Hàng Trần sắp bỏ mạng dưới hổ trảo, một tiếng hét lớn từ trong rừng truyền đến, thanh âm vang lên bao hàm sự phẫn nộ ghê gớm, hơi thở cường đại theo thanh âm phát ra như thủy triều hướng đến nơi đang xảy ra kịch chiến, một đạo quang đỏ như lửa truyền đến, nháy mắt đã xuất hiện ở ngay trên hổ trảo đang hướng tới đầu Lý Hàng Trần.
“Phanh!!”
Hồng quang đến quá nhanh, Đế Thích Thiên căn bản không kịp thấy rõ, ngay lập tức va chạm với nó, trong lòng không khỏi cả kinh. Hắn cảm giác được, hổ trảo giống như đánh lên trên một khối thiết đỏ, không những không thể đánh vỡ nó, ngược lại còn có cảm giác hổ trảo sắp bị tiêu hủy trong màu đỏ rực như lửa ấy.
“Hừ!! Vô luận là ai, hôm nay đều không thể ngăn cản ta giết người!!”
Đế Thích Thiên cũng không bởi vì bị ngăn cản mà nổi giận hay lúng túc, ngược lại ánh mắt càng thêm lạnh như băng, một hổ trảo bị chế trụ, hắn bèn chém hổ trảo còn lại ra, trảo ảnh tối đen hướng cổ Lý Hàng Trần xoẹt đến.
“Phốc!!”
Một tiếng thanh thúy nhưng đầy ghê rợn vang lên, đầu Lý Hàng Trần giống như quả bóng cao su văng ra khỏi cơ thể, lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất. Mắt hắn vẫn thủy chung mở to, mang theo cái nhìn đầy sợ hãi giống như chính giờ khắc đó hắn đã thấy Tử thần vậy.
Một tia máu từ cổ phụt lên cao như muốn nhuộm đỏ cây rừng và bầu trời.
“Phanh!!”
Thi thể cứng ngắc cuối cùng cũng ngã xuống như cây bị chặt gốc. Lý Hàng Trần là người tu tiên, nhưng hắn cũng mới chỉ là tu sĩ luyện khí kỳ tầng bảy, ngay cả luyện khí hậu kỳ còn chưa bước qua chứ đừng nói đến kết ra Nguyên Anh. Thân thể bị hủy hoại, chính là toi mạng không nghi ngờ gì.
Không một ai có thể sống lại khi đầu đã rời khỏi cổ, trừ phi là lão quái vật Nguyên Anh kỳ có thể xuất khiếu Nguyên Anh, dùng phương pháp đoạt xá để trọng sinh một lần nữa. Đáng tiếc, Lý Hàng Trần hiển nhiên không phải cường giả Nguyên Anh kỳ. Hổ trảo vung lên, hắn tử vong tại chỗ.
“A!! Ngươi không ngờ dám giết Hàng Trần, ta lấy mạng ngươi!!”
Hai tiếng rống giận dữ vang lên, theo thanh âm nhìn lại, hai trung niên nhân đã xuất hiện ở không trung từ lúc nào. Nhìn đến cái chết của Lý Hàng Trần quả nhiên là vô cùng thê thảm, đến mắt còn không kịp nhắm. Trong tay pháp quyết xuất động, một đạo thanh quang từ trong một người bat ra, hóa thành lưu quang phóng thẳng đến Đế Thích Thiên oanh kích.
Đồng thời, hồng quang khi trước va chạm cùng hổ trảo cũng bay nhanh tới, nháy mắt muốn cắt đứt đầu Đế Thích Thiên.
“Ngao!!”
Giết được Lý Hàng Trần, Đế Thích Thiên vẫn không thể buông lỏng tinh thần, nghe thấy hai đạo thanh âm phẫn nộ, hắn đã biết hai người này tuyệt không đơn giản, đó mới chân chính là cao thủ. Nếu hắn đoán không sai, họ chính là Trúc cơ kỳ tu sĩ. Nháy mắt một cái, lưỡng đạo quang mang đã tới, có thể nhận ra, thanh quang là một thanh mộc thước lớn bằng cổ tay, bên trên lóe lên phù triện, một đầu có chỗ để cầm. Hồng quang là một đoản kiếm dài chừng ba, bốn tấc, chính là pháp khí bình thường của người tu tiên, là thanh hỏa phi kiếm. Từ trên thân kiếm phụt ra vô số ánh lửa đỏ, đem không khí bốn xung quanh đốt lên nóng rực. Kiếm này nếu trảm lên cổ, chắc chắn là mất đầu.
“Bá!!”
Đế Thích Thiên giống như ở trong một không gian toàn lửa cháy rừng rực. Nhưng hắn cũng không để ý đến thanh thước và hỏa kiếm sắp oanh kích lên thân mình, mà đem yêu lực quán chú vào hổ trảo rồi dùng hổ trảo sắc bén định cắt đứt trói buộc của thiết lê đằng.
Hổ trảo ẩn dấu yêu lực nên vô cùng sắc bén, có thể cắt đứt hầu hết mọi thứ. Một trảo này hạ xuống mặc dù gặp cản trở không ít, nhưng cũng đủ phá vỡ sự trói buộc của thiết lê đằng.
“Ba!!”
Thoát ly được sự trói buộc, Đế Thích Thiên lại vội nhìn lên trên, đôi mắt càng thêm sắc bén và lạnh lung nhìn lưỡng đạo công kích đã đến gần. Hắn không còn thời gian né tránh, một đạo quanh ảnh sắc bén chém thẳng xuống đầu hắn đang giương lên đối kháng. Hai đạo quanh ảnh hắn mới ngăn cản được một, còn một đạo chém thẳng xuống cơ thể hắn.
“Ngao ô!!”
Trong không trung vang lên tiếng hổ gầm vô cùng bá đạo, hổ trảo nâng lên hướng tới xích hồng đoản kiếm chém tới, yêu lực cường hãn lập tức thoát ly hổ trảo, hình thành một đạo hắc quang trong không trung. Hắc quang chính là do yêu khí tạo thành, nhanh chóng nghênh đón phi kiếm, đồng thời hổ trảo cũng theo sát phía sau.
“Phanh!!”
Yêu lực hình một quang ảnh như hổ trảo va chạm một chỗ với phi kiếm tại không trung. Phi kiếm lớn dần lên, sau vài cái hô hấp đã bổ đôi hổ trảo. Phi kiếm cũng không đình chỉ tiếp tục bổ tới thân hình Đế Thích Thiên.
“Soạt!!”
Thân thể Đế Thích Thiên liên tục biến đổi, trong khoảng thời gian này, yêu lực liên tục tăng cường trong cơ thể. Bình thường đao kiếm vốn đã không thể làm tổn hại gì đến một sợi lông của hắn, nay có thêm yêu lực hỗ trợ, hổ trảo càng cường hãn hơn, bên trên tản ra quang mang ngăm đen, va chạm cùng đoản kiếm một chỗ tạo ra tiếng kêu thanh thúy như tiếng va đập của kim loại.
Kiếm quang sắc bén kia cũng không thể một kích chém vỡ hổ trảo được.
“Phanh!!”
Đúng lúc này, mộc thước màu xanh bên trên cũng chụp xuống đầu Đế Thích Thiên. Yêu khí ngoài thân hắn kịch liệt quay cuồng, thanh quang của mộc thước trương lên phá vỡ yêu khí phòng ngự, nện thẳng xuống đầu hắn.
“Ngao ô!!”
Đế Thích Thiên chỉ cảm thấy đầu on gong một hồi, như có búa giáng thẳng vào vậy. Thanh mộc thước đánh một đòn khiến hắn phải lăn ra ngoài đến mấy trượng.
“Nghiệt súc, ngươi dám giết cháu của ta, hôm nay ta phải lột da, rút gân ngươi.” Một trung niên nhân phẫn nộ hét lên, hướng thẳng ót hắn đánh tới.
Hai người này chính là hai vị thúc thúc của Lý Hàng Trần. Vốn họ đi theo ở phía sau, cũng không có quá mức để ý. Vốn họ chỉ cho rằng cùng lắm chỉ là linh thú có điểm quái dị một chút mà thôi, cho dù không thể bắt sống cũng tuyệt không có gì nguy hiểm. Bọn họ không ngờ rằng Đế Thích Thiên lại hung hãn đến vậy, một chiêu xuất ra như lôi đình vạn quân, đương trường một chiêu giết chết Lý Hàng Trần khiến bọ họ thậm chí còn không kịp ngăn cản.
Đây là một điều vô cùng nhục nhã và phẫn nộ!
Giờ khắc này bọn hắn làm sao có thể để ý đến sĩ diện được nữa, trực tiếp hướng tới hắc hổ này tấn công, chỉ muốn một chiêu giết chết. Nhìn Đế Thích Thiên lại có thể ngăn trụ một đợt liên thủ tấn công của hai người, họ làm sao có thể hạ thủ lưu tình, tâm niệm vừa động, thanh thước và xích kiếm lại hướng Đế Thích Thiên lại oanh kích một lần nữa.
“Quả nhiên là trúc cơ kì cao thủ, lực lượng thật bá đạo. Nếu không phải thân thể của ta cường hãn hơn trước đây, chỉ sợ hôm nay sẽ bị một thước kia đánh chết. Không được, không thể cùng họ tiếp tục liều mạng. Ta có quá ít chiêu tấn công, căn bản không thể đánh giết được cường giả bậc này. Chỉ mong hổ khiếu âm ba công của ta có thể xoay được cục diện này.”
Đế Thích Thiên bị thanh mộc thước đánh lăn ra xa nhưng không bị ngất đi, lại rất nhanh đứng lên, lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo, trong lòng hơi suy nghĩ liền hiểu được cùng Trúc cơ kỳ cao thủ liều mạng chỉ có thể chịu thiệt mà thôi. Chỉ cần bọn họ liên thủ hướng tới hắn vài lần công kích tận lực nữa là hắn sẽ xong đời.