“Tôi là ai?” Người nọ bật cười tỏ ra hoang đường, “Cái này không cần Văn tổng nhọc lòng nhớ nhung, ngài chỉ cần biết người đàn bà của ngài đang ở trong tay tôi, ả sống hay chết đều dựa vào quyết định của ngài đấy.”
“Rốt cuộc mày là ai?” Văn Mộc Cảnh lạnh lùng truy hỏi.
“5 giờ chiều, cách đập Cát Thất 50m về phía đông, mười triệu tiền mặt, mười triệu tiền vàng, một mình mày tới, nếu để tao biết mày gọi cảnh sát, tao đảm bảo ả chết trước khi cảnh sát đến đấy.”
“Hai triệu tệ đáng mua một người.”
Dứt lời, phía đầu dây bên kia vang lên tiếng nghẹn ngào đứt quãng của cô gái, rồi dập máy ngay sau đó.
Bàn tay cầm điện thoại của Văn Mộc Cảnh cứng đờ, tiếng nghẹn ngào vừa rồi anh nghe rõ.
—— là Đường Oanh.
……
Bên kia, trong căn phòng ẩm ướt tăm tối, dường như có tiếng xích sắt đong đưa.
Đường Oanh co ro một mình ở góc phòng, cả người đều xanh tím, tóc tai rối loạn, khóe miệng và trán đều có vết máu bầm nặng nhẹ khác nhau.
Rõ ràng đã từng bị ngược đãi.
Hiện giờ cô đang cố rút tay ra khỏi vòng sắt, tuy nhiên cố gắng sau một thời gian dài, cổ tay của cô như bị lột một tầng da nhưng vẫn không thể thoát khỏi.
Bỗng dưng, cửa cầu thang bang lên tiếng bước chân nhàn nhã.
Ông ta đã trở lại.
Chỉ vài phút, một người đàn ông mặc áo khoác đen, đội mũ trai đen cầm điện thoại, bút ghi âm xuất hiện ở cửa.
Ông ta nhìn thoáng qua cô gái ngồi quỳ trên đất ở góc phòng, nhếch mép cười rồi phun cái tăm xỉa răng ra.
Sau đó đi mấy bước trước mặt cô gái, túm lấy mái tóc đang rũ rượi, “Mẹ nó, ông đây ở trong đó chịu phạt, mày cmn leo lên giường Văn Mộc Cảnh, ăn sung mặc sướng, còn thành minh tinh? Mày phải trả ơn cho cha mày chứ!”
Da đầu Đường Oanh đau đớn vì bị ông ta túm, nhưng vẫn hung tợn phỉ nhổ ông ta.
“Dư Xuyên! Đấy đều do ông tự tìm!”
“Con nhãi chết tiệt, cho mặt mũi mà còn không biết điều.” Một tay Dư Xuyên nắm tóc cô, một tay trực tiếp vung tới, trên mặt cô gái nháy mắt nổi lên dấu tay.
Đầu Đường Oanh bị đánh lệch về một bên, cắn môi liều chết không khóc, cô chắc chắn sẽ không cầu xin ông ta.
Dư Xuyên phát tiết cơn tức, cười độc ác lấy ra bút ghi âm rồi bật lên một đoạn âm thanh ngắn, đây là âm thanh tối qua ông ta đánh đập cô một hồi lâu mới có.
“Nào, nghe chút đi, tao vừa mới gọi điện thoại, Văn Mộc Cảnh rất sốt ruột đấy, chờ nó tới, tao để chúng mày chết cùng nhau có được không nhỉ?”
Đường Oanh trừng mắt nhìn gã đàn ông đang cười điên khùng trước mặt, không hề sợ hãi, “Tôi và anh ta đã cắt đứt từ lâu, anh ta sẽ không đến, ông đừng tốn công tốn sức nữa.”
“Thế à, thế chúng ta chờ xem.” Dư Xuyên vừa nói vừa dùng bút ghi âm vỗ mặt cô.
Sau đó, ông ta lại lấy một cuộn băng dính đen để dán miệng cô lại và canh giữ trong phòng, khiến cô không thể có cơ hội chạy thoát.
Cửa sổ thô ráp của căn phòng đều bị ván gỗ bịt, chỉ có chút ánh sáng lẻ loi chui qua khe hở.
Đường Oanh nhìn chằm chằm vào nơi đó, nhìn ánh nắng từ vàng nhạt dần biến thành màu cam ráng chiều.
Thời gian trôi đi.
Đi qua đường quốc lộ Cát Thất, Văn Mộc Cảnh đúng hẹn đi đến một mình.
Nơi này là vùng ngoại ô thành phố, phía đông là tòa cao ốc đang thi công dở, cỏ dại mọc um tùm, có vẻ đã bị đội thi công bỏ hoang từ lâu.
Đi lên phía trước 50 mét, khu vực này bị bao quanh bởi khung xi măng rỗng của ba tòa cao tầng.
Anh xuống xe dẫm lên thảm cỏ mềm mại, nhìn quanh ba hướng, nơi này cực kì trống trải an tĩnh.
“Một mình đến?”
Thanh âm vang lên từ bên trái, Văn Mộc Cảnh xoay người thấy ở chỗ cao ốc bỏ hoang có hai người đi ra, con ngươi bỗng co rút lại.
Dư Xuyên túm Đường Oanh ở phía trước, trên tay cầm một khẩu súng để vào huyệt Thái Dương của cô.
Mà miệng Đường Oanh bị băng dính bịt kín, đôi tay bị còng lại, trên người chỉ mặc chiếc áo ngắn tay và quần dài, da thịt lộ bên ngoài, vết máu bầm trải rộng, khiến tim anh đau siết lại.
Anh không dám cử động tùy ý, gật đầu nói “Đúng vậy”.
Dư Xuyên nhìn xuống đất, quan sát xung quanh hơn nửa ngày mới nói tiếp: “Để tiền và vàng lên chiếc xe kia đi.”
Văn Mộc Cảnh nghiêng đầu nhìn hướng ông ta chỉ, thì ra phía sau còn có một chiếc Minibus cũ nát màu xám.
Anh đứng tại chỗ không cử động, “Bao giờ thả người?”
“Bây giờ mày nghĩ mày dựa vào đâu để bàn điều kiện với tao?” Dư Xuyên tàn nhẫn dí súng vào đầu Đường Oanh.
Văn Mộc Cảnh suy xét đến an toàn của cô, không nhiều lời nữa, cố gắng giữ bình tĩnh để đối phó ông ta, “Được, tôi mang lên.”
“Nhanh lên!”
Dư Xuyên thấy anh có động tác, bắt đầu thúc giục, hơn nữa mang theo Đường Oanh đi lên cái cầu thang chỉ còn khung ở bên cạnh.
Hắn một bên nhìn chằm chằm Văn Mộc Cảnh để vali tiền vào, một bên chú ý đến bậc thang dưới chân, hai người đi rất chậm.
Không có mái che đậy, thảm cỏ trên bãi đất trống lạnh lẽo khiến người ta run rẩy từ tận xương cốt.
Tiết trời tháng ba, Đường Oanh ở trong trạng thái khẩn trương tột độ, không thể cảm nhận được cái lạnh, trong mắt nàng chỉ có hình bóng người đàn ông đang lui tới để dọn vali tiền.
Đường Oanh liều mạng ú ớ muốn nhắc nhớ anh, cô biết chắc chắn Dư Xuyên không chỉ đơn giản đòi tiền như vậy, ông ta muốn mạng của anh.
“Câm mồm!” Dư Xuyên hung ác nói, nhìn Văn Mộc Cảnh dừng lại bước chân, sợ anh kéo dài thời gian, lại thúc giục, “Nhanh lên! Dọn nhanh lên!”
Văn Mộc Cảnh nhìn dáng vẻ Đường Oanh bị uy hiếp, con người tối sầm, mạch máu trên tay nổi lên, anh nhanh chóng mang hai vali tiền còn lại đặt lên Minibus.
Sau đó mở hai tay ra, chậm rãi kéo gần khoảng cách với ông ta, “Được rồi, lần này có thể thả người rồi chứ.”
Dư Xuyên không nói chuyện, nhìn xung quanh anh, chậm rãi dịch về phía chiếc Minibus kia.
Ông ta nhìn thoáng qua thùng xe được nhét đầy ở phía xa, lông mày hơi nhướng.
“Được, tao thả người ——”
Chợt, khóe mắt Đường Oanh thấy ông ta khẽ dịch tay, xoay hướng nòng súng.
Chẳng để ý nhiều nữa, cô nhanh chóng cúi đầu rồi ngẩng đầu, cái ót đập mạnh vào mũi Dư Xuyên.
Mũi Dư Xuyên đau xót, cánh tay nâng về phía trước.
“Đoàng” một tiếng súng bắn lên trời.
Đồng thời, Văn Mộc Cảnh tay lanh mắt lẹ chạy vội đến trước mặt Đường Oanh, hung hăng gạt ngà Dư Xuyên xuống đất, nhân lúc ông ta không kịp chuẩn bị, đá vũ khí trên tay gã đến chỗ gã không thể động đến.
Dư Xuyên ngã xuống đất, không chút do dự, ngã lộn nhào xong vội đứng dậy đi lấy súng, nhưng con đường phía trước bị Văn Mộc Cảnh chặn lại.
“Đưa chìa khóa còng tay ra đây.”
Đường Oanh không bị ông ta bắt cóc, xé bỏ băng dính ngoài miệng, tim đập thình thịch, ngoài trừ bàn chân hơi nhũn thì đôi tay cô vẫn đang bị còng lại, không tiện hoạt động.
Dư Xuyên thở phì phò liếc mắt một cái.
Trong lúc giằng co, gã lấy chìa khóa ra, lắc lư trong không trung, sau đó làm trò trước mặt Văn Mộc Cảnh, nhanh chóng nuốt chìa khóa vào bụng!
Lần này ông ta ra tù, chính là muốn cho bọn họ đứng đi vào, nằm ra ngoài!
Cho nên gã căn bản không nghĩ đến chạy trốn, gã muốn họ đều phải chết!
Con ngươi Văn Mộc Cảnh phóng to, tay bóp chặt cổ ông ta không cho gã nuốt, không ngờ gã lại chạy thoát.
Đột nhiên Dư Xuyên cười ác độc lấy ra con dao gập bên hông, lui về sau, xoay người đâm về phía Đường Oanh.
Không ai biết ông ta mang theo dao, Đường Oanh kinh hai trong đầu trống rỗng, cô ngồi xổm tại chỗ, quên cả chạy trốn.
Nhân lúc này, Văn Mộc Cảnh nhanh chóng bắt lấy bả vai Dư Xuyên rồi xoay lại, khiến dao của ông ta hướng về phía ông ta.
“Cẩn thận!”
Đường Oanh thấy mọi việc, cô sợ hãi la to.
Sau đó Văn Mộc Cảnh lui về sau một chút, nhấc chân đá cánh tay Dư Xuyên.
Dao rơi, người ngã.
Nhớ lại hành động nguy hiểm vừa rồi của Dư Xuyên, cả người anh tản ra khí thế khiến người ta sợ hãi, lại đấm người trên mặt đất một cú.
Nhưng ngoài dự đoán là, Dư Xuyên không hề phản kháng.
Sau khi nhận liên tục ba cú đấm, ông ta sờ thấy một con dao bên cạnh không biết rơi xuống từ khi nào, nhân lúc anh chưa phòng thủ kịp, hung hăng đâm vào chỗ trái tim của Văn Mộc Cảnh.
Văn Mộc Cảnh không kịp phòng thủ, con người kêu lên một tiếng, mũi đao đâm vào ngực, vị trí hai người thay đổi.
Dư Xuyên ở trên người anh, đôi tay nắm dao dùng sức ép xuống, sức lực lớn kinh người, nhìn qua như muốn đâm thủng trái tim anh.
Trong lúc nguy cấp, Văn Mộc Cảnh quyết đoán dùng tay không nắm lấy mũi dao, lòng bàn tay đẫm máu.
Hai người giằng co gắt gao.
“Mộc Cảnh!”
Đường Oanh cách chỗ đánh nhau của hai người khá xa, nhìn thấy cảnh nguy hiểm này, đã hét lớn lên.
Cô vội vàng bò từ dưới đất lên muốn hỗ trợ, thì nghe thấy tiếng còi cảnh sát mỏng manh từ hướng quốc lộ trống trải.
“Mày cmn báo cảnh sát!”
Dư Xuyên càng dùng sức hơn, mũi dao lại sâu thêm chút, ông ta muốn đánh nhanh thắng nhanh, dùng sức toàn thân ép xuống, “Đi chết đi!”
Tư thế nằm trên đất của Văn Mộc Cảnh không tốt để phát lực, tay hơi buông lỏng, gắng nhịn đau rồi đá văng Dư Xuyên ra.
Nghe tiếng còi cảnh sát ngày càng gần, Dư Xuyên vội vàng đứng dậy chuẩn bị đâm nhát nữa.
Trong nháy mắt, sau lưng ông ta đột nhiên vang lên tiếng còi chói tai bén nhọn của xe hơi.
Ông ta giơ dao híp mắt quay đầu lại.
Một chiếc xe Maybach đen đang lao đến Dư Xuyên với tốc độ nhanh như chớp.
Người lái xe là Trình Lê.
Anh ta tăng tốc độ xe rất chừng mực, Dư Xuyên đụng vào trước mui xe rồi ngã xuống đất, nhưng tính mạng vẫn an toàn.
Đường Oanh thấy Trình Lê hất Dư Xuyên ra, trái tim Đường Oanh thả lỏng hơn đôi chút.
May mắn, may có người đến.
Ngay sau đó, cô không hề nghĩ ngợi gì đã lảo đảo chạy đến chỗ Văn Mộc Cảnh nằm.
Người đàn ông bị đâm vào ngực, lúc này máu ào ạt chảy ra từ miệng vết thương của anh, mùi máu trên người cực kì nồng.
“Mộc Cảnh!”
Cô trực tiếp quỳ gối bên cạnh anh, nhưng đôi tay bị trói, không thể nâng anh lên, đành phải dùng tay nhẹ nhàng che lại lỗ hổng máu chảy đầm đìa kia.
Nhưng mà máu ấm áp nhanh chóng dính đầy tay cô, Đường Oanh còn chưa thoát khỏi khiếp sợ, nhưng đã khóc lóc như một đứa bé.
Văn Mộc Cảnh trong trạng thái mất máu nhanh chóng, môi trắng bệch, anh đã không còn sức lực dư thừa, nhưng vẫn muốn giơ tay lau đi nước mắt của cô, an ủi cô: “Anh không đau.”
Đường Oanh khóc đến mức thở hổn hển, đỡ cổ tay của anh xoa mặt cô, nức nở nói: “Anh… Anh sẽ không… Sẽ không sao đâu.”
“Gọi xe cứu thương, cứu người, cứu người với!”
Mặt cỏ trống trải vọng tiếng cầu cứu tan nát cõi lòng của cô gái, cô có thể từ bỏ mọi thứ, có thể đánh đổi tất cả, chỉ cầu anh không sao hết!
Văn Mộc Cảnh nhìn cô khóc đến xé lòng, anh nghĩ, hẳn là cô vẫn còn quan tâm anh.
“Đường Đường.”
Đường Oanh “ừm” một tiếng đậm giọng mũi, khom lưng đến gần anh hơn.
Tiếng anh khàn khàn: “Em còn giận anh không?”
Đường Oanh điên cuồng lắc đầu, “Không giận, em không giận gì hết.”
Giờ khắc này, cửa lòng cô hoàn toàn mở ra, toàn bộ cảm xúc trở nên hỗn loạn. Cô đã từng nói, chỉ cần anh giải thích với cô, cô sẽ tin tưởng hết, sẽ không tức giận gì.
Còn về phong bế bản thân thật lâu, đó là vì sợ hãi anh không thật sự yêu cô.
Cho nên cô muốn dùng thời gian để chứng minh tình yêu của anh.
Bây giờ gặp cửa sinh tử, cô hoàn toàn hiểu rõ nội tâm bản thân, cô không thể không có anh.
Văn Mộc Cảnh nhận được đáp án của cô, khóe miệng bất giác cong lên, “Đường Đường.”
“Trước kia là anh không biết quý trọng, không hiểu yêu thương, ép buộc em ở bên cạnh, để em chỉ quanh xung quanh một mình anh, là anh quá ích kỷ.”
“Bây giờ anh đã học được cách thể hiện tình cảm, cách yêu, em cho anh thêm một cơ hội nhé, chúng ta bắt đầu lại từ đầu….”
Anh còn chưa nói xong, Đường Oanh đã khóc lóc gật đầu, tựa vào giữa trán anh, “Em cho, em cho, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”
Hô hấp Văn Mộc Cảnh ngày càng yếu, trước mắt biến thành màu đen, mùi máu xung quanh càng lúc càng nồng hơn.
Hoặc là cảm nhận được đầu ngón tay của mình bắt đầu lạnh cóng, anh không thể nắm chắc được bản thân có thể mở mắt lại không, nên nói hết những điều trong lòng.
“Đường Đường, cùng anh về nhà… Được không?”
“Ừm, về nhà.” Giọng Đường Oanh run rẩy đồng ý.
Nhưng bên tai Văn Mộc Cảnh đã bắt đầu ù ù, dần dần rơi vào hôn mê không thể nghe rõ thanh âm của người xung quanh, sợ cô không đồng ý, nên vẫn luôn lẩm bẩm: “Đường Oanh, cùng anh về nhà…..”
“Đường Đường, cùng anh về nhà… Được không?”
“Về nhà……”
Ngôn ngữ rối loạn, thân thể người đàn ông nhuốm mùi tử vong nhưng vẫn không ngừng lặp lại một câu.
“Em đồng ý với anh, về nhà.” Đường Oanh che ngực anh lại, khóc nấc lên không thể kìm lại.
Cô run rẩy phủ lên đôi môi lạnh lẽo trắng bệch của người đàn ông, muốn nói cho anh biết tâm ý của mình, nhưng anh lại không nói chuyện nữa.
Cô khụt khịt nói: “Mộc Cảnh? Mộc Cảnh anh đừng ngủ có được không?”