Editor: Lục.
“Em bận băng bó cho người khác nên đương nhiên là không có thời gian.”
Văn Mộc Cảnh nói ra sự thật, trái tim anh còn đau hơn vết thương trên eo.
“Tay của anh ấy đang bị thương nên khó bôi thuốc, tôi chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi.”
Đường Oanh nói xong mới chợt nhận ra: “Anh theo dõi tôi à?”
“Nhưng tôi bị thương còn nặng hơn cậu ta.”
“…”
Giọng điệu của anh có chút giận dỗi tủi hờn, anh so sánh như vậy cũng là vì muốn được cô quan tâm.
Anh bị thương vì cô nhưng tại sao cô lại không đến thăm anh? Còn Quý Ngôn Tu chỉ là trầy xước một chút cô lại tự mình băng bó cho cậu ta?
Anh ghen, rất rất ghen.
Đường Oanh nghẹn lời, cô không chút yếu thế đẩy anh ra: “Anh bị thương nặng hơn cậu ấy thì anh nên đến bệnh viện đi, anh ở đây làm gì?”
“..”
Văn Mộc Cảnh nhìn cô, đôi mắt rưng rưng, đỏ hoe.
Cô tức giận rồi.
Cô cãi nhau với hắn vì Quý Ngôn Tu.
Lúc nãy anh đến khách sạn đúng lúc gặp Lạc Phiêu Phiêu và Lý Già ở tầng một, bọn họ bảo cô đang đi dạo ở hoa viên.
Khi anh đến nơi, thứ mà anh nhìn thấy là cảnh Đường Oanh đang giúp Quý Ngôn Tu băng bó, lúc ấy anh cảm thấy máu trong người như đang sục sôi, cổ họng nghẹn đắng.
Mãi sau Quý Ngôn Tu mới chịu đi, mà anh lại nghe thấy ngày mai bọn họ định đi chơi, còn phải mặc đồ bơi, cô ấy mặc cho ai xem? Quý Ngôn Tu sao?
Quan hệ của của bọn họ phát triển đến mức nào rồi?
Chẳng lẽ cô ấy đã thích Quý Ngôn Tu rồi sao?
Những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu, anh nổi cơn ghen tức, cứ vậy kéo cô chạy vào rừng cây.
Nếu cô ấy thực sự thích người khác, anh cũng chẳng ngại cưỡng ép giành người.
Nhưng khi thực sự đối mặt với cô, tức giận trong anh lại hoàn toàn tan biến, anh nắm lấy tay cô giống như một đứa trẻ vừa biết mình làm sai, bước lên gục đầu lên vai cô, thở dài: “Anh muốn gặp em.”
“…”
“Vết thương của anh đau lắm, anh muốn em thương thương anh như trước.”
Tối nay Đường Oanh mặc một chiếc váy dài trễ cổ, phần da thịt trắng nõn lộ ra khiến anh say mê đến gần, mỗi khi nói chuyện, hơi thở ấm áp của anh lại phả lên cổ cô.
Cô không chịu nổi dáng vẻ này của anh, trong lòng dịu xuống đôi chút: “Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?
Văn Mộc Cảnh suy nghĩ rồi nói: “Cho anh thêm một cơ hội theo đuổi em, có được không?”
Anh không biết làm thế nào cô mới tha thứ cho anh, nên trong suốt thời gian qua anh luôn cố gắng giúp đỡ cô trong công việc, chăm sóc cô trong cuộc sống và xuất hiện thật nhiều trước mặt cô, anh đem cho cô toàn bộ những thứ mà anh cho là tốt nhất.
Chỉ mong hai người có thể quay lại với nhau.
“…”
Đường Oanh nghe nghe anh nói như vậy thì không khỏi ngạc nhiên.
Một người đã từng kiêu ngạo lãnh đạm như anh vậy mà lại cúi đầu nhận lỗi với cô vô số lần, giống như một đứa trẻ khao khát một chút quan tâm của cô.
Anh thật không giống bình thường.
Cô không biết nên nói gì.
Hai người lặng im thật lâu trong màn đêm đen đặc, đột nhiên một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống xương quai xanh của cô.
Nước mắt tựa như dung nham, dần dần đốt cháy lớp vỏ bọc cứng rắn trong trái tim cô.
Đây là chuyện cô không thể tưởng tượng được.
Anh khóc rồi.
Không biết là cô vì dỗ dành anh hay là thật tâm, cô chẳng nghĩ ngợi gì: “Được.”
“?”
Văn Mộc Cảnh nghe không rõ lắm, anh chống vai cô ngước lên nhìn chằm chằm vào cô, hắn không muốn bỏ sót bất cứ cảm xúc nào của cô.
Lúc nãy hình như anh nghe thấy cô đồng ý rồi…
Hai người đứng rất gần nhau, Đường Oanh thấy khuôn mặt trầm tĩnh trưởng thành của người đàn ông trước mắt, đôi mắt anh vẫn đỏ hoe và vệt nước mắt chưa khô, làn da tái nhợt, có cảm giác anh thật yếu đuối mềm mại.
Không thể phủ nhận việc cô làm anh khóc.
Nhưng rõ ràng cô đã làm gì đâu
Thấy anh còn bất an lo sợ, cô lặp lại lần nữa: “Em sẽ cho anh thêm một cơ hội.”
Phải, cô mềm lòng rồi, trái tim lại lần nữa rung động rồi.
Trái tim đã khép chặt nhiều năm lại vì giọt nước mắt của anh mà loạn nhịp.
Lần này cô cho anh có hội, cũng là cho chính mình một cơ hội.
Chuyện giữa bọn họ cứ để thời gian chứng minh đi vậy.
Nói thế nào thì trước đây cô từng chìm trong bùn lầy, chính anh là người đã kéo cô thoát ra.
Nghĩ lại bảy năm qua, ngoại trừ việc anh chưa từng nói yêu cô ra thì anh vẫn quan tâm chăm sóc cô vô cùng tỉ mỉ.
Chỉ là trong khoảng thời gian bọn họ chia ly, mọi thứ đều trở nên phức tạp hơn, cô không thấy được kết quả của mối quan hệ này nên đã muốn buông bỏ.
Nhưng cô đã yêu anh nhiều năm như vậy, Đường Oanh cảm thấy cô không thể dành cảm xúc cho bất cứ ai khác.
Nếu anh thực sự có thể thay đổi vì cô…
Có lẽ cô cũng nên thử.
Đôi mắt đen nhánh của Văn Mộc Cảnh chợt lóe sáng lên, thân thể anh cứng đờ một lúc lâu, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong lòng khiến anh khẽ run lên.
Đột nhiên anh bế cô lên xoay vòng vòng, anh phá bỏ hết hình tượng trầm ổn lạnh lùng bình thường.
Đột nhiên bị nhấc bổng lên khiến Đường Oanh sợ hãi kêu lên: “Anh mau thả em xuống.”
Anh ôm cô xoay vài vòng nữa rồi mới thả cô xuống.
Đôi chân của Đường Oanh mềm nhũn, cô cứ vậy ngã vào vòng tay anh, anh ôm chặt cô cảm nhận mùi hương ngọt ngào và cơ thể mềm mại, anh ngập ngừng hỏi: “Ngày mai em không mặc đồ bơi được không?”
“?” Đường Oanh dở khóc dở cười trước câu hỏi của anh: “Em bảo em sẽ mặc lúc nào?”
“…”
Do công việc nên Đường Oanh chỉ ở Ngô Xuyên hai ngày, cô cũng cố gắng bớt thời gian đi đến bệnh viện thăm anh.
Cô cảm thấy trong lòng có chút áy náy nên đã hứa với Văn Mộc Cảnh hai tuần sau sẽ đi bệnh viện cắt chỉ cùng anh.
Khi trở lại Vân Thành đã gần cuối năm.
Sau khi bộ phim “Hiến Châu” kết thúc, nhờ sự nổi tiếng của nguyên tác và truyền thông báo chí, Đường Oanh cũng dần trở nên nổi tiếng, có thêm không ít fan.
Những kịch bản phim được gửi đến studio của cô đều được chọn lọc rất kĩ.
Năm trước Lý Già chỉ nhận cho cô vài cái quảng cáo, vì vậy cô có rất nhiều thời gian rảnh.
Chiều hôm đó Văn Mộc Cảnh đứng sẵn ở dưới lầu chờ cô cùng đi đến bệnh viện.
Đường Oanh xuống dưới đúng giờ hẹn, cô thấy anh đứng dựa vào xe, có vẻ đã chờ khá lâu, bước chân cô bất giác nhanh hơn: “Anh chờ lâu chưa?”
“Không có, anh mới đến thôi.” Văn Mộc Cảnh khẽ cười, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô.
Đường Oanh cúi đầu tự nhìn mình, hôm nay cô đội một chiếc mũ rộng vành, quấn một chiếc khăn choàng cổ màu nâu nhạt, che gần hết khuôn mặt.
Nếu cô không ngước lên thì sẽ chẳng ai nhìn rõ được khuôn mặt.
Cô có chút ngại ngùng nói: “Em mặc như vậy để tránh bị người khác chụp lén.”
Văn Mộc Cảnh giúp cô vuốt lại vài sợi tóc rối, hiểu ý đáp: “Ừ, anh biết.”
Anh cảm thấy như vậy cũng không tệ, cô đã bắt đầu mở lòng với anh nghĩa là sau này anh có cơ hội ra ngoài đi chơi với cô vào các dịp lễ, công khai mối quan hệ giữa bọn họ, để người khác biết được cô là vợ của anh.
Chỉ cần thêm một thời gian nữa thôi.
Nhưng anh lại nhận ra, đáng lẽ trước đây anh đã từng có tất cả những điều này.
Tiếc rằng lúc ấy anh lại chọn không công khai cô với người khác nên chẳng có ai biết cô đã từng thuộc về anh những bảy năm, những người ngoài kia vẫn cứ thầm mơ ước cô.
Bây giờ hắn lại rất khao khát có được danh phận đó.
Cô đưa tay chạm lên bàn tay anh, ngón tay và cả bàn tay anh đều rất lạnh, không giống vừa mới êm đến: “Sau này anh đến thì có thể gọi cho em, em sẽ xuống sớm.”
Văn Mộc Cảnh sợ cô lạnh nên hơi rụt tay lại, anh bước đến trước mặt cô hỏi: “Nghĩa là ngày nào em cũng sẽ gặp anh à?”
“…”
Mặt cô đỏ bừng lên, cô không thèm nhìn anh, vươn tay kéo cửa xe, nhỏ giọng phủ nhận: “Ai mà thèm.”
Anh chậm rãi nhếch môi cười đắc ý, hạnh phúc như vậy thì bị thương một chút cũng đáng.
Hai người đi một mạch đến bệnh viện, chỉ trên vết thương được cắt ra rất nhanh, bác sĩ xử lý qua rồi căn dặn thêm vài thứ cần kiêng kị, sau đó bọn họ rời khỏi bệnh viện.
Văn Mộc Cảnh nhìn đồng hồ, dường như vô tình nói: “Đã muộn thế này rồi, anh biết gần đây có một nhà hàng khá ngon, em có muốn đến đó thử không?”
Đường Oanh kéo lại khăn quàng cổ, cô cũng không giúp gì nên định từ chối: “Em…”
Dường như anh đoán được cô định nói gì nên nhanh chóng tìm lý do khiến cô không thể từ chối: “Lần trước ở Ngô Xuyên anh đã cứu em phải không? Em không thể từ chối yêu cầu của người bệnh.”
Quả thực lần đó nhờ có anh bảo vệ nên cô mới bình an vô sự, nếu bây giờ cô từ chối anh thì có vẻ rất vô ơn.
Cô suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu: “Nhà hàng ở đâu?”
______
Đúng như Văn Mộc Cảnh nói, nhà hàng ở rất gần, bọn họ đi xe mười phút đã tới nơi.
Có vẻ nhà hàng này chuyên về đồ ăn Hàng Châu, cô chưa từng ăn thử nhưng xem qua menu thì thấy khá hợp khẩu vị của cô.
Cô chưa từng nói với anh về sở thích của mình nhưng kì lạ là anh luôn có thể biết được khẩu vị của cô, khiến cô rất ngạc nhiên.
Trước kia khi sống với nhau cô không để ý lắm, sau khoảng thời gian xa cách cô chợt nhận ra hình cô chẳng biết anh thích ăn cái gì.
Có lẽ anh không kén ăn, cũng không có món gì không ăn được, trước đây cô muốn tìm ra sở thích nên đã thử nấu rất nhiều món, nhưng cô đưa cho anh cái gì anh cũng ăn.
Có lần cô còn nghĩ rằng anh thờ ơ như vậy là do thấy cô chướng mắt.
Cô gọi hai món ăn mà mình thích rồi đưa menu cho Văn Mộc Cảnh.
Anh gọi thêm vài món nữa, nhân viên phục vụ ở gần đó lập tức đi ra ngoài chuẩn bị.
Nhiệt độ trong phòng khá cao, Đường Oanh cởi áo khoác, khuôn mặt nhỏ của cô lộ ra, hít thở cũng thoải mái hơn nhiều.
Văn Mộc Cảnh rót cho cô một ly nước, chậm rãi hỏi: “Cuối năm em có làm việc không?”
Cô nhấp một ngụm nước: “Em không.”
“Gần đây công ty có một dự án, anh phải đi ra ngoài công tác, lúc về chắc cũng qua năm mới rồi.” Đó là lý do vì sao hôm nay anh muốn dùng bữa với cô.
“Ừm.”
“Em không có gì muốn nói với anh à?”
Cô nghĩ nghĩ một chút rồi đáp: “Chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi thật tốt.”
Văn Mộc Cảnh cười khẽ, anh không dám mong cô sẽ nói ra những câu như kiểu “Không muốn xa rời anh” gì đó, chỉ cần quan tâm bình thường như vậy anh cũng đủ mãn nguyện rồi.
Cô thấy trên khuôn mặt anh vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nghĩ rằng mình đã nói sai cái gì rồi nên lập tức ngậm chặt miệng.
“Em ở Vân Thành ăn tết cùng Chu tổng à?”
Nghe anh hỏi xong, Đường Oanh khẽ gật đầu, năm nay lẽ ra Chu Trạch Sâm định sẽ ăn Tết ở nước ngoài nhưng cô lại xuất hiện nên ông quyết định ở lại, ông cũng muốn thử cảm giác gia đình đoàn viên đón năm mới cùng nhau
Văn Mộc Cảnh nhận được câu trả lời của cô, chuyện này cũng là hợp tình hợp lý mà thôi, nhưng anh không muốn nói tiếp chuyện này.
Năm trước cô còn đón năm mới cùng anh.
____
Sau bữa cơm hôm đó, Văn Mộc Cảnh đến thành phố khác công tác, tuy anh không ở Vân Thành nhưng hoa hồng tươi mỗi ngày vẫn được giao tới đều đặn.
Ngay cả ngày Tết cũng có.
30 Tết tại biệt thự Chu Gia.
“Ding dong” Tiếng chuông cửa vang lên.
“Vâng, tôi tới đây.” Dì giúp việc đang nấu bữa tất niên, nghe thấy tiếng chuông cửa nên rửa tay rồi chạy ra mở cửa.
Đúng lúc Chu Trạch Sâm vừa đi xuống, ông bước ra mở cửa trước.
Một bó hoa hồng xinh đẹp được đặt ngay ngắn trên bậc thềm trước cửa.
Chu Trạch Sâm cầm bó hoa lên cười chế giễu, không cần xem cũng biết hoa này tặng cho ai.
Mấy trò này ông cũng từng dùng với Đường Thư, nhưng cô ấy lại chưa từng muốn quay lại với ông, cho nên ông nghĩ rằng Đường Đường cũng sẽ không chấp nhận thằng nhóc này lần nữa.
“Dì ơi, có cần con giúp việc gì không?” Đường Oanh đọc sách mệt rồi định xuống dưới làm gì đó, hình ảnh trước cửa đập vào mắt khiến cô sửng sốt.
“Không cần không cần.” Dì giúp việc đứng trước cửa cười hiền từ.
Chu Trạch Sâm không mấy vui vẻ cầm bó hoa đưa cho cô: “Hoa của con này.”