Đường Oanh nhìn gương mím môi, đây là kiểu váy quây ngực được trang trí bằng những họa tiết lá sen, xương quai xanh xinh đẹp cùng với đường cong bả vai bị để hở, cô cảm thấy có hơi không quen.
“Chị Lý Già, có cái áo choàng nào không vậy.”
“Đường Đường à, đây là lễ phục kín nhất mà stylist tìm được rồi, cái này không hở hang chút nào,khiến người ta cảm thấy không thể dâm loạn.” Lý Già nâng cằm cô lên, đùa giỡn nói.
“Ui, chị Lý Già.” Đôi má Đường Oanh lập tức đỏ lựng.
“Đường Đường, chị Già, đã có xe, bây giờ có thể đi rồi.” Lạc Phiêu Phiêu đã gọi được xe đến, vào trong thông báo, trước mắt cũng sáng ngời, “Woa, hôm nay Đường Đường thanh thủy xuất phù dung* ——”
“—— thiên nhiên khứ điêu sức*.” Lý Già nói tiếp.
* Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức: Thơ Lý Bạch, bây giờ đã trở thành ngạn ngữ ý bảo “hoa sen xinh đẹp mọc lên từ nước trong, không cần bất cứ món trang sức nào vẫn xinh đẹp”
“Hihi, chị Già tỷ hiểu em ghê.” Lạc Phiêu Phiêu cười hí hửng.
“Đi thôi, nếu không sẽ không kịp mất.” Đường Oanh không chịu được những lời khen, da mặt mỏng lên tiếng chuyển chủ đề.
Lý Già xoay người lấy túi xách, thấy còn hộp trang sức trên bàn trang điểm, “Suýt quên, Đường Đường, cầm đôi hoa tai nhãn hiệu cung cấp đi, đừng quên đeo.”
“Em biết rồi.” Đường Oanh dừng chân nhận lấy, nhanh chóng đeo nó lên.
Sắc trời đen kịt, xe chuyên dụng màu đen đến địa điểm đúng giờ.
Đường Oanh xuống xe, theo sau nhân viên công tác, tìm thấy vị trí chuẩn bị lên thảm đỏ, bình thường chỉ cần đoàn phim tới đông đủ là có thể lên.
Ở khu chờ, Bạch Nhụy mặc chiếc váy công chúa ngọt ngào, Quý Ngôn Tu mặc một bộ vest trắng, đẹp trai rạng ngời, hai người họ đang tán gẫu.
Cố Tập thì ngược lại, một bộ vest màu đen, ít nói ít cười, cảm giác xa cách người sống chớ tới gần, giống như xác minh hai phe tiên ma đối lập.
Thấy Đường Oanh nhấc váy đi tới, Cố Tập có phong độ thân sĩ cong cánh tay đứng bên cạnh cô.
Ngay sau đó Đường Oanh nhẹ nhàng níu lấy khủy tay cậu ấy, rất hợp tình hợp lý.
Lần này Vương Xương Bình chỉ dẫn theo nữ chính nam chính và nữ hai nam hai của đoàn phim《 Hiến Châu 》.
Bọn họ trước sau tìm Đường Oanh tụ hội, dựa vào CP trong phim, các cô gái sẽ đi cùng bạn diễn nam của mình đi thảm đỏ.
Bốn người nói chuyện linh tinh, rồi theo sự chỉ dẫn mà đi lên thảm đỏ.
Ký tên, chụp ảnh chung, phỏng vấn, mọi thứ đều được thực hiện một cách ổn thỏa.
Tiến vào giữa hội trường, không còn ánh flash dày đặc như bên ngoài, Bạch Nhụy nhỏ giọng oán giận, “Nếu còn không đi vào, mình sẽ bị ánh flash chói mù đôi mắt.”
Quý Ngôn Tu cười nhe,“Quang minh chính đại oán giận, không sợ bị camera quay được hả.”
“Không, tôi nói nhỏ mà sợ gì.” Bạch Nhụy lấy sở trường che mặt ra nói.
“Xin chào mọi người, chỗ ngồi của đoàn phim《 Hiến châu 》 ở bên này.” Nhân viên công tác lễ phép khom lưng dẫn đường.
Bốn người và Vương Xương Bình đi về phía hàng ghế phía trước.
Chỗ ngồi là những chiếc ghế sofa cong, trước mặt có một chiếc bàn trà thấp, phân biệt rõ ràng hai đoàn làm phim khác nhau.
Tìm được vị trí, bọn họ liền ngồi xuống.
Đường Oanh nhìn bố cục mới mẻ xung quanh hội trường, đến khi quay đầu, cô như bị điểm huyệt khống chế, không thể cử động.
Trên chiếc ghế sô pha song song với họ, không phải là đoàn phim nào hết, mà là người đầu tư và các đạo diễn trong ngành.
Trong đó bao gồm cả Văn Mộc Cảnh và Phó Nguyệt.
Trong lúc sững sờ cô vô tình nhìn vào đôi mắt thâm trầm của anh, bên trong là lốc xoáy lạnh lẽo không quá rõ ràng.
Tất nhiên Vương Xương Bình và Quý Ngôn Tu và những người khác cũng thấy Văn Mộc Cảnh, mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi.
Văn Mộc Cảnh vắt chéo hai chân, cà vạt chỉn chu ở cổ áo, biểu cảm âm trầm, thậm chí không đáp lại lời chào của Vương Xương Bình.
Đường Oanh máy móc liếc mắt sang chỗ khác, nghe Bạch Nhụy tám chuyện.
Một lát sau, liên hoan phim bắt đầu, người dẫn chương trình đang chiếu bộ phim truyền hình được chọn, bên phía Ngôi Cao sẽ trao thưởng cúp làm kỉ niệm.
Tuy rằng cúp mà Ngôi Cao trao thưởng không có sức nặng như các giải thưởng khác, nhưng sẽ được một lượng lớn người theo dõi và độ chú ý.
Mọi diễn viên đều rất coi trọng.
Chỉ là mấy năm nay Đường Oanh hầu như không có tác phẩm, nếu không phải nhờ vào 《 Hiến Châu 》, không biết đến bao giờ cô mới được đến đây.
Không có hạn chế bắt buộc nào tại liên hoan phim, có diễn viên nhận xong giải thưởng liền đi luôn, hoặc cọ chút độ hot của thảm đỏ.
Cuối cùng gần kết thúc, Đường Oanh vẫn luôn ngồi nghiêm chỉnh dần cảm thấy mệt mỏi, cô lấy lý do muốn đi toilet để ra ngoài hít thở không khí.
Điều hòa ở hội trường mở nhiệt độ thấp, vừa ra ngoài, gió nóng lập tức ập vào mặt, cảm giác vừa nóng vừa lạnh làm cô không thoải mái.
Vừa đi dạo một vòng, trước mặt đã bị một bóng hình ngăn lại, bộ vest người nọ phẳng phiu, thân hình cao lớn, có vẻ không muốn nhượng bộ.
Cô nhẹ kéo váy ngẩng đầu lên, là Văn Mộc Cảnh.
Khoảnh khắc chạm mắt, dường như cô lại nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt anh.
Không có độ ấm, như trước đây.
Nhưng khi nhìn gần hơn, ánh mắt lạnh lẽo như vậy, cô lại nhìn thấy cả sự hỗn loạn và tiều tụy.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cô đã nhanh chóng bác bỏ nó.
Anh luôn mạnh mẽ, làm sao có thể có những cảm xúc này được.
Chắc hẳn cô đã nghĩ nhầm.
Đang định cất bước, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.
Cô bị sức lực của anh kéo đi, cô đi giày cao gót, bước đi không vững, bước từng bước nhỏ lảo đảo.
Cho đến khi cô bị anh ném ra sau cửa thoát hiểm.
Xương bả vai bị đập vào vách tường lạnh băng, cô hơi khó chịu, theo bản năng hơi nhắm mắt, cảm nhận được hành động gây đau đớn như xuyên tim.
Cô chưa kịp nói gì, đã bị anh bóp chặt xương cằm, ấn vòng eo cô vào sát người anh, xung quanh tràn ngập hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông, sắc bén như dao.
Văn Mộc Cảnh bỗng nhiên bột phát sự tức giận làm mất đi phong độ trước đây.
Anh hung hăng hỏi:
“Thích cậu ta đến vậy?”
Đôi tay Đường Oanh ở giữa khoảng cách của hai người, cố gắng đẩy vài lần, cuối cùng đành từ bỏ.
Sức lực của cô không bao giờ thắng được anh.
“Nói chuyện.”
Văn Mộc Cảnh nâng nhẹ cằm cô, khiến cô đối diện với anh, “Thích Qúy Ngôn Tu đến vậy à?”
“……”
Khuôn mặt Đường Oanh hơi nhíu, anh từ đâu nhìn ra cô thích Qúy Ngôn Tu?
Cho tới nay, mọi hành động của hai người đều ở trong phạm vi bạn bè, không có hành vi vượt phạm vi nào, chẳng lẽ chỉ cần cùng người khác phái nói chuyện là thích?
Hơn nữ anh có vẻ rất quan tâm đến vấn đề này.
“Anh buông ra, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, tôi thích ai cũng chẳng liên quan đến anh!”
Trong mắt cô hiện lên chút u oán, cho dù cô tức giận cũng như đang làm nũng.
Không biết nổi giận thì thôi, còn bắt chước người ta nói lời tàn nhẫn.
Văn Mộc Cảnh thấy bộ dáng quật cường của cô, bàn tay đang bóp cằm cô một lần nữa vô thức siết chặt. Hôm nay cô trang điểm rất nhạt, hơi dùng sức, làn da non mịn đã xuất hiện vết đỏ.
Đường Oanh cảm thấy khó khăn khi nói chuyện, bị buộc phải ngẩng cái cổ thiên nga lên.
Anh nhìn chằm chằm đôi mắt ngấn nước, đột nhiên buông lỏng tay, thô bạo tháo đôi khuyên tai hồng bảo thạch điệu thấp ở vành tai cô.
Màu trắng tinh khiết làm nền cho màu đỏ yêu dã này, chiếm lấy ánh mắt người nhìn.
Giống cái khuy măng sét của Qúy Ngôn Tu, chói đến chướng mắt.
Móc khóa của cái khuyên tai bóng bẩy sượt qua tai cô, Đường Oanh giơ tay sờ vành tai đã trống rỗng, giận dữ: “Anh làm cái quái gì vậy!”
“Quá xấu.”
Không đợi cô lên tiếng, Văn Mộc Cảnh kéo cánh tay cô xuống, bàn tay to đặt trên cổ cô, đột nhiên ngậm lấy vành tai mềm mại không xương, chậm rãi liếm cắn, hơi thở ẩm ướt phảng phất quanh tai cô.
Đường Oanh đẩy ra như phản xạ có điều kiện, nhưng người đàn ông đè ép cô sít sao, nỗi xấu hổ này làm cô thấy cực kì tức giận.
Cô run rẩy không thể chịu được sự mẫn cảm, tất cả máu tăng tốc dồn lại ở hai đầu tai, lỗ tai lập tức trở nên ứ máu đỏ đậm.
Anh nắm lấy điểm mẫn cảm của cô, hôn rất tinh tế và điêu luyện.
Anh tiến xuống cần cổ trắng nõn của cô mút cắn, dưới làn ra trắng nõn đã bị xuất huyết, nhanh chóng trở thành một dấu hôn.
“Không thể, anh buông tôi ra.” Đường Oanh nhận thấy ý định của anh, khó nhọc mà nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh , “Hành động này là cưỡng ép!”
Giây tiếp theo, động tác của Văn Mộc Cảnh thất bại, một tay anh giữ chặt cái ót cô.
Cường ngạnh, ác liệt, tìm đến cánh môi cô.
Anh liên tục cọ xát, cạy răng cô ra và hung tợn hôn thật sâu.
Hơi thở của cô đứt quãng, những lời còn lại trong cổ họng mơ hồ trào ra, đầu lưỡi đau nhức không được ngừng nghỉ.
Cuối cùng anh dừng lại ở khóe môi cô, giọng nói trầm thấp, “Về nhà với anh được không?”
“……”
Dưới ánh đèn, ánh mắt của người đàn ông u ám, dưới khí thế cường thế cất giấu sự sợ hãi thua cuộc.
Đường Oanh nhận thấy anh dần buông lỏng, cực kì lý trí đẩy người đàn ông ra, giơ tay lên không hề lưu tình.
“Bốp ——”
Tiếng bàn tay vang dội, thanh thúy đã chấm dứt cơn điên cuồng vừa rồi của anh.
Không khí đóng băng tại giây phút này.
Hai tay Đường Oanh nắm chặt giấu ở sau lưng, nhịp tim dao động kịch liệt.
Đầu Văn Mộc Cảnh hướng về một bên, kinh ngạc thoáng qua, anh dùng đầu lưỡi ấn vào nửa mặt đã bị đánh đến tê dại, nhếch môi cười lạnh.
Cô thật sự ra tay được.
Đường Oanh dựa sát vách tường tìm một chút cảm giác an toàn, trong mắt ngập nước sắc tràn đầy sự suy nhược, màu đỏ trên mặt còn chưa biến mất.
Cô cố gắng trấn định, “Tôi cũng chỉ là thú cưng anh nuôi mà thôi, anh muốn nuôi thì nuôi, muốn tặng thì tặng, chưa bao giờ để ý cảm nhận của tôi, bảy năm nay tôi chịu quá đủ rồi, tôi sẽ không bao giờ trở về.”
Vết sẹo ngày xưa bị tàn nhẫn rạch ra, máu chảy đầm đìa, cô gian nan nói từng chút.
“Khi nào anh nói anh muốn tặng em đi?” Lời nói quen thuộc khiến Văn Mộc Cảnh nhíu mày.
Cô mỉm cười thật tươi, “Văn tổng thật dễ quên.”
Nói xong tính kéo váy rời đi, Văn Mộc Cảnh một lần nữa ngăn trước mặt cô.
Giọng điệu chắc chắn: “Lần đó em ở tòa nhà Duyệt Loan?”
“……”
Đường Oanh không nói chuyện.
Vậy là đúng rồi, dì Lưu tẩu nói ngày đó cô có hoạt động, chẳn hẳn ở đó, nhưng cô làm như nào nghe được anh và Đoạn Thanh nói chuyện? Nghe được ít hay nhiều?
Ngày đó anh nói tặng cô chỉ là vui đùa, anh biết Đoạn Thanh không dám có ý gì với cô, với lại anh cũng không bao giờ tặng muốn cô cho ai cả.
Văn Mộc Cảnh giống như tìm được cửa đột phá, phiền muộn trong lòng nhanh chóng tan đi, “Nếu vì sự việc đó, anh có thể giải thích.”
“Không cần, chuyện giữa chúng ta đã kết thúc, cho dù là nguyên nhân gì thì tôi cũng không còn thích anh nữa, có giải thích hay không thì cũng không quan trọng với tôi.”
Đường Oanh nhìn chằm chằm sắc mặt ngày một đen đi của anh, tiếp tục nói: “Hơn nữa anh đã quen sự tồn tại của tôi hơn bảy năm qua, nếu hiện tại không quen, anh đi cứu vớt bất kỳ ai trên đường, đều có thể thay thế được tôi.”
“……”
Văn Mộc Cảnh cắn chặt răng, sắc mặt đen sì dọa người.
Nắm tay siết chặt nhô lên gân xanh bên người, cố gắng kìm chế.
Bỗng nhiên ——
“Điền tiểu thư, cô……”
Ngoài cửa, Quý Ngôn Tu còn chưa nói xong, liền thấy Điền Tử vội vàng chạy đi hướng khác, không hề quay đầu.
Cậu sờ sờ đầu ngờ vực, liên tục xác nhận rằng vừa rồi cậu không nhìn nhầm.
Cậu chỉ muốn hỏi cô ta có thấy chị Đường Oanh không, sao lại chạy nhanh vậy chứ? Cậu là hồng thủy mãnh thú hả?
Quý Ngôn Tu đi đến chỗ vừa rồi Điền Tử đứng, mới biết đó là lối thoát hiểm.
Vặn tay cầm và đẩy cửa ra.
Bên trong trống vắng, yên lặng.
Nhìn quanh vài lần, cậu đóng cửa rời đi.
Cùng lúc đó, hai bóng người đang trốn ở cầu thang tầng dưới.
Đường Oanh bị Văn Mộc Cảnh ôm ở trong ngực, nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, lập tức ra khỏi cái ôm của anh, không chút quyến luyến.
Tiếp theo duỗi tay ra: “Khuyên tai.”
Thấy nắm tay anh không động đậy, cô không hề nghĩ ngợi trực tiếp bẻ ngón tay anh ra lấy khuyên tai đeo lên.
Rồi tháo dây cuộn tóc, vén vài sợi tóc để che đi vết trên cổ, cuối cùng không quên lau sạch những vết son lộn xộn trên miệng.
Cánh môi vừa bị anh hôn đỏ chót, không có son cũng không sao, nhìn qua mọi thứ rất bình thường.
“Chắc hẳn Văn tỏng cũng không muốn công khai mối quan hệ đã kết thúc của chúng ta với bàn dân thiên hạ, cho nên phía Điền Tử đành phải ngờ ngài, dù sao cũng là người quen cũ.”
Đường Oanh không hoảng loạn chút nào, vừa nói xong liền xoay người lên tầng rời đi, động tác gọn gàng lưu loát.
Chỉ còn lại một mình Văn Mộc Cảnh đứng yên lặng.
Không biết qua bao lâu.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, liếc thoáng qua, là Phó Nguyệt.
Rung lên liên hồi khiến anh trực tiếp tắt máy.