***
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ rất đẹp.
Bóng cây, quầng sáng cùng với tia sáng vàng óng xuyên qua những tán lá cây.
Nhìn bề ngoài thì đây là một chuyến lữ hành buổi chiều không thể bình thường hơn.
Nhưng nhìn kỹ mới thấy, phương hướng, phân bố và mảng sáng tối của ánh sáng bên ngoài quá đơn điệu.
Dường như hững đốm sáng tối vụt nhanh về phía sau dưới nền đất cứ cách mười mét lại lặp lại hình dạng hệt như vậy một lần.
Như thể chưa hoàn thiện đồ họa bối cảnh trò chơi.
Giang Phảng dựa vào cửa kính xe bus, quan sát khung cảnh đơn điệu bên ngoài.
Còn Nam Chu thì đang chuyên tâm nghiên cứu vòng tay bị móc vào nhau của hai người.
Giang Phảng:
– Thoải mái chút đi. Chưa biết chừng tới điểm cuối nó lại tự mở ra thì sao.
Nam Chu:
– Không đâu.
Giang Phảng:
– Tại sao?
Nam Chu nói rất chắc chắn:
– Cây nấm kia không thích tôi, nó sẽ không mở khóa cho tôi đâu.
Giang Phảng bật cười:
– Vậy bây giờ phải làm sao?
Nam Chu cầm chỗ giao nhau của hai chiếc vòng lên.
– Cái này này rất đơn giản…
Giang Phảng nhìn chằm chằm cậu.
Nam Chu vẫn giữ nguyên động tác bất động ấy, suy nghĩ một lát rồi lại đưa ra một câu hỏi kỳ quái:
– Cái này không mở được thật đấy à?
– Ừ, – Giang Phảng cười đáp – Chế tạo rất chắc chắn.
Nam Chu lập tức ngồi lại chỗ:
– Vậy thì bỏ đi. Tới điểm cuối rồi nói sau.
Giang Phảng bật cười, thả lỏng cơ thể nằm ngửa ra phía sau.
Vào lúc này Nam Chu mới có tâm tư nhìn ngắm Giang Phảng.
Lông mi và sắc da của anh hơi nhạt màu, rất dễ bị ánh mặt trời điểm sắc.
Choker dán sát trên phần da cổ, vừa vặn che đi yết hầu.
Yết hầu khẽ chuyển động, vòng da đen mềm mại cũng phập phồng theo, nhìn khiến người ta vô cùng muốn….
…Vô cùng muốn chọc một cái.
Những người khác: “…”
Bọn họ ngồi chung với nhau ở phần giữa xe, nhìn hai boss lớn bị trói vào nhau mà không dám lên tiếng.
Cũng chỉ có Lý Ngân Hàng ngồi gần bọn họ.
Khi ngón tay khoát bên ghế ngồi của Nam Chu khẽ động, cậu nghe thấy Lý Ngân Hàng nói:
– Cảm ơn các anh. Nếu như không có các anh, có lẽ chúng tôi thật sự sẽ phải mắc kẹt ở đây, kết quả tốt nhất… e rằng còn phải chết thêm mấy người.
Ngón trỏ của Nam Chu cọ cọ vào vào lớp vải trên ghế ngồi, miễn cưỡng ổn định lại tâm tư.
Cậu quay sang khẽ gật đầu với Lý Ngân Hàng, thản nhiên nhận lấy lời cảm ơn này.
– Thực ra cô Lý cũng rất giỏi. – Giang Phảng cười cong cong đôi mắt – Không phải cô cũng đã đoán được ra gã mập kia là ma rồi sao?
Nam Chu tò mò nhìn Lý Ngân Hàng.
Lý Ngân Hàng ngượng ngùng xoa nắn vành tai, giải thích:
– Mấy ngày nay tôi luôn quan tâm tới những thông báo liên quan tới sự kiện mất tích. Cho tới bây giờ không có ghi chép nào về việc mất tích của những trẻ em dưới mười tám tuổi.
Được Lý Ngân Hàng chỉ ra, những người khác đều nhao nhao lộ ra biểu cảm bừng tỉnh.
Cho dù gã mập kết hôn vào đúng tuổi mà pháp luật quy định có thể kết hôn là 22 tuổi thì với tuổi của gã hiện tại cũng không thể nào có một đứa con vượt quá mười tám tuổi được.
Cho nên chắc chắn gã… căn bản không có con gái.
– Có lẽ anh ta là người chơi vào trò chơi sớm hơn, cho nên mới không biết chuyện này. – Lý Ngân Hàng giải thích tiếp – Nhưng tôi không thể phán đoán bừa được. Lỡ như người ta tương đối bạo, khi học đại học đã cùng bạn gái…thì sao?
Nam Chu gật đầu:
– Giỏi lắm.
Không thể không nói, khi Nam Chu lạnh nhạt khen người khác, sức hút đạt tới level max.
– Tôi cũng chỉ gặp may thôi. – Lý Ngân Hàng sắp vò đỏ cả vành tai rồi – Nhưng tôi không thể nghĩ tới việc lợi dụng hoàn cảnh, tự biên một cái tên giả để đào bẫy cho “ma” được.
Nam Chu nói:
– Chuyện này không phải là do tôi quan sát được đâu.
Nam Chu nói:
– Bởi vì ban đầu tôi cũng không ở trên chiếc xe này, tôi bị kéo tới đây.
Cậu hơi dừng lại, rồi bổ sung thêm:
– Hơn nữa tôi cũng không giỏi bịa tên ngay lập tức.
Lý Ngân Hàng: “…”
Những người khác: “…”
Mọi người đều tỏ vẻ không thể hiểu được câu trả lời của Nam Chu.
Lý Ngân Hàng cảm thấy đầu óc mình vận động quá nhanh, sợ rằng sắp nổ mất:
– Đợi đã…vậy tại sao anh có thể xác định bản thân mình không phải là “ma”?
– Bởi vì không ai nói với tôi, bị kéo tới đây thì là “ma”, – Nam Chu nói vô cùng bình tĩnh và chắc chắn – Nếu như trò chơi không quy định, đương nhiên tôi không phải là ma rồi.
Lý Ngân Hàng và những người khác: “…” Hình như logic này cũng không có sơ hở.
Giang Phảng chống cằm bằng một tay, nhìn về phía cậu:
– Vậy cậu bị kéo từ đâu tới đây?
Nam Chu quay đầu nhìn anh:
– Cùng câu hỏi.
Giang Phảng:
– Hả?
Nam Chu:
– Anh được kéo từ đâu tới đây?
Mọi người: “…”
Không ít người suýt chút nữa đã tắc mạch máu não ngay tại chỗ.
Giang Phảng nhìn Nam Chu rất lâu, cuối cùng cười nói:
– Tôi còn tưởng rằng tôi đã ngụy trang rất tốt.
– Quả thực là rất tốt. Tôi cũng chỉ nghi ngờ thôi, – Nam Chu nhìn về phía anh – Chẳng qua bây giờ đã xác thực rồi.
Giang Phảng:
– Tại sao lại nghi ngờ tôi?
Nam Chu:
– Vòng đầu tiên khi mọi người nói chuyện, tôi vẫn luôn lắng nghe.
Nói xong, cậu liếc mắt nhìn Lý Ngân Hàng đang há hốc miệng:
– Nếu như anh thực sự ngồi phía trước cô ấy, vậy thời gian từ khi cô ấy lên tiếng tới lúc anh giải vây là quá lâu.
– Muốn giải vây cho cô ấy thì chỉ cần một câu nói mà thôi. Nhưng anh lại không làm như thế.
– Giải thích duy nhất chính là khi ấy anh cần thông tin, cũng cần một đồng đội.
– Cho nên, rất có khả năng khi đó anh cũng vừa mới bị “ma” kéo tới đây giống như tôi.
Giọng của Nam Chu chỉ đơn giản là kể chuyện, không chút gợn sóng.
– Thứ tự giới thiệu từ dưới lên trên. Thông tin mà anh Triệu cung cấp quá ít. Nếu như cô Lý không thể cung cấp đủ thông tin, người tiếp theo giới thiệu là anh, anh sẽ khó lòng thực hiện tốt được.
– Nếu như không có thông tin, anh sẽ bị nghi ngờ.
– Nếu như không thể xác định cô Lý một thân một mình, không ai làm chứng cho cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không thuận theo trở thành đồng đội của anh được.
– Đương nhiên, bởi vì cô Lý đưa ra đầy đủ thông tin, chỉ cần anh là người hiểu rõ thành phố C giống như người đàn ông mập kia, không khó để anh đoán ra tuyến đường của chiếc xe này, sau đó tự cho bản thân một thân phận.
Nói xong, Nam Chu nghiêng đầu nhìn Lý Ngân Hàng:
– Đây là cách chơi hợp lý của trò chơi này. Cô không cần căng thẳng quá đâu.
Lý Ngân Hàng: “…” Cô cảm thấy bản thân mình an ủi được một chút, tuy rằng không nhiều.
Dù sao nụ cười của Giang Phảng quá mức dịu dàng tự nhiên, cho dù bản thân Lý Ngân Hàng cũng đã từng nghi ngờ Giang Phảng, nhưng bây giờ lại đột ngột nói cho cô biết tất cả đều là giả, cô thực sự chưa thể tiếp nhận ngay được.
Huống hồ, một khi biết được Giang Phảng cũng là người bị kéo tới đây, tốc độ đối phó với nghi ngờ từ nhiều hướng như vậy có thể nói là khủng bố.
Thật ra thứ Nam Chu phát hiện còn nhiều hơn những điều mà cậu nói ra.
Ví dụ như, camera hành trình vẫn luôn ở đó, tại sao Giang Phảng lại phải chờ tới khi mọi người cãi nhau ầm ĩ mới đột ngột đưa ra gợi ý có thể kiểm tra camera hành trình trên xe, từ đó câu ra được “ma” đầu tiên?
Nam Chu không tin đó là biện pháp mà Giang Phảng bỗng dưng nghĩ ra.
Bởi vì khoảng thời gian ấy, bầu không khí ấy, thật sự quá khó để nắm bắt.
Thực sự vô cùng khéo léo.
… Khéo léo như việc nắm bắt lấy thời cơ khi Lý Ngân Hàng tuyệt vọng nhất vì bị nghi ngờ, anh mới đứng ra làm chứng.
Giải thích hợp lý chỉ có một: Anh đang đợi mọi người xảy ra tranh chấp.
Chỉ khi cảm xúc của cả quần thể bị vây trong sự kích động, khi cảm xúc của mỗi người đều dao động, đều phập phồng lên xuống, thì cảm xúc chân thực mới khó che giấu nhất và trò lừa gạt của anh mới dễ dàng thành công nhất.
Nam Chu nghĩ, Giang Phảng là một người rất đặc biệt.
Nam Chu quay người lại, phát hiện ra ánh mắt Giang Phảng đang nhìn cậu ẩn chứa một thứ gì đó mà cậu nhìn không hiểu được.
Nam Chu: “…?”
Giang Phảng nhanh chóng hỏi:
– Vậy tại sao cậu không nghi ngờ tôi là ma?
– Tôi từng nghi ngờ, – Nam Chu gật đầu rất nhanh – Khi anh đi lấy camera hành trình, tôi đã từng nghi ngờ anh muốn dựa vào đồng đội để chiếm quyền chủ động.
– …Sau đó, tôi xác định chính xác người đàn ông mập là “ma”, còn kéo theo cả Tần Á Đông. Anh không phải là đối tượng nghi ngờ hàng đầu nữa.
Giang Phảng khẽ híp mắt, dùng giọng cười khẽ nói:
– Thì ra là vậy… thì ra không phải giả vờ.
Nam Chu không nghe rõ:
– …Cái gì?
– Chỉ có nguyên nhân này thôi sao?
Giang Phảng không chỉ không trả lời câu hỏi của cậu, còn hỏi ngược lại:
– Còn lý do nào khác để phán đoán tôi không phải là “ma” nữa không?
Nam Chu có chút hoang mang:
– Anh còn lộ ra sơ hở nào nữa hả?
Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, Giang Phảng đáp:
– Không.
Khả năng quản lý biểu cảm của anh quả là hạng nhất, chỉ trong tích tắc Nam Chu phát hiện ra những chi tiết nhỏ mất khống chế trên khuôn mặt anh đều được xử lý sạch sẽ.
… Vẫn là nụ cười xinh đẹp nho nhã ấy.
Anh nói:
– Làm tốt lắm.
Những người khác trên xe đều im lặng, thầm kinh ngạc.
Đây là ngày thường bí hiểm của boss lớn sao.
Đặc sắc.
Tạm biệt.
Nghe chẳng hiểu gì.
Nam Chu cũng chẳng hiểu gì.
Có điều, cậu có thói quen nếu nghe không hiểu sẽ tự mình chậm rãi suy nghĩ.
– Tôi là Nam Chu, 23 tuổi. Giáo viên mỹ thuật, – Nam Chu tự giới thiệu – Còn anh?
Nam Chu cúi đầu vươn tay ra với anh.
Phía bên trong cổ tay cậu là một con bướm màu đen tung cánh sắp bay.
Rất đẹp.
Giang Phảng nắm lấy bàn tay kia, từ tốn nói:
– Giang Phảng, 25 tuổi. Không nghề nghiệp.
Mọi người: Có quỷ mới tin hai người.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy giáo viên mỹ thuật nào có thể quăng người ta gãy răng cùng với người thất nghiệp mà chẳng giống thất nghiệp.
– Cứ ngồi vậy một lát đi. – Có vẻ như Giang Phảng cũng không mong người khác có thể tin tưởng lời của mình – Sắp tới điểm cuối rồi.
Nam Chu “ừ” một tiếng, ngoan ngoãn không lên tiếng.
Chiếc xe chậm rãi di chuyển, đưa cả đoàn người trên xe tới một đích đến chưa biết.
Một khối nho nhỏ phồng lên, di chuyển từ đầu vai tới cổ tay áo Nam Chu.
Nam Cực Tinh dùng cái móng vuốt nho nhỏ của mình chọc lên vòng bạc trên tay cậu, nhích mông chui ra khỏi tay áo.
Nó ngồi xổm giữa chỗ vòng bạc giao nhau, nhìn ngó xung quanh một hồi rồi đặt cả cằm mình lên lòng bàn tay đang ngửa lên của Nam Chu. Đôi mắt tròn lấp lánh nhìn về phía Giang Phảng.
Giang Phảng cười với nó, nâng ngón trỏ tay phải lên, xoa nhè nhẹ lên đỉnh đầu mềm mại của nó.
… Xoa tới mức nó không nhịn được phát ra âm thanh hừ hừ.
Nam Chu suy nghĩ rất lâu, vẫn không biết là Giang Phảng đã lộ ra sơ hở gì mà mình không nhận ra.
Cậu đang định hỏi cho rõ ràng thì chiếc xe tiến vào đường hầm cuối cùng trong hành trình của bọn họ mà không hề báo trước.
Trong bóng đêm đen kịt, cậu nghe được Giang Phảng cười một tiếng rất khẽ.
Anh nói:
– Không bằng chúng ta… bắt đầu lại từ đầu đi.
Nam Chu còn chưa kịp phản ứng gì, bóng tối chợt tan đi, ánh sáng rạng rỡ tới.
Trước mắt là… một bãi đỗ xe bình thường.
Chiếc xe bus chậm rãi dừng lại ở một vị trí, vô cùng tuân thủ quy tắc.
Cửa xe chưa mở ra, một con thỏ sắt cơ bắp khỏe mạnh, cao tầm hai mét rưỡi nhảy ra từ không trung, thả người cái “rầm” trước xe, cả chiếc xe rung lên ầm ầm.
Trong tiếng gào thét “đậu má” của mọi người, Nam Chu thầm nghĩ, thì ra DM kia thực sự bị chọc tức nên chạy rồi.
Cây nấm là một sinh vật có tâm hồn yếu ớt.
Hiển nhiên là con thỏ này không biết tại sao mình lại bị gọi tới đến thay ca.
Nó vui vẻ rung lỗ tai, tuyên bố…
“Phe người có 9 người, còn sống 8 người.”
“Cấp đánh giá nhận được: A+!”
“Chúc mừng mọi người, đây chính là điểm cao hiếm có của màn chơi thử đó nha.”
“Mỗi người chơi thuộc phe “người” nhận được 300 tích điểm cơ bản.”
“Điểm cống hiến ngoài định mức là 1000 tích điểm. Người chơi Nam Chu, Giang Phảng, mỗi người nhận được 450 tích điểm cống hiến, người chơi Lý Ngân Hàng nhận được 100 tích điểm cống hiến.”
“Màn chơi thử kết thúc, tôi chính là người hướng dẫn của mọi người, tên là Nhóc Pika!”
“Hoan nghênh mọi người chính thức tham gia vào thế giới “Vạn Vật Hấp Dẫn”!”
Hết chương 9
------oOo------