***
Trong xưởng xử lý số liệu của thế giới loại 3, khác với sự ồn ào huyên náo của địa cầu, nơi đây chỉ còn sự im lặng tuyệt đối.
Mỗi người không gian đa chiều làm việc ở đây đều im lặng như mỗi vì sao trên trời kia.
Bọn họ chỉ phụ trách ngồi yên trong khoang dinh dưỡng, đeo thiết bị kết nối, cống hiến đại não của mình làm thiết bị tính toán và sàng lọc.
Đại não của người không gian đa chiều rất kỳ diệu, kết hợp cả hai đặc tính công năng cao và độ sử dụng thấp.
Ví dụ như trong công xưởng “Xâm nhập não bộ”, thông qua phát triển thức ăn kiểu đại não, cho nó các cảm xúc và kích thích, nuôi dưỡng nó “chín” rồi sẽ bán với giá cao để thỏa mãn dục vọng ăn uống của người không gian đa chiều.
Còn trong xưởng số liệu mà Nguyên Minh Thanh đang làm việc thì lợi dụng năng lực xử lý hiệu quả cao vốn có trong đầu của người không gian đa chiều.
Thiết bị kết nối sẽ truyền những mảnh rác vào não bọn họ, nhờ chức năng của não kiểm duyệt sau đó phân các loại, nhập vào thùng rác số liệu của mình.
Vị trí làm việc có tên “Tổ ong”.
Những chỗ làm việc nối tiếp nhau trở thành “Thùng nuôi ong”.
Hiện tại, Nguyên Minh Thanh chính là một con ong thợ trong tổ ong.
Sau khi lợi dụng ước nguyện kéo gia đình của mình và Đường Tống ra khỏi điều khoản tàn khốc của bản hợp đồng. Nguyên Minh Thanh chủ động xin một mình mình tới công xưởng số liệu ở thế giới loại 3, làm một nhân viên phân loại rác số liệu cấp thấp.
Bấy giờ Nguyên Minh Thanh đã không còn mang gương mặt trong trò chơi nữa.
Gương mặt lúc trước anh ta sử dụng có độ nhận diện quá cao, có thể nói cả không gian này ai cũng biết.
Anh ta không thể làm việc, không thể sống bình thường.
Vì thế Nguyên Minh Thanh đề nghị bên trên cho mình sửa thành một gương mặt con người mới.
Cũng may điều này không vi phạm quy định.
Gương mặt của con người là kiểu thiết lập hình dạng bên ngoài đang được lưu hành hiện nay.
Dù sao Vạn Vật Hấp Dẫn cũng là trò chơi nổi tiếng toàn không gian, có cao trào, cuối cùng kết thúc cũng không kém phần đặc sắc, mang tới cho mọi người cảm giác vô cùng mới mẻ.
Cho dù bây giờ trò chơi đã đóng cửa server nhưng cảm giác “từ giã sự nghiệp khi đang trên đỉnh cao” vẫn để lại dư vị trong lòng những người không gian đa chiều.
Chẳng qua rốt cuộc có người không gian đa chiều đứng phía sau thao túng hay không vẫn được mọi người bàn tán xôn xao trên diễn đàn.
Chuyện này do bản thân chương trình sai trước, để đề phòng có vấn đề xảy ra bọn họ đã nhét quán quân đặt trước cùng với cả đống thứ bổ trợ.
Bây giờ, nếu bọn họ không chủ động cắt đứt liên lạc với phó bản địa cầu, nhất định sẽ có người tò mò thăm dò nghiên cứu xem cuối cùng thì có “Nguyên Minh Thanh” và “Đường Tống” hay không.
Cũng may, Giang Phảng đã ước nguyện vọng khiến người không gian đa chiều không còn liên hệ gì với trái đất nữa.
Cho nên chương trình quyết định thuận nước đẩy thuyền, giải quyết rắc rối ngầm này, đồng thời cũng cho mình chút thể diện.
Một khi cắt đứt liên hệ, tất cả đều chẳng còn manh mối điều tra.
Người không gian đa chiều thảo luận sôi nổi mấy ngày, đồng thời cũng hy vọng vào trò chơi quy mô lớn tiếp theo sẽ đặc sắc đầy sức sống cỡ nào.
Không ai hay biết, không ai quan tâm Nguyên Minh Thanh đã đi đâu.
Nguyện vọng của anh ta còn bao gồm cả điều khoản bảo mật, vì thế ngoại trừ hệ thống trung tâm chỉ có một vài người ít ỏi biết thân phận thực sự của Nguyên Minh Thanh.
Tổ trưởng trực tiếp hiện tại của Nguyên Minh Thanh, cũng chỉ biết người trẻ tuổi này chủ động yêu cầu muốn phụ trách tất cả rác số liệu vận hành của Vạn Vật Hấp Dẫn trong một khoảng thời gian.
Phải biết, rác số liệu người không gian đa chiều sinh ra lớn kinh người, chỉ mười giây rác thải thôi cũng phải mất nguyên một ngày để phân loại xử lý.
Anh ta muốn một ngày đồng nghĩa với việc phải bỏ ra bảy mươi mốt năm.
Bấy giờ, những đồng nghiệp ngồi chung hàng “thùng nuôi ong” với Nguyên Minh Thanh đang chán muốn chết như mọi khi.
Có người ngủ gà ngủ gật.
Có người nhìn hoa văn trên ốc vít của một góc khoang dinh dưỡng đến ngây người.
Có người thầm tính toán hôm nay sẽ được phát cơm số liệu gì.
Chỉ có Nguyên Minh Thanh nhanh chóng sàng lọc từng hình ảnh và âm thanh trong đống rác số liệu, nghiêm túc tìm kiếm người bạn bay đi tứ tán của mình.
Anh ta vốn cho rằng biết nguyện vọng “tất cả người chơi” sống lại của Lý Ngân Hàng có thể mang Đường Tống trở về.
Chờ khi Nguyên Minh Thanh trở về không gian đa chiều, nhìn thấy khoang trò chơi trống rỗng bên cạnh, chút hi vọng mỏng manh này biến mất.
Nguyện vọng của Lý Ngân Hàng là mang tất cả những người chơi quay về sân vận động địa cầu.
Người không gian đa chiều sẽ chẳng bao giờ để lại một người không gian đa chiều cho người trái đất nghiên cứu.
Đã không thể đi đường tắt, vậy thì đành thành thật đi đường thẳng.
Nguyên Minh Thanh vốn dĩ thanh tú gầy yếu, bởi vì những ngày qua làm việc vất vả nên anh ta càng hao gầy.
Một ngày làm việc cực nhọc kết thúc.
Trải qua một ngày làm việc chán nản, ai nấy mặt xám như tro, bọn họ xếp thành hàng, bước chân rệu rã, thất thểu như xác sống.
Chỉ có Nguyên Minh Thanh lẫn trong đội ngũ là hai mắt tỏa sáng, đi đường như lâng lâng.
Lý do là vì trong lòng bàn tay anh ta có ba mảnh ghép thuộc về Đường Tống.
Thu hoạch hôm nay quả thực phong phú, đáng cho anh ta vui mừng.
Tâm tình Nguyên Minh Thanh không tệ, khi nhìn ngó quanh đây, chợt phát hiện một gương mặt quen thuộc.
Thật đáng ngạc nhiên, trong số những công nhân đồng nghiệp của Nguyên Minh Thanh lại có đạo diễn của Vạn Vật Hấp Dẫn.
Thực ra dạng nhân viên như Nguyên Minh Thanh thì chẳng có duyên gặp gỡ đạo diễn.
Nhưng ông ta và Nguyên Minh Thanh đến đây cùng một ngày, ông ta còn bị người ép buộc lôi đến.
Ông ta vừa giãy dụa vừa gào thét chẳng có tí thể diện hay nhã nhặn gì, bán đứng hoàn toàn thân phận của mình.
Dẫu vậy, thế giới loại 3 có quy định của riêng mình.
Đạo diễn đã quen sống an nhàn sung sướng, có tất cả quyền sử dụng đồ ăn ngon và số liệu tốt ở thế giới loại 1 chẳng thể phản kháng.
Từ đó trở đi, mỗi ngày đạo diễn đều mang gương mặt tang thương, cùng bọn họ ăn món đậu tương dính nhớt.
Không thể không nói, nhìn thấy gương mặt bi thảm của ông ta, Nguyên Minh Thanh cảm thấy ăn rất vừa miệng.
Ăn cơm xong, một đám ong thợ mặt trắng môi tái nhợt lay lắt về phòng ngủ của mình theo quản đốc.
Nói là phòng ngủ, nhưng nó chẳng khác nào từng gian lồng bồ câu nhỏ hẹp.
Khi đi tới dưới phòng nghỉ, bọn họ mới chính thức giải tán.
Từng tốp người không gian đa chiều trở về phòng nghỉ, đặt lưng xuống là ngủ say luôn.
Cũng có một số người không gian đa chiều tầng lớp bên trên mở cửa hàng tạp hóa phục vụ riêng cho loại 3 bọn họ.
Bọn họ có thể dùng tiền công mỗi ngày để đổi lấy quyền sử dụng những số liệu giá rẻ.
Những số liệu này có thể giúp bọn họ đổi được một đến ba lon rượu giá rẻ, đổi mấy kênh chương trình, hoặc một giấc mơ đẹp về cuộc sống ăn uống thỏa thuê, có người đẹp ôm trong lòng của thế giới loại 1, loại 2.
Nguyên Minh Thanh có chuyện lớn cần làm.
Anh ta chẳng đi đâu hết, về thẳng căn phòng nhỏ của mình luôn.
Căn phòng nhỏ chỉ rộng tám mét vuông, ngay ngắn chỉnh tề, chỉ đủ để bày một chiếc tủ để đồ và một chiếc giường nhỏ.
Một thanh niên tuấn tú đang nhắm mắt ngủ say trên giường.
… Ghép vẻ ngoài là dễ dàng nhất.
Khó nhất là tìm về ký ức của anh ta.
Nguyên Minh Thanh nâng ba mảnh vỡ thất lạc, dung nhập vào cơ thể Đường Tống.
Lông mi Đường Tống khẽ cử động, ngay sau đó từ từ mở mắt ra.
Nguyên Minh Thanh đã làm công tác lắp ghép này rất lâu rồi, cũng học được cách không ôm hy vọng xa vời.
Dù sao mùi vị hy vọng rồi thất vọng không dễ chịu chút nào.
Anh ta vươn tay, đường hoàng nghịch lông mi Đường Tống.
Không giống với những “ong thợ” bỏ tiền mua những đồ thiết bị giải trí khác.
Người bạn mà anh ta tự tay ghép ra chính là người bạn cùng chơi tốt nhất.
Cho tới khi Đường Tống vươn tay, nắm cổ tay Nguyên Minh Thanh.
Nguyên Minh Thanh giật mình:
– Anh nhận ra tôi à?
Ánh mắt Đường Tống vẫn còn hoang mang, dường như người trước mắt vừa thân thuộc vừa xa lạ.
Nguyên Minh Thanh tự cười nhạo bản thân.
Biết ngay mà, không thể ôm hy vọng.
Nhưng khi khóe miệng vừa mới nhếch lên, anh ta nghe thấy rõ ràng Đường Tống nói:
– Cậu là, bạn của tôi?
Nghe được câu trả lời này, cơ thể Nguyên Minh Thanh run lên. Anh ta vô cùng hưng phấn, nhất thời mất khống chế cảm xúc ôm chặt Đường Tống, đưa cả bản thân mình vào lòng anh ta.
Khóe mắt Nguyên Minh Thanh đỏ ửng vì hưng phấn, anh ta không thể nói được một lời, chỉ dùng sức ôm thật chặt, ôm chặt hơn nữa.
Cuối cùng thì anh ta cũng tìm được Đường Tống về rồi.
Cho dù chỉ là một phần.
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của Nguyên Minh Thanh.
Một lực tác động cực lớn khiến cơ thể anh ta lật về sau, gáy đập mạnh vào ván giường.
Bây giờ Nguyên Minh Thanh đã không còn là người chơi chất lượng cao được nhà sản xuất cố ý ưu hóa số liệu.
Tố chất cơ thể của Đường Tống hơn anh ta nhiều. Trị số bên trong các mảnh vỡ số liệu đều được cài đặt điểm tối đa theo khung trò chơi.
Căn phòng không có cửa sổ vốn đã áp lực, bị một người đàn ông cao hơn mét tám đè chặt dưới người, Nguyên Minh Thanh nhất thời không thở nổi.
Đại não Nguyên Minh Thanh suy nghĩ nhanh chóng, cuối cùng vẫn chẳng thu được kết quả gì.
Anh ta không hề biết bản thân đã trả cho Đường Tống ký ức nào.
Lẽ nào ba mảnh vỡ kia là ký ức về tình dục của Đường Tống?
Hay là…
Trong lòng anh ta mờ mịt, chỉ cảm thấy tình huống hiện giờ có gì đó không đúng, nhưng dường như…
Là anh ta nợ Đường Tống.
Chỉ trong nháy mắt do dự, tình huống đột ngột thay đổi.
Ngay sau đó, Nguyên Minh Thanh không nhịn được kêu một tiếng đau đớn. Anh ta cắn chặt nắm tay của mình, hai chân kẹp lại khiến Đường Tống phát ra tiếng rên đau.
Cảm giác tội lỗi đã bao trùm lấy Nguyên Minh Thanh trước cả đau đớn và xấu hổ.
Nguyên Minh Thanh buông bàn tay nắm chặt tóc Đường Tống, trượt xuống theo gáy anh ta, chậm chạp vỗ về. Nuốt xuống giọt mồ hôi lạnh chảy từ trán, Nguyên Minh Thanh nhịn đau nói:
– Anh chậm một chút… a… chậm một chút.
Đường Tống nhìn chằm chằm Nguyên Minh Thanh từ trên cao xuống, không biết tại sao, má bỗng ửng đỏ.
Anh ta không nói một lời, chỉ vuốt ve xương quai xanh, khóe mắt, đôi môi Nguyên Minh Thanh, dường như đang nhớ lại, nhưng tựa hồ đang dùng trái tim sáng tạo nên ký ức mới.
Đường Tống nhanh chóng phát hiện ra, Nguyên Minh Thanh run bần bật, gò má ửng đỏ, đôi môi trắng bệch.
Dường như Đường Tống cũng ý thức được hành vi của bản thân lúc này là lợi dụng khi người khác gặp nguy, anh ta chớp mắt, hoảng loạn che mắt Nguyên Minh Thanh lại.
Giờ đây Đường Tống thiếu hụt ký ức, ý thức mơ hồ, chẳng khác nào một con thú mới sinh.
Tất cả hành vi anh ta làm đều xuất phát từ trái tim, nhưng cũng lờ mờ cảm nhận được tựa hồ mình đã làm sai điều gì.
Vì thế anh ta vội vàng tự lừa dối mình.
… Anh đừng nhìn tôi như vậy.
Hành động che mắt ấy khiến trái tim Nguyên Minh Thanh cũng mềm nhũn theo.
Đường Tống vươn bàn tay đổ mồ hôi của mình khẽ khàng đặt lên ngón tay Nguyên Minh Thanh, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Đừng căng thẳng.
Đừng… lo lắng.
Người phòng bên cũng nghe thấy vài âm thanh, ghé sát lại gần gõ vách tường bằng lớp vật liệu mỏng manh.
Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, gõ nhịp thay cho bọn họ.
Nghe thấy tiếng huýt sáo, Nguyên Minh Thanh xấu hổ muốn độn thổ, như thể gặp lửa nóng, tựa hồ muốn ngất đi. Mồ hôi lạnh do xấu hổ chảy dọc theo hai bên mũi.
Nhưng bởi vì tinh thần mạnh mẽ, cho dù thế nào cũng không ngất đi được, chỉ có thể nhẫn nhịn cảm giác sung sướng khác lạ như sóng triều. Anh ta túm chặt gối đầu, vầng trán lấm tấm mồ hôi như phát sáng dưới ánh đèn trắng rạng rỡ.
Nguyên Minh Thanh cũng không nhớ rõ mình đã chịu đựng thế nào.
Khi anh ta rơi nước mắt, Đường Tống dừng lại, nhìn chằm chằm anh ta, khẽ hôn giọt nước mắt ấy đi như thể đang dỗ dành, đừng khóc.
Giọng Nguyên Minh Thanh run rẩy gần như hỏng mất:
– Rốt cuộc anh đang nghĩ điều gì?
Một nửa đầu óc Đường Tống trống rỗng, nội dung của một nửa còn lại đều là Nguyên Minh Thanh.
Nghe anh hỏi vậy, Đường Tống trả lời một câu không đầu không đuôi:
– Hôm nay thời tiết đẹp thật.
Giang Phảng bắn vỡ đầu gối Đường Tống khiến anh ta phải nằm trên giường dưỡng thương, nhưng thương thế ngày càng nặng vì thời tiết tồi tệ.
Nguyên Minh Thanh đã nói câu này để an ủi Đường Tống.
Khi ấy, Đường Tống đau đớn không chịu nổi, tâm trạng đương nhiên không tốt nên chẳng thèm để ý đến Nguyên Minh Thanh.
Hiện tại, cuối cùng anh ta cũng có thể ghé vào tai Nguyên Minh Thanh, nhẫn nại đưa ra đáp án:
– Chỉ cần có anh ở đây, đều sẽ là ngày đẹp trời.
Anh ta cảm thấy người bên dưới mình run rẩy, không nói thêm lời nào, chỉ xoay tay nắm chặt tay mình, dường như có lại được một vật quý giá đã từng mất đi.
Anh ta không có gì để báo đáp, chỉ đành đáp lại bằng một cái ôm nóng bỏng.
Hết chương 323
------oOo------