***
Dừng bước trên đường phố biểu tượng của phồn hoa, Nam Chu quay đầu nhìn.
Cậu tận mắt chứng kiến giây phút Bắc Đẩu Chuyển Hướng sụp đổ mất đi ánh sáng.
Tựa hồ cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua ánh trăng đêm nay sáng hơn mọi khi một chút mà thôi.
Nam Chu quay về, nhìn Giang Phảng đang thảo luận với Lý Ngân Hàng xem tối nay ăn gì, nụ cười thường thấy vẫn nở bên môi anh.
Từ khi rời khỏi Bắc Đẩu Chuyển Hướng, Giang Phảng chưa từng quay đầu nhìn.
Ly rượu ngon trị giá mấy trăm tích điểm, ông chủ Khúc từng ra vẻ thân thiết cụng ly với anh trước khi đi, động nuốt tiền bị chính tay bọn họ phá hủy, sau khi quay gót rời đi, đã chẳng đáng giá để Giang Phảng nhìn lấy một cái.
Nam Chu càng thêm tò mò.
Cậu biết Giang Phảng vô tình, đa nghi, bí mật, thậm chí còn có chút gian xảo, bỉ ổi và ác độc.
Nam Chu chưa từng ghét một Giang Phảng như vậy.
Trong mắt Nam Chu, con người đều là sinh vật vô cùng yếu ớt.
Chỉ cần không chủ động làm hại người khác, bọn họ có đủ các lý do và thủ đoạn để bảo vệ chính mình.
Giang Phảng chỉ là một người có thể bảo vệ bản thân và đối xử tốt với cậu trong số đó mà thôi.
Như vậy đã tốt lắm rồi.
Chẳng qua, giống như Khúc Kim Sa nghi ngờ, một người như vậy làm sao có thể thích người khác chứ.
Đặc biệt người đó còn là mình.
Nam Chu không tự ti, cậu chỉ cảm thấy nghi ngờ.
Trong lúc đang suy nghĩ, Nam Chu chợt nghe thấy một giọng nói vang lên cạnh mình.
Cậu ngước mắt lên, cọ má vào mặt Giang Phảng.
Giang Phảng dùng ngón trỏ khẽ ấn vào trán cậu:
– Đi thôi.
Nam Chu nhìn thấy rõ ràng động tác của anh, nhưng vẫn bị anh đẩy hơi ngả đầu về phía sau.
Cậu xoa trán mình, hỏi:
– Đi đâu?
– Tiệc chúc mừng.
Mặc dù tiếp theo đây chờ đón bọn họ là một phó bản hoàn toàn xa lạ, song lần tấn công sòng bạc này bọn họ đã thu được thành công lớn trước giờ chưa từng có, toàn bộ quá trình đều thừa thắng xông lên, gần như có thể nói chiếm sạch toàn bộ Bắc Đẩu Chuyển Hướng, số tích điểm trong tay tăng lên gấp bội.
Chuyện này đáng giá để tổ chức một buổi tiệc chúc mừng nho nhỏ.
Nam Chu buông tay xuống:
– Được, chúng ta đi đâu đây?
***
Đêm khuya ở Đảo Vườn, mùi hương của cây cỏ, sương đêm và trăng sao đều mang vẻ mê hoặc sinh động của riêng mình.
Một chú chim rừng có chiếc mỏ màu vàng chẳng hay tên hơi nghển cổ, hưng phấn hót không ngừng. Hót hồi lâu, chú ta mới sực nhớ ra bây giờ không phải giờ mình có thể hót ầm ĩ, chú ta ngượng ngùng ngừng hót, không biết phải trốn đi đâu, chỉ đành dang rộng đôi cánh, bay vèo về phía xa.
Khác với Phồn Hoa, trước nay Đảo Vườn không phải thành phố sống về đêm.
Vào đêm khuya, các cửa hàng đều cửa đóng then cài, ai về nhà nấy nghỉ ngơi, trao trả màn đêm cho tự nhiên.
Cảnh đêm tĩnh lặng như vậy vừa khéo thích hợp rũ sạch mỏi mệt mang theo từ Phồn Hoa náo nhiệt đến nơi này.
Lót một tấm vải mềm chống thấm lớn trên mặt cỏ rộng rãi, bằng phẳng và ướt sương đêm, có thể làm thảm trải ăn cơm dã ngoại.
Cạnh thảm đặt rượu hoa quả.
Rượu mua từ Phồn Hoa, nồng độ cực thấp, nói là rượu, thực ra nó chỉ là nước có ga vị hoa quả mà thôi.
Dàn bếp than trải dài, thịt nướng thơm nức.
Ánh trăng dịu dàng làm chiếc đèn tự nhiên cho bọn họ.
Nam Chu gặm táo, nằm thẳng trên một góc thảm dã ngoại, tâm lặng như nước ngẩng đầu nhìn ánh trăng sắp tròn, nghe tiếng người nói ồn ào không ngớt bên tai.
Trần Túc Phong ngồi một bên xiên thịt vào que, xếp những xiên thịt, xiên cánh gà và rau củ ngay ngắn trên giá thép.
Lý Ngân Hàng cau mày sầu não trước chiếc cánh gà xì xèo nhưng lại bị cháy mất một góc. Cô cầm kéo cẩn thận tỉa đi góc cháy xém, che giấu lỗi lầm của mình.
Nam Chu trở mình, nhìn đầu bên kia thảm cỏ.
Nguyên Minh Thanh biết bản thân không hợp với mọi người, cố gắng cúi đầu giảm tối đa cảm giác tồn tại của mình, im lặng ngồi trên thảm cỏ, nghĩ chuyện riêng mình.
Thiệu Minh Triết cuối cùng cũng đối diện với Sao Nam Cực mà hắn hằng thương nhớ.
Một người một sóc ngồi trên mặt cỏ, mặt đối mặt, quan sát lẫn nhau, tư thế và vẻ mặt y hệt, vừa thăm dò vừa cảnh giác.
Cuối cùng, Thiệu Minh Triết chủ động vươn ngón tay, khẽ đặt trên đầu Sao Nam Cực.
Sao Nam Cực nghiêng đầu, cảm thấy bản thân đã hiểu ý của hắn.
Nó há miệng, cắn chảy máu ngón tay Thiệu Minh Triết.
… Thiệu Minh Triết sững người.
Khi hoàn hồn lại, hắn im lặng đuổi theo Sao Nam Cực trên bãi cỏ.
Cụm mây mờ mang hình dáng của hàng rào giam cầm ánh trăng.
Nam Chu hít sâu một hơi.
Mùi hương ẩm ướt của bùn đất và cỏ cây xộc vào khoang mũi khiến tinh thần cậu thả lỏng từng chút.
Bỗng, bên cạnh cậu cảm thấy ấm áp.
Giang Phảng nằm nghiêng xuống cạnh cậu:
– Còn nhớ không? Nơi đây có dấu bút của Dịch Thủy Ca.
Đương nhiên Nam Chu vẫn còn nhớ.
Ngày đầu tiên gặp Dịch Thủy Ca, anh ta tự báo cáo tên tuổi và giới thiệu bản thân là cố vấn thiết kế hạng mục Đảo Vườn.
Trong tay anh ta, những NPC và người chơi Đảo Vườn sống cuộc sống thôn quê, mặt trời mọc ra đồng, mặt trời lặn về nghỉ ngơi. Chỉ cần có kế hoạch đúng đắn thì mỗi người đều có thể sống no đủ.
Dĩ nhiên, cuộc sống sẽ phải có một số thử thách, ví dụ như lựa chọn tham gia trò chơi bảo vệ tháp, người chơi mạo hiểm bị thương nhưng sẽ có khả năng nhặt được hạt giống quý.
Đối với đa số người chơi, nơi này là một chốn bình yên có thể thỏa mãn đam mê thích thu thập. So với Phồn Hoa, Thành Phố Rỉ Sét thì tự nhiên hơn, so với Thị Trấn Sóc thì có giá trị hiện thực, so với Thành Bang Cổ thì ít đấu tranh.
Nam Chu không khỏi nhớ đến người đàn ông trẻ tuổi đeo gọng kính màu trà, anh ta luôn cởi mở và vui vẻ làm một cảnh sát chính nghĩa tay nhuốm máu tươi.
Nơi đào nguyên ngoại thế này chính là “vườn nhà” trong mắt Dịch Thủy Ca sao?
Nam Chu suy nghĩ, trái tim con người phức tạp thật.
Người chơi dùng giết chóc để trừng trị người khác như Dịch Thủy Ca thì hướng về cuộc sống ruộng vườn, người sống hiện thực như Giang Phảng lại đi thích một người 2D.
Bởi vì ánh mắt Nam Chu nhìn Giang Phảng quá mức chăm chú, một người nhạy cảm như Giang Phảng dễ dàng nắm bắt được manh mối.
Anh cười hỏi:
– Đang nhìn gì đấy?
Nam Chu thẳng thắn:
– Nhìn anh.
Giọng Giang Phảng rất khẽ:
– Em nghĩ gì khi nhìn anh.
– Đang nghĩ anh thích tôi.
Trong lúc nói chuyện, Nam Chu vô thức xoa bụng dưới, chậm rãi men theo dấu vết và hình dáng Giang Phảng đẩy vào trong.
Đó chỉ là cảnh tượng xảy ra trong mộng cảnh, nhưng với trí nhớ và khả năng hội họa thiên phú, cũng đủ khiến Nam Chu có thể lặp lại hoàn mỹ từng động tác và trạng thái lúc ấy.
Cậu chẳng hay biết động tác của mình ngây thơ và dâm đãng đến mức nào.
Nhận thấy động tác của cậu, hầu kết Giang Phảng khẽ chuyển động. Anh khẽ ho một tiếng, nắm lấy cổ tay cậu, vừa mới định nói gì phân tán sự chú ý, chợt nghe Nam Chu hỏi:
– … Tại sao?
Trước đây Nam Chu chưa từng suy nghĩ sâu về chuyện này, tại sao Giang Phảng lại thích cậu.
Nếu chỉ là một người bạn thuở thơ ấu, trồng cây táo tặng cậu thôi cũng đủ rồi mà.
Cảm giác Giang Phảng mang tới cho cậu như thể trước khi gặp nhau trên xe bus, Giang Phảng đã yêu cậu rồi.
Tổng hợp câu nói trước và sau, Giang Phảng hiểu được nghi ngờ của Nam Chu.
Nhưng khi đề cập đến chuyện “thích” Giang Phảng vẫn khó mà bày tỏ nỗi lòng.
Anh né tránh câu hỏi thẳng thắn của Nam Chu:
– Sao thế, cảm thấy bản thân mình không đẹp à?
Nam Chu đưa ra đáp án khẳng định:
– Đẹp.
Giang Phảng không khỏi phì cười:
– Em tự tin vậy cơ à?
Nam Chu dựa vào Giang Phảng, nhỏ giọng khẳng định:
– Tôi đã so sánh với người khác rồi, tôi đẹp.
Giang Phảng nhịn cười hỏi cậu:
– Cảm thấy tính cách của bản thân không ổn hả?
Nam Chu:
– Tôi cảm thấy cũng được.
Giang Phảng:
– Cảm thấy mình không đủ thông minh ư?
Nam Chu:
– Không cảm thấy vậy.
Giang Phảng:
– Ưa nhìn, thông minh, tính cách tốt, còn chưa đủ để người ta yêu thích hả?
Trong lòng Nam Chu vẫn còn đắn đo một chuyện:
– Nhưng tôi…
Nam Chu chưa kịp nói xong, Lý Ngân Hàng đã bưng một đĩa thịt nướng vừa ra lò còn nóng hôi hổi tới đây:
– Ăn thôi.
Thiệu Minh Triết ngồi trên cành cây đằng xa, đôi chân dài buông xuống tự nhiên, đong đưa trong gió thu, không định tham gia vào màn tụ tập của bọn họ.
Năm người còn lại ngồi chung với nhau.
Thành phần của năm người thật phức tạp, nhân loại bình thường, người thuộc không gian đa chiều, người 2D, quan hệ cũng phân thành thân quen, xa lạ.
Dẫu vậy, khi cùng ngồi xuống uống rượu ăn xiên nướng dưới bầu trời tự do, trái tim của bọn họ đồng thời xích lại gần nhau hơn.
Lý Ngân Hàng uống một ngụm rượu hoa quả, cảm giác lạnh băng đi thẳng vào dạ dày.
Men say ngấm dần khiến cô “a” lên một tiếng từ nội tâm. Cô hỏi:
– Mọi người có nguyện vọng gì?
Cho dù nhà sản xuất có định sắp đặt cạm bẫy thế nào cho họ, trước mắt xem ra bọn họ chỉ còn cách thắng lợi một phó bản nữa thôi.
Đội ngũ năm người đã tập trung đủ.
Bàn một chút về nguyện vọng cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Cô khoa tay múa chân:
– Nếu mỗi người đều có thể thực hiện một nguyện vọng, vậy chỉ cần nguyện vọng của chúng ta không xung đột với nhau thì có thể ghép thành một nguyện vọng rất lớn đúng chứ?
Điều này quả thực rất lý tưởng.
Nhưng có một câu, mọi người đều không nói ra miệng.
Điều kiện tiên quyết để ước nguyện thuận lợi là năm người nhất định phải còn sống qua cửa cuối cùng.
Đương nhiên, sẽ không ai chọn nói ra lời sát phong cảnh vào thời điểm này.
Lý Ngân Hàng dẫn đầu tích cực tỏ thái độ trước:
– Tôi mong tất cả những người chơi từng chết trong Vạn Vật Hấp Dẫn đều có thể sống lại.
Nguyên Minh Thanh cắn một miếng thịt, nhai kỹ một lúc mới nói:
– Tôi vẫn chưa nghĩ xong nguyện vọng của mình.
Quả thực anh ta đang do dự, rốt cuộc phải xóa bỏ hợp đồng hay cứu Đường Tống.
Anh ta bổ sung:
– … Tóm lại sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của mọi người.
Giang Phảng cười nói:
– Không sao, đến lúc ấy, anh Nguyên sẽ là người đầu tiên ước nguyện, cho dù anh có ước điều gì bất lợi với chúng tôi thì ít ra chúng tôi có thể ước nguyện nguyện vọng của anh không thành sự thật.
Nguyên Minh Thanh biết lập trường của mình không đáng tin, anh ta cười lịch sự một cái với sự cảnh giác của Giang Phảng, cũng không phản bác gì.
– Anh Ngu đã ước nguyện ngay từ đầu, anh ấy muốn anh tôi sống lại.
Trần Túc Phong cũng lên tiếng:
– Vốn dĩ tôi cũng đã nghĩ kỹ rồi, tôi muốn chân anh Ngu khỏi. Bây giờ xuất hiện một vấn đề nhỏ, nếu chị Lý có thể ước tất cả mọi người sống lại, vậy tôi sẽ ước anh tôi trở về. Nói thế nào thì cũng phải hoàn thành nguyện vọng tương tự mới được.
Cậu ta nâng chén rượu đọng sương xung quanh lên, uống một ngụm, lau khóe môi, nói không rõ ràng:
– Chỉ cần sống lại, là được rồi.
Nói đến đây, bầu không khí bỗng dưng chùng xuống.
Giang Phảng chống má:
– Tôi à, tôi còn chưa nghĩ xong. Dù sao chỉ có một nguyện vọng, nói gì thì nói cũng phải lựa chọn kỹ càng mới được. Bỏ qua tôi trước đi.
Anh nhìn sang Nam Chu:
– Thầy Nam, em thì sao?
Nam Chu nói:
– Nguyện vọng của tôi đã ước ngay từ đầu bên hồ ước nguyện rồi.
Giang Phảng thuận miệng hỏi:
– Là gì thế?
Trước đây khi hỏi đến vấn đề này, Nam Chu thường lựa chọn né tránh không trả lời.
Nhưng lần này, Nam Chu đưa ra một đáp án thành thật:
– Tôi muốn biến thành người.
Lần này, Lý Ngân Hàng thực sự cảm thấy tò mò:
– Tại sao?
Cô vẫn còn nhớ, ngay từ khi bắt đầu trò chơi Nam Chu đã ước nguyện rồi, còn rút được một giải thưởng may mắn không có tác dụng.
Suy luận theo tuyến thời gian thì khi ấy cậu vừa mới thoát khỏi “Ban ngày vĩnh hằng” không lâu, nguyện vọng từ đâu ra?
Nghe thấy nguyện vọng này, Giang Phảng – người luôn bình tĩnh cho dù có xảy ra chuyện gì trong sòng bạc bấy giờ như bị kim đâm vào tay, tay anh run mạnh, rượu sái ra ngoài.
Chẳng qua trong đêm tối, không ai chú ý đến anh mất khống chế.
– Tôi cũng không rõ nữa.
Nam Chu cố gắng nhớ lại, song chỉ có ấn tượng mơ hồ.
Khi được thông báo “ước nguyện có thể được thực hiện”, nguyện vọng đầu tiên nảy ra trong đầu Nam Chu chính là nó.
Rốt cuộc thì tại sao nhỉ?
Nam Chu nỗ lực hồi tưởng, nhưng đáp án như kim châm rơi vào trái tim cậu chỉ mang theo đau nhói.
Cậu khẽ ấn ngực, trả lời:
– Hình như bởi vì có người từng nói với tôi, nếu như tôi là người thì tốt rồi.
Hết chương 245
------oOo------