***
Vừa bị lỗ, Lý Ngân Hàng vô cùng đau lòng, nhưng tinh thần phấn chấn hơn rất nhiều. Cô tập trung suy nghĩ lật ngược tình thế.
Cô gắng ổn định trạng thái tâm lý của mình, đặt thêm 10 chip trị giá 10 tích điểm nữa.
Lần này, thái độ khi đổ xúc xắc của Giang Phảng nghiêm túc hơn nhiều.
Lần này, rõ ràng anh đã lắc chậm lại.
Tiếng va đập như nước biến mất, thay thế bằng âm thanh rơi xuống rối loạn bất an, không tuân theo bất cứ quy luật nào.
Chiến lược của Lý Ngân Hàng rất đơn giản, nhìn qua là thấu.
Ở một ý nghĩa nào đó, không có đầu óc cũng có tác dụng.
Cô không hi vọng vào may mắn mờ mịt hư vô, mà hi vọng vào Giang Phảng có thể lắc ra được “Nhỏ” mà cô mong muốn.
Đáng tiếc, nguyện vọng của cô không thể thực hiện.
Bởi vì phán đoán dựa vào tiếng đổ xúc xắc cho thấy lòng Giang Phảng đang rối loạn.
Qua năm ván, 50 chip Lý Ngân Hàng đổi đã tiêu hết sạch.
Mà Giang Phảng đã đổ xúc xắc sáu ván.
Trong đó có một ván, hai quân xúc xắc chồng lên nhau.
Dựa vào mỗi con số hướng lên trên, ba quân xúc xắc đổ ra lần lượt là 2, 3, 1, theo lý mà nói nên là nhỏ.
Nhưng trong quy tắc của cược lớn nhỏ, xúc xắc chồng lên nhau không được tính số, cho nên ván đó coi như bỏ.
Mỗi ván cô đều kiên trì chọn nhỏ.
Kết quả nhận được là bốn thắng một thua.
Chỉ có một ván, tên cò mồi khống chế ván cược kia lén lút thả, để Giang Phảng lắc được nhỏ.
Thực ra gian lận trong trò lớn nhỏ còn dễ hơn Roulette nhiều.
Roulette tổng cộng có ba mươi bảy con số, nếu như trong khoảng thời gian ngắn quay ra số giống nhau còn tốn công giải thích vẹn toàn.
Nhưng trong trò lớn nhỏ mà mọi quy tắc đều được đơn giản hóa, loại bỏ sự thay đổi của những quân xúc xắc, gian lận vô cùng đơn giản.
Muốn lớn thế nào, muốn nhỏ thế nào.
Mỗi lần đổ xúc xắc đều có một nửa cơ hội chiến thắng.
Nói cách khác, cũng có một nửa khả năng thua cuộc.
Áp lực tâm lý khổng lồ về một tương lai chưa biết như có thực chất đè nặng lên thần kinh Lý Ngân Hàng.
… Không cược hết 50.000 tích điểm này, Lý Ngân Hàng không được phép bước xuống.
Lòng bàn tay và da đầu đều nóng hầm hập, cô vươn tay lau vào vạt áo, xúc cảm chạm vào vạt áo lại lạnh như băng.
Trái tim Lý Ngân Hàng đập vọt thẳng lên tận đầu lưỡi, trêu chọc cổ họng ngứa ngáy của cô.
Cổ họng vô cùng khô rát, cô vô thức nuốt xuống mấy ngụm, nhưng vẫn không thể đỡ hơn chút nào.
Thấy sắc mặt cô không ổn, Đới Học Bân lập tức học theo giọng điệu Giang Phảng, trêu chọc cô:
– Cô Lý này, bây giờ có thể tiếp tục chưa? Có cần nghỉ ngơi một lát không?
Lý Ngân Hàng nhìn hắn, ngón tay chống trên bàn cược khẽ siết chặt.
Mặc dù cô không hiểu quy tắc của sòng bạc, song cô cũng biết, với dạng người như Như Mộng, không thể giành thắng lợi theo con đường chính quy được.
Nói cách khác, sau khi gian lận, bọn họ còn trưng ra bộ mặt ngồi đợi xem trò hề.
Tuy cô sợ, nhưng bình thường xem mấy show tuyển chọn cũng rất ghét mấy người đã được quyết định sẵn vị trí.
Cô nhìn chằm chằm hắn, môi mím thành một đường, lạnh lùng nói:
– Khát rồi.
Đới Học Bân:
– Hả?
– Lấy chút nước lên đây. – Lý Ngân Hàng cắn chặt răng, để giọng nói của mình kiên định lạnh lùng hơn – Các anh là nhà cái mà, khách khát rồi, không phải các anh nên đi rót nước sao?
Đới Học Bân nhún vai.
… Giọng Lý Ngân Hàng bật ra khỏi miệng cũng đang run rẩy.
Có ra vẻ dữ tợn đến mấy thì cũng chỉ thuộc dạng miệng hùm gan sứa mà thôi.
Dù sao chạy vặt một chuyến cũng không có gì xấu cả. Với tình thế hiện tại, người nóng lòng như có lửa đốt chẳng phải hắn. Đới Học Bân đành đứng dậy làm theo.
Đợi Đới Học Bân đi rồi, Lý Ngân Hàng đẩy cạnh bàn, nói với giọng gắng hết sức bình tĩnh:
– Tôi đi đổi chip.
Coi như màn nghỉ ngơi ngắn ngủi giữa giờ đi.
Trong thời gian nghỉ ngơi, Giang Phảng ngắm nghía tìm hiểu ba quân xúc xắc kia.
Anh cau mày, có vẻ u sầu. Đới Học Lâm thấy vậy thì trong lòng vui lắm.
Ba quân xúc xắc này không giống như quân bài đạo cụ ban đầu khi Giang Phảng cược trò lớn nhỏ với Khúc Kim Sa.
Bài mỏng, cần thao tác bằng tay, chỉ cần sử dụng phương pháp thích hợp là có thể dễ dàng phá vỡ mã nhận biết bên trong.
Hiện tại Giang Phảng phải đối diện với quân xúc xắc đạo cụ có bị lắc với tốc độ cao bằng máy cũng sẽ không bị tổn hại.
Thấy sắc mặt Giang Phảng không thoải mái, Nam Chu bước lên trước:
– Sao thế? Có vấn đề gì à?
Giang Phảng điều chỉnh cảm xúc, cười nói:
– Không có gì.
Nam Chu:
– Ờ.
Trong tư duy của Nam Chu, Giang Phảng nói không có thì chính là không có.
Vì thế cậu ngồi xổm xuống, đặt đầu ngón tay lên mép bàn, bình thản nhìn từng lượt quân xúc xắc nảy trên bàn nhung xanh dưới bàn tay Giang Phảng.
Nhìn một lát, Nam Chu ngẩng đầu lên, hỏi thẳng luôn:
– Còn mấy lần nữa có thể thắng.
Câu hỏi của cậu như thể đương nhiên, đến cả Đới Học Lâm đứng cạnh nghe được cũng không khỏi nhướng mày.
Rốt cuộc cậu ta là đồng đội hay đến đây để khiến người ta khó chịu vậy?
Chẳng khác nào cậu em trai chạy tới phòng của người anh trai chuẩn bị thi đại học hỏi “Anh, lần này anh có thể thi được 740, hay 730 điểm”.
Vậy mà Giang Phảng vẫn có thể vui vẻ trả lời câu hỏi ngu si của cậu:
– Thêm năm ván nữa. Nhiều nhất là năm ván nữa.
Đới Học Lâm nghe hết đoạn đối thoại của hai người, không khỏi cười lạnh.
Có khác nào phùng má giả làm người mập không?
Hắn muốn xem xem, trong vòng năm ván tới Giang Phảng sẽ làm thế nào để lật ngược tình thế trong khi bản thân đang ở trong thế yếu tuyệt đối.
Vòng tiếp theo, hoàn toàn phát triển theo suy nghĩ của hai anh em nhà họ Đới.
Kết quả của vòng này, giống hệt như ván trước.
Bốn lớn, một nhỏ.
Lý Ngân Hàng sắp nghẹt thở đến nơi rồi.
Rõ ràng có vấn đề!
Khi Lý Ngân Hàng gần như bùng nổ, Khúc Kim Sa chủ động bước lên phía trước, mở bảng lịch sử cược lớn nhỏ treo cách đó không xa.
Trên bảng có ghi lại kết quả đổ xúc xắc của mấy ngày gần đây, một trang hai mươi ván.
Không ngờ có chuyện hai mươi ván liên tiếp đều ra “nhỏ” thật.
Hàm ý của ông ta rất rõ ràng, đây chính là “ý trời”.
Cô xem này, nếu cô đến “đúng lúc”, có thể thắng được cả hai mươi ván liên tiếp đấy.
Lý Ngân Hàng nghẹn cả cục tức trong lồng ngực mà không cãi được, huyết áp dâng cao lên.
Thấy có hi vọng trở mình, tâm trạng Đới Học Bân rất vui. Hắn quay mặt sang lại chỉ thấy gương mặt đơ như quân bài Tây của Đới Học Lâm đặt ngón tay cái bên môi, cắn cắn móng tay, vẻ mặt không ổn.
Đới Học Bân mở kênh giao lưu nội bộ: “Cậu sao thế?”
Bấy giờ Đới Học Lâm mới giật mình phát hiện động tác của mình mất mặt cỡ nào. Hắn làm như không có chuyện gì, buông tay xuống, dùng tay áo che đi dấu răng mờ trên đầu ngón tay: “… Không có gì.”
Đới Học Bân và Đới Học Lâm quả thực là hai anh em sinh đôi.
Hai người sinh ra từ một khoang số liệu, xuất thân trong thế giới kia cũng không kém cạnh, có thể coi như cậu ấm gia cảnh giàu có, vượt xa so với dạng người phải phấn đấu tăng giai cấp xã hội như Đường Tống và Nguyên Minh Thanh.
Bọn họ trời sinh đã chẳng phải học tập.
Kể từ khi sinh ra, bọn họ cũng giống như vô số người thuộc không gian đa chiều khác, thế giới giao cho bọn họ nhiệm vụ tư duy, phát triển và tiến bộ.
Tri thức đã tồn tại sẵn trong não bọn họ, bọn họ chỉ cần căn cứ vào sở thích của mình để tiến hành sử dụng và chỉnh lý tổng hợp, lựa chọn một phương diện mà bản thân cảm thấy hứng thú.
Song, quá nhiều tri thức và thời gian để bọn họ lãng phí cũng quá dài.
Sau khi chọn hoa cả mắt hai anh em và rất nhiều người thuộc không gian đa chiều kia đã từ bỏ suy nghĩ, khép kín tư tưởng, thỏa thích chơi đùa.
Bọn họ có thể dùng hướng dẫn, dùng tiền, dùng cày thuê, ung dung tấn công bất cứ trò chơi nào, nhận được tầng tầng lớp lớp thành tựu.
Chính vì kinh nghiệm trò chơi phong phú khiến bọn họ nổi bật tài năng hơn rất nhiều người chơi không gian đa chiều trong Vạn Vật Hấp Dẫn.
Nhưng lần này, bọn họ phải đối diện với một phó bản sinh vật trí tuệ vừa tiến hóa, bọn họ phải đánh một trận quyết thắng trước sự theo dõi sát sao của rất nhiều khán giả.
Những thứ bọn họ đã quen sử dụng như hướng dẫn, tiền bạc, cày thuê, bây giờ đều không thực tế.
Đới Học Lâm thầm nghĩ, có lẽ đây chính là nguồn gốc của cảm giác bất an đó.
Sau khi quanh co tìm cho mình một lý do, cảm xúc của hắn thoáng ổn lại.
Song, Đới Học Lâm vẫn không nhịn được nghĩ đến lời Giang Phảng đã nói với Nam Chu.
“Thêm năm ván nữa. Nhiều nhất là năm ván nữa.”
Rốt cuộc Giang Phảng lấy đâu ra tự tin như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, Đới Học Lâm đều không nghĩ ra hy vọng giành thắng lợi của anh nằm ở đâu.
Lý Ngân Hàng không cảm thấy phiền phức khi đổi thêm 50 chip giá trị 10 tích điểm, đồng thời cũng yêu cầu nghỉ ngơi năm phút giữa ván.
Cô đã thầm quyết định trong lòng.
Nhất định phải cố gắng kéo dài thời gian.
Còn hai ngày nữa mới đến thời gian kết thúc trận đấu mà hệ thống đã quy định.
Ở trò Roulette Nam Chu đã chiếm ưu thế lớn, vượt qua bọn họ hơn 10.000 tích điểm.
Nếu cô thua sạch 50.000 tích điểm cũng không thể để nó diễn ra chóng vánh được.
Nếu có thể kéo dài thời gian đến khi gần kết thúc trận đấu thì…
Đáng tiếc, Đới Học Bân dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cô.
Hắn nhìn Lý Ngân Hàng:
– Cô Lý, cứ nghỉ ngơi mãi thế này rất dễ khiến người ta mất hứng đấy.
Lý Ngân Hàng bĩu môi, vừa mới định cãi lại đã nghe thấy Giang Phảng chợt lên tiếng:
– Được rồi, tiếp theo chúng tôi sẽ không nghỉ ngơi nữa.
Nói đoạn, đôi mắt nhạt màu của anh khẽ ngước lên:
– Mấy người cũng vậy.
Tim Đới Học Lâm co thắt, vội nhìn Giang Phảng.
Thường thức nói với hắn, Giang Phảng chỉ đang phô trương thanh thế.
Nhưng nghĩ tới lời ban nãy Giang Phảng nói với Nam Chu, trái tim hắn vẫn khẽ co rút không tự chủ.
Giang Phảng chẳng hề hứng thú với những suy nghĩ trong lòng Đới Học Lâm. Còn lười nhìn bọn họ lấy một cái.
Anh rút một chiếc khăn lông trắng sạch trên quầy đồ ăn, nhúng vào nước ấm rồi lau kẽ tay mình từ trong ra ngoài, sau đó còn lau sạch trang sức bằng đồng bên ngoài cốc đến mức phát sáng.
Động tác vô cùng có cảm giác nghi thức này khiến Khúc Kim Sa không thể không tò mò ghé lại nhìn xem anh định chơi trò gì.
Ván thứ 11, bắt đầu.
Giang Phảng đan hai bàn tay vào nhau bẻ một cái.
Tiếng động nho nhỏ vang lên giữa các khớp ngón tay kéo căng.
Hoạt động xong, Giang Phảng trượt ba viên xúc xắc vào trong cốc, lật tay úp xuống.
Đới Học Bân khẽ hừ một tiếng.
Đới Học Lâm nhìn chằm chằm động tác của Giang Phảng, muốn nhìn ra chút manh mối nào đó.
Đầu tiên, Giang Phảng đổ xúc xắc với tiết tấu hỗn loạn như chín ván vừa qua, có thể tưởng tượng được dáng vẻ va đập qua lại của xúc xắc trong cốc.
Dần dần, âm thanh không mấy hài hòa cân đối kia từ từ khôi phục trình độ của ván đầu tiên anh đổ xúc xắc.
Tiếng xúc xắc như dòng nước róc rách, âm cuối vừa dẻo dai vừa cứng rắn tựa một bài thơ tình có vần điệu.
Nhưng thời điểm úp cốc đến vô cùng đột ngột.
Chưa ai kịp nhìn rõ, chiếc cốc đã úp mạnh xuống mặt bàn.
Qua giây phút im lặng ngắn ngủi, Lý Ngân Hàng cảm thấy như lỗ chân lông của mình đều thoải mái dãn ra theo tiếng gõ giòn vang.
Giang Phảng lặp lại câu hỏi đã từng hỏi cô mười lần:
– Lớn, hay nhỏ?
Lý Ngân Hàng lau giọt mồ hôi vô hình, không hề do dự đẩy ra mười chip vàng giống như lần đầu tiên đặt cược:
– Nhỏ.
Giang Phảng hỏi:
– Có thêm không?
Từ đầu tới cuối Lý Ngân Hàng đều rất thận trọng:
– Không thêm.
Giang Phảng nhướng mày, dường như không bất ngờ với lựa chọn của cô:
– Mở.
Nhấc cốc lên, con số giấu bên trong xuất hiện trước mặt mọi người.
Giang Phảng nhìn con số xuất hiện, nở nụ cười xinh đẹp:
– 2, 2, 3… Là nhỏ.
Đới Học Lâm nổi da gà, ngẩng đầu lên nhìn Giang Phảng với ánh mắt kinh ngạc không thể tin được.
… Đây chính là “trong năm ván” mà Giang Phảng nói đến ư?
Cậu ta đã làm thế nào?
Nhờ tổ chiến lược lặp đi lặp lại nhắc nhở, Đới Học Lâm mới kiềm chế không liếc mắt về phía tên cò mồi đứng phía xa thao tác ván cược, tránh để lộ sự tồn tại của gã.
Không phải đâu.
Mới một lần thôi mà, chỉ may mắn mà thôi.
Chưa biết chừng tên cò mồi kia bị mờ mắt nên mới chọn nhầm nhỏ!
Nhưng nhìn Giang Phảng tự tin thế kia, nhất định đã tìm ra cách gian lận rồi.
Vậy thì hắn chỉ cần tìm được chứng cứ chứng minh Giang Phảng gian lận, sau đó nhân cơ hội bọn họ đặt cược lớn mới bóc trần, vậy thì Giang Phảng chắc chắn phải bồi thường mười lần tiền cược.
Có cơ hội rồi!
Khi sắc mặt tất cả những người có ở hiện trường đều thay đổi, ánh mắt Nam Chu vẫn lặng như nước, không có bất ngờ cũng không ngạc nhiên.
Từ đầu đến cuối, Nam Chu chỉ nhìn chằm chằm Giang Phảng, nhìn biểu cảm của anh, đoán tâm tư của anh đang thay đổi.
Cậu không cho rằng Giang Phảng sẽ thua.
Vấn đề ở đây là, anh phải thắng thế nào?
Hết chương 221
------oOo------