***
Tiếng mắng của huấn luyện thể hình đã đánh thức mọi người, ai cũng đã nhận ra bất thường.
Khỉ Còm nóng vội cắn răng nói:
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?!
Cả căn hộ thu nhỏ đi một vòng nhưng mức độ không lớn. Chỉ có người cao như Nam Chu và Giang Phảng khi đi lại sẽ phải cúi người khom lưng.
Nhưng mà, nếu như cứ tiếp tục phát triển theo chiều hướng này, không cần tới bảy ngày bọn họ sẽ bị ép chết ở đây!
Thẩm Khiết bực dọc:
– Yên lặng!
Chị ta gắng sức ép bản thân mình bình tĩnh, vừa cắn xước mang rô trên ngón tay cái của mình vừa lẩm bẩm tự nói:
– Tại sao lại biến thành thế này? Chúng ta đã làm sai gì rồi ư?
Ngu Thoái Tư bình tĩnh nói:
– Cũng có thể là chúng ta đang tới gần sự thật.
Thẩm Khiết và Ngu Thoái Tư nhìn nhau.
Rất nhanh sau đó, Thẩm Khiết ra lệnh:
– Xé đi.
Thẩm Khiết sợ nếu bản thân mình do dự thêm nữa sẽ đánh mất toàn bộ dũng khí. Chị ta cao giọng lặp lại rõ ràng nhiệm vụ với đồng đội mình một lần nữa:
– Xé tất cả giấy dán tường trong phòng xuống!
Sắc mặt huấn luyện thể hình khó coi.
Trong phó bản kinh dị, người ta thường dè dặt cẩn thận, vừa sợ không tra được ra manh mối, vừa sợ liều lĩnh quá mức sẽ trở thành người xui xẻo đầu tiên.
Phải biết rằng, đôi chân trong phòng tắm ngày hôm qua xuất hiện sau khi Nam Chu xé giấy dán tường trong phòng trẻ con.
Hắn lắp bắp nói:
– Chị Thẩm, chúng ta…
Thẩm Khiết đứng phắt dậy xé một mảng lớn giấy dán tường ở phòng khách xuống:
– Đều đã thành thế này rồi, không tìm manh mối, lẽ nào ngồi không chờ chết?
Huấn luyện thể hình cắn răng:
– Được.
Huấn luyện thể hình có tố chất cơ thể không tệ, làm việc cũng rất nhanh nhẹn, hơn nữa trần nhà hạ xuống độ cao một mét tám mấy cũng giảm rất nhiều độ khó của công việc.
Khỉ Còm và Thẩm Khiết phụ trách xé giấy vách tường.
Ngu Thoái Tư cũng nói:
– Túc Phong, giúp đi.
Khi Trần Túc Phong đứng bên cạnh Ngu Thoái Tư, cậu ta mất sạch tính năng động như khi hành động một mình ngày hôm qua, cho tới khi Ngu Thoái Tư đưa ra chỉ thị, cậu ta mới gật đầu vâng lời:
– Vâng.
Thẩm Khiết cuộn giấy dán tường vừa xé xuống, đi tới gõ cửa phòng trẻ con. Vừa định dặn dò Nam Chu và Giang Phảng hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn đừng đi ra vội, đã nghe thấy bên trong truyền tới tiếng vang khẽ.
… Bọn họ cũng đã bắt tay vào xé sạch giấy dán tường.
Thẩm Khiết thở phào một hơi, cảm thấy có chút buồn cười.
Bản thân mình đâu cần phải lo về bọn họ chứ?
Thẩm Khiết đang định tiếp tục xé giấy dán tường, khi quay đầu lại chợt phát hiện ra cử chỉ của Ngu Thoái Tư có vẻ cổ quái.
Chị ta nhíu mày:
– Anh đang làm gì thế?
Ngu Thoái Tư không kịp trả lời câu hỏi của chị ta.
Anh ta nhắm hai mắt, ngón tay gõ từng nhịp lên tay vịn xe lăng theo quy luật.
Cốc, cốc, cốc, cốc, cốc.
Cứ mỗi năm lần, anh ta lại đổi sang tay khác tiếp tục.
Động tác và tần suất ổn định như nhau.
Thậm chí có thể nói từng nhịp gõ đều tỉ mỉ chính xác như đồng hồ.
Thẩm Khiết không hiểu được hàm ý phía sau hành động của anh.
Một lúc lâu sau, chị ta chợt bừng tỉnh, nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường đối diện Ngu Thoái Tư.
Theo nhịp gõ của Ngu Thoái Tư, trái tim của Thẩm Khiết đập càng nhanh hơn.
Sau khi gõ 30 cái, Ngu Thoái Tư mở mắt ra, kiểm tra kim giây trên chiếc đồng hồ.
Hai người đồng thời đưa ra kết luận:
– Tốc độ thời gian đã trở nên nhanh hơn.
Nói xong, Thẩm Khiết nhanh chóng xoay người, chỉ thị Khỉ Còm đang bận rộn:
– Hầu, đi xem máy tính!
Khỉ còm bỗng dưng bị điểm danh, chưa thể lập tức phản ứng ngay được:
– Chị, phải xé…
Thẩm Khiết nói ít ý nhiều:
– Phân công ra làm! Cậu đi xem máy tính đi.
Khỉ Còm thoáng giật mình:
– A!
Nhìn thấy bóng lưng Khỉ Còm cúi người đi nhanh vào trong phòng ngủ phụ, Ngu Thoái Tư trầm ngâm. Anh ta hỏi Thẩm Khiết:
– Tôi đánh bạo hỏi một câu, cô Thẩm là gì của bọn họ thế?
Khỉ còm và huấn luyện thể hình đều không thể nói là người có tính cách tốt, nếu như là người không quen, hoặc không phải là họ hàng, tại sao bọn họ lại nghe lời Thẩm Khiết đến vậy?
– Trước đây không quen, bây giờ là bạn bè suýt chết cùng nhau. – Thẩm Khiết còn chưa kịp thu hồi biểu cảm nghiêm túc của mình, đôi mắt liếc nhìn sắc như dao – Có chuyện gì sao?
Ngu Thoái Tư khẽ giơ tay lên, cười nói:
– Không có gì.
Bây giờ anh ta có thể hiểu, cho dù tồn tại rất nhiều chỗ không hoàn hảo nhưng đội “Thuận Gió” của bọn họ vẫn có thể leo lên cấp 10.
….
Trong nhà của một người thường ẩn giấu rất nhiều dấu vết ngay cả bản thân họ cũng không thể tưởng tượng được.
Sau khi xé giấy dán tường ấm áp xuống, vách tường loang lổ phía sau hiện lên hình bóng những năm tháng căn nhà từng trải qua.
Nước sơn màu vàng nhạt có dấu vết bong tróc từng mảng nhỏ, các góc tường có vết xước do khuân vác đồ đạc cọ vào. Thậm chí có một góc ở phòng khách còn có dấu vết ẩm mốc đen sẫm do nước điều hòa tạo thành.
Giang Phảng đã kết thúc nhiệm vụ của mình, bước ra khỏi phòng trẻ con.
Nam Chu lựa chọn ở lại trong căn phòng, ngồi cạnh Trần Túc Phong thực hiện nhiệm vụ làm bài tập.
Ngu Thoái Tư nói với Giang Phảng phát hiện của bọn họ:
– Tốc độ thời gian trôi nhanh hơn. Hiện tại mỗi phút sẽ nhanh hơn bình thường 5 giây.
Sau khi căn phòng biến đổi, những thay đổi không hợp lý nào đều có thể xảy ra.
Bởi vậy Giang Phảng chỉ đành nhún vai:
– Nằm trong dự đoán.
Thẩm Khiết đồng ý với phán đoán của anh:
– Đúng, hơn nữa không thể tích cực mù quáng được. Căn phòng sẽ chỉ thu nhỏ, thời gian sẽ càng ngày càng nhanh.
– Muốn kết thúc tất cả, chỉ có tìm được cửa… tìm được cửa. – Ngu Thoái Tư lặp lại mục tiêu cuối cùng của nhiệm vụ – Rốt cuộc cái gì mới là “cửa”?
Giang Phảng không tiếp lời anh ta mà nhìn chăm chú vào căn nhà diêm trên bàn trà mà hôm qua Lý Ngân Hàng đã làm.
… Một nửa thành phẩm của “Gia đình tôi”.
Đây là thứ mà Giang Phảng lấy ra khỏi căn phòng trẻ con.
Ngu Thoái Tư hỏi:
– Cậu đang nghĩ gì vậy?
Giang Phảng:
– Tôi đang nghĩ, căn nhà nhỏ này đã dùng 211 que diêm.
Ngu Thoái Tư: “?”
Giang Phảng hỏi ngược lại:
– Anh có hút thuốc không?
Ngu Thoái Tư lắc đầu:
– Tôi không thích mùi nicotin. Người yêu tôi lại có thói quen hút một hai điếu, sau này thì cai rồi.
Giang Phảng ừ một tiếng:
– Anh ấy hút thuốc thích dùng bật lửa hay diêm?
Ngu Thoái Tư nói:
– Bật lửa, dùng diêm rất có cảm giác nghi thức nhưng chung quy vẫn có chút không tiện.
Giang Phảng nhìn về phía Lý Ngân Hàng:
– Hôm qua Nam Chu lấy diêm từ đâu ra thế?
Lý Ngân Hàng vẫn còn chút ấn tượng:
– Ở ngăn kéo tủ TV.
Giang Phảng ngồi trên sô pha không nhúc nhích:
– Làm phiền lấy hộ tôi.
Lý Ngân Hàng sững người, sau đó chợt nhớ ra chiều cao của anh đã không còn thuận tiện hoạt động trong hoàn cảnh lúc này, cô vội vàng đi tới trước tủ TV, lấy toàn bộ diêm trong đó ra.
Mười ba hộp diêm, đóng gói cũng có vẻ cao cấp, được đặt chỉnh tề ở một góc ngăn kéo.
Tuy rằng Nguy Thoái Tư rất cẩn thận, nhưng cũng không nghĩ tới tại sao Giang Phảng lại đột nhiên có hứng thú với diêm thế này.
Anh ta không cảm thấy kỳ quái khi trong nhà có nhiều hộp diêm.
Trong nhà Tiểu Minh có gạt tàn, cho nên khả năng cao là có người hút thuốc.
Mà mỗi người đều có sở thích riêng trong việc hút thuốc.
Có người thích hút loại thuốc rẻ tiền năm đồng một bao.
Có người mười mấy năm cũng chỉ mê một nhãn hiệu.
Có người thích ngậm điếu thuốc tới hết, có người thích hút ngược.
Thích dùng diêm để châm thuốc cũng không phải là đam mê kỳ quái gì.
Huống hồ diêm và bật lửa khác nhau, diêm là vật phẩm tiêu hao. Đối với những người có sở thích dùng diêm để hút thuốc thì trong nhà để dự trữ nhiều mấy hộp cũng là chuyện bình thường, là hành vi hoàn toàn hợp lý.
Giang Phảng mở một hộp diêm chưa bị bóc, đổ hết diêm ra ngoài.
Thẩm Khiết đếm sơ qua, phát hiện hộp diêm tổng cộng có bốn mươi que.
Có điều, cô nhanh chóng nhận ra Giang Phảng không có hứng thú gì với số lượng que diêm cả.
Anh bóp nghiêng hộp diêm, sau đó rạch một góc, khiến hộp diêm từ một khối lập thể thành một mặt giấy mỏng.
Thẩm Khiết:
– Cậu đang làm gì thế?
– Không có. – Giang Phảng nói.
Thẩm Khiết:
– Hả?
– Không có gì cả… – Giang Phảng nói – Không có ghi cửa hàng. Không có nhãn hiệu. Không có ngày sản xuất.
Huấn luyện thể hình chợt nhận ra:
– Đúng, đúng, đúng!
Hắn lấy một hộp diêm rỗng ra, xé ra theo cách Giang Phảng làm, giải thích với Thẩm Khiết và Ngu Thoái Tư không hút thuốc:
– Diêm cũng là hàng hóa, trên mặt của hàng hóa phải ghi chữ, đáng lẽ ra trên hộp diêm này cũng phải có không ít thứ chứ nhỉ.
Hộp diêm trước mắt này chỉ in hoa văn phức đẹp đẽ và bắt mắt.
Trừ nó ra, không còn gì nữa cả.
Giống như Giang Phảng nói, nó hoàn toàn không có tất cả những yếu tố mà một loại hàng hóa buôn bán nên có.
Nhưng điều này có thể thể hiện cho điều gì?
Thẩm Khiết đang thử ghép những manh mối lại với nhau, để đưa ra một kết luận. Chợt nghe thấy Giang Phảng thốt lên một trợ từ ngữ điệu:
– …A.
Sau khi bóc hộp diêm ra, Giang Phảng phát hiện ra một chữ viết hoa ở mặt trong cạnh bên của hộp diêm.
Chữ viết này in nổi, không có màu sắc, thực sự quá kín đáo. Nếu như không bóc hộp diêm ra giơ trước ánh sáng nhìn thì không thể phát hiện được.
Đó là một logo thiết kế độc đáo.
“Family.”
Giang Phảng cao giọng:
– Anh Hầu!
Khỉ Còm ngồi trước máy tính trong phòng ngủ phụ, đang tìm kiếm những manh mối mà căn bản không biết tìm ở đâu, tìm tới mức nổi nóng. Tư duy hỗn loạn bị Giang Phảng cắt ngang, giọng điệu lập tức trở nên khó ở:
– Cái gì?!
Thẩm Khiết tiếp lời Giang Phảng:
– Hầu, tra thử xem trên mạng có loại diêm nào nhãn hiệu “Family” không!
Giọng điệu khỉ còm lập tức nhẹ xuống tám độ:
– …Ờ.
Bởi vì phải chơi game, cho nên chiếc máy tính này có nối mạng.
Khi hắn gõ “Family” vào khung tìm kiếm lại suy nghĩ tới tính phổ biến của từ ngữ này cho nên đánh thêm hai chữ “hộp diêm” vào sau.
Qua một hồi xác nhận, Khỉ Còm đưa ra đáp án.
– Không có!
Thẩm Khiết:
– Có xưởng diêm hay không?
Năm sáu phút sau, Khỉ Còm lại đưa ra đáp án.
– Không có!
Thẩm Khiết tin tưởng năng lực của Khỉ Còm, hắn nói không có thì chính là không có.
Cô nhìn Giang Phảng, ánh mắt không giấu nổi vẻ thất vọng.
Sau đó, cô nhìn thấy trong mắt Giang Phảng lóe lên tia sáng.
…Hả?
– …Vậy thì đúng rồi.
Giang Phảng nhỏ giọng:
– Giống như kẹo bạc hà của một quán cơm hay đôi dép lê dùng một lần của một khách sạn nào đó, còn có…
Nói tới đây, anh khẽ dừng lại, bỏ qua phần miêu tả phía sau, nói tiếp.
– Những nơi đó sẽ cung cấp cho khách hàng loại vật phẩm nhỏ tự đóng gói. Loại vật phẩm này mang cảm giác thiết kế mạnh cũng sẽ không có những yếu tố của hàng hóa cụ thể.
– Bởi vì những thứ này là tặng kèm, cũng có thể lấy miễn phí.
Anh đan hai tay vào, các ngón tay đè ép lên nhau, dựa vào điều này để khiến cho suy nghĩ của bản thân tiếp tục ổn định bình thường.
– Ngoại trừ Tiểu Minh ra, trong nhà này còn có một người khác và người đó thích hút thuốc.
– Người đó đã mang mười mấy hộp diêm có chữ “family” từ một nơi nào đó về nhà.
– Đương nhiên, không thể loại trừ khả năng người đó cầm liền một lúc mười mấy hộp. Giống như ở quán ăn luôn có những người sẽ bốc cả một nắm kẹo bạc hà hay lấy cả gói tăm đút vào túi mang về.
– Nhưng cũng có khả năng là người đó thường xuyên đi tới một địa điểm cố định, và địa điểm cố định này sẽ cung cấp loại hàng giống như que diêm. Cho nên, thỉnh thoảng người đó sẽ mang một bao về nhà.
Mà điểm này, khớp với chi tiết trong nhật ký của Tiểu Minh.
– Trong nhà lại không có người, buồn quá.
– Mình muốn kể cho người khác nghe, nhưng trong nhà luôn chẳng có ai.
…Người nhà Tiểu Minh luôn không ở nhà.
Một mình cậu bé sinh hoạt, một mình nấu cơm, cũng đã quen rồi.
Nếu như bố Tiểu Minh là một người đi làm bình thường sẽ bận tới mức này sao?
Vì thế, rốt cuộc bố Tiểu Minh đi đâu, tại sao chị của Tiểu Minh lại chết, có lẽ điều này sẽ trợ giúp rất lớn cho việc tìm ra cánh cửa ấy.
Trong phòng trẻ con.
Trần Túc Phong vừa làm bài, vừa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài phòng:
– Hình như bọn họ đã thảo luận ra kết quả gì đó.
Nam Chu thì lại quan tâm trước mắt hơn.
Cậu ngồi khoanh chân trước chiếc tủ đầu giường bị mở ra, nhìn từng mảng dấu vết nguệch ngoạc trên tường.
Vị trí của những dấu vết đó đều rất thấp.
Là nét chữ của trẻ con, có lẽ khi Tiểu Minh còn rất nhỏ đã vẽ.
Cậu trầm ngâm:
– Tiểu Minh rất thích vẽ.
Trần Túc Phong cũng “ờ” một tiếng ngắn ngủn:
– Hôm qua anh Ngu đã phát hiện ra điểm này. Tiểu Minh thích vẽ tranh, còn thường xuyên vẽ trên sách vở.
Trong giọng nói của cậu ta còn có chút khoe khoang anh Ngu nhà mình.
Nam Chu không quan tâm tới chút tâm tư nhỏ của cậu ta.
Nếu như hôm qua Nam Chu xé hết tất cả những giấy dán tường trong phòng trẻ con xuống, có lẽ manh mối nhận được sẽ toàn diện hơn.
Phía sau giấy dán để lộ thành phần cơ bản của gia đình này.
Trong nhà không có ảnh chụp của gia đình.
Nhưng bây giờ, bọn họ có được một bức tranh gia đình bằng bút sáp màu của trẻ con.
Người đàn ông trong bức ảnh có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt lún phún râu, đứng ở chính giữa, cầm tay một đứa trẻ.
Cô gái trẻ cao tới ngực người đàn ông, mặc váy đỏ, tóc đuôi ngựa buộc cao, đứng bên trái bức tranh.
Bên phải có lẽ là Tiểu Minh.
Cậu bé mặc quần yếm, tóc húi cua, cầm trong tay một que kẹo xoáy cực lớn, chỉ cao tới vị trí eo người đàn ông.
Miệng mỗi người đều được bút sáp màu đỏ kéo cong lên.
Mỗi khuôn mặt đều cười rất lớn.
Trong miệng đều lộ ra hai hàng răng trắng chỉnh tề.
Dáng vẻ như vô cùng hạnh phúc.
Nam Chu nghiêng đầu, đối diện với Tiểu Minh trong bức ảnh.
… Rốt cuộc là em đang suy nghĩ điều gì.
Cậu vươn tay ra, định chạm vào khuôn mặt Tiểu Minh.
Ngay vào lúc ấy, cổ tay Trần Túc Phong dịch một cái, cục gôm hình nhân vật hoạt hình trên bàn bị đụng rơi xuống lăn vòng dưới đất, sau đó lăn thẳng vào gầm giường.
Nam Chu đang ngồi trên giường.
Trần Túc Phong ơ một tiếng:
– Anh Nam nhặt hộ tôi với.
Nam Chu rời khỏi dòng suy nghĩ của mình:
– Ừ.
Cậu cúi người xuống, sau khi tìm được vị trí cục gôm, cậu đưa tay mình vào trong gầm giường, nơi mà ánh sáng mặt trời không chiếu tới.
Trong phút chốc, một cảm giác kỳ quái chạm trên cánh tay cậu.
Nam Chu cúi đầu, nhìn vào trong gầm giường.
Cậu nhìn thấy một bàn tay.
… Một bàn tay đen sì, vươn từ trong gầm giường ra túm lấy cậu.
Sức kéo có thể nói là rất khủng bố khiến cho cơ thể Nam Chu ngã xuống dưới giường!
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Nếu như là một người yếu ớt ngồi ở đây, e rằng đã bị kéo thẳng vào trong gầm giường, bị ép tới gãy xương bởi khe hở nhỏ hẹp này.
Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt Nam Chu chẳng hề thay đổi.
Một tay cậu đè lên mép giường, đồng thời cúi người xuống, trở tay nắm chặt lấy thứ đang nắm tay cậu!
Thứ dưới giường: “…?”
Không đợi nó kịp phản ứng, Nam Chu dùng sức ở hông, lật ngược tình thế kéo thứ kia ra ngoài!
Nhưng ngay sau đó, thứ nắm lấy tay cậu đã biến mất không còn bóng dáng.
Theo quán tính, cả người cậu ngã về phía sau, đầu đập mạnh xuống sàn nhà.
Nam Chu nằm dưới đất:
– …Đau.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, thậm chí Trần Túc Phong còn chưa kịp rời sự chú ý khỏi bài tập:
– Anh Nam?
Nam Chu nằm ngửa lên.
Gáy của cậu vẫn còn rất đau, cậu không muốn nhúc nhích.
Bởi vậy cậu nhìn chăm chăm trần nhà, nói:
– Ban nãy, có thứ gì đó dưới giường.
Giọng của Nam Chu rất bình tĩnh, thậm chí sau khi Trần Túc Phong nghe xong lời cậu nói cũng phải mất mấy giây mới hiểu được cậu đang nói gì.
Trần Túc Phong thoáng cái dựng thẳng tóc gáy.
Cùng sắc mặt thay đổi đột ngột của Trần Túc Phong, Nam Chu cũng giơ cánh tay của mình, vén tay áo lên.
…Trên bắp tay của cậu xuất hiện năm vết máu nhạt nhạt như móng tay cào qua.
Hết chương 22
------oOo------