***
Trời về khuya, ánh trăng lấp ló chui ra khỏi tầng mây, nhưng nhút nhát và e thẹn nên chỉ lộ ra phân nửa.
Một nửa mặt trăng lộ ra tựa miếng ngọc bích mờ tối.
Côn trùng bên ngoài cửa sổ kêu râm ran trò chuyện cùng nhau, không bị quấy rầy bởi âm thanh khe khẽ trong phòng.
Cốc nước đặt trên tủ đầu giường đang rung lên bởi một nguồn động chưa biết, nước trong cốc loang từng gợn sóng nhè nhẹ.
Cốc thủy tinh trong suốt chấn động theo từng nhịp, dịch chuyển dần xuống dưới, mắt thấy sắp đến mép tủ, có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào.
Thành cốc và nước kết hợp với nhau tạo thành một mặt gương nhỏ, phản chiếu hình ảnh hai bàn tay đan vào nhau bên gối đầu.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, cho nên nắm không chặt.
Thân nhiệt nóng cháy, làn da ửng đỏ, kẽ ngón tay đan nhau thiêu đốt thành màu đỏ tươi đẹp, ngay cả phần xương nhô ra trên cổ tay cũng bao phủ bởi vầng sáng mỏng manh.
Hai bàn tay siết chặt vào nhau, trao nhau dục vọng và sự ngây ngô ban đầu.
Gân xanh trên mu bàn tay hai người nổi lên, nhưng một bên đang kiềm chế sợ làm đau đối phương, người kia lại gia tăng sức mạnh không thể kìm nén, muốn khống chế tuyệt đối mới chịu thôi.
Mặt kim loại của dây lưng đã cởi phát ra âm thanh lanh lảnh trong trẻo lạ thường.
Theo sau đó là một tiếng “A” khe khẽ, người bị đè ở bên dưới rút tay ra, ôm chặt người phát ra âm thanh ở bên trên vào lòng.
Bọn họ hôn nhau trong bóng tối.
Bởi vì quá gần, hô hấp hòa quyện, hai người đều cảm nhận được giây phút rung động của đối phương.
Khoảnh khắc ấy, côn trùng bên ngoài cửa ngừng kêu.
Ánh trăng ngừng sáng, cảnh tượng chuyển màu, vạn vật tĩnh lặng.
Cả thế giới như dừng lại vào chính thời khắc này, sau đó mới khôi phục bình thường.
Nam Chu trở mình xuống khỏi người Giang Phảng.
Theo động tác ấy, giọt mồ hôi bám trên đuôi tóc cậu đong đưa rơi thẳng xuống. “Tách” một tiếng, đập vào xương quai xanh bắn ra bọt nước nho nhỏ.
Giang Phảng thuận tay nhấc cốc nước lọc trên tủ đầu giường lên, đưa đến bên đôi môi khô của Nam Chu.
Nam Chu nâng nửa người trên, ngậm miệng cốc lành lạnh.
Trong lúc cậu chuyên tâm uống nước, Giang Phảng giúp cậu gạt lọn tóc mướt mồ hôi ra sau, hôn lên tóc mai cậu:
– Nhìn xem, tôi có lừa cậu không?
Nam Chu thật thà nói:
– Ừ, thoải mái lắm.
Giang Phảng cười:
– Vậy… hôn một cái nữa được không?
Nam Chu đã được anh dạy dỗ nên cũng có chút kinh nghiệm, khẽ hôn lên môi anh.
Nam Chu cảm thấy đầu lưỡi hơi ngứa, muốn tiến vào trong khoang miệng đối phương thăm dò, song cậu cũng dám nghĩ thôi, sợ Giang Phảng không thích.
Thể lực của Nam Chu rất xuất sắc, qua lâu như vậy nhưng cậu không cảm thấy mệt mỏi.
Kết hợp với kinh nghiệm lần trước ngủ chung với Giang Phảng, Nam Chu cảm thấy mình nằm trên chính là người nắm quyền chủ động, bên chủ động, đương nhiên phải học theo Giang Phảng, chăm sóc anh nhiều hơn mới đúng.
Cậu cử động chân định xuống giường, muốn xử lý sạch sẽ cho Giang Phảng. Vừa mới cử động đã khẽ hít sâu một hơi.
Vùng đất bí mật giữa bắp đùi và chiếc vòng vàng cùng những màu sắc vàng, trắng, đỏ đan xen, với màu đỏ làm chủ đạo, tôn nhau lên giống như phẩy một nét đỏ rực tựa ráng chiều trên bảng màu.
Nam Chu thẳng eo, cài thắt lưng, cất bước muốn đi.
Giang Phảng chống đầu, cảm nhận rõ ràng mặt mình như đang bốc hơi. Anh hỏi:
– Đi đâu đấy?
Nam Chu:
– Xử lý sạch sẽ cho anh.
Giang Phảng nhìn xuống dưới.
Thoạt nhìn cậu vẫn là đứa trẻ ngoan quần áo chỉnh tề, như thể không liên quan chút nào đến vệt sẫm màu trên chiếc quần Tây.
Nam Chu chẳng hề nhận thấy điều này, vẫn vô tư đứng trước mặt anh mà chẳng hề xấu hổ, mang theo cảm giác sạch sẽ mờ ám.
Giang Phảng không nhắc nhở cũng không ngăn cản. Anh vùi cằm vào hai tay vươn ra phía trước, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp, chớp chớp ra vẻ buồn ngủ, nói chuyện bằng giọng mũi nũng nịu:
– Tôi thích cậu.
Nam Chu không biết chỉ một câu bình thản đó thôi đã mất bao nhiêu dũng khí của anh.
Cậu gật đầu “ờ” một tiếng biểu đạt rằng đã hiểu.
Sau đó cậu đi vào phòng tắm, thuận tay đóng cửa, mở vòi nước ra.
Từ đầu đến cuối sắc mặt cậu đều thờ ơ, bởi vậy không ai biết được ba từ khi nãy đang cuộn sóng ầm ầm trong tim cậu thế nào.
Trong lúc cậu vắt khăn mặt, bên ngoài cánh cửa khép hờ truyền tới tiếng gõ cốc cốc.
– À, tôi quên không hỏi. – Bên ngoài truyền tới giọng nói mang ý cười của Giang Phảng – Thầy Nam, thầy có thích tôi không?
Nam Chu vươn tay chạm vào khuôn mặt với đuôi mắt ửng đỏ xinh đẹp của mình trong chiếc gương trước mặt.
Cậu còn nhớ, tối ngày đầu tiên bọn họ đến nơi này, Giang Phảng từng hỏi cậu câu hỏi này.
Khi ấy, cậu đã trả lời: “Anh không kỳ quái, tôi muốn tiếp tục đi chung với anh.”
Suy nghĩ ngay thời điểm đó của cậu như vậy đấy.
Hiện tại, cậu đã có suy nghĩ khác rồi.
Nam Chu không nói gì, Giang Phảng dựa vào cửa, nhắm mắt kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cậu.
Sau một hồi im lặng rất lâu, cuối cùng Giang Phảng cũng nhận được phản ứng bên kia cánh cửa.
Nói chính xác hơn, không phải đáp án mà là một câu hỏi:
– Thích một người, sẽ thế nào?
Lông mi Giang Phảng khẽ rung, khóe môi vểnh lên tươi cười.
Bản thân của câu hỏi này cũng đủ để Giang Phảng cảm thấy vui vẻ.
Lần trước hỏi Nam Chu, cậu không nảy sinh hứng thú truy hỏi đến cùng về khái niệm “thích”.
Nhưng bây giờ cậu cảm thấy nghi ngờ, cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Chỉ cần như vậy thì đã…
Giang Phảng đang định nghĩ tiếp, trong đầu chợt vang vọng hồi chuông cảnh báo.
Nam Chu không nghe thấy âm thanh này.
Đối với cậu, bên ngoài vẫn là tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió vi vu.
Giang Phảng mặt không biến sắc, tiếp tục dựa đầu vào bờ tường lạnh như băng, nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa hồ âm thanh ấy không tồn tại.
Ở khu tập trung những người bệnh nhẹ đã xảy ra sự kiện bắt cóc ngoài ý muốn.
Đường Tống toàn thân đầy máu cầm một mảnh sứ nhọn vỡ từ chiếc cốc kề sát cổ Nguyên Minh Thanh. Da bị rạch, máu tươi uốn lượn chảy vào sâu trong cổ.
Những người làm việc ở đây đa phần đều có bệnh tâm lý nhẹ. Người thì phản ứng quá mức, rúc trong góc run rẩy, chảy nước mắt lảm nhảm vô nghĩa. Người thì mặt mày chết lặng đứng bên cửa sổ, ôm chặt những song sắt, nhìn chằm chằm màn hỗn loạn trước mắt.
Tình huống rất đơn giản.
Nguyên Minh Thanh mới vào ở, trở thành một công nhân vinh quang của xưởng dệt, sáng sớm nay đã báo cáo với người phụ trách công xưởng có khả năng Đường Tống đang giả bệnh trà trộn vào “dân cư không bình thường” của thị trấn.
Đương nhiên công xưởng sẽ phái người đến điều tra, im lặng chờ thời cơ hành động.
Ban đầu Đường Tống còn có thể trả lời câu hỏi của họ, vậy mà mấy giây sau lại bất thình lình nổi điên, dùng băng vải dính máu giấu dưới chăn siết gãy cổ người tới.
Ngay lập tức, anh ta ra tay khống chế Nguyên Minh Thanh còn chưa kịp chạy thoát.
Nghe thấy âm thanh cảnh báo, những nhân viên quản lý nhà xưởng vây quanh thành hình quạt. Đường Tống dùng một chân chống đỡ cơ thể tàn tạ, phất mảnh sứ trong tay, dáng vẻ như phát điên:
– Đám bệnh nhân tâm thần mấy người cút xa cho tôi!
Nguyên Minh Thanh ở trong lồng ngực anh ta giống như một con rối, lặng thinh để mặc anh ta lôi kéo.
Nhưng bàn tay Nguyên Minh Thanh để sau lưng cũng giấu một mảnh sứ tương tự.
Người phụ trách công xưởng cầm loa trong tay, đứng đầu kêu gọi đầu hàng:
– Người xâm nhập, bỏ bạn của chúng tôi ra. Nếu cậu không làm hại cậu ấy, chúng tôi có thể thả cậu đi.
Đối diện với thế vây công chặt chẽ, trái tim Đường Tống càng ngày càng chùng xuống.
Mấy ngày nay Nguyên Minh Thanh quan sát không tệ.
Công xưởng bảo vệ nghiêm ngặt, đầy đủ nhân viên, tường vây bao phủ một lớp lưới điện, chuông cảnh báo bốn phương tám hướng, phân cấp khác nhau, phản ứng nhanh nhạy, có thứ tự như một máy móc được tính toán tinh vi.
Cho dù bọn họ không định ra chiêu hiểm, dưới điều kiện tiên quyết không sử dụng đạo cụ, bọn họ không thể trốn thoát và đi tìm Lập Phương Chu.
Nhìn như vậy, hành vi mạo hiểm của bọn họ cũng chính là con đường tắt duy nhất lúc này.
Xác định được điểm ấy, Đường Tống an tâm hơn.
Anh ta cười thảm:
– Đừng lừa tôi. Đợi tôi thả anh ta rồi mấy người sẽ giết tôi lấy cơ thể đi giải phẫu chứ gì.
– Tôi muốn mấy người phải chết, chết hết cả, chết cùng nhau đi!
Sau khi nói ra những câu hung tàn, Đường Tống nhân cơ hội thở, khẽ nói vào bên tai Nguyên Minh Thanh:
– Giết tôi đi.
Anh ta cảm nhận được cơ thể Nguyên Minh Thanh đang run lên trong lòng mình.
– Nắm bắt thời gian, giết tôi đi, đừng để tôi sống và lọt vào trong tay đám người kia. – Giọng Đường Tống run rẩy – Còn nữa, chân của tôi thực sự rất đau, không chống đỡ được nữa rồi.
– Nhờ cả anh đấy… bạn của tôi.
Nguyên Minh Thanh thở hắt một hơi từ khoang mũi.
Vừa dứt hơi, tay trái của anh ta đã kẹp mảnh sứ, vòng ra phía sau, không hề do dự đâm mạnh đầu nhọn đẩy lên trên.
Có lẽ vì quá gần, xúc cảm của da thịt trên cổ Đường Tống dưới bàn tay anh ta vô cùng rõ ràng.
Dòng máu nóng bắn thẳng vào gáy anh ta.
Đường Tống như thể không tin được vào màn tấn công bất ngờ này, mắt mở trừng trừng nhìn thẳng phía trước, cơ thể lay động co quắp một hồi mới buông tay khống chế Nguyên Minh Thanh.
Khi anh ta ngã xuống, đầu nhọn của mảnh sứ trên tay cố ý né tránh gáy Nguyên Minh Thanh.
Ngay lúc được buông lỏng, Nguyên Minh Thanh bước mấy bước về phía trước, gục xuống nền đất bụi bặm.
Bởi vì dùng sức quá đà, lòng bàn tay Nguyên Minh Thanh cũng bị rạch một đường.
Dẫu vậy, anh ta làm như không thấy, cũng không cảm thấy đau đớn.
Anh ta cúi đầu gục xuống đất, không ngừng thở dốc, nhân cơ hội mở danh sách của mình.
Avatar thuộc về đồng đội Đường Tống đã hoàn toàn mờ đi.
Nguyên Minh Thanh vươn tay về phía hư không.
Chỉ trong tình huống hỗn loạn thế này, anh ta mới dám công khai tưởng nhớ một chút.
Nguyên Minh Thanh chạm vào avatar kia, nhưng chỉ chạm vào máu và bụi đất.
Xung quanh ồn ào vậy mà anh ta đã chẳng còn nghe rõ được gì nữa rồi.
Anh ta chỉ biết, bản thân mình bị người ta kéo qua một bên, tùy ý ấn lên một chiếc ghế cứng.
Không biết ồn ào huyên náo bao lâu, xung quanh mới dần dần yên tĩnh.
Anh ta ngước mắt nhìn xung quanh, phát hiện thi thể Đường Tống đã bị kéo đi.
… Để lại dưới nền đất một vệt máu đỏ đen sẫm màu.
Nguyên Minh Thanh cúi đầu im lặng hồi lâu, cố gắng diễn vai một kẻ đáng thương bị ép phải giết người.
Cho tới khi nhìn thấy một đôi giày vải xuất hiện trước mắt mình.
Anh ta hoang mang ngẩng đầu lên.
Trước mắt chính là người đàn ông trung niên có dáng vẻ cha xứ đã từng đến đón bọn họ vào trong trấn.
Cha xứ dịu dàng an ủi anh ta.
Đến khi thân thể Nguyên Minh Thanh từ từ ngừng run rẩy, ông mới dịu dàng hỏi:
– Tôi còn nhớ, cậu ta đến đây cùng cậu, tại sao cậu lại báo cáo cậu ta?
– Anh ta lừa tôi, muốn hại tôi. Tôi vẫn luôn nghi ngờ, tôi nghi ngờ tất cả. – Nguyên Minh Thanh ra vẻ thần kinh, tự lẩm bẩm một mình – Trước đây tôi đã từng phán đoán sai vô số lần, làm tổn thương biết bao nhiêu người, nhưng tôi không ngờ, không ngờ… lần này. Anh ta thực sự muốn làm hại tôi, muốn hại cả trấn này, hại mọi người… tôi không cho phép, tôi không…
Nói đến đây, uất ức và phẫn nộ dâng lên đến cực điểm khiến giọng Nguyên Minh Thanh không ngừng run rẩy.
Cha xứ vừa an ủi vừa thở dài một hơi, rồi khuyên bảo thêm một phen, nói rằng đây không phải lỗi của anh ta, nói rằng tất cả rồi sẽ trở nên tốt hơn.
Thoạt nhìn cảm xúc của Nguyên Minh Thanh hoàn toàn trấn định, ông mới định đứng dậy rời khỏi.
– Đợi đã. – Giọng Nguyên Minh Thanh gọi cha xứ lại có phần khô khốc – Tôi muốn gặp “Thần”.
Cha xứ lộ ra biểu cảm kinh ngạc:
– Tại sao?
Nguyên Minh Thanh nói:
– Tôi giết người, tôi… đã không còn nơi nào để đi nữa, tôi muốn cống hiến nhiều hơn cho trấn. Nơi này chính là nhà của tôi.
Cha xứ không nói gì, dường như đang đắn đo.
Đúng lúc này Nguyên Minh Thanh ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoang mang và bất an vừa đúng chừng mực:
– … Lẽ nào “Thần” cũng không tán thành với hành vi của tôi? Tôi tố giác kẻ xâm lấn, bảo vệ mọi người là sai hay sao?
Cha xứ dịu dàng vỗ vai anh ta:
– Đứa trẻ này, cậu đã có lòng như vậy, nhất định “Thần” cũng sẽ muốn gặp cậu thôi.
Nguyên Minh Thanh cúi đầu, vẻ mặt vẫn thất vọng.
Quả nhiên cha xứ không nỡ nhìn anh ta lộ ra vẻ mặt như vậy, giọng nói càng dịu dàng hơn:
– Hay thế này đi, tôi sẽ nói chuyện xảy ra ngày hôm nay cho “Thần” biết. Tôi nghĩ, ngài nhất định sẽ muốn lắng nghe tiếng lòng của cậu.
Nguyên Minh Thanh nhìn thẳng vào mảnh đất xám xịt trước mắt, đôi mắt xưa nay luôn trấn định bấy giờ tràn ra tơ máu.
Chỉ dựa vào giọng điệu bình tĩnh của anh ta thôi, không ai có thể phát hiện ra sự oán hận giấu trong đôi mắt bên dưới làn tóc:
– Cảm… ơn.
Dứt lời, anh ta ngẩng đầu lên, vẫn là gương mặt bình tĩnh như trước, chỉ có vành mắt hơi ửng đỏ.
Anh ta nhìn vầng trăng sáng treo bên chân trời.
Cũng may sắp đến đêm trăng tròn rồi.
Cùng lúc Nguyên Minh Thanh nhìn vào ánh trăng sáng, Giang Phảng chợt mở mắt.
Anh vừa mới định nở một nụ cười, nhưng chợt nhìn thấy Nam Chu đã bước ra khỏi phòng tắm, lẳng lặng đứng cạnh anh từ khi nào. Chỉ trong nháy mắt anh đã chuyển sang nụ cười lịch sự nhã nhặn:
– Nhanh vậy à?
Nam Chu hỏi anh:
– Anh đang nói chuyện với ai đấy?
Giang Phảng nhún vai:
– Không ai cả.
Nam Chu:
– Tôi vừa mới nhìn thấy khóe môi anh nhếch lên.
Giang Phảng:
– Chẳng qua tôi đang nghĩ đến ngày mai sẽ làm món gì cho cậu.
Nam Chu không nói tin, cũng không nói không tin.
Nam Chu kéo Giang Phảng đến bên cửa sổ, đẩy anh ngồi lên trên, nhờ vào ánh trăng sáng ở bên ngoài, giúp anh lau những dấu vết còn sót lại ở phần bụng dưới và bắp chân.
Cậu vừa làm vừa hỏi:
– Anh có chuyện gì giấu tôi đúng không?
Giang Phảng ngắm xoáy tóc của Nam Chu, vẫn trả lời như cũ:
– Không.
Nam Chu ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Giang Phảng.
Đâu phải cậu chẳng hay biết gì.
Khi nhìn thấy tấm bản đồ đàn anh đưa, Giang Phảng đã choáng váng.
Từ lúc xảy ra chuyện này, biểu cảm và cử chỉ của anh đã thay đổi rất kỳ lạ.
Giang Phảng vô cùng quen thuộc khách sạn rộng lớn này, có thể tìm được vô số đồ đạc nhỏ từ trong đó như bài, dao ăn, còn cả nước hoa.
Rõ ràng Giang Phảng đã nói mình sợ hãi, nhưng có thể rời khỏi khách sạn tự đi tìm hoa quả…
Còn nữa…
Nam Chu nhớ tới ánh mắt Giang Phảng và đàn anh nhìn nhau qua gương xe khi đàn anh chở họ về khách sạn.
Nam Chu khẽ lau vết nước giữa hai chân anh:
– Nếu có, anh phải nói trước với tôi.
Giang Phảng cười tỏa sáng:
– Đương nhiên.
Anh chống tay bên người, cúi đầu nhìn Nam Chu:
– Nếu thực sự có thì sao?
Nam Chu dừng tay, cuối cùng không lựa chọn nhìn vào mắt Giang Phảng:
– Nếu như.
Hết chương 201
------oOo------