Sáng sớm Vu An thức dậy, nhìn thấy Vân Ca và hoàng thượngđang dựa sát vào nhau, cho là bọn họ đang ngắm tuyết, không dám quấyrầy. Nhưng từ sáng sớm cho tới tận chính Ngọ, cả hai người đều vẫn không hề cử động.
Vu An chợt thấy bất an, nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên cạnh hai người,khẽ chạm vào hoàng thượng, chạm tay vào thấy lạnh toát, nước mắt lập tức trào ra, nhớ tới khi còn sống hoàng thượng đã dặn dò, không dám chầnchờ, vội vàng lau nước mắt đi, nhẹ giọng gọi: "Vân cô nương, hoàng. . .Hoàng thượng người đã đi rồi, những chuyện sau này, các triều thần sẽ lo liệu theo quy củ, hoàng thượng đã đặc biệt phân phó nô tài đưa cô nương rời khỏi Trường An."
Vân Ca đứng dậy, dụi dụi mắt, giống như trong mộng mới vừa tỉnh, mỉmcười rồi nhìn Lưu Phất Lăng, lại dựa vào người hắn, "Lăng ca ca mới vừangủ, chúng ta muốn nằm một lát, ngươi đừng làm ồn ào."
Vu An biết rằng sự tình cấp bách, cắn chặt răng, đột nhiên vung taylên, đánh vào sau gáy Vân Ca, Vân Ca lúc này mới thực sự mê man. Phú Dụlập tức bước lên, muốn ôm Vân Ca đi, tay Vân Ca lại bám rất chặt vàolưng Lưu Phất Lăng, kéo như thế nào cũng không thể kéo ra được.
Mạt Trà và Vu An đều khom người, muốn kéo tay Vân Ca ra, cả hai đềulà người học võ, thế nhưng cũng phải dùng hết sức lực mới có thể kéotừng ngón tay Vân Ca ra một. Mạt Trà vừa kéo, đột nhiên bắt đầu khóc.
Vu An vốn định lên tiếng quát nàng, nhưng lời nói lên tới bên miệng,chính mình cũng suýt nữa phải rơi lệ, vội nuốt vào hết thảy. Hắn quaysang Mạt Trà và Phú Dụ, phân phó rõ từng chữ: "Vân Ca giờ giao cho cácngươi, qua quận Thiên Thủy, sẽ có người của Triệu Sung Quốc tướng quântiếp ứng các ngươi, hộ tống các ngươi đến Tây Vực, lộ trình phía trướccác ngươi phải tự đảm đương, chờ xong mọi chuyện ở Trường An, ta sẽ đitìm các ngươi."
Mạt Trà và Phú Dụ đều nghẹn ngào gật đầu, "Sư phụ/ tổng quản yên tâm!"
Lưu Tuân nhận được tin tức Thất Hỉ truyền ra, có bình tĩnh trong vòng dự liệu, có kích động chờ mong đã lâu, cũng có thêm cả một tia bithương mờ nhạt.
Không biết khi nào, tuyết lớn đã ngừng rơi, hơi mù tích tụ trongnhiều ngày đã tan biến hết cả, bầu trời trong veo tựa như một khối thủytinh màu lam, mặt trời treo cao ở giữa bầu trời, muôn ngàn tia sángchiếu xuống, ánh chiếu lên lớp tuyết phủ khiến cho thiên địa trở nên lấp lánh sáng chói.
Tất cả đều tựa hồ báo hiệu một vương triều đã tới hồi kết, một triềuđại khác sắp được thiết lập, mà triều đại sắp tới này sẽ do hắn khaisáng. Lưu Tuân cao giọng gọi người, hỏi: "Mạnh Giác hai ngày nay có động tĩnh gì?"
Người tới hồi tấu: "Dạ, không có, chỉ ở trong phủ trồng hoa ngắm cỏ, thỉnh thoảng có đi dạo quanh phố xá."
Lưu Tuân từ khi ở Ly Sơn về, mỗi ngày đều tới thăm hỏi Mạnh Giác mộtlần, tựa như hai người giao tình thắm thiết, mỗi ngày đều có mưu đồ bímật, trên thực tế, hắn chỉ tới nói chuyện phiếm với Mạnh Giác. Hắn cũngkhông trông cậy vào hiện tại Mạnh Giác sẽ có lập trường rõ ràng là ủnghộ hắn. Nhưng, ít nhất là phải làm cho Lưu Hạ không thể tin tưởng MạnhGiác, hiện tại đây là điểm mấu chốt, Lưu Hạ chỉ cần có một phần nghitâm, như vậy hắn cũng không dám dùng Mạnh Giác, bất kể là Mạnh Giác đưara cho hắn đề xuất có tác dụng tới bao nhiêu, hắn cũng không dám tiếpnhận.
Lưu Tuân trầm mặc một hồi, gọi lớn: "Hà Tiểu Thất."
"Có tiểu nhân." Hà Tiểu Thất lập tức khom người nghe phân phó.
"Thông báo cho mọi người, tất cả đều bắt đầu tiến hành theo kế hoạch, còn nữa, nhất định phải phái người luôn luôn theo sát mọi động tĩnh của Mạnh Giác."
Hà Tiểu Thất đáp "Vâng", nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.
................................
Mặt trời đã quá chính Ngọ, ánh sáng rực rỡ.
Mạnh Giác chưa làm bất cứ chuyện gì nghiêm chỉnh, đúng như lời thámtử hồi báo với Lưu Tuân, đều ở trong phủ trồng hoa ngắm cỏ. Một chiếcchậu hình bát giác bằng ngọc xanh, bên trong xếp đầy đá cuội màu trắngvà đen, hắn cầm hai thứ gì đó trông giống như hai củ tỏi thả xuống giữachậu, dùng đá cuội đắp lên, rồi rót nước trong vào trong chậu.
Bát Nguyệt vội vàng chạy vào, tới cửa liền hành lễ, "Công tử, chúngta ở phụ cận Ly Sơn chờ đợi hơn một tháng, hôm nay rốt cuộc mới nhìnthấy Phú Dụ xuống núi. Hắn thực khôn khéo, không biết ở trên núi đã xảyra chuyện gì, nhưng không phải đi trực tiếp từ Ly Sơn xuống núi. Hắn ănmặc như thể thư sinh nghèo, đánh một chiếc xe lừa cũ, ngồi bên cạnh làmột phu nhân, giả bộ là nương tử của hắn, trong xe lừa là một bà lãođang nằm, khi qua trạm gác, nghe phu nhân kia khóc nói, bà cụ bị bệnhnặng, trong lòng mong nhớ quê hương, cho nên đưa bà về quê. Chúng tacũng thiếu chút nữa bỏ lỡ mất, may mà công tử đã nhiều lần nhấn mạnh vềdiện mạo Phú Dụ, cửu muội lại thận trọng, chúng ta mới không để hắn đimất."
Xem ra, Lưu Phất Lăng đã mất!
Mạnh Giác buông hòn đá cuội trong tay xuống, nhưng trong nội tâm lại không có chút cảm giác thoải mái nào.
Lưu Phất Lăng muốn đưa Vân Ca rời khỏi Trường An, lo lắng trước tiênkhông phải võ công cao thấp, mà là người đó có trung thành tin cậy đượchay không. Dù sao thời khắc nguy cấp này, người thực sự có năng lực động tới Vân Ca, đều đã bị sự tình quan trọng hơn quấn lấy, không rảnh bậntâm tới Vân Ca, chờ khi nhớ tới Vân Ca, cũng đã chậm. Chỉ cần trungthành tin cậy được, làm việc ổn thỏa, là có thể mang Vân Ca rời đi,ngược lại chỉ cần dùng sai người, để lộ phong thanh tin tức mới đáng sợnhất. Nếu bàn về trung thành tin cậy, toàn bộ Vị Ương Cung, ngoại trừPhú Dụ, không có người nào đáng tin cậy hơn.
Tam Nguyệt nhanh mồm nhanh miệng hỏi: "Công tử, khi nào thì chúng ta ra tay cướp xe?"
Mạnh Giác cười hỏi: "Ai nói cho ngươi là phải cướp xe?"
Tam Nguyệt rụt cổ lại, phái nhiều người như vậy canh giữ Ly Sơn hơn một tháng, không phải muốn cướp xe, còn có thể vì cái gì?
Mạnh Giác phân phó: "Bát Nguyệt, ngươi dẫn người âm thầm bảo hộ xelừa đó, hộ tống xe lừa cho tới khi an toàn ra khỏi lãnh thổ Hán triều."
Bát Nguyệt đáp: "Vâng."
"Nếu có chút gì bất trắc, bất luận như thế nào, bất luận như thế nào cũng phải bảo vệ người bên trong xe."
Công tử nói chuyện xưa nay vốn lời ít mà ý nhiều, năm chữ "Bất luậnnhư thế nào" nhưng lại cố ý lặp lại một lần, Bát Nguyệt hiểu được phânlượng trong lời nói, quỳ xuống nói: "Công tử yên tâm, ta hiểu rõ."
Mạnh Giác nhìn hắn rời đi, rồi cúi đầu bắt đầu trồng một chậu thủytiên khác, Tam Nguyệt nhẹ thở dài một tiếng, "Công tử, hôm nay ta lạinhàn rỗi sao?"
Mạnh Giác đầu cũng không ngẩng lên, "Muốn ngược lại sao? Giúp ta nhặt đá cuội lại đây, độ lớn vừa phải, chọn màu sắc cho đẹp vào."
Tam Nguyệt vẻ mặt đau khổ, không cam lòng ngồi xuống bên cạnh Mạnh Giác, chọn đá cuội từ trong một chiếc bồn gỗ.
Người hầu tiến vào thông truyền, "Đại nhân, Hầu gia tới."
Lưu Tuân gần đây ngày nào cũng tới, trong Mạnh phủ tất cả mọi ngườiđều đã quen. Tam Nguyệt nghe nói, không đợi Mạnh Giác phân phó, đã rửatay lau khô, đi xuống chuẩn bị trà bánh.
Mạnh Giác ảm đạm cười, "Mau mời."
Vừa dứt lời, Lưu Tuân đã đi vào trong phòng, nhìn ngó đủ loại chậuđá, chậu ngọc, chậu gốm trong phòng, cười nói: "Mạnh Giác, ngươi thực dự định không để ý đến chuyện bên ngoài sao? Trong thành Trường An đã muốn ồn ào tới ngất trời, ngươi còn ở nơi này trồng thủy tiên."
Mạnh Giác hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"
Lưu Tuân nói: "Nghe nói hoàng thượng đã băng hà ở Ly Sơn, Vu An còngiấu kín tin tức, nhưng Hoắc Quang đã sớm nhận được tin tức, đang chuẩnbị triệu tập đại thần thương nghị xem người nào tiếp nhận đế vị. Nếukhông có bất ngờ gì xảy ra, buổi chiều hôm nay, chờ sau khi tin tứchoàng thượng băng hà chính thức được công bố, Hoắc Quang sẽ cùng mấy vịNghị chính đại thần mời Vương thúc tiến kinh."
Khi nói chuyện, Mạnh Giác đã trồng xong một chậu thủy tiên, hắn thảnnhiên nói: "Hoàng thượng băng hà là chuyện sớm hay muộn, mọi người đềucó dự liệu cả rồi. Hoắc Quang sẽ lựa chọn Xương Ấp vương, cũng đã trongvòng dự đoán của rất nhiều người, đều là những chuyện trong vòng dựkiến, có chuyện gì mà phải làm ầm ĩ?"
Lưu Tuân không nói gì, đích xác giống như lời Mạnh Giác. Dưới tìnhthế hoàng thượng không có con nối dõi, chỉ có thể lựa chọn trong huynhđệ, con cháu của hoàng thượng. Hoắc Quang sẽ không chọn Quảng Lăng vương khó có thể khống chế, lại càng không tự đào hố chôn mình đi chọn hậunhân của Yến vương*, duy nhất có thể chọn chính là hắn thế đơn lực mỏngcùng với Lưu Hạ hoang đường ngu ngốc. Chọn lựa trong hai người bọn họ,Hoắc Quang đương nhiên không phải lựa chọn ai thích hợp làm hoàng đếhơn, mà là chọn ai dễ dàng khống chế hơn, Lưu Hạ hoang đường đã có tiếng ở bên ngoài, đối nhân xử thế thì ngang ngược, phóng đãng, Hoắc Quanghiển nhiên là có khuynh hướng chọn một hôn quân.
*Tớ nhắc lại mộtchút: Yến vương do âm mưu của Hoắc Quang nên bị kết tội mưu phản vớicông chúa, Tăng Hoàng Dương và Thượng Quan Kiệt, chi tiết ở quyểnThượng.
Lưu Tuân yên lặng ngồi một lát, cười nói: "Vương thúc kế vị, chắc chắn sẽ trọng dụng ngươi, ta nên chúc mừng ngươi."
Mạnh Giác nhìn về phía Lưu Tuân, mỉm cười nói: "Thân là thần tử, ta đương nhiên nên nguyện trung thành với hoàng thượng."
Lưu Tuân gật gật đầu, đứng dậy cáo từ, Mạnh Giác cũng không giữ khách.
Xe Phú Dụ điều khiển là xe lừa, ngựa Bát Nguyệt cưỡi là hãn huyết bảo mã, đuổi theo Phú Dụ là một chuyện hết sức nhẹ nhàng. Nhưng nhằm đảmbảo an toàn, Bát Nguyệt trước hết dùng bồ câu đưa tin cho Cửu Nguyệt,truyền đạt mệnh lệnh của Mạnh Giác. Khi mặt trời gần xuống núi, BátNguyệt đã đuổi tới rặng núi Tần Lĩnh, dự đoán rằng sẽ đuổi kịp CửuNguyệt, mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng chợt nghe thấy tiếng binh khí giaotranh trong sơn cốc, trong lòng căng thẳng, vội quất ngựa chạy nhanh.
Chạy qua vài sơn đạo nhỏ hẹp, chỉ nhìn thấy cả trăm võ sĩ che mặttoàn thân mặc đồ đen vây thành hình quạt, bức xe lừa kia ở một góc sơnđạo, Phú Dụ và Mạt Trà chỉ dám thủ trong xe lừa, không dám khinh động.Cửu Nguyệt dẫn người bảo vệ một bên xe lừa, một bên khác là hơn mườingười mặc áo xám bảo vệ. Bát Nguyệt thấy chiêu thức của bọn họ âm nhuđộc ác, trước đó công tử lại đã từng nhắc nhở, đoán được là hoạn quantrong cung.
Nếu chỉ luận võ công, đám người áo xám rõ ràng võ công cao hơn đám võ sĩ hắc y, nhưng võ sĩ hắc y giống như sớm biết rõ về võ công của đámngười áo xám, có chuẩn bị mà đến, binh khí là đao dầy được chế tạo đặcbiệt để khắc chế nhuyễn kiếm, hơn nữa cứ ba người một nhóm, phối hợp lẫn nhau, giết chết từng người áo xám một. Mắt thấy thủ hạ của Cửu Nguyệtcũng đã chết mất hơn phân nửa, Bát Nguyệt vội hét lớn một ám ngữ, thôngbáo cho Cửu Nguyệt cứu người chạy trốn.
Vân Ca tỉnh lại trong tiếng chém giết, vén màn xe lên, nhìn thấy bênngoài là cuộc chiến đấu liều chết, chỉ cảm thấy chính mình đang nằm mơ,ngơ ngác nhìn mọi người, hoàn toàn không thể hiểu nổi là đang xảy rachuyện gì.
Cửu Nguyệt nhìn thấy Vân Ca, mới hiểu được vì sao công tử lại pháibọn họ bảo vệ xe lừa, nói với Phú Dụ: "Đối phương đông người lắm, chúngta chỉ có thể cứu Vân Ca đi."
Phú Dụ và Mạt Trà đưa mắt nhìn nhau, hai miệng một lời nói: "Chỉ cầncô nương có thể bảo vệ tiểu thư nhà ta an toàn, chúng ta đã vô cùng cảmkích."
Cửu Cguyệt đưa tay kéo Vân Ca còn đang sững sờ ngơ ngác xuống xe, Phú Dụ và Mạt Trà không còn kiêng dè gì nữa, lập tức rút binh khí ra nghênh địch, yểm trợ cho Cửu Nguyệt chạy trốn.
Cửu Nguyệt một tay quăng dây thừng, cây đinh trên dây cắm vào trênthân một cây đại thụ ở dưới sơn đạo, một tay ôm lấy Vân Ca, nhờ vào dâythừng, mang theo Vân Ca bay vút qua đỉnh đầu mọi người.
Hắc y nhân vốn tưởng rằng Vân Ca đã là vật trong túi, không ngờ CửuNguyệt đột nhiên dùng chiêu thức lạ thường, dưới tình thế cấp bách, ratay càng lúc càng ác độc, không mất bao nhiêu thời gian, đám người áoxám đều bị giết chết hết. Hắc y nhân lập tức đuổi theo hướng Vân Ca, Bát Nguyệt dẫn người chắn ở trước sơn đạo, ngăn chặn hắc y nhân đuổi theo.
Cửu Nguyệt cong môi huýt gió, hãn huyết bảo mã mà Bát Nguyệt dẫn theo phi nhanh như bay tới phía dưới.
Buông tay, đáp xuống ngựa, cầm dây cương, hành động nhanh chóng dứt khoát.
Cửu Nguyệt đang muốn quay đầu ngựa lại rời đi, hắc y nhân đã đem tùbinh là Phú Dụ và Mạt Trà đẩy lên phía trước, một người dường như là đầu lĩnh hét lớn: "Vân tiểu thư, chúng ta chỉ cần ngươi. Ngươi nhẫn tâmnhìn nhiều người như vậy đều vì ngươi mà chết sao?"
Mạt Trà và Phú Dụ mềm nhũn tựa vào trên người hắc y nhân, có lẽ gâncốt đều đã bị đánh gãy, ngoài miệng vẫn mười phần kiên cường, "Không cần phải lo cho chúng ta!"
Bát Nguyệt vừa ra sức ngăn trở hắc y nhân đuổi theo tới, vừa quát:"Cửu muội, đi mau! Công tử chắc chắn lấy lại công đạo cho ta!"
Cửu Nguyệt mắt rưng rưng, gật gật đầu, quất ngựa chạy đi.
Vân Ca mờ mịt hỏi: "Tại... tại sao ta lại ở chỗ này? Lăng ca ca. . ." Nàng quay đầu lại nhìn Mạt Trà và Phú Dụ, "Mạt Trà? Phú Dụ?"
Mạt Trà hét lớn, "Đi mau! Không cần phải lo... A!"
Hắc y nhân vung tay về phía hàm dưới của Mạt Trà, lưỡi dao quét quamiệng, chỉ nghe Mạt Trà "A" hét thảm một tiếng, máu tươi bắn lên, bọn họ đã cắt đứt đầu lưỡi Mạt Trà.
"A!"
Vân Ca kêu lên thảm thiết, yếu ớt ngã vào trong lồng ngực Cửu Nguyệt. Cửu Nguyệt vội vàng tăng tốc, Vân Ca nắm lấy tay nàng, khóc cầu, "Dừnglại, dừng lại. . ." rồi liên tiếp quay đầu nhìn về phía sau.
Cửu Nguyệt không hề để ý tới, một tay giữ chặt cánh tay Vân Ca, một tay quất ngựa tăng tốc.
Hắc y nhân liên tục cười lạnh: "Vân tiểu thư tâm tư thật ác độc! Từkhi ngươi tiến cung, Mạt Trà vẫn dốc lòng chăm sóc ngươi, thật sự làuổng phí tình nghĩa của nàng đối với ngươi."
Khi nói chuyện, lưỡi dao lướt qua cổ Mạt Trà, máu tươi phun ra, hắc y nhân lại cố ý dùng lực một cách khéo léo, đầu Mạt Trà văng lên khôngtrung bay về phía Vân Ca.
Vân Ca miệng há lớn, nhưng một tiếng cũng không phát được, trong ánh mắt là sợ hãi tuyệt vọng.
Hắc y nhân lại kéo Phú Dụ lên, vung đao muốn chém. Vân Ca đột nhiênngửa đầu hét lớn, âm thanh sầu não vang vọng khắp bốn phía núi non trùng điệp. Trong sơn cốc, đàn chim bay lên, toàn bộ ngựa của hắc y nhân mang theo lại gào thét, quỳ rạp xuống đất hết cả. Ngựa mà Cửu Nguyệt đangcưỡi, tuy rằng không quỳ, nhưng lại hí lên kinh hoàng, muốn hất cả CửuNguyệt và Vân Ca xuống.
Cửu Nguyệt kinh hãi, con ngựa này là hãn huyết bảo mã Ðại Uyển* thuần chủng, vốn là ngựa cực phẩm, lại do công tử nuôi lớn từ nhỏ, vô cùng ôn hòa thuần hậu nghe lời, nhưng tiếng hét bi thương của Vân Ca có thể làm cho hãn huyết bảo mã làm trái với mệnh lệnh chủ nhân.
*Hãn huyết bảo mã có xuất xứ từ Đại Uyển nhé.
"Ngươi đã giết Mạt Trà, sau này ta tất sẽ lấy mạng ngươi, nếu ngươicòn làm Phú Dụ bị thương, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận là đã được sinh ra trên đời này."
Đủ mọi loại mắng chửi sớm đã nghe quen, nhưng tiếng nói bi ai của Vân Ca lại làm cho hắc y nhân trong lòng không rõ tại sao lại ớn lạnh, lưỡi dao ngừng lại trước cổ họng Phú Dụ, cười lạnh nói: "Ta đã sớm nói qua,chúng ta chỉ cần ngươi, nếu ngươi ngoan ngoãn ở lại, những người nàyđương nhiên cũng đều không cần phải chết."
Miệng Vân Ca phát ra một tiếng kêu nhỏ, hãn huyết bảo mã yên tĩnh trở lại, tự động quay đầu lại, đưa Vân Ca và Cửu Nguyệt đi về phía hắc ynhân, Cửu Nguyệt làm như thế nào cũng không ghìm ngựa lại được.
Con ngựa dừng ở phía sau người Bát Nguyệt, tất cả nhóm người của BátNguyệt và hắc y nhân còn đang chém giết đều ngừng lại, nhưng tay vẫn nắm chặt đao kiếm, hai bên vẫn ở thế giằng co.
Vân Ca nói với Cửu Nguyệt: "Thả ta xuống."
Cửu Nguyệt nhìn thấy ánh mắt Vân Ca tĩnh lặng như một tầng nước lặng, ớn lạnh xâm nhập tới tận xương cốt, không tự giác đã thả tay ra. Vân Ca nhảy xuống ngựa, đi tới chỗ hắc y nhân, "Thả Phú Dụ ra."
Động tác của hắc y nhân nhanh như tia chớp, một tay ném Phú Dụ vềphía Cửu Nguyệt, một tay kéo Vân Ca lên ngựa, thúc ngựa chạy đi. Vân Caim lặng khác thường, không hề có phản kháng, nhưng bởi vì chủ nhân trước đó đã từng phân phó, hắc y nhân đối với nha đầu này không dám xemthường, vẫn cầm một viên thuốc trước đó đã chuẩn bị sẵn đưa tới bênmiệng Vân Ca, "Chỉ là một viên thuốc mê, cho ngươi ngủ một giấc."
Vân Ca không nói tiếng nào, nuốt viên thuốc mê xuống.
Mùa đông khắc nghiệt, trời rét tới đóng băng.
Mành sa che cửa sổ đã bị rách nát, gió bấc thổi từng trận, khí lạnhthổi thẳng tới trong phòng. Trong phòng không có chậu than, cũng khôngcó kháng ấm, Hoắc Thành Quân đi vào trong phòng, cảm thấy ngoài phòng và trong phòng không có gì khác nhau. Tiểu lại* đứng bên cười bồi theonói: "Chỗ này rất sơ sài, tiểu thư phải chịu khổ rồi."
*Lại: chứcquan không có phẩm cấp thời phong kiến, tiểu lại có lẽ là một chức quancực nhỏ. Sau này sẽ nói rõ hơn đây là chỗ nào, mọi người sẽ biết rõ saolại có tiểu lại ở đây.
Hoắc Thành Quân lạnh lùng nhìn Vân Ca nằm cuộn tròn trên một chiếcgiường nhỏ, "Ta ngược lại lại thấy chỗ này bày biện cũng vẫn rất xahoa."
Tiểu lại lập tức nói: "Vâng, vâng, tiểu nhân cũng thấy được rất xa hoa."
"Đánh thức cô ta!"
Tiểu lại đã phỏng đoán được rõ ràng ý tứ của Hoắc Thành Quân, lập tức sai người đi lấy nước lạnh, hất một thùng lên người Vân Ca. Thuốc mêtrong cơ thể Vân Ca do rét lạnh, đã tan đi vài phần, thân thể lại vẫn cứ mềm nhũn, nàng cố gắng chống đỡ để ngồi dậy, nhìn thấy Hoắc Thành Quân, cũng không kinh ngạc.
Hoắc Thành Quân mỉm cười, đi đến trước người nàng, từ trên cao nhìnxuống nàng. Trong đôi mắt Vân Ca, là quá mức lạnh nhạt bình tĩnh, khôngcó sợ hãi, hoảng loạn, khẩn cầu như Hoắc Thành Quân muốn thấy. HoắcThành Quân liếc mắt sang tiểu lại, tiểu lại hiểu ý, bê tới một thùngnước lạnh lớn, cười hì hì đi đến trước giường, từ đỉnh đầu Vân Ca chậmrãi đổ xuống.
Tới giờ Vân Ca đã hai ngày không hề ăn uống gì, thân thể lại vừa ngấm thuốc mê, căn bản không có sức lực để phản kháng, nàng cũng bỏ qua việc giãy giụa né tránh không cần thiết, cũng không thóa mạ, để mặc cho dòng nước lạnh có lẫn cả hòn tuyết kia dội từ đỉnh đầu nàng xuống, chỉ imlặng nhìn Hoắc Thành Quân, trong ánh mắt tối đen có một sự thản nhiên,thảy đều không để ở trong lòng.
Hoắc Thành Quân vì ngày hôm nay mà đã chờ đợi rất lâu, vẫn mặc sứctưởng tượng Vân Ca tinh thần sa sút, bi thảm, lúc này đã gần đạt đượcmục đích rồi, lại chỉ cảm thấy oán hận của mình chỉ dùng một chút nướcđá thì sao có thể tan đi được. Nhìn thấy bộ dạng Vân Ca, hận mới hận cũđều dâng hết một lượt lên trong lòng, trên mặt ngược lại còn hiện ra ýcười, càng lúc càng vui sướng, "Đi tìm cái roi ngựa tới đây."
Tiểu lại lập tức lĩnh mệnh chạy đi.
Hoắc Thành Quân nhận lấy roi ngựa tiểu lại tìm được, cười phân phó:"Các ngươi đều đi ra ngoài." Nàng ta vung roi lên, ra sức quất xuống,Vân Ca theo bản năng tránh né, nhưng do trên người không còn chút sứclực nào, căn bản không né tránh được, vang lên tiếng y phục bị quấtrách.
"Một roi này mấy năm trước vốn nên quất ngươi! Ở trên đường đụng vào ta, còn giết bảo mã của ta, lại không hề áy náy!"
Lại một roi.
"Đây là bởi vì ta cứu ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn!"
Lại thêm một roi.
"Đây là bởi vì. . . Bởi vì. . ." Hoắc Thành Quân không thể nói ra vết thương trong lòng kia, chỉ có thể biến xấu hổ và giận dữ thành một roiquất ác độc hơn.
"Đây là vì những roi mà đại ca ta phải nhận!"
"Vì mẫu thân đánh ta một cái tát!"
"Đây là bởi vì Lưu Phất Lăng. Đến cả khi ta muốn nhập cung, ngươicũng đều phải cản trở ta! Tiêu phí vô số tâm tư ca múa, lại thành tròcười của mọi người!"
Hoắc Thành Quân càng đánh càng nóng giận, không chút nào kiêng dè,một roi lại một roi quật xuống, lửa giận trong lòng không có chút nàotan biến, ngược lại còn thiêu đốt khiến cho nàng ta càng điên cuồng.
Một hắc y nam tử vội vàng vào phòng, trầm giọng nói: "Hoắc tiểu thư, chủ nhân còn cần dùng nàng."
Hoắc Thành Quân tỉnh táo lại vài phần, nhìn thấy bộ dáng Vân Ca, cảmthấy thời gian bao nhiêu lâu nay, chưa bao giờ thấy vui sướng như thế,nàng ta cười nói với Vân Ca: "Hôm nay trước hết chỉ cần nửa cái mạng của ngươi, mấy ngày nữa cho ngươi đi cùng đoàn tụ với Lưu Phất Lăng."
Khắp người toàn là máu, Vân Ca nằm ghé vào trên giường, thân thể run lên mãnh liệt.
Hoắc Thành Quân còn muốn chế nhạo Vân Ca thêm mấy câu, hắc y nam tửnói: "Hoắc tiểu thư, nơi này không phải nơi tiểu thư có thể ở lâu được,mời trở về đi! Bị người khác nhìn thấy hậu quả. . ." Hắn không có nóithêm nữa, chỉ làm một tư thế "Xin mời."
Hoắc Thành Quân hiểu được hắc y nam tử nói rất đúng, ném roi ngựa, cười rời đi.
Nước đá lúc trước dội lên người Vân Ca đã kết băng, hòa lẫn với máutươi của nàng, đông kết lại trên giường, giống như trên giường được trải một tầng thủy tinh đỏ như máu. Vân Ca mềm nhũn nằm sấp trên lớp thủytinh máu đó, trên khắp lưng là vết roi đan chéo, toàn bộ lưng bị đánhtới da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa. Rất khó tưởng tượng vết thươngnặng như vậy chính là do một thiên kim khuê các, ôn nhu thanh tú, xinhđẹp đánh thành.
Miệng của rắn lục trên cây trúc, kim châm sau đuôi ong vàng, hai thứnày đều không phải độc nhất, độc nhất chính là trái tim phụ nữ! Hắc ynam tử lắc đầu, đi tới xem Vân Ca thế nào.
Bị đánh tàn nhẫn như vậy, Vân Ca cũng không phát ra một tiếng, nam tử tưởng là Vân Ca sớm ngất, lật người Vân Ca lại, lại thấy đôi mắt nàngmở to, nhưng trong mắt lại không có một tia thần thái nào. Khi nam tửlật người nàng lại, miệng vết thương trên lưng nàng lại bắt đầu chảymáu, nhưng nàng không có bất kỳ phản ứng nào.
Nam tử quay sang tiểu lại đang đứng ở cửa phân phó: "Nơi này khôngphải còn giam giữ rất nhiều nữ nhân sao? Đi tìm một nữ nhân tới giúp xửlý miệng vết thương, rồi mang một chậu than tới."
Tiểu lại hừ lạnh, "Nơi này là ta làm chủ, hay là ngươi làm chủ? Ngươi không có nghe thấy Hoắc tiểu thư mới vừa nói gì sao? Tiền đồ của ta..."
Hắc y nam tử chặn lời hắn: "Ta chỉ biết nếu bây giờ nàng chết, ngươi và ta đều phải chôn cùng nàng."
Tiểu lại cân nhắc giữa tiền đồ và tính mạng của mình một hồi, vẫnquyết định là chọn mạng, miệng mắng mắng chửi chửi sai người đi tìm quần áo, nhóm chậu than, tự mình thì đi tìm một nữ nhân hiểu sơ y thuật.
Hoắc Quang yêu cầu Thượng Quan Tiểu Muội hạ một đạo ý chỉ, lệnh LưuHạ tiến kinh. Lưu Hạ nhận được ý chỉ đồng thời cũng nhận được tin tức từ Mạnh Giác.
"Thủ thế vờ yếu kém, đăng cơ là quan trọng. Thủ đoạn lôi đình, giết chết Lưu Tuân."
Hắn ảm đạm cười, thiêu hủy tin tức từ Mạnh Giác, lệnh cho thuộc hạchuẩn bị vào kinh. Cận thần Vương Cát theo hầu hạ Lưu Hạ từ nhỏ tới giờ, hỏi: "Vương gia, tha thứ cho thần hỏi câu không nên hỏi, Vương gia rốtcuộc là có muốn tiến kinh hay không?"
Lưu Hạ hiểu được hắn ý có khác, đáp: "Dưới tình thế bây giờ, ta cóthể lựa chọn sao? Hoàng hậu nương nương hạ chỉ triệu ta vào kinh gấp đểchịu tang, ta có thể không đi không?"
Vương Cát lại vẫn cố chấp hỏi: "Thần chỉ muốn biết ý định ban đầu của Vương gia."
Lưu Hạ mỉm cười nói: "Không có, tạm thời đi từng bước, tính từng bước thôi!"
Vương Cát im lặng một lát, nói: "Thần hiểu rồi, thần đi xuống chuẩnbị, lần đi... Ôi!", Vương Cát thở dài một tiếng, "Thần sẽ lệnh nhiềungười theo Vương gia vào kinh."
Hắn vừa định đi, Lưu Hạ gọi hắn lại, vừa suy nghĩ, vừa bắt đầu đọctên người, Vương Cát vội cầm bút ghi lại. Lưu Hạ đọc một hơi mấy chụctên người, mới ngừng, cười tủm tỉm nói: "Những người này đều phải mangtheo, những người khác... người khác đều tự do ngươi chọn lựa đi! Nhưngmà không được vượt quá hai mươi người, ta còn muốn mang cơ thiếp tỳ nữđấy! Người nhiều hơn nữa, sẽ vượt quá hạn định."
Trong mắt Vương Cát hiện rõ "Gỗ mục thì khó mà khắc được", không làmthế nào khác được, chỉ có thể đồng ý, rời khỏi đại điện. Lưu Hạ nhìntheo bóng Vương Cát rời đi, ý cười trên mặt dần dần phai nhạt, một cảmgiác lạnh lẽo tràn ngập trong lòng, chỉ cảm thấy buồn bã trống trải khómà nói rõ cho được. Đúng lúc hắn nghiêng đầu, nhìn thấy Hồng Y phía saurèm sa đang nhìn hắn, trong mắt nàng có nghi hoặc khó hiểu, còn có lolắng, hắn bỗng nở nụ cười, nhẹ giọng gọi: "Hồng Y!"
Hồng Y đi bước nhỏ tới đó, quỳ gối trước đầu gối hắn, vừa định đưatay ra dấu, hắn cầm tay nàng, "Ta biết nàng muốn hỏi 'Vì sao lại lệnhnhững người đó đi theo?'."
Hồng Y gật gật đầu. Lưu Hạ điểm tên mấy chục người này, có một số làngười năm đó Yến vương sắp đặt ở bên cạnh hắn, có một số là người Thượng Quan Kiệt sắp đặt, có một số là người của Hoắc Quang, còn có người củaQuảng Lăng vương, dù sao những người này không phải là thám tử, chỉ làtrạm gác ngầm của mấy người kia.
"Ta dẫn bọn họ đi tất nhiên là có dụng ý của ta, ta không muốn dẫntheo nhiều người của mình tất nhiên cũng là ý định của ta, chuyến đi này hiểm nguy rất nhiều, ta không nỡ mang người của ta đi mạo hiểm, đànhphải mời đám người thần thần quỷ quỷ đó cùng ta chơi đùa một hồi."
Hồng Y suy nghĩ một hồi, vẫn còn chưa hiểu rõ, nhưng biết rõ đây làcông tử cố ý an bài, nên không nhiều lời hỏi thêm nữa, chỉ cười ngọtngào, chỉ chỉ vào mình.
"Nàng cũng muốn đi theo?" Lưu Hạ ôn hòa nhưng kiên định lắc lắc đầu,"Không, nàng ở lại đây chờ ta trở lại, chờ sau khi ta thoát khỏi mấychuyện ở Trường An, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài du ngoạn."
Hồng Y cuống cuồng, vừa định ra dấu thỉnh cầu, Lưu Hạ kéo nàng ngồivào tháp thượng, đầu gối lên chân nàng, "Để cho ta nghỉ ngơi một lát,lát nữa còn phải bận bịu lo liệu rất nhiều chuyện." Trong giọng nói cómệt mỏi vô cùng.
Trong mắt Hồng Y có thương xót, những chuyện của nàng đều lập tức trở nên không hề quan trọng, quan trọng là hắn bây giờ đang mệt mỏi. Nàngnhẹ nhàng gỡ quan cài tóc của Lưu Hạ xuống, để tóc của hắn xõa ra, đểcho hắn có thể ngủ thêm thoải mái.
.......................
Lưu Hạ mang theo hơn hai trăm người, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi trên đường. Lần này tuy rằng dẫn theo không ít tỳ nữ, nhưng lạikhông phải là người từ nhỏ đã hầu hạ hắn, Lưu Hạ cũng không trông monglà trên đường đi dài dằng dặc này có thể có nhiều thoải mái. Nhưng cóthể nói là kỳ quái, trên dọc đường đi, muốn ăn cái gì, muốn dùng cái gì, luôn không chờ hắn mở miệng, tất cả đều đã được chuẩn bị tốt. Lúc đầu,bởi vì trong lòng có chuyện, hắn còn chưa nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là tỳ nữkhôn khéo, còn trọng thưởng rất nhiều cho các nàng, sau lại dần dần bắtđầu lưu ý.
Sáng sớm một hôm, sau khi thức dậy phát hiện tỳ nữ mang tới y bàođúng là y phục hôm nay hắn muốn mặc, bưng lên điểm tâm cũng đúng là khẩu vị hôm nay hắn muốn ăn, trong lòng đột nhiên kịp phản ứng. Trên đờinày, còn có thể là ai làm được tới thế này? Trong lòng có giận, nhưngcũng kéo theo từng đợt từng đợt cảm giác khó hiểu.
Lưu Hạ ngồi xuống trước bàn, sau khi gắp một đũa đồ ăn cười hỏi: "Những thứ này đều do ngươi làm?"
Tỳ nữ tưởng lại sắp có ban thưởng, cao hứng phấn chấn nói: "Vâng."
Lưu Hạ mỉm cười lại hỏi thêm lần nữa, "Những thứ này đều do ngươi làm?
Tiếng nói của tỳ nữ có chút do dự, "Vâng."
"Những thứ này đều do ngươi làm?"
Tiếng nói của tỳ nữ đã ấp úng, nhỏ tựa muỗi kêu: "Vâng..."
Lưu Hạ vẫn cười như trước, "Ta chỉ hỏi lại một lần cuối cùng, những thứ này là do ngươi làm?"
Tỳ nữ lập tức mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất, "Nô tỳ biết sai! Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ không nên bị quỷ ám..."
Lưu Hạ đã không còn tâm tình nào mà nghe nàng cầu xin tha thứ, quayra phía ngoài cao giọng nói: "Hồng Y, nàng còn không bước vào lĩnh tội?Muốn cho ta hạ lệnh chém các nàng sao?"
Hồng Y mặc trang phục thị vệ vén rèm bước vào, quỳ trước mặt Lưu Hạ,trên mặt cũng không thấy vẻ thật có lỗi, cũng không sợ hãi, chỉ mơ hồ có một sự quật cường.
Lưu Hạ nhìn nàng trong chốc lát, những lời muốn quở trách ban đầu đều tan biến hết cả, phất tay để cho tỳ nữ còn đang dập đầu lui ra, rồi nói với Hồng Y, "Nàng đứng lên trước đã."
Hồng Y vẫn quỳ không cử động.
Lưu Hạ biết nàng muốn là mình trước hết phải đồng ý cho nàng ở lại,trong lòng tức giận, không để ý tới nàng, tự cố bắt đầu ăn cơm, ăn xongmột bữa cơm, Hồng Y vẫn quỳ không nhúc nhích trên mặt đất. Lưu Hạ nhớtới cảnh tượng khi còn nhỏ nàng bị phạt quỳ gối trên đá vụn, tiểu cônương mới chỉ tám chín tuổi, quỳ gối một ngày một đêm, trên đầu gối dabong thịt rách, mà vẫn im lặng, một câu cũng không chịu nói.
Hắn nghĩ tới sau khi tiến kinh, an trí Hồng Y ở dịch quán ngoài cung, tách khỏi những người khác, cho dù phát sinh chuyện gì, cũng không liên lụy đến Hồng Y. Hắn thở dài một tiếng, xụ mặt nói: "Ta muốn uống trà!"
Hồng Y nghe được giọng nói lạnh như băng của hắn, bỗng chốc liền nởnụ cười, từ trên mặt đất đứng vọt lên, cực kỳ hưng phấn đi pha trà.
"Đứng lại, nàng đi thay y phục trước đi, nhìn nàng thật là chướng mắt!"
Hồng Y cười liên tục gật đầu, vô cùng cao hứng đi ra.
Lưu Hạ thấy bộ dáng nàng như vậy, lắc đầu, thì thào tự nói với mình:"Ta mà tính là Vương gia gì chứ? Lại luôn bị một nha đầu khiến cho phảinhượng bộ!"
.....................
Lưu Tuân từng là một thủ lĩnh giang hồ du hiệp, thủ hạ nhiều người là kỳ nhân dị sĩ, Lưu Hạ vốn tưởng rằng lộ trình tiến kinh sẽ không đượcbình yên, nhưng không ngờ rằng không hề gặp chút trở ngại nào, thuận lợi tới không thể thuận lợi hơn tiến tới Trường An. Thủ hạ người người đềucao hứng phấn chấn, Lưu Hạ lại không thể cao hứng nổi. Lưu Tuân dám đểcho hắn tới Trường An, nhất định là có sắp đặt cả rồi, còn nhớ tới lờicủa Lưu Phất Lăng trước khi lâm chung nói với hắn, hắn chỉ cảm thấy nảnlòng thoái chí, không chút hứng thú.
Khi Lưu Hạ đến Trường An, Hoắc Quang cùng chư vị đại thần ra khỏithành nghênh đón. Tuy rằng trong lòng mọi người đều hiểu được ý tứ củaHoắc Quang, nhưng bởi vì còn chưa chính thức đăng cơ, cho nên vẫn theolễ nghi nghênh đón phiên vương, cũng không dám vượt khỏi phép tắc.
Trên dọc đường đi, Lưu Hạ cũng gây ra không ít chuyện hoang đường ầmĩ, mỗi khi đi qua một nơi, nghe nói địa phương đó có thứ gì hay ho, nhất định là phải cướp đoạt, có đồ ăn gì ngon, cũng nhất thiết phải dâng lên cho hắn, làm cho dân chúng nơi nơi thóa mạ Xương Ấp vương là châuchấu*.
*Nạn châu chấu đi qua chỗ nào, hậu quả thế nào thì mọi người biết rồi đấy!
Quần thần triều đình thở dài, nhưng Hoắc Quang lại vừa lòng, tâm càng định phải lập Lưu Hạ làm hoàng đế. Nhưng ngoài mặt vẫn cứ thể hiện thái độ mập mờ, toàn bộ mọi việc đều do Ngự sử Đại phu Điền Quảng Minh chủtrì.
Trong thành Trường An, cấm quân, Vũ Lâm doanh đều là người của Hoắcgia, còn có quân chi viện là đại quân Quan Trung, ra lệnh một tiếng,mười vạn đại quân trong một ngày là có thể đuổi tới Trường An, HoắcQuang cảm thấy tất cả mọi chuyện đều nắm vững trong tay, chỉ cần làmtừng bước, theo lễ nghi để Lưu Hạ đăng cơ. Chờ sau khi Lưu Hạ đăng cơ,mọi sự trên triều đều ở trong tay ông ta, lý tưởng ẩn nhẫn nhiều năm,giống như đã thấy được có ngày được thực hiện.
Nhưng trời không tuân theo ý người, sự việc bắt đầu có chút lệch khỏi quỹ đạo mà ông ta đã dự tính. Đầu tiên là không thấy tung tích của quốc tỉ, binh phù. Ông ta phái người lật tung cả Vị Ương Cung, Ly Sơn, tấtcả mọi người khả nghi cũng đều tra xét từng người, nhưng tìm khắp nơicũng không thấy quốc tỉ, binh phù.
Không có quốc tỉ, khi hoàng đế đăng cơ, làm thế nào ban ra chiếu thưchiêu cáo thiên hạ? Không có binh phù, làm thế nào điều khiển binh mãthiên hạ?
Người Lưu Phất Lăng tín nhiệm cũng chỉ có vài người, sau khi loại trừ một đám người, Hoắc Quang phỏng đoán quốc tỉ và binh phù hẳn là do VânCa mang đi mà mất tích, lập tức hạ lệnh không tiếc bất kỳ giá nào, phảitìm cho ra Vân Ca.
Chuyện Vân Ca còn chưa giải quyết được, lại một tin xấu truyền đến.Hữu cốc lễ vương Hung Nô xuất binh, dự định tập kích khu vực Quan Trung.
Hoắc Quang giữa ứng chiến hay không ứng chiến hết sức do dự. Khôngđánh, hậu quả khó lường, nếu Hung Nô có được miếng ngon, rất có thể sẽtập kết đại quân khởi xướng tấn công, nhưng nói về nhận lời ứng chiến,đại quân Quan Trung sẽ bị binh lực Hung Nô chặn lại, vạn nhất Trường Ancó biến, khẳng định không thể nhanh chóng chạy về.
Hoắc Quang còn chưa có quyết định ứng chiến hay là không, Ô Tôn lạitruyền ra tin dữ. Năm đó vì phân hoá Tây Vực, ngăn cản Hung Nô, Vũ ĐếLưu Triệt đưa cháu gái của Sở Vương Lưu Mậu là công chúa Giải Ưu tới ÔTôn hòa thân*.
*Hòa thân: chỉ việc hòa hiếu kết giao giữa hai quốcgia, ở đây là dùng hôn nhân để hòa thân, công chúa Giải Ưu có được nhắctới một lần rồi, không biết có bạn nào nhớ không?
Thời gian gần đây, quốc vương Ô Tôn Ông Quy Mĩ bị bệnh mà chết, HungNô liên hợp với Tây Khương nhân cơ hội tấn công Ô Tôn, thế như chẻ tre,thôn tính Ác Sư, Xa Duyên. Thế lực quý tộc trong nước ở Ô Tôn vẫn bấtmãn đối với Hán triều liền đề cử tân vương có huyết thống Hung Nô, dựđịnh trước hết giết chết công chúa Giải Ưu, sau đó quy phục Hung Nô.
Công chúa Giải Ưu mang theo con trai, con gái, dẫn dầu quân đội trung với tiên vương tận lực chiến đấu với quân đội của tân vương, phái người đưa tin cho Hán triều, thỉnh cầu Hán triều xuất binh trợ giúp bà.
Công chúa Giải Ưu còn không biết Lưu Phất Lăng đã băng hà, cho nênthư cầu cứu là viết cho hoàng đế Lưu Phất Lăng. Khi Hoắc Quang nhìn thấy thư của công chúa Giải Ưu, vẻ mặt kinh ngạc.
Từ khi Giải Ưu rời khỏi Hán triều, đã ba mươi năm cũng không có đôicâu vài lời, với tính cách cương liệt của bà, nếu không có chuyện liênquan tới tính mạng của dân chúng, bà tuyệt đối sẽ không mở miệng xingiúp đỡ.
Hoắc Quang bên kia đang nhăn mặt nhíu mày, bên này Lưu Tuân cũng mừng đến vỗ tay thở phào một tiếng, "Trời cũng giúp ta!". Ông Quy Mĩ chết đi thật là vừa dịp!
Hắn đối với Lý Viễn vừa tán thưởng lại vừa kiêng dè, người này tuổichỉ lớn hơn hắn không nhiều, nhưng hành sự lại lão luyện, ổn thỏa. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, đều được hắn tận dụng hết! May mắn người nàymặc dù không tính là bằng hữu, nhưng cũng không phải kẻ địch.
Hoắc Quang lúc này chỉ có hai con đường có thể đi: thứ nhất, tốcchiến tốc thắng, mau chóng giải quyết chuyện tân đế, bởi vì chỉ có tânđế đăng cơ, mới có thể phát binh cứu trợ công chúa Giải Ưu. Thứ hai,không để ý tới sinh tử của công chúa Giải Ưu, vứt bỏ Ô Tôn, một lòng đối phó chu toàn với thế lực phản đối Lưu Hạ đăng cơ trong triều, cũng cónghĩa là bỏ mặc tính mạng con dân Hán triều ở biên cương Tây Bắc, để mặc Hung Nô, Khương tộc tiến quân thần tốc.
Hà Tiểu Thất hỏi: "Hầu gia cảm thấy là Hoắc Quang sẽ lựa chọn đường nào?"
Lưu Tuân thản nhiên nói: "Hoắc Quang chỉ là quyền thần, mà không phải là gian thần. Đối với hoàng đế mà nói, hắn không được tính là thần tửtốt, nhưng đối với dân chúng mà nói, Hoắc Quang là một vị quan tốt. Hắnlàm quan trên triều hơn ba mươi năm, không hề làm một chuyện gì có lỗivới dân chúng thiên hạ, mỗi một lần Lưu Phất Lăng cải cách, hắn đều tậnlực sắp xếp nhiều người nghị luận, toàn lực ủng hộ, không có Hoắc Quangủng hộ, nói không chừng Hán triều sớm trở thành một Tần triều* khác. Tây Vực tuyệt đối không thể vứt bỏ, nếu không nguy hại đối với Hán triều sẽ nhiều hơn, Hoắc Quang so với bất kỳ người nào cũng đều hiểu rõ hơn,huống chi công chúa Giải Ưu cũng không phải là một nữ tử tầm thường cầmvu cho đủ số**, bà ấy là công chúa tôn thất, nếu Hoắc Quang không cứu bà ấy, đám phiên vương đang lo không tìm được cớ chống lại Hoắc Quang kiasẽ không để yên."
*Nhà Tần vừa bị nhà Hán lật đổ xong.
**Nguyênvăn là câu thành ngữ "Lạm vu sung sổ". Vu là một loại nhạc cụ cổ, điểncố như sau: Thời chiến quốc, Tề Tuyên Vương thích nghe hợp tấu vu, đãlập một đội tới ba trăm nhạc công, trong đó có Nam Quách, do biết lấylòng nên Nam Quách được Tuyên Vương yêu quý và đãi ngộ trọng hậu. Saukhi Tuyên Vương băng hà, Tề Mẫn Vương kế vị, cũng thích nghe kèn vu,nhưng chỉ thích nghe độc tấu. Sau khi lệnh từng người thổi thì thấy NamQuách biến đâu mất, hóa ra hắn không biết thổi, chỉ cầm vu đứng trongđám hợp xướng cho đủ số. Câu thành ngữ có nghĩa giống câu thật giả lẫnlộn.
Hà Tiểu Thất nói: "Ta có nghe nói, năm đó người đưa công chúa Giải Ưu tới biên cương xa xôi hòa thân là Hoắc Quang và Lý Lăng, hiện giờ LýViễn lợi dụng công chúa Giải Ưu bức bách Hoắc Quang, sự tình không khỏicó chút đúng dịp, ta sợ người này có ý đồ khác."
Lưu Tuân cười lạnh, "Vốn chính là lợi dụng lẫn nhau, ta đạt được mục đích của ta là được rồi."
Người hầu bẩm báo "Trương Hạ tới thăm", Hà Tiểu Thất vội hành lễ rồilui ra. Lưu Tuân và Trương Hạ hàn huyên dăm ba câu, hắn vờ như vô ý hỏitới Hoắc Quang và Lý Lăng. Trương Hạ đối với Lý Lăng dường như hết sứckính nể, tuy rằng Lý Lăng sớm trở thành Vương gia Hung Nô, nhưng khi ông ta nhắc tới vẫn không chút nào khinh mạn, ". . . Lý Lăng là tôn tử* của Phi tướng quân Lý Quảng, Hoắc Quang là đệ đệ của Phiêu Kỵ tướng quânHoắc Khứ Bệnh, thân thế hai người này đều bất phàm, năm đó cũng đều chỉmới mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo anh tuấn, văn tài võ công lại xuất chúng, được tiên hoàng coi trọng, lúc ấy trong thành Trường An baonhiêu nữ tử..." Trương Hạ cười khà khà, có chút ngượng ngùng, "Ta thấyta đã lớn tuổi rồi, vậy mà lại còn nhắc tới mấy chuyện này."
*Tôn tử: cháu trai.
Lưu Tuân cười nói: "Người không phong lưu uổng phí tuổi xuân! Bá bálà trưởng công tử của trọng thần của Hiếu Vũ hoàng đế*, năm đó phong nhã hào hoa, nói vậy cũng là công tử phong lưu trong thành Trường An."
*Chỉ Hán Vũ Đế, thụy hiệu đầy đủ của Vũ Đế là Hiếu Vũ Hoàng đế.
"Ta so với người khác còn được, nhưng không thể so với hai người bọnhọ. Ta hơn bọn họ rất nhiều tuổi cũng bằng thừa, lại còn chỉ là tiểulại, bọn họ đều là cận thần của Tiên đế, ra vào cung cấm, đều như là phủ đệ nhà mình, những chuyện về hai người này ta không tiếp cận được, biết cũng không nhiều." Trương Hạ thở dài, vô cùng thổn thức, "Ôi! Đời người chìm nổi, ai có thể ngờ được? Hai người nổi tiếng nhất trong thànhTrường An đó, về sau một người lại cưới công chúa Hung Nô, trở thànhVương gia Hung Nô, trong tay nắm trọng binh. Một người ở Hán triều mộttay che trời, quyền khuynh thiên hạ..." Giữa những lời của Trương Hạ,biểu lộ ra rằng nếu Lý Lăng không đi, có lẽ vận mệnh Hán triều sẽ khôngphải là vận mệnh hiện tại, cũng sẽ không có chuyện không người nào kiềmchế được Hoắc Quang.
Lưu Tuân thấy không hỏi được tin tức gì quan trọng, bèn chuyển đềtài, bắt đầu thương nghị chính sự, nói với Trương Hạ: "Ta sẽ nghĩ cáchkhiến cho Quảng Lăng vương tạo chút áp lực với Hoắc Quang, bên kiaTrương tướng quân..."
Trương Hạ gật đầu, biểu thị đã hiểu, "Hầu gia yên tâm, tình hìnhtrước mắt còn chưa rõ ràng, đệ đệ của ta tuyệt đối không dám giúp HoắcQuang. Ta đã nói lời nghiêm khắc với nó rồi, nó cũng là người tinh tế,tất sẽ cân nhắc. Có điều, Quảng Lăng Vương cứng đầu luôn cho mình làđúng, Hầu gia làm như thế nào để hắn dựa theo tâm ý của ngài mà hànhsự?"
"Ta tất có biện pháp, ngươi chỉ cần chờ tới khi có kết quả là được."
Triệu Sung Quốc vừa mới bước vào, nghe thấy lời nói của Lưu Tuân,cười nói: "Hầu gia rốt cuộc đã có hành động, chúng ta thấy Hầu gia vẫnkhông lên tiếng, tâm tư đều treo lơ lửng giữa trời rồi!"
Lưu Tuân vội đứng lên, tự mình nghênh đón ông ta, "Tướng quân tới vừa đúng lúc, tướng quân vẫn luôn đóng quân ở Tây Bắc, ta đang có chuyệnmuốn hỏi tướng quân, chuyện Ô Tôn ở Tây Vực làm thế nào bây giờ?"
Triệu Sung Quốc nghe vậy, sững sờ một lát, đối với Lưu Tuân lập tứcsinh vài phần kính trọng. Thời điểm mấu chốt thế này, không tâm tâm niệm niệm chỉ nhìn chằm chằm vào đế vị, mà còn quan tâm tới chuyện ở Ô Tôn,vị tân chủ tử này có chí hướng tuyệt đối không thấp!
"Chuyện Ô Tôn, nói khó thì rất khó, nói dễ giải quyết thì cũng rất dễ giải quyết, chỉ cần có thánh chỉ của hoàng thượng, lệnh thần phát binh, thần có lòng tin giúp được công chúa Giải Ưu đánh lui phản quân."
Lo lắng vốn đã có của Lưu Tuân lại tăng thêm một bậc, "Nội chiến củanước Ô Tôn nhìn qua là cuộc tranh đấu giữa thế lực bảo thủ và thế lựccách tân, kỳ thật là cuộc đấu tranh giữa dân tộc du mục và dân tộc nôngcanh, là Hung Nô, Khương tộc chống lại triều ta. Sau lưng phản quân làHung Nô và người Khương, hiện giờ triều chính bất ổn, triều ta thật sựkhông có khả năng khai chiến trực diện với Hung Nô, Khương tộc. Cho dùphản quân thất bại, thế lực trong nước Ô Tôn, Hung Nô, Khương tộc vẫncòn tồn tại, công chúa Giải Ưu có thể thuận lợi nắm Ô Tôn trong tay haykhông vẫn rất khó nói."
Triệu Sung Quốc cất tiếng cười ha hả, "Hầu gia chưa từng được gặpcông chúa Giải Ưu, cho nên có lo lắng này. Bà ấy không phải là nữ tửbình thường, chỉ cần trong nước Ô Tôn tình hình yên ổn, lại có chúng ta ở phía sau nhất định trợ giúp cho bà ấy, bà ấy nhất định có biện phápvượt qua cửa ải khó khăn này, áp chế được thế lực trong nước Ô Tôn cùngvới Hung Nô và Khương tộc."
Lưu Tuân vỗ mạnh xuống bàn, thỏa lòng đắc ý nói: "Được! Vậy chúng tasẽ đem hết toàn lực giúp công chúa Giải Ưu bước lên ngai vàng thái hậu Ô Tôn."
Trương Hạ cười nhắc nhở: "Phải tự mình đăng cơ trước, mới có thể nói tới trợ giúp người khác đăng cơ."
Triệu Sung Quốc gật đầu.
Lưu Tuân cười to, "Yên tâm, ta không có quên. Sẽ xin nhờ vào Triệutướng quân." Lưu Tuân ôm quyền thi lễ với Triệu Sung Quốc, "Phiền tướngquân liên hệ tất cả lực lượng có thể liên hệ, bắt đầu công khai phản đối Lưu Hạ đăng cơ, bất luận là Hoắc Quang dùng biện pháp gì bức bách đềumột bước cũng không nhường, cho dù hắn muốn điều động quân đội khaichiến, vậy ngài cứ chuẩn bị cho tốt mà đánh! Chỉ có một câu, khí thếtuyệt đối không thể kém hơn hắn!"
Triệu Sung Quốc có đặc điểm của quân nhân, ông ta không hề sầu lo:Đánh? Làm như thế nào mà đánh? Cho dù hắn tay nắm đại quân Tây Bắc,nhưng lương thảo ở đâu? Hậu cần tiếp tế tiếp viện như thế nào? Lại nêndùng danh nghĩa gì mà phát binh? Làm như thế nào mà giải thích với người trong thiên hạ?
Ông ta chỉ tiếp nhận mệnh lệnh, chấp hành mệnh lệnh, tuyệt đối khôngnghi ngờ mệnh lệnh, "Hạ quan lập tức đi chuẩn bị." rồi hành lễ với LưuTuân xong, vội vàng rời đi.
..........................
Chuyện khiến Hoắc Quang đau đầu còn chưa có giải quyết xong, QuảngLăng vương không biết nghe được một số tin đồn từ chỗ nào, đã phao tinlên rằng, Lưu Phất Lăng đang lúc thịnh niên, qua đời rất đột ngột, sợrằng trong triều có kẻ gian nịnh, yêu cầu được tiến kinh bảo vệ linhcữu, cũng bắt đầu tập hợp binh lực Quảng Lăng quốc.
Hoắc Quang đi tìm Trương An Thế thương nghị việc này, hi vọng tăngthêm trú binh phụ cận Quảng Lăng quốc, lệnh cho bọn họ giữ vững các trạm gác nơi biên giới, tuyệt đối không thể để cho Quảng Lăng vương rời khỏi đất phong, nếu không phiên vương tôn thất khác học theo, đều muốn phảitiến kinh, thiên hạ tất đại loạn. Trương An Thế trả lời làm cho HoắcQuang không biết làm thế nào.
"Chuyện điều binh, ta chỉ vâng lệnh của hoàng thượng, chỉ nghe theo lệnh của binh phù."
Câu trả lời ngầm ý là Hoắc Quang không thể bảo ông ta tùy ý điều động binh lực, nếu muốn ông ta khai chiến với Quảng Lăng vương, thì mời đemthánh chỉ của hoàng đế đến, mời mang binh phù đến!
Hoắc Quang trong lòng rối loạn, quyết định mặc kệ quốc tỉ, binh phù,trước hết để Lưu Hạ đăng cơ đã, như vậy ít nhất có thể cho Lưu Hạ dùngdanh nghĩa hoàng đế hạ chỉ. Có điều không nghĩ tới lại gặp phải không ít trọng thần phản đối mãnh liệt, Triệu Sung Quốc thậm chí ở trên kim điện rút đao trước mặt Ngự sử Đại phu Điền Quảng Minh, lớn tiếng quát mắnghắn, mắng nhiếc hắn là gian thần tặc tử, muốn chọn một hôn quân hạinước. Một số người phái trung gian nhìn thấy có ý kiến phản đối mãnhliệt như thế, lập tức đều rụt đầu, ừm ừm à à không tỏ rõ thái độ, đặcbiệt là Thừa tướng Dương Sưởng, để tránh đi sóng gió, lại có thể ngay cả thủ đoạn giả bệnh cũng lôi ra dùng.
Thế lực trong triều giằng co chưa xong, trong khoảng thời gian ngắn,Hoắc Quang không có biện pháp gì làm cho tất cả mọi người đồng ý Lưu Hạđăng cơ.
Quan viên trong triều tranh đấu hết sức căng thẳng*, chỉ không cẩnthận một chút, thậm chí sẽ biến thành chiến tranh khắp thiên hạ, nhưngLưu Hạ, kẻ dẫn phát tới người người tranh chấp này lại không chút nàoquan tâm, cả ngày ở trong Vị Ương Cung ăn chơi đàng điếm, thậm chí ởtrước linh cữu Lưu Phất Lăng uống rượu, ca hát, khiến cho đại thần đềungầm chê trách.
*Nguyên văn là Nhất xúc tức phát, nghĩa là chạm vào là nổ ngay.
Dân gian bắt đầu có một số lời đồn đại lung tung, nói bóng nói giórằng Hoắc Quang lựa chọn Lưu Hạ là hôn quân, là vì mai sau muốn soán vịđăng cơ, thậm chí bắt đầu có đồng dao truyền xướng.
"Chân long trầm, giả long thăng. Vũ điểm đại, loạn đế kì*."
*Con rồng thật đã lặn xuống nước rồi, con rồng giả lại bay lên. Mưa rơi càng lớn, đế vị chốn kinh kì loạn.
Hoắc Quang lo lắng càng tăng, khi tìm thấy Lưu Hạ, tính nói vài câunhắc nhở, không ngờ nhìn thấy Lưu Hạ mắt nhuốm men say, lim dim lờ đờ,một bộ dáng bại hoại, lôi thôi lộn xộn, khiến Hoắc Quang tức giận phấttay áo rời đi.
Hung Nô, Tây Vực, người Khương, Ô Tôn, Quảng Lăng vương, còn thêm cảdòng chảy ngầm trong triều đình bắt đầu chuyển động. Nước một ngày không có vua, một ngày trăm sự bất hưng. Hoắc Quang đau đầu tới vạn phần.
Hoắc Thành Quân đẩy cửa thư phòng ra, thấy phụ thân đang nhìn chằm chằm vào thanh loan đao treo trên tường, suy nghĩ xuất thần.
"Cha?"
Hoắc Quang lập tức nắm chặt lá thư đang cầm trong tay, "Thành Quân, có chuyện gì sao?"
Hoắc Thành Quân đi đến sau lưng Hoắc Quang, bóp vai cho ông ta, "Cha, từ khi hoàng thượng băng hà, cha chưa thực sự nghỉ ngơi lần nào, hômnay nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Hoắc Quang trong mỏi mệt xuất hiện cảm giác vô lực, "Người tính luônkhông bằng trời tính! Quốc vương Ô Tôn sớm không chết, muộn không chết,cố tình chọn thời điểm mấu chốt như thế này mà chết."
Hoắc Thành Quân nói: "Phụ thân, không cần quá mức lo âu. Chỉ cần tânđế đăng cơ, phụ thân thông qua hắn ban bố chính lệnh, tất cả đều sẽ ổnthôi."
"Ta vẫn không nghĩ ra là quốc tỉ và binh phù ở chỗ nào, nếu Vân Cagiữ quốc tỉ, binh phù trong người, cô ta hẳn là muốn dùng quốc tỉ vàbinh phù làm việc hoàng thượng giao, sẽ không rời xa Trường An, nhưngcho tới bây giờ cô ta vẫn không lộ diện, hoàng thượng rốt cuộc là đã suy tính thế nào?"
Hoắc Thành Quân suy nghĩ một lát rồi nói, "Cha, cha có cảm thấy hoàng thượng rất kỳ quái hay không, vì sao hắn không ban bố ý chỉ, chỉ địnhai kế vị?"
Hoắc Quang không nói lời nào, vấn đề này ông ta cũng từng nghĩ tới,thậm chí âm thầm chuẩn bị, định dùng thủ đoạn lôi đình ứng phó hết thảy, nhưng hoàng thượng không truyền ý chỉ, toàn bộ kế hoạch đột nhiên đềuuổng công, Lưu Phất Lăng đã đi một nước cờ trước giờ chưa từng thấy.
"Cha, cha cảm thấy người hoàng thượng có ý chọn là ai?"
"Hiện tại xem ra, hẳn là Lưu Tuân. Nếu như là Lưu Hạ, Triệu Sung Quốc sẽ không liên tục phản đối Lưu Hạ đăng cơ, quốc tỉ và binh phù cũng sẽkhông mất tích. Ôi!", Hoắc Quang thở dài, "Đều là năm đó có chút lòngnhân từ, nếu không hôm nay nhất định sẽ không..."
Hoắc Thành Quân khó hiểu, cẩn thận suy nghĩ một lát, thử thăm dò hỏi: "Ý của cha là cha vẫn luôn biết rõ về Lưu Tuân?"
Hoắc Quang hừ lạnh: "Nếu không phải là ta, con cho là chỉ trông vàocựu thần của Vệ Thái tử có thể tránh được toàn bộ người đuổi giết bọn họ sao? Nếu không phải ta quả quyết khẳng định với Thượng Quan Kiệt là Lưu Tuân đã chết, sau đó Lưu Tuân sao có khả năng ở ngoại thành Trường Anlàm Lưu Bệnh Dĩ được?"
Hoắc Thành Quân cẩn thận hỏi: "Phụ thân dự định như thế nào? Có muốnnghĩ cách bắt lại Lưu Tuân hay không, tra hỏi xem quốc tỉ và binh phù ởđâu?"
Hoắc Quang lắc đầu, "Sẽ không ở chỗ của hắn. Nếu Lưu Tuân giữ binhphù, tại sao thành Trường An lại vẫn là cục diện giằng co hiện tại?"Hoắc Quang vừa suy tư, vừa nói:
"Có lẽ là ngay từ đầu ta đã nghĩ sai mất rồi, ta vẫn cho rằng hoàngthượng nhất định sẽ chọn Lưu Tuân. Nhưng có lẽ đối với hoàng thượng mànói, Lưu Tuân và Lưu Hạ có khác biệt, nhưng là khác biệt cũng không lớnđến mức dùng tính mạng vạn dân thiên hạ cho trận tranh đoạt này, thế nên Hoắc gia chúng ta có đối đãi với hai người này thế nào, bất luận là aiđăng cơ, đều có lợi và có hại, không có người nào là đáng giá tới mứcHoắc gia chúng ta vì hắn mà bỏ toàn lực ứng phó, thề sống chết phù trợ.Hoàng thượng hẳn là phải nghiêng về một bên, nhưng vì sợ gây ra thảm hoạ chiến tranh, cho nên cũng không có lựa chọn một người để mạo hiểm bỏhết trứng vào trong một giỏ*, có lẽ hắn có dự định chờ một thời gian,chờ xem ai chiếm thượng phong, hắn sẽ lựa chọn người đó."
*Nguyên văn của cụm từ "bỏ hết trứng vào một giỏ" mà tớ dùng là cụm từ "cô chú nhất tịch", theo như tớ tra cứu hồi lâu thì cụm từ này được hiểu là: bỏ hếtsố tiền còn lại vào ván bài, tức là đặt cược hết cả những gì mình có,theo kiểu "được ăn cả ngã về không" ấy mà. Hic, thành ngữ ơi là thànhngữ!
Hoắc Thành Quân nói: "Vậy chúng ta cứ chậm rãi chờ, hiện tại vẫn làphụ thân chiếm thế thượng phong, tới ngày hoàng thượng định, Vân Ca tựnhiên sẽ xuất hiện, giao ra quốc tỉ, binh phù."
Hoắc Quang thở dài, "Trước khi hoàng thượng băng hà nhất định khôngngờ tới cục diện hôm nay, nếu không với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽkhông làm như thế, triều ta tiêu phí gần trăm năm tâm huyết với Tây Vựcmới có hôm nay, không thể thất bại trong gang tấc* được! Ta chờ thìkhông sao, nhưng giang sơn nhà Hán thì không thể chờ được! Dân chúng Tây Bắc cũng không thể chờ nổi!"
*Nguyên văn là "công khuy nhất quĩ", được trích trong câu đầy đủ "Thí như vi sơn cửu nhận, công khuy nhất quỹ" trong thiên Lữ Ngao của KinhThư, nghĩa là đắp một một gò cao chín nhận (một nhận bằng 320cm), cònthiếu mất một sọt đất (là xong), ý chỉ một việc sắp hoàn thành tới nơirồi lại thiếu một tí chút mà không xong. Tớ có thay đổi một chút nhưtrên cho câu văn được xuôi.
Hoắc Thành Quân hít thở không thông, "Ý phụ thân là muốn cho Lưu Hạ lập tức đăng cơ? Chỉ sợ sẽ không dễ dàng. . ."
Hoắc Quang lắc đầu, mỉm cười nói: "Cha vốn định chọn cho con một vịhôn phu anh tuấn, nhưng... Ôi! Mặc dù Lưu Tuân dung mạo không bằng LưuHạ, nhưng lại càng dễ dàng cho con được làm hoàng hậu."
Mặt Hoắc Thành Quân đã đỏ bừng, đấm vào người Hoắc Quang, "Cha, congái nói với cha chuyện đứng đắn, cha lại đem con gái ra trêu ghẹo! Conmới không quan tâm tới ai làm hoàng đế ấy!"
Hoắc Quang quyết tâm đã định, tất cả đều không thành vấn đề, nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hoắc Thành Quân ngồi xuống bên cạnh Hoắc Quang, "Vậy Lưu Hạ thì làm thế nào bây giờ? Tuy rằng chưa có chính thức đăng cơ, nhưngrất nhiều người đã coi hắn là hoàng đế."
Hoắc Quang nhíu mày suy tư, rất lâu sau mới nói: "Ta không ngờ lạinhìn nhầm. Người có thể làm cho Lưu Phất Lăng cân nhắc đem giang sơngiao phó, tuyệt đối không phải là người hoang đường!" Ông ta lập Lưu Hạ, lại phế Lưu Hạ, Lưu Hạ nhất định sẽ bất mãn đối với ông ta. Người bêncạnh Lưu Hạ cũng không thể giữ lại được. Nếu quyết định nhổ cỏ, nhấtđịnh cần phải nhổ tận gốc, nếu không, không biết khi nào thì nó lại mọctrở lại, cuối cùng người đánh rắn lại thành bị rắn cắn.
Nghe thấy người hầu bên ngoài bẩm báo "Đại Tư Nông Điền Diên Niên*tới.", Hoắc Quang nói với Hoắc Thành Quân, "Con đi về đi! Việc này chasẽ xử lý, con an tâm chờ tiến cung làm hoàng hậu là được rồi."
*Vị này là Đại Tư Nông Điền Diên Niên, khác với vị Thái phó Hữu Tào Đỗ Diên Niên mà Phất Lăng dặn phò tá Lưu Tuân nhé.
Hoắc Thành Quân đỏ mặt, nhẹ giọng đáp "Vâng", đứng dậy rời đi.
Đêm khuya.
Hoắc Vũ đã ngủ rồi, lại bị người đánh thức, nói Hoắc Quang muốn gặp hắn.
Hoắc Vũ biết nhất định có chuyện bất thường phát sinh, không dám chần chờ, vội vội vàng vàng tới gặp Hoắc Quang. Hoắc Quang lệnh cho hắn sáng sớm ngày mai kéo Lưu Hạ tới Thượng Lâm Uyển du ngoạn, bất luận là phátsinh bất cứ chuyện gì, cũng không thể để Lưu Hạ rời khỏi Thượng LâmUyển. Hoắc Vũ vội đồng ý, xoay người muốn rời đi, Hoắc Quang lại gọi hắn lại, nhìn chăm chú vào hắn nói: "Cha bình thường đối với con có chútnghiêm khắc, chính là vì tương lai cả nhà Hoắc gia đều phải dựa vào con, con có thể hiểu cho nỗi khổ tâm này của cha không?"
Hoắc Vũ nhìn khuôn mặt phụ thân nhanh chóng già nua, mái tóc đã hoarâm, trong lòng đau xót, oán giận trước kia đối với phụ thân tan biếntoàn bộ, "Đều là do nhi tử còn bất tài."
Hoắc Quang mỉm cười nói: "Chuyện ngày mai không thể để lộ phong thanh gì, con nhất định phải làm được."
Hoắc Vũ quỳ xuống, kiên định nói: "Cha yên tâm, nhi tử mặc dù có lúccó chút hoang đường, nhưng chuyện quan trọng thì không dám hồ đồ, ngàymai nhi tử nhất định sẽ giữ Lưu Hạ ở lại Thượng Lâm Uyển."
Hoắc Quang lại sai người truyền lần lượt Hoắc Vân, Hoắc Sơn, PhạmMinh Hữu đến, dặn dò kỹ càng, chờ khi toàn bộ sự tình được an bài thỏađáng, mặt trời đã hiện lên từ phía đằng Đông.
Sáng sớm.
Đại Tư Nông Điền Diên Niên trên triều dâng sớ, thuật lại những chuyện hoang đường của Lưu Hạ, khi nhắc tới Lưu Hạ dám ở trước linh cữu củaLưu Phất Lăng uống rượu ăn thịt, ông ta thương tâm muốn chết, thống khóc thất thanh, không ít thần tử nghĩ tới tình cảnh hiện tại của Lưu PhấtLăng, lại thấy triều đình hiện giờ hỗn loạn, cũng khóc theo, ngay tứcthì, trong đại điện tràn đầy tiếng khóc.
Điền Diên Niên khóc nói với Hoắc Quang: "Thời trước khi Y Doãn làm Tể tướng triều Thương, vì thiên hạ của Thương Thang*, không tính toán tớilợi hại của cá nhân, phế đi Thái Giáp, hậu thế chẳng những không tráchông ấy, ngược lại đều xưng tụng là trung thần. Hôm nay nếu tướng quân có thể như thế, cũng là Y Doãn của Hán triều."
*Thương Thang là vị vualập nên nhà Thương, Y Doãn lúc đầu phò tá Thương Thang, sau khi ThươngThang mất có lập thêm vài vị vua nữa rồi mới tới Thái Giáp lên làm vuatriều Thương. Tuy nhiên Thái Giáp chơi bời phóng túng, không nghe khuyên nhủ nên Y Doãn dùng biện pháp mạnh, "phế" Thái Giáp, đày hắn tới ĐổngCung sám hối và tự mình nắm triều chính. Sau đó Thái Giáp tu tỉnh, lạitrở về làm vua. Sau khi tớ có tìm hiểu đôi chút, thấy rằng vị Y Doãn này cũng chẳng phải trung thần gì cho cam, là quyền thần giống hệt HoắcQuang.
Hoắc Quang do dự nói: "Lấy thần phế quân, cuối cùng cũng là làm trái đạo của bề tôi!"
Điền Diên Niên khóc nói: "Tướng quân không dám làm chủ, vậy chỉ có thể mời thái hậu nương nương làm chủ."
Tất cả mọi người đều đồng thanh nói phải, Tuyển Bất Nghi cũng góp lời nói: "Đại Tư Nông nói rất có đạo lý, chúng ta không ngại mời thái hậulựa chọn hiền nhân."
Hoắc Quang chỉ có thể đồng ý.
Cung điện mà Thái hậu Hán triều ở là Trường Nhạc cung, nhưng bởi vìLưu Phất Lăng vừa mới băng hà, Lưu Hạ còn chưa chính thức đăng cơ, chonên Thượng Quan Tiểu Muội vẫn ở tại Tiêu Phòng Điện. Tiểu Muội nghe xong ý định của mọi người, kinh hoàng bất an, nhìn Hoắc Quang, lần lữa không chịu lên tiếng, Hoắc Quang thành khẩn nói: "Thái hậu có ý kiến như thếnào, cứ việc nói cho chúng thần."
Tiểu Muội sợ hãi hỏi: "Không biết Đại tướng quân cảm thấy ai là hiền nhân, đủ để gánh vác được xã tắc?"
Hoắc Quang đưa mắt nhìn Điền Diên Niên, Điền Diên Niên tấu nói:"Trưởng tôn Lưu Tuân của Vệ Thái tử, Tiên hoàng* đã từng nhiều lần khenhắn, nói rằng hắn 'phải được trọng dụng.' "
*Tiên hoàng ở đây là chỉ Lưu Phất Lăng.
Hoắc Quang gật đầu, "Thần cũng nhớ là Tiên hoàng đã từng nói lời này."
Tiểu Muội mắt đột nhiên rưng rưng, "Bổn cung cũng từng nghe qua, hình như là đêm Trừ tịch năm trước người đã nói trước mặt sứ giả các quốcgia."
Các vị thần tử đều vừa nhớ lại, vừa gật đầu.
Hoắc Quang hỏi: "Vậy ý của thái hậu..."
Tiểu Muội nói: "Các vị ái khanh đều là rường cột của Đại Hán ta, nếucác vị cảm thấy Lưu Tuân là hiền nhân, bổn cung sẽ ban bố ý chỉ, phế trừ Lưu Hạ, nghênh lập Lưu Tuân."
Triệu Sung Quốc lập tức quỳ xuống, vừa dập đầu, vừa lớn tiếng nói: "Thái hoàng thái hậu anh minh!"
Hoắc Quang, Điền Diên Niên, Tuyển Bất Nghi cũng quỳ xuống, liên tiếp hô lớn: "Thái hoàng thái hậu anh minh".
Dương Sưởng nhìn thấy hai phe giằng co đã thống nhất ý kiến, cũng vội quỳ xuống, hô to: "Thái hoàng thái hậu thánh minh."
Tất cả đại thần đều khấu bái, Tiểu Muội để cho bọn họ dập đầu, ánhmắt ngóng trông nhìn về phía trước, nhưng không hề tập trung vào điểmnào, trước mắt chỉ có một mảng sương mù mênh mang mịt mù.
Trong sương mù hiện lên hình ảnh hắn cười nhẹ.
Nàng nắm tay hắn.
Hắn nói: "Ta tin nàng."
Đến lúc này, bách quan đối với chuyện nghênh lập tân quân, rốt cuộccũng thống nhất ý kiến. Lục Thuận nhìn thấy Hoắc Quang dẫn đầu trọngthần triều đình tới gặp Thượng Quan Tiểu Muội, lại không có mấy ngườiHoắc Vũ, Phạm Minh Hữu, Đặng Quảng Hán, nghĩ tới cảnh tượng gia yến tạiphủ công chúa năm đó, trong lòng có chút lo lắng, vội ra lệnh cho thủ hạ là tiểu thái giám nghĩ cách truyền tin tức ra bên ngoài.
Sáng sớm Lưu Hạ đã tới Thượng Lâm Uyển săn thú du ngoạn, tại dịchquán, Hồng Y nhận được tin tức của Lục Thuận, lập tức đi tìm Lưu Hạ,nhưng toàn bộ khu vực bên ngoài Thượng Lâm Uyển đều có trọng binh đónggiữ, căn bản không có đường nào để thâm nhập.
Hồng Y từ nhỏ lớn lên ở trong vương phủ, sóng gió chốn cung đình đãthấy qua không ít, nghe qua cũng nhiều, nhìn thấy tình cảnh hôm nay,toàn thân phát lạnh, lại nghĩ tới Lưu Hạ sinh tử chưa rõ, tâm tư rốiloạn, quyết định bất luận như thế nào cũng phải nhìn thấy hắn.
Nhưng mà làm như thế nào để đi vào đây?
Thượng Lâm Uyển chiếm giữ một khu vực rộng lớn, bắt đầu từ thời HiếuVũ hoàng đế Lưu Triệt, chính là cấm địa hoàng gia, những năm cuối thờiVũ Đế, đất đai bị xói mòn nghiêm trọng, hơn nữa thiên tai nhân họa, rấtnhiều nông dân không còn đất đai để trồng trọt, bọn họ nhìn thấy triềnnúi phụ cận Lâm Uyển màu mỡ, cây cỏ và nguồn nước đều dồi dào, tuy biếtrõ là cấm địa hoàng gia, nhưng đã tới bước đường cùng rồi, nên vẫn lénlút chăn thả ở Lâm Uyển. Sau khi Lưu Triệt biết được, mấy lần hạ lệnhgiết người vi phạm lệnh cấm. Nhưng nếu không chăn thả thì sẽ chết đói,chăn thả còn có thể sống lâu hơn vài ngày, cho nên vẫn có nông dân tớiđây, đúng là không thể giết hết được. Sau khi Lưu Phất Lăng đăng cơ,nghe nói tới việc này, hạ lệnh cấm giết những người chăn thả, triều thần phản đối, Lưu Phất Lăng chỉ thản nhiên nói: "Thiên hạ thái bình, dân sẽ tự quay về. Chúng ta phạm sai lầm, dân mới mạo hiểm vi phạm."
Triều thần lúng ta lúng túng không thể nói được lời nào.
Sau này, những người chăn thả phát hiện binh sĩ chỉ thỉnh thoảng mớitới xua đuổi, cũng không thực sự muốn giết bọn họ, lá gan lớn dần, người tới đây chăn thả càng ngày càng nhiều, vườn thượng uyển của hoàng giakhông thấy chim quý thú lạ, ngược lại thường nghe thấy tiếng bò rống, dê kêu, cũng coi như nhất đại kì cảnh*. Sau đó, từ khi Lưu Phất Lăng thựcsự chấp chính, người tới đây chăn thả càng ngày càng ít, nhưng vẫn cómục đồng tò mò, ham chơi, hoặc nhàn hạ tới đây thả trâu, chỉ cần khôngtới quá gần khu đóng quân của binh doanh, binh lính cũng sẽ mở một conmắt, nhắm một con mắt, mặc kệ bọn họ.
*Nhất đại kì cảnh: cảnh tượng kỳ lạ bậc nhất.
Thượng Lâm Uyển dần dần biến thành một khu vực đặc biệt kỳ quái, tuylà vườn thượng uyển của hoàng gia, nhưng ở trên sườn núi khu vực xungquanh thường xuyên nhìn thấy trâu, dê.
Chỗ Hồng Y đứng, chính là một bên triền núi, khi nàng thấy đàn trâuphía xa xa, trong lòng đã có kế sách. Sau khi kế hoạch được vạch ra,nàng dùng số tiền lớn mua hết toàn bộ đàn trâu, lại nhờ người thả trâulấy dây thừng buộc vào đuôi từng con trâu, đuổi trâu tới sườn núi phụcận Thượng Lâm Uyển.
Người thả trâu biết nơi này là khu vực cấm quân đội đóng quân, nhưngdo số tiền lớn dụ dỗ cầm lòng không đặng, lại thấy Hồng Y là một nữ tửyếu ớt yểu điệu, không giống như người xấu có thể gây ra họa gì, cho nên theo lời mà làm.
Vũ Lâm doanh khiến cho Hung Nô khiếp đảm như thấy sư đoàn hổ sói, hôm nay nàng lại phải đơn độc một mình xông vào đầm rồng hang hổ này, không phải không hề sợ hãi, nhưng...
Hồng Y hít một hơi thật sâu, dứt khoát châm toàn bộ dây thừng buộctrên đuôi mỗi con trâu. Lửa cháy sau mông, hàng trăm con trâu lập tứctrở nên vô cùng điên cuồng, tung móng phóng tới Thượng Lâm Uyển, mặt đất dường như cũng chấn động. Trâu điên ngay cả hổ báo cũng đều phải thoáinhường tới ba phần, hàng trăm con trâu điên thì uy lực khó có thể tưởngtượng. Binh lính trấn giữ ngoài Thượng Lâm Uyển không kịp đề phòng, bịđàn trâu làm phân tán.
Giữa bụi mù khắp trời đất, mọi người chỉ nhìn thấy một nữ tử trangphục đỏ rực, cầm trong tay trường kiếm, bám theo phía sau đàn trâu,phiêu nhiên đi vào, dáng điệu uyển chuyển.
Vũ Lâm doanh không hổ là sư đoàn hổ sói danh chấn thiên hạ, saukhoảng thời gian kinh hoàng ngắn ngủi, lập tức trở nên trấn định. Cóngười cầm khiên sắt tiến lên, tập hợp thành đội xua đuổi đàn trâu, cóngười giương cung bắn trâu, mỗi một mũi tên đều trúng cổ một con trâu,còn có người phụ trách đuổi bắt Hồng Y.
Binh lính đuổi bắt cao giọng hét: "Khu vực quan trọng của binh doanh, kẻ tự tiện xông vào, giết không cần hỏi! Lập tức dừng lại, có lẽ còn có thể giữ được một mạng."
Hồng Y bỏ ngoài tai, thân thể không thấy ngừng lại, ngược lại còn đinhanh hơn. Nàng bay vút qua rừng cây, dòng suối, nhà cửa, đưa mắt tìmkiếm Lưu Hạ, phía sau tên bắn như mưa, Hồng Y chỉ có thể nghe tiếng màné tránh. Liên tiếp vừa bay người vừa tránh né, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy Lưu Hạ trên giáo trường phía xa. Hắn đang giương cung bắn vào bia, thân hình cao ngất, dung mạo tuấn mỹ, phảng phất như người trong bứchọa, bốn phía giáo trường vang lên tiếng hoan hô vang dội như sấm rền.
Binh lính canh giữ ở bên ngoài giáo trường nhìn thấy Hồng Y, lập tứcđổ tới vây kín. Nội tâm Hồng Y muôn phần lo lắng. Nếu nàng có thể nóichuyện, lúc này có lẽ chỉ cần hét lớn một tiếng, nhưng nàng một tiếngcũng không thể phát ra được, chỉ có thể đón nhận những lưỡi đao tầngtầng lớp lớp liên tục lao tới.
Như một cây kiếm hoa* lạnh lùng vươn lên, lấy tư thế nhỏ bé và yếu ớt, nghênh đón sóng to gió lớn.
*Kiếm hoa còn có tên là long cốt hoa, phách vương hoa... là một cây thuộc họxương rồng. Mọi người ngước lên để nhìn hình cây này nhé.
Mỗi bước tiến về phía trước, đều có máu tươi bay xuống. Hồng Y khôngbiết đó là máu của nàng, hay là máu của người khác, điều duy nhất nàngbiết rõ, chính là bất luận bao nhiêu gian nan, nàng cũng nhất định phảinhìn thấy hắn.
Dần dần tới gần giáo trường, trong đám người lúc càng có nhiều ngườinghe thấy tiếng binh khí giao tranh, đều quay đầu lại nhìn. Chỉ nhìnthấy một bóng người y phục màu đỏ rực rỡ tựa như quầng sáng của mặt trời lúc bình minh, tung bay giữa đao quang kiếm ảnh đầy trời.
Mỗi một lần cảm thấy màu đỏ rực rỡ kia sẽ bị cắt nát, lại thấy nànggiống như một cây cỏ kiên cường trước gió mạnh, sau mỗi một lần khomlưng, rồi lại cứng cỏi đứng lên. Lưu Hạ vẫn đang giương cung bắn tên,nhìn thấy vẻ mặt khác thường của những người khác, cười quay đầu lại,đúng lúc nhìn thấy một đường kiếm lạnh lẽo xẹt qua sát làn váy Hồng Y,tâm thần chấn động, lập tức quát lớn: "Dừng tay!"
Nhưng Hoắc Vũ không lên tiếng, binh lính Vũ Lâm quân đối với mệnhlệnh của hoàng đế chưa đăng cơ này cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Hồng Y giữađao quang kiếm ảnh khó khăn tìm cơ hội sống.
Đột nhiên, Lưu Hạ cầm cung tên trong tay nhắm ngay vào Hoắc Vũ, "Lập tức lệnh bọn họ dừng tay."
Giáo trường yên tĩnh, tất cả mọi người dường như đều nín thở. Tiếngbinh khí chạm vào nhau vẫn liên tục truyền từ ngoài giáo trường đếnkhông dứt, trong yên tĩnh nghe thấy được càng vô cùng chói tai, khiếncho mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Chỉ thấy trên mặt Lưu Hạ vẻ cười đùa ngang ngạnh của ngày xưa khôngcòn sót lại chút nào, ánh mắt sắc bén mãnh liệt. Có người muốn lén rútđao ra, Lưu Hạ tùy ý đá một mũi tên trên mặt đất lên, dường như cũngchưa thèm nhìn, đã trúng giữa ngực người nọ, võ công cao cường khiến cho Hoắc Vũ khiếp sợ.
Hắn lạnh giọng hỏi Hoắc Vũ: "Ta có thể giết ngươi ngay tại đây, nhưng ngươi có can đảm hành thích vua sao?"
Hoắc Vũ có sợ hãi, vội quỳ xuống, "Thần không biết cô gái này làngười của Vương gia,", vội quay đầu hạ lệnh: "Dừng tay! Đều dừng tay!"
Tất cả binh lính đều lập tức thu lại binh khí thối lui. Hồng Y đi tới phía Lưu Hạ, mới vừa đi được hai bước, đội nhiên nhớ tới hắn ghét nhấtlà nữ tử tàn nhẫn giết chóc, lập tức quăng trường kiếm trong tay xuống.
Lưu Hạ thấy Hồng Y không sao, trái tim đang treo ngược mới trở lạichỗ cũ. Vừa rồi khi nhìn thấy Hồng Y giữa vòng vây đao kiếm, hắn chỉ cảm thấy mỗi một đường kiếm đâm tới Hồng Y đều là đâm tới chính mình, trong lòng như thể phát điên, không hề suy nghĩ mà giương cung nhắm ngay vàoHoắc Vũ, chỉ cần Hoắc Vũ không hạ lệnh, cho dù biết rõ Hoắc Vũ là contrai độc nhất của Hoắc Quang, hắn cũng sẽ mặc kệ hậu quả mà bắn chếtHoắc Vũ.
Hồng Y đi đến trước mặt Lưu Hạ, tươi cười dịu dàng, vừa cười, vừa rahiệu với hắn. Sắc mặt Lưu Hạ càng lúc càng nghiêm trọng, xoay người,giống như một con đại điểu lao tới phía Hoắc Vũ. Hoắc Vũ muốn tránh, thị vệ muốn cứu, nhưng Lưu Hạ giống như xông vào chốn không người, toàn bộngười đụng phải chưởng phong của hắn, một tiếng cũng không kịp phát ra,cứ một người rồi lại một người ngã xuống mặt đất. Hoắc Vũ chỉ sau bốnnăm chiêu đấu với Lưu Hạ, đã bị Lưu Hạ bắt được.
Động tác của Lưu Hạ liên tiếp, mau lẹ như chim cắt bắt thỏ, nhanh như chớp giật, khi binh lính Vũ Lâm quân tới bao vây xung quanh, Hoắc Vũ đã ở trong tay Lưu Hạ, tất cả mọi người đều không dám khinh động.
Giống như đại ưng quắp gà con, Lưu Hạ xách Hoắc Vũ lên, quăng hắn cho tùy tùng phía sau, "Dùng hắn mở đường, lập tức quay về Vị Ương Cung,truyền lệnh cho tất cả mọi người, bất luận là phát sinh chuyện gì, cũngkhông được phép phản kháng, tất cả đều chờ ta phân phó."
Tùy tùng khống chế Hoắc Vũ nhanh chóng rời đi. Lưu Hạ thấy tùy tùngđi rồi, quét mắt qua đám binh lính cầm đao, mác chung quanh, cất tiếngcười. Không hề để bọn họ vào mắt, hắn vừa đi về phía trước, vừa ôm lấyHồng Y, "Tựa vào người của ta nghỉ ngơi một lát, ta thật muốn xem ai dám đụng đến ta?"
Hồng Y ôn nhu nhìn Lưu Hạ, ý cười bên môi dịu dàng như mưa xuân ởGiang Nam. Nàng cầm tay Lưu Hạ, thân thể lại mềm nhũn ngã xuống mặt đất. Lúc này Lưu Hạ mới phát giác, phía sau lưng Hồng Y máu tươi đã thấmđẫm, bởi vì nàng mặc xiêm y màu đỏ, cho nên vẫn không nhìn thấy là nàngđã bị thương. Lưu Hạ đỡ lấy cổ nàng, vẻ bình tĩnh, ý cười trên mặt đềubiến mất toàn bộ, thay vào đó là hoảng loạn, quay sang đám binh línhchung quanh gầm lên: "Đi truyền thái y!"
Binh lính không hề động đậy, tiếng nói của Lưu Hạ lạnh như băng: "Tamột ngày còn mang họ Lưu, thì một ngày còn có thể xét nhà diệt tộc nhàcác ngươi!"
Binh lính không hề sợ hãi về sinh tử bản thân, nhưng nói tới ngườinhà thì bọn họ đều bị uy hiếp, lập tức có người chạy đi tìm thái y. Hồng Y cảm thấy trong cơ thể nàng, ấm áp từng chút từng chút một rời đi,nàng có rất nhiều lời muốn nói với Lưu Hạ, nhưng tay nàng không còn sứclực, trên không trung nỗ lực ra dấu, nhưng lại không diễn tả được mộtcâu nói đầy đủ.
Lưu Hạ cố gắng ấn chặt miệng vết thương trên người nàng, "Hồng Y, nàng còn phải hầu hạ ta cả đời, nàng không được bỏ đi!"
Nàng há miệng thở dốc, muốn nói cho hắn biết tâm sự trong nhiều nămcủa nàng, nhưng trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, tới đến bên miệng, chỉ có vài tiếng khàn khàn "Ô", "Ô", "A", "A".
Mắt nàng dâng tràn nước mắt, trên gương mặt lại vẫn nở nụ cười, bởivì công tử đã từng nói rằng thích ngắm gương mặt tươi cười của nàngnhất, nàng đã không thể nói được thành lời, cũng không thể không tươicười nữa.
"Hồng Y, Hồng Y, cố gắng chờ thêm một lát nữa thôi, thái y lập tức tới ngay!"
Nàng sờ soạng cởi dây kết đeo bên hông, một tay Lưu Hạ gỡ sợi dây kết ra, giữ lấy tay nàng nói: "Không được lộn xộn nữa!"
Tay nàng run rẩy, đưa ra muốn nắm lấy tay hắn, muốn hắn cầm lấy sợidây kết kia. Lưu Hạ lại tưởng rằng nàng muốn sợi dây kết đó, cầm sợi dây cố gắng nhét vào tay nàng, rất tức giận quát: "Ta không cho nàng lộnxộn thêm nữa!"
Mỗi khi nàng cử động, máu chảy ra càng nhiều hơn. Hồng Y duỗi tay ra, muốn đưa sợi dây kết cho hắn. Cảnh vật trước mắt nàng trở nên mờ ảo,nhưng nàng vẫn cố gắng cười. Tất cả mọi thứ xung quanh đều mờ dần đi,nàng dường như nhớ tới thời gian ở Xương Ấp vương phủ, mỗi ngày đều cùng nhau bầu bạn, sớm chiều đều ở chung.
Từ khi mới chỉ bốn năm tuổi, nàng đã vào vương phủ làm nô tỳ, tiếpthu dạy dỗ của ma ma. Bất luận là tướng mạo, hay là trí tuệ, nàng đềukhông coi là xuất chúng trong thiên hạ, nhưng bởi vì trời sinh một giọng hát hay, hắn muốn nàng ở bên cạnh hắn, mỗi ngày lệnh nàng ca hát chohắn nghe. Một năm kia, nàng tám tuổi, đúng vào mùa hoa lê trắng nhưtuyết nở đầy cành, nàng mặc y phục màu đỏ, trốn dưới tàng cây tập hát...
Hồng Y tươi cười xinh đẹp, nhắm mắt rời khỏi thế gian.
Bàn tay mới vừa vươn ra được một nửa, đột nhiên rơi xuống, sợi dâykết kia rơi xuống, đung đưa rồi nhẹ nhàng rơi vào trong đám bụi đất.
Lưu Hạ như bị sét đánh, chỉ cảm thấy trong ngực có một chỗ đột nhiênbị nổ toạc ra, vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh nhỏ, đau đớn đến tận xương,đau đến cả người giống như bị vỡ ra. Hắn cảm thấy hỗn loạn hoảng hốt,giữa rừng thương mưa tên, giữa ranh giới sinh tử cũng chưa từng có cảmgiác lạ lùng như thế, lạ lùng tới mức hắn căn bản không biết vì sao mình lại như thế.
Hắn gắt gao ôm lấy Hồng Y, muốn dùng thân thể của mình để làm nàng ấm áp, lưu lại nhiệt độ cơ thể của nàng dần dần mất đi, mặt kề sát vào mánàng, thấp giọng nói: "Ta đã sớm nói với nàng, khế tự bán thân của nànglà tử khế*, suốt đời làm nô tỳ của vương phủ, vĩnh viễn không thể rờiđi."
*Tử khế: Văn tự bán đứt rồi, không chuộc được.
Giọt lệ trong mắt Hồng Y lúc này mới chậm rãi dọc theo hai gò má rơixuống, không một tiếng động rơi vào trong đám bụi đất, bên môi vẫn là ýcười dịu dàng như trước.